Chương 348
Trước đó Cam Miên Miên bị ngược đãi, ma ma khoanh tay đứng nhìn thì cũng bình thường thôi, bởi dù sao bà ta cũng chỉ là một hạ nhân.
Nhưng sau khi Cam Miên Miên bị bệnh liệt giường vị ma ma này còn không ít lần thêm dầu vào lửa, hầu hạ cũng không tận tâm. Sau này, còn mang mấy món bổ canh mà Phong vương đưa tới cho nàng uống, đến cuối cùng trong miệng Cam Miên Miên chỉ còn lại một ít thức ăn chay.
Cam Miên Miên bị bệnh liệt giường, vốn dĩ thân thể đã yếu, không được ăn đồ tốt, lại bị bà ta chế nhạo chửi rủa, quả thực là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Tóm lại, ma ma cũng không vô tội.
Một lát sau, Phong vương từ bên ngoài trở về, trực tiếp đi đến chỗ Khang Trắc phi.
Đi đến một nửa, chợt nghe hộ vệ bên người bẩm báo. Hắn lập tức thay đổi hướng, đi thẳng đến chính phòng.
"Hôm nay ngươi ra ngoài?"
Phong vương đi thẳng vào vấn đề.
Lúc đó, Tần Thu Uyển vừa mới rửa mặt xong, đang ngồi ở trước bàn trang điểm lau khô tóc. Nghe hắn nói như thế, nàng đặt khăn vào trong tay nha hoàn, xua tay để cho nha hoàn lui ra.
"Đúng, ta đi gặp Ân đại nhân."
Phong vương nhíu mày: "Nếu ta nhớ không lầm thì hai người các ngươi vốn dĩ không hề quen biết, vì sao hắn lại hẹn ngươi?"
"Không phải hắn hẹn ta." Sắc mặt Tần Thu Uyển rất thản nhiên: "Chỉ là ta muốn đi ra bên ngoài giải sầu, vừa vặn gặp hắn mà thôi. Nghĩ gần đây ngươi bận việc sứt đầu mẻ trán nên ta muốn thử thuyết phục."
Phong vương đúng là muốn chiêu mộ Ân Thế An làm quân dưới trướng hắn, nếu như hắn ta nguyện ý giúp hắn thì đế vị gần như chính là vật trong lòng bàn tay hắn. Nghĩ đến đây, hắn hơi chờ mong hỏi lại: "Kết quả như thế nào?"
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Ta biết, hai người chúng ta bí mật gặp mặt thì sẽ không ổn, về sau không gặp là được."
Gặp mặt thì tính sau, lúc này Phong vương muốn biết kết quả. Hắn hỏi lại: "Hắn nói thế nào?"
Tần Thu Uyển buông tay: "Hắn nói muốn cân nhắc."
Sắc mặt Phong vương trầm lãnh: "Hắn rõ ràng muốn từ chối!"
"Ta nhìn thì không giống lắm, hình như hắn muốn cân nhắc thật." Tần Thu Uyển cúi đầu xuống: "Lúc ấy ma ma cũng ở bên ngoài, nếu như hắn không nguyện ý giúp ngươi thì hẳn là sẽ không dùng bữa với ta."
Phong vương kinh ngạc: "Hai người các ngươi cùng dùng bữa?"
Tần Thu Uyển gật đầu một cái.
Việc này cũng không cần giữ bí mật.
Mặc dù hai người vào cửa đã rất kín đáo, nhưng tửu lâu người đông phức tạp, thân phận Cam Miên Miên lại không bình thường, khẳng định là đã có người phát hiện. Phong vương nghe ngóng thì sẽ biết, không cần phải giấu diếm.
Phong vương như có điều suy nghĩ.
Hắn thực sự nghĩ không thông, còn đi tới bàn bên cạnh ngồi xuống.
Tần Thu Uyển lau khô đầu tóc, trèo lên giường nằm xuống đắp chăn: "Sắc trời không còn sớm, Khang Trắc phi bên kia cũng đang sốt ruột chờ, ngươi vẫn nên đi qua đó sớm một chút."
Phong vương trong lòng có việc, nghe nói như thế thì vô thức đứng dậy, đi tới cửa rồi bỗng nhiên dừng chân lại quay đầu hỏi: "Ngươi không vui?"
Vẻ mặt Tần Thu Uyển không hiểu nổi: "Vì sao ngươi lại nói thế?"
Nhìn vẻ mặt nàng không phải giả mạo, Phong vương bán tín bán nghi: "Ngươi là Vương phi, ngày nào ta cũng đi đến chỗ Khang Trắc phi, ngươi thật sự không hề tức giận?"
Tần Thu Uyển còn ước gì được như vậy!
"Mẫu hậu đã nói với ta, thân là tức phụ Hoàng gia thì trước hết phải học được sự rộng lượng. Khang Trắc phi ôn nhu cẩn thận, lại tri thư đạt lễ, còn cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, ngươi thích nàng vốn là hợp tình lý." Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Ngươi bây giờ vẫn chỉ là một Vương gia, cho dù độc sủng một người thì cũng sẽ không có người nào quản."
"Vương gia, ngươi nên trân quý cuộc sống thích làm gì thì làm bây giờ đi, chờ sau này ngươi đăng cơ làm đế, có lẽ sẽ không tự tại như thế đâu."
Thật ra, lời này Cam Miên Miên nói rất là dễ nghe, dù Phong vương lòng tràn đầy oán hận với nàng thì sắc mặt cũng không nhịn được hòa hoãn một chút.
Trong lòng cao hứng, lại nghĩ tới ngày sau đăng cơ làm đế, còn phải chịu nỗi tra tấn đau bụng kia. Hắn cũng không muốn bị một phụ nhân uy hiếp... Nghĩ đến chỗ này, hắn vốn muốn ra cửa, đột nhiên lại quay người đi đến bên giường, còn đưa tay tháo đai lưng.
Tần Thu Uyển thấy tình thế không đúng, hiếu kì hỏi: "Ngươi đang làm gì?"
"Ngươi là Vương phi, cho dù bây giờ ngươi đang có mang không hợp việc động phòng, nhưng nếu không ở lại chỗ ngươi thì cũng không ổn." Nói xong, Phong vương đi tới bên giường, vén chăn lên muốn nằm xuống.
Tần Thu Uyển tránh sang, xoay người ngồi dậy, nghĩ đến cái gì đó, nàng đột nhiên cười: "Vương gia, chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện ta có thai?" Nàng đưa tay túm lấy bộ dây thừng trên đầu giường: "Dù sao ngươi cũng đam mê, ta thỏa mãn ngươi là được."
Nhìn thấy bộ dây thừng kia, Phong vương bỗng nhiên nghĩ tới chuyện Cam Miên Miên hạ độc mình, không nhịn được rùng mình một cái.
Đau đớn như thế, hắn không muốn lại phải chịu thêm nữa.
Hắn đường đường là một vương gia, bị một nữ tử đánh lại không thể tính sổ với nàng thật sự là quá oan uổng. Nghĩ đến chỗ này, Phong vương vốn đã ngồi lên giường, đột nhiên đứng dậy.
Đứng thẳng rồi, hắn mới đột nhiên nhớ tới. Mình đường đường là Vương gia mà lại sợ một nữ tử đến như vậy thì ra cái thể thống gì. Hắn đanh mặt lại: "Cam Miên Miên, ngươi muốn phạm thượng?"
Tần Thu Uyển trừng mắt nhìn: "Ngươi thường xuyên đối với ta như vậy, chẳng lẽ ngươi không thích sao?"
Đánh người và bị đánh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
Phong vương không muốn tranh luận với nàng, vốn định rời đi, nhưng nghĩ tới giải dược thì lại nhẫn nhịn.
"Miên Miên, ta không thích như thế." Phong vương tiến lên một bước: "Ngày trước là ta sai, nàng đừng có so đo nữa có được không?" Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Nàng yên tâm, từ nay về sau, ta sẽ không làm như vậy với nàng nữa. Nàng là thê tử của ta, ta tất nhiên sẽ yêu nàng thương nàng, về sau chúng ta dắt tay nhau cũng làm thiên hạ chi chủ, có được hay không?"
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Nếu ngươi muốn lấy phương thuốc giải dược thì vẫn nên sớm hết hi vọng đi, ta không thể nào cho ngươi."
Phong vương: "..." Nữ nhân này không có tâm sao?
Hắn đã hạ thấp tư thái như vậy, ngữ khí cũng chân thành. Nếu như nàng ta thật sự muốn có về sau thì nên thử cho hắn một cơ hội mới đúng.
"Ta không phải vì phương thuốc, chỉ là lòng ta đã có cảm giác..." Phong vương vươn tay muốn chạm vào nàng: "Dung mạo nàng đẹp như vậy, ta chợt phát hiện, ta cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác đối với nàng. Thậm chí ở trong đầu ta, hình dạng của nàng còn rõ ràng hơn cả so với Hộ Quốc công phu nhân."
Lời này có ý là muốn nói, người bây giờ hắn yêu đã đổi thành Cam Miên Miên?
Nhìn hắn nói chân tâm thật ý như vậy, nếu không biết nội tình, Tần Thu Uyển cũng sẽ tin.
Đúng vào lúc này, bên ngoài có tiếng đập cửa truyền đến. Ngay sau đó vang lên tiếng tùy tùng thiếp thân của Phong vương: "Vương gia, Khang Trắc phi phái người tới hỏi, ngài có qua dùng bữa với ngài ấy không? Đợi lâu, đồ ăn cũng sẽ lạnh. Khang Trắc phi còn nói, ngài ấy đặc biệt vì ngài mà nấu canh đó."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Lên được phòng trên, vào được phòng bếp, chính là nói nữ tử như Khang Trắc phi rồi. Vương gia tuyệt đối đừng cô phụ ý tốt của nàng."
Nàng chìa tay ra: "Vương gia, mời!"
Phong vương biết nàng không tin mình, dây dưa nữa cũng chỉ làm hắn xấu hổ, mà hắn lại không thể xử lý nàng nên cuối cùng người uất ức vẫn là hắn. Vốn đang muốn tìm lý do rời đi thì vừa hay nàng lại đuổi người, hắn thuận thế nói: "Ta sẽ để cho nàng thấy quyết tâm của ta. Nếu nàng muốn ta đi đến chỗ Khang Trắc phi thì ta sẽ đi."
Tần Thu Uyển: "..."
Làm chuyện buồn nôn cho ai nhìn đây?
Hắn vốn đã muốn đi thì có liên quan gì với nàng?
Nhưng mà hắn đã bắt đầu câu chuyện, nếu không mỉa mai một chút thì Tần Thu Uyển cũng cảm thấy có lỗi với chính mình, nàng lập tức nói: "Theo ta được biết thì ngươi đã đến chỗ Khang Trắc phi bốn ngày rồi, lát nữa ngươi uống xong canh chỗ nàng ta thì cũng đi đến chỗ Uông Trắc phi đi."
Phong vương: "..."
Coi hắn là cái gì?
Nhưng mà lời đã buông, nếu lại trở mặt thì có lẽ nàng sẽ càng không tin mình. Hắn liền nói ngay: "Được."
Tần Thu Uyển nhìn bóng lưng của hắn, không nhịn được lắc đầu bật cười.
Phong vương đi đến chỗ Khang Trắc phi uống canh, xong xuôi thì đi đến chỗ Uông Trắc phi đối diện.
Khang Trắc phi cắn nát răng ngà, sau khi nghe ngóng, biết được là ý tứ của Vương phi thì lập tức cực kỳ phẫn nộ: "Là ta coi thường nàng ta!"
Uông Trắc phi trước đó khách khí với Vương phi cũng không phải là muốn lấy được lợi ích gì từ chỗ Vương phi, chỉ là không muốn Vương phi làm mình khó xử. Nhưng nằm mơ cũng không ngờ lại có chuyện tốt như vậy.
Nữ tử thời kỳ nở hoa chỉ có mấy năm, nếu không thừa dịp còn trẻ nắm chặt thời cơ sinh hài tử thì về sau còn có hi vọng gì?
Hơn nữa, bây giờ Phong vương ở trong Vương phủ, nữ nhân bên cạnh không nhiều. Sinh con ở đây dù sao cũng đơn giản hơn so với trong cung rất nhiều.
Uông Như thầm ghi nhớ hảo ý của Vương phi trong lòng, buổi sáng hôm sau lúc đến thỉnh an, còn chuẩn bị không ít lễ vật.
Khang Trắc phi ở giao lộ nhìn thấy tỏ rõ vẻ khinh thường.
"Có bản lĩnh, ngươi dựa vào chính mình câu dẫn Vương gia đi!"
Uông Như chân tâm thật ý nói: "Ta không có bản lĩnh. Nhưng mà ta cho rằng, Vương phi nguyện ý giúp ta thì cũng là nhờ bản lãnh của ta."
Khang Trắc phi tức giận vô cùng.
Sau ngày đó, ngày nào Tần Thu Uyển cũng phái người đi nhắc nhở Phong vương đến chỗ Uông Như.
Phong vương muốn lấy lòng nàng nên chỉ có thể nghe.
Bỗng nhiên có một ngày, Khang Trắc phi giống như nghĩ thông suốt, chuẩn bị tốt lễ vật tiến đến thỉnh an, rồi còn chân tâm thật ý nhận sai.
Thế là ngày đó, Phong vương liền nhận được tin tức bảo hắn đi thăm Khang Trắc phi, khi thấy bộ dáng Khang Trắc phi không kìm được vui mừng... Phong vương chợt phát hiện, mình hình như đã biến thành vật thưởng thức của Cam Miên Miên rồi.
Sao hắn lại luân lạc tới mức này chứ?