Chương 350
Đồ ăn đã đưa ra, nếu không ăn thì cũng rất lãng phí.
Phong vương không quan tâm lãng phí hay không, nhưng ở trước mặt đại thần thì cũng không nên xa hoa lãng phí như thế.
Nhưng vấn đề là sau khi hắn đi, chỗ này sẽ chỉ còn lại hai người họ. Hắn không thể quên trước đó hắn đã hoài nghi, nếu Ân Thế An không phải bị sắc đẹp mê hoặc thì vì sao lại vô duyên vô cớ đột nhiên đổi chủ ý giúp hắn?
Hơn nữa, bây giờ Cam Miên Miên đang có mang, đúng là không thể để đói bụng. Phong vương trầm ngâm một lát rồi nói: "Ân đại nhân, ta có một số việc cần thương lượng với ngươi, ngươi cùng ta đi xuống lầu đi!"
Ân Thế An không cự tuyệt, sau khi hai người xuống lầu, Phong vương lại cho gọi người lên xe ngựa rồi mới rời đi.
Tần Thu Uyển nhìn qua cửa sổ trông thấy thì bật cười lắc đầu.
Theo lý mà nói, hắn là Vương gia cao quý. Nếu phát hiện có người ngấp nghé Vương phi của mình đáng lẽ hắn nên giận dữ, sau đó trách phạt hai người mới đúng.
Nhưng vừa rồi hắn không hề tức giận, trước khi đi, cũng chỉ nghĩ sẽ tách hai người ra. Xem ra, lúc trước Tần Thu Uyển hạ độc hắn đã khiến hắn ngoan hơn rồi.
*
Sau khi Phong vương xuống lầu, sợ Ân Thế An lại lên trên lầu, cho nên đã gọi luôn cả hắn lên xe ngựa.
Từ nơi này đi đến hoàng cung cách một đoạn đường, Phong vương tìm một vài chuyện trên triều đình thương lượng với Ân Thế An.
Đi đến ngoài cung, lúc Phong vương xuống xe ngựa có nói: "Ân đại nhân, ta sẽ sai người đưa ngươi trở về!"
Hắn nói vậy cũng không phải để hỏi ý Ân Thế An, mà nói xong đã phân phó xa phu rồi.
Lúc đứng ở bên ngoài cửa cung chờ loan kiệu đi tới, Phong vương đột nhiên phát giác không đúng, hộ vệ canh giữ ở ngoài cửa lớn hình như đã nhiều hơn, người cũng đổi hết. Hắn chậm rãi lui về sau, dặn dò tùy tùng bên người: "Đi mời Hộ Quốc công mang binh đến đây."
Tùy tùng nhanh chóng chạy xa.
Phong vương như thường lệ tiến vào cung, cả đoạn đường đều rất thuận lợi, nhưng đến Phượng Ninh cung thì liền bị người ngăn cản, trực tiếp mang đến tẩm cung của hoàng thượng.
Gần đây hoàng thượng bệnh nặng, ngoại trừ mấy vị trọng thần trên triều đình thì ai cũng không được gặp, bao gồm cả nhi tử của ông.
Lúc Phong vương đến, phát hiện các vị huynh đệ còn lại đã ở đây. Vẻ mặt lúc này thận trọng, có hai người còn đỏ bừng vành mắt, cố nén nước mắt.
"Tứ hoàng đệ, có chuyện gì vậy?"
Mẫu phi của Tứ hoàng tử mất sớm nên vẫn luôn theo đuôi hắn, từ trước đến nay đều nghe lời hắn.
Hôm nay bệnh tình hoàng thượng đột nhiên nặng thêm, mấy vị hoàng tử còn lại đều nhận được tin tức. Tứ hoàng tử vốn không biết, hắn đi đến đây là bởi vì hoàng hậu phái người mời hắn đến.
Nhìn thấy Phong vương đến đây, hắn giống như là tìm được chủ tâm cốt, lập tức tiến lên: "Tam hoàng huynh, phụ hoàng mới ngất, mấy vị thái y liên thủ nhưng cũng không thể khiến người tỉnh lại."
Nghe hắn nói như thế, Phong vương lén lút nhìn thoáng qua mấy vị huynh đệ còn lại.
Đã non nửa năm, hắn ở trên triều đình có thể gọi là một tay che trời, cũng sớm đã được mọi người ngầm thừa nhận là thái tử. Nhưng hoàng thượng vẫn chưa viết chiếu thư truyền vị, vấn đề này cũng không ai dám chắc chắn.
Sau khi đắc ý, Phong vương vẫn luôn không dám khinh thường.
Bỗng nhiên, có người trong điện đi ra, là nữ quan bên cạnh hoàng hậu.
"Phong vương gia, ngài mau đi vào đi!"
Đại hoàng tử vội vàng tiến lên ngăn lại: "Bệnh tình phụ hoàng như thế nào rồi? Bọn ta có thể vào thăm không?"
Nữ quan vẻ mặt khó xử: "Cái này. . . Nô tỳ không được dặn dò. Ngài chờ một chút đi!"
Nói xong liền dẫn Phong vương đi vào.
Phong vương đã phát hiện có gì đó không đúng, nếu như phụ hoàng muốn gặp mình thì nữ quan hẳn là sẽ không truyền lời như thế.
"Hoàng thượng có mời" nghe vào trong tai mọi người đã tăng thêm mấy phần uy hiếp.
Nữ quan đã không nhắc đến, vậy chuyện này hẳn là không phải ý tứ của phụ hoàng. Trong đại điện nồng nặc mùi thuốc, có hơi oi bức, Phong vương đi rất nhanh, mới vừa vào trong điện đã thấy hoàng hậu đứng trước giường.
"Mẫu hậu, phụ hoàng thế nào rồi?"
Hoàng thượng còn đang mê man, vẫn chưa tỉnh.
Hoàng hậu nhìn thấy nhi tử, vội vàng nói: "Phụ hoàng còn không có khí lực viết chiếu thư truyền vị, nhưng vừa rồi ông ta đã nói là đại hoàng huynh của con..."
Sắc mặt Phong vương nghiêm túc: "Không thể nào!"
Hắn nhìn về phía cung nhân phục vụ chung quanh: "Phụ hoàng đã sớm hướng vào con, đây là chuyện cả triều trên dưới đều biết." Hắn chậm rãi tiến lên, vừa mới cầm vào tấm lụa vàng trên bàn thì ngoài điện có người xông vào.
Người xông vào không phải ai khác chính là Đại hoàng tử.
Phong vương đanh mặt lại: "Hoàng huynh, phụ hoàng không mời huynh vào!"
Đại hoàng tử không lui bước, ngược lại càng đến gần hơn: "Ta thực sự lo lắng cho phụ hoàng, muốn vào nhìn người một cái!"
Hắn đi đến bên giường, cầm lấy tấm lụa vàng trống không kia.
Phong vương vội vàng quát bảo ngừng lại: "Hoàng huynh, huynh chớ làm càn."
Đại hoàng tử vuốt ve tấm lụa vàng, nhìn ông lão trên giường.
Hoàng thượng đã bệnh mấy tháng, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Một lão già gần đất xa trời thật sự không dễ nhìn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, hoàng thượng chậm rãi mở mắt ra, nhìn hai đứa con trai trước mặt, cuối cùng ánh mắt ông ta rơi vào người Phong vương: "Mời thái phó và Ân đại nhân vào."
Hai vị đại nhân đều đang ở ngoài cung.
Hoàng thượng nhắm nghiền hai mắt, lại ngủ thiếp đi.
Phong vương thì đã bắt đầu hoảng.
Mẫu thân của Đại hoàng tử là Hiền phi, là thân muội muội của thái phó!
Mà Ân Thế An... Nhìn thì như muốn giúp hắn, nhưng ai biết trong lòng của hắn ta rốt cuộc nghĩ thế nào?
Tóm lại, quan hệ giữa hắn và Ân Thế An không thể kiên cố được bằng Đại hoàng tử và thái phó.
Thời gian chờ đợi dài dằng dặc, cũng càng thêm dày vò, Phong vương đã nghĩ đến chuyện nếu như hoàng thượng hạ chỉ để Đại hoàng tử kế vị thì mình phải làm sao? Hoặc là hoàng thượng để hắn kế vị, nếu thái phó muốn chống lại ý chỉ thì mình nên làm cái gì?
Việc này quan hệ trọng đại, liên quan đến rất nhiều người, đến vinh nhục của bao nhiêu gia tộc trăm năm, hắn không cho rằng thái phó có thể nhịn được.
Sau nửa canh giờ, hai vị đại nhân bị đón vào.
Trong lúc này đã có rất nhiều đại nhân chạy tới cung, chỉ là bị ngăn ở bên ngoài mà thôi.
Ân Thế An và Trương thái phó một trước một sau tiến vào, chân Đại hoàng tử giật giật, dường như muốn nghênh đón nhưng lại khắc chế.
Phong vương không nhịn được muốn kéo Ân Thế An đến nơi nào đó thương lượng một chút... Nhưng hoàng thượng không ngủ, sau khi hai vị đại nhân vào cửa, ông ta liền mở mắt.
Thậm chí còn bảo cung nhân dìu ông ta ngồi dậy.
"Trẫm tại vị hơn ba mươi năm, tự nhận cẩn trọng, chưa hề có một khắc lười biếng. Bất luận công tội như thế nào thì đến tận thời khắc hấp hối, trong lòng trẫm cũng luôn suy nghĩ đến bách tính thiên hạ. Nếu không chọn được tân quân tốt thì chỉ khổ thiên hạ bách tính... Chính là tội lỗi của ta..."
Phong vương lập tức quỳ xuống.
Đại hoàng tử phản ứng nhanh chóng cũng quỳ xuống.
Vào lúc hoàng thượng sắp lập tân quân, người bị gọi vào chỉ có hai người bọn họ... Nói cách khác, tân quân là một trong hai bọn họ.
Phong vương vốn cho rằng việc mình kế vị là ván đã đóng thuyền, không ngờ sắp đến đích lại xuất hiện một Đại hoàng tử. Sau khi kinh ngạc, trong lòng hắn cũng căng thẳng không thôi.
"Trưởng tử tính tình ôn hòa, lương thiện nhưng không quả quyết, không chịu nổi chức trách lớn... Khụ khụ khụ..." Nói đến đây, hoàng thượng ho khan kịch liệt.
Mặt Đại hoàng tử lộ rõ vẻ trắng bệch, nhìn thấy hoàng thượng ho khan, vội vàng tiến lên đấm lưng.
Phong vương vui mừng quá đỗi, phản ứng chậm một nhịp, cũng đứng dậy tiến lên.
Hoàng thượng đưa tay ngừng lại: "Đừng vỗ nữa... Khụ khụ khụ..." Ông ta lại ho hồi lâu, ho ra một ngụm máu, tinh thần uể oải đi không ít, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Tam tử tính tình quả quyết, thông minh hơn người... Khụ khụ khụ..."
Phong vương nghe xong đã có hi vọng, trong lòng cuồng hỉ.
Hoàng thượng ho khan xong lại nói tiếp: "Đáng tiếc tính tình cực đoan, không biết lắng nghe, xử sự cũng ngang ngược... Cũng không thích hợp. Trẫm thẹn với liệt tổ liệt tông... Sắp đến lúc ra đi, vậy mà không chọn ra được một nhân tuyển thích hợp."
Thái phó vội vàng tiến lên khuyên bảo: "Hoàng thượng không cần sốt ruột, Đại hoàng tử tính tình hiền lành, nếu có lương thần cũng phò tá thì nhất định có thể gìn giữ những gì chi quân đã có."
Ông ta cũng không thổi phồng đến mức thiên hoa loạn trụy, chỉ bảo Đại hoàng tử cũng đủ để gìn giữ những cái đã có, chính là muốn cho hoàng thượng nhìn ra sự thành khẩn của hắn.
Hoàng thượng nhắm nghiền hai mắt, tựa vào trên giường, sau một hồi lâu thì khoát tay áo: "Lập chỉ!"
Mọi người trong điện nín hơi tập trung suy nghĩ.
Hoàng hậu rất là sốt ruột, vừa nãy hoàng thượng không nhắc đến chút ưu điểm nào của nhi tử...Tân quân có thể không phải là nhi tử.
Ngoài ý liệu, hoàng thượng đã chọn Phong vương là đế, chỉ là cũng cho Đại hoàng tử một thánh chỉ khác.
Nếu như Phong vương quá mức ngang ngược, tổn thương bách tính thì sẽ phế đế vị, chọn lựa một người kế vị phù hợp trong số dòng dõi của Phong vương.
Phong vương trong lúc nhất thời không biết sao, vừa mừng vừa lo.
Đại hoàng tử cũng giống vậy, mặc dù không thể làm thiên hạ chi chủ nhưng lại giữ lại được yết hầu của thiên hạ chi chủ.
Hoàng thượng không kịp quan tâm đến tâm trạng phức tạp của hai đứa con trai, ý chỉ lập xuống, sau khi ho khan dồn dập, hoàng thượng thở gấp rồi cứ như vậy ra đi.
Hoàng thượng băng hà, cả nước cùng buồn.
Thị vệ ở cổng là hoàng thượng sai người thay, Hộ Quốc công mang người đến đây nhưng không thể đi vào.
Tần Thu Uyển ở trong vương phủ nhận được tin tức, lập tức sai người thay đổi tất cả đồ vật rực rỡ trong phủ.
Tiên đế tuy không thể dạy ra được một đứa con trai tốt nhưng cũng làm không ít chuyện có lợi cho bách tính.
Mà người trong vương phủ khi biết được tân đế là Vương gia nhà mình cũng không nhịn được mà chạy đi bẩm báo, mặc dù không có reo hò nhưng đều bí mật cao hứng.
Sau đó trong một khoảng thời gian rất dài, tất cả mọi người trong quý phủ Phong vương đều rất bận, Tần Thu Uyển cũng giống vậy.
Mang thai không cần khóc tang, nhưng chuyện trong hậu cung cũng nhiều, Tần phi tiên đế phải được an trí từng người một, nàng phải giúp đỡ hoàng hậu xử lý.
Trước sau mấy tháng, Phong vương đăng cơ làm đế, Cam Miên Miên được phong làm hoàng hậu vào ở hậu cung, Khang Trắc phi là Thục phi, Uông Như là Như phi, chỉ có ba nàng, cả hậu cung vô cùng trống trải.
Phong vương làm tân đế, nhưng không hài lòng như hắn tưởng. Đại hoàng tử chính là một thanh kiếm treo ở trên đầu hắn, không biết lúc nào sẽ đáp xuống.
Nói thật, bởi vì ý chỉ trước đó lúc hoàng thượng lâm chung, Phong vương đã có ý nghĩ muốn làm cho Cam Miên Miên xảy thai, tạm thời không muốn để hậu cung có hài tử ra đời. Nhưng nghĩ thì nghĩ, hắn cũng biết, thân là đế vương mà có không dòng dõi thì cũng là bất lợi của hắn với quốc đô.
Mấy ngày gần đây, Phong đế vẫn cần cách mỗi năm ngày là ăn một viên giải dược. Đương nhiên, sau này khi lên ngôi, hắn bận rộn trước điện nên đã đổi thành hoàng hậu tự mình mang một chén canh đưa đến.
Uống bát thuốc đen như mực vào bụng, tân đế có chút bất an.
Nếu như Cam Miên Miên bị người khác mua chuộc rồi thêm vào trong đó một chút đồ vật... thì vị trí hoàng đế này của hắn sợ là sẽ cho người ta ngồi mất.
Hơn nữa, Cam Miên Miên đang có mang, chỉ mấy tháng sau là sẽ lâm bồn. Lỡ như lúc đó nàng ta ham muốn vị trí Thái hậu thì hắn chết cũng không biết sẽ chết như thế nào.
Cho nên, vẫn phải tìm cách lấy được giải dược.
Hiếm thấy, tân đế sau khi bận rộn lại đến Phượng Ninh cung.
Phượng Ninh cung bây giờ là Tần Thu Uyển ở, biết được tân đế đến đây, nàng hơi bất ngờ.
"Hoàng thượng uống thuốc chưa?"
Tân đế đi đến đối diện nàng rồi ngồi xuống: "Uống rồi, ta đến nơi này là có một số việc muốn thương lượng với nàng."
Hắn không xưng là trẫm chính là muốn rút ngắn quan hệ với nàng.
Nếu như Cam Miên Miên nguyện ý tin hắn, không còn hận hắn thì có lẽ...sẽ cho hắn phương thuốc.
Tần Thu Uyển ra hiệu hắn nói.
Phong vương trầm ngâm một lát, đang định mở miệng thì đột nhiên có cung nhân đi vào: "Hoàng thượng, biên quan truyền đến tin tức, Hộ Quốc phu nhân mất rồi."