Chương 349
Tâm trạng Phong vương rất là phức tạp, thậm chí còn có chút phẫn nộ.
Khang Trắc phi trước mặt tuy đang nở nụ cười, nhưng suy xét một chút thì nàng ta phát hiện Phong vương đã năm ngày không tới phòng nàng ta rồi. Vẫn là câu nói kia, nữ nhân bên trong Vương phủ không nhiều, nếu không thừa dịp hiện tại sinh hạ một đứa bé thì về sau vào cung sẽ chỉ càng khó khăn hơn.
Hơn nữa, mặc dù Vương phi có thai, nhưng hài tử kia vẫn chưa biết là nam hay nữ. Nếu như chỉ là nữ nhi, nàng ta có thai, nói không chừng có thể thay Vương gia sinh hạ trưởng tử.
Ở Hoàng gia, trưởng tử sẽ chiếm được hời hơn.
Hôm nay Phong vương đến đây là do Khang Trắc phi hạ thấp tư thái chạy tới cầu xin Vương phi mới được, cho nên, nàng càng phải cẩn thận từng li từng tí.
"Vương gia, đây là canh vịt thiếp thân hầm, trước đó ngài thích uống thứ này nhất, gần đây thiếp thân ngày nào cũng chuẩn bị sẵn..." Khang Trắc phi ôn nhu cẩn thận đưa lên: "Lạnh nóng vừa vặn, ngài mau nếm thử đi."
Phong vương nổi giận thì nổi giận, nhưng cũng biết mình rơi xuống mức này không liên quan đến nữ tử trước mặt. Hơn nữa vị này chính là nữ tử của Ngự Sử, hắn ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng lại biết mình làm chuyện ngang ngược, về sau còn cần dựa vào đại nhân giúp một tay.
Hắn lập tức trầm mặc tiếp nhận cái chén kia: "Viện Viện có lòng rồi."
Mặt mày Khang Trắc phi càng thêm ôn nhu: "Nếu Vương gia yêu thích, thiếp thân nguyện ý cả một đời nấu canh cho ngài. Chỉ cần ngài... không quên đi thiếp thân."
Phong vương vốn dĩ chưa quên.
Giữa hai vị Trắc phi, hắn vốn rất thích được Khang Trắc phi hầu hạ, cho dù là Uông Trắc phi, hắn cũng không thể quên.
"Sẽ không đâu." Lời nói rất tự nhiên, Phong vương khẽ cười: "Về sau bản vương sẽ bồi thường cho nàng."
Gương mặt Khang Trắc phi xấu hổ đỏ bừng.
Ngày đó, Phong vương ngủ lại Khang viện.
Một bên khác, Uông Như cũng không tỏ ra ghen ghét.
Từ lúc đính ước, nàng cũng biết dạng nam tử giống như Phong vương sẽ không độc thuộc về ai. Nhìn ánh nến trong viện đối diện, nàng càng thêm kiên định với ý nghĩ trước đó của mình, vẫn nên lấy lòng Cam Miên Miên mới tốt.
Một đêm triền miên, Khang Trắc phi được thỏa mãn. Buổi sáng hôm sau, hai người đã đến chính viện chờ đợi từ rất sớm.
Nhìn thấy Tần Thu Uyển, hai người tranh nhau chen lấn bước vào, mặt mày đều là ý cười, ngôn ngữ cũng đều là khen ngợi, nịnh nọt.
Thiếp thất ngoan như vậy làm Tần Thu Uyển càng thêm thư thái.
Phong vương đương nhiên cũng phát hiện ra việc này, hắn không muốn để Cam Miên Miên sống dễ chịu nên ngày hôm đó đã không hồi phủ.
Sau đó mấy ngày, hắn hoặc là ban ngày về, hoặc là buổi tối không ngủ lại trong phủ.
Hai vị Trắc phi cảm thấy không đúng, cố ý tới tìm Tần Thu Uyển.
Khang Trắc phi nói thẳng: "Vương phi, có phải Vương gia ở bên ngoài lại có tân hoan hay không?"
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Ta không biết, lát nữa ta sẽ sai người đi hỏi một chút."
Mặt Uông Như lộ vẻ lo lắng: "Vương phi, Vương gia chỉ nghe ngài khuyên, ngài nên để bụng một chút."
"Hai người các ngươi an tâm trở về chờ đi." Ánh mắt Tần Thu Uyển thay đổi, lại có quyết định: "Vương gia sự vụ bận rộn, chính sự quan trọng, các ngươi cũng có thể tìm thứ khác để tiêu khiển, hoặc là, có thể trở về nương gia xem."
Nữ tử xuất giá không dễ trở về nương gia, nhất là các nàng còn là thiếp thất, từ lúc vào cửa đã không dám nghĩ tới về sau có thể trở về nương gia nữa rồi.
Nghe Tần Thu Uyển nói, hai người đại hỉ, cám ơn liên tục.
Lúc hai người về viện tử chuẩn bị, Khang Trắc phi cảm khái: "Vương phi đúng là một người thiện lương rộng lượng, trước kia là ta sai rồi."
Uông Như rất tán thành.
Chuyện hai người về nương gia rất nhanh đã truyền vào tai Phong vương. Lúc đó, hắn đang ở biệt viện bên ngoài của mình dự định đi ngủ. Nghe thấy tùy tùng bẩm báo, sao hắn còn ngồi vững được?
Hắn cả ngày không về, mấy nữ nhân Vương phủ đương nhiên sẽ cho là hắn công vụ bề bộn, nhưng các đại nhân trên triều đình đều biết hắn một ngày làm chuyện nhiều hay ít. Nếu như hai vị kia trở về nói hắn đã rất nhiều ngày không hồi phủ... Hai vị đại nhân chắc chắn sẽ nghĩ ngợi.
Càng nghĩ, sắc mặt Phong vương càng thêm khó coi.
Tùy tùng bên cạnh thấy hắn nghiêm mặt, trong lòng liên tục kêu khổ. E dè tiến lên hỏi: "Vương gia, người có nằm nghỉ nữa không?"
Phong vương: "..." Còn nằm cái gì nữa?
Tranh thủ thời gian hồi phủ mới là quan trọng.
Hắn bỗng nhiên đứng dậy: "Chuẩn bị ngựa xe, hồi phủ!"
Hắn vừa về tới Vương phủ, Tần Thu Uyển đã nhận được tin tức, lại sai người truyền lời cho hắn: Hôm nay đi đến viện Uông Trắc phi.
Phong vương: "..."
Quá uất ức.
Mấu chốt là, hắn còn không biết tại sao lại rơi vào khốn cảnh như vậy. Giống như ngoại trừ nghe theo nàng thì không có cách nào khác.
Không thể tiếp tục như thế được!
Đạo lý hắn hiểu được, nhưng Cam Miên Miên khó chơi, mềm không được cứng không xong. Trong lúc nhất thời hắn thật sự không nghĩ ra biện pháp nào để đối phó với nàng, mà chỉ có thể nghe theo nàng.
Sau ngày đó, ngày nào Phong vương cũng về, thay phiên qua đêm ở chỗ hai vị Trắc phi.
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, bệnh của hoàng thượng càng ngày càng nặng hơn. Gần đây Phong vương phát hiện, việc hắn làm càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Mấy vị đại nhân đã từng rất cương trực không thiên vị, gần đây cũng nguyện ý nghe theo hắn. Mà mấy vị kia cũng là mấy kẻ nghe Ân Thế An như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Nói cách khác, Ân Thế An đã có ý giúp hắn.
Trong lòng Phong vương rõ ràng, đây cũng là công lao của Cam Miên Miên.
Thế nhưng là vì cái gì đây?
Trước khi Ân Thế An động thủ, Phong vương đã chiêu mộ hắn ta ba lần nhưng đều bị hắn ta cự tuyệt. Cam Miên Miên chỉ gặp hắn ta một lần, thậm chí còn không cần hắn hứa hẹn lợi ích thì đã đồng ý giúp đỡ. Phong vương có chút nghĩ không thông.
Làm việc xong, Phong vương không trụ được nữa, trở về chính viện.
Lúc này Tần Thu Uyển đã có chút nghi ngờ, đang tựa trên giường ăn điểm tâm.
Nhìn bộ dáng nàng thanh thản, Phong vương lại có chút hâm mộ. Hắn là Vương gia cao quý, mặc dù chi phí ăn mặc đã là tốt nhất đương thời, nhưng nói thật, đúng là không có thời gian nhàn rỗi.
"Gần đây Vương phi ổn chứ?"
Tần Thu Uyển chỉ nằm, không đứng dậy, hiếu kì hỏi: "Tại sao Vương gia lại trở lại? Nếu ta nhớ không lầm thì hôm nay đã đến phiên Khang Trắc phi hầu hạ."
Phong vương: "..."
Nói đến việc này, hắn thực tình muốn hỏi một câu, rốt cuộc là hắn hầu hạ hai người kia hay là hai người kia hầu hạ hắn?
Thân là nam nhân, những chuyện này thực sự không tiện hỏi ra. Hắn dừng một chút, không để ý đến việc này, đi đến phía đối diện nàng ngồi xuống: "Vương phi, ta muốn biết ngày đó nàng và Ân đại nhân đã nói chuyện thế nào?"
Tần Thu Uyển phủi tay: "Cứ nói như thường rồi! Hắn có giúp ngươi hay không?"
Phong vương gật đầu: "Ân Thế An tính tình cương trực, nói chuyện cũng khó nghe. Trước đó hai bọn ta tan rã trong không vui, hắn vẫn luôn không chịu giúp ta, nhưng gần đây... ta muốn biết nguyên do."
Tần Thu Uyển đưa tay chỉ chóp mũi mình: "Ngươi muốn hỏi ta?" Nàng cười lắc đầu: "Ta cả ngày không ra khỏi cửa, ngày nào cũng bị nhốt tại hậu viện này, đã hơn nửa tháng chưa gặp hắn. Ngươi không biết thì làm sao ta có thể biết được? Có lẽ, hắn đột nhiên phát hiện ngươi là minh quân?"
Không thể nào!
Phong vương trầm mặt.
Hắn không có quên, trước đó mình ám chỉ Ân Thế An giúp mình, Ân Thế An lại không biểu lộ ý đồng ý. Sau này chỉ rõ ra, Ân Thế An cũng cự tuyệt. Tiếp theo, hắn còn uy hiếp, Ân Thế An lại nói tính tình hắn ngang ngược cực đoan... Mặc dù không có nói thẳng, nhưng ngụ ý đã cho thấy hắn không phải là một minh quân.
Ân Thế An không hiểu sao lại sửa lại ý nghĩ, Phong vương luôn cảm thấy có chút bất an. Suy nghĩ một chút bèn nói: "Ân đại nhân đúng là đã giúp ta, ta muốn mời hắn uống rượu, nàng cũng đi cùng ta đi."
Hắn không có ý thương lượng, mà là thông cáo cho nàng biết.
Hôm sau, Phong vương dẫn Tần Thu Uyển đi ra ngoài.
Hoàng hậu bên kia sợ Phong vương lại làm chuyện ngu xuẩn, trực tiếp phái thị vệ đi trông coi Tần Thu Uyển.
Cho nên, Tần Thu Uyển cũng không cự tuyệt.
Vẫn đến Huệ An Lâu, vẫn là gian phòng lần trước, điều khác biệt chính là lần này có thêm Phong vương.
Ba người ngồi đối diện nhau, bầu không khí có hơi kỳ lạ.
Phong vương ăn nói có ý tứ, nhìn ai cũng mặt lạnh. Ân Thế An ôn hòa với mọi người nhưng đối với Phong vương lại không có sắc mặt tốt.
Tần Thu Uyển nhìn người này, lại nhìn người kia, trầm mặc uống trà.
Ngồi như vậy cũng không được, Phong vương đánh vỡ sự trầm mặc, phân phó: "Đưa một vài món ăn lên."
Tiểu nhị vào cửa, Ân Thế An lên tiếng nói: "Đưa một bát canh mơ."
Phong vương kinh ngạc: "Không ngờ Ân đại nhân lại thích những thứ ngọt như vậy."
Ân Thế An trầm mặc nói: "Ta nghe nói người có bầu hay mệt mỏi, đó là đồ cho Vương phi."
Phong vương nắm chặt chén trà, nghiêng đầu nhìn Cam Miên Miên.
Sau khi Dương Yên Vũ rời khỏi Kinh thành, Cam Miên Miên cũng không mặc đồ trắng thuần nữa mà đổi sang màu sắc rực rỡ hơn. Hôm nay nàng mặc một bộ váy sa màu tím nhạt, búi tóc kéo cao, lộ ra cái cổ trắng nõn, trên lỗ tai là mặt dây chuyền hồng ngọc, càng làm nổi bật lên da thịt như tuyết, mặt mày như vẽ của nàng. Dù Phong vương ghét nàng thì cũng không thể không thừa nhận, nàng đã mỹ mạo, lại ăn mặc như vậy, đúng là làm cho người ta kinh diễm.
Một mỹ nhân hiếm có khó tìm như vậy, làm cho một nam tử trẻ tuổi cảm mến thì cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Phong vương có chút vi diệu.
Chẳng lẽ Ân Thế An nhìn trúng mỹ mạo của nàng, cho nên mới nguyện ý giúp hắn?
Từ cách xử sự trước đó của Ân Thế An mà nói thì hắn không giống như là một nam nhân sẽ bị quyến rũ bởi nữ nhân. Nhưng là nam nhân với nhau, chính Phong vương cũng là một người chuyên tình. Hắn hiểu rõ, nếu tình sâu vô cùng thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Phong vương nhìn bên này, lại nhìn bên kia, cảm thấy mình hẳn không đoán sai.
Ân Thế An giúp đỡ việc khó của hắn tám chín phần mười là bị sắc đẹp mê hoặc.
Nghĩ rõ ràng xong, trong lòng Phong vương tràn đầy phẫn nộ. Cho dù hắn không thích Cam Miên Miên thì cũng không thể chấp nhận việc nàng bị nam nhân khác nhòm ngó.
"Nếu ta nhớ không lầm thì Ân đại nhân đã hai mươi sáu tuổi, vì sao còn không thành thân?"
Ân Thế An rủ mắt xuống: "Vi thần trước đó đã có vị hôn thê, nhưng sau này phát hiện bát tự không hợp nên đã lui hôn sự. Sau đó thì vẫn luôn chậm trễ không tính tiếp."
Phong vương nheo mắt lại: "Có muốn bản vương giúp ngươi tìm một mối hôn sự thích hợp hay không?"
Ân Thế An chắp tay: "Đa tạ ý tốt của Vương gia, vi thần thân thể không ổn, tạm thời cũng không muốn thú thê."
Đúng vào lúc này, cửa bị người ta đẩy ra, các tiểu nhị nối đuôi nhau mà vào, rất nhanh đã bày một bàn đồ ăn.
Lúc bắt đầu dùng bữa, bầu không khí lại tiếp tục trầm mặc.
Sắc mặt Phong vương không tốt lắm, chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ ăn vào đều mắc ở trong cổ, rất là khó chịu.
Cơm ăn được một nửa, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến, ngay sau đó là tiếng tùy tùng của Phong vương: "Vương gia, Hoàng hậu nương nương truyền lời, bảo ngài lập tức tiến cung, có chuyện quan trọng thương lượng."
Nghe vậy, động tác mấy người trên bàn đều dừng lại.
Hoàng hậu không nhúng tay vào sự vụ trên triều, trước kia có muốn tìm nhi tử thì cũng không gấp gáp như vậy. Dù sao thì chuyện của bà đều có thể đẩy lùi về sau, còn chuyện trong tay Phong vương đều là việc lớn thiên hạ không thể trì hoãn.
Gấp gáp như vậy hẳn là trong cung xảy ra chuyện.
Mà việc gấp hoàng hậu có thể nhúng tay vào... Có lẽ cũng chỉ có việc bệnh tình hoàng thượng chuyển biến xấu.
Phong vương bỗng nhiên đứng dậy: "Ta đi trước."
Đi hai bước, hắn lại nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn về phía hai người trên bàn nói: "Người đâu, đưa Vương phi hồi phủ."
Tần Thu Uyển chỉ vào thức ăn trên bàn: "Ta đói, muốn ăn no rồi mới trở về."
Phong vương: "..."