Chương 351
Cái gì mà Hộ Quốc công phu nhân mất rồi?
Trong phút chốc, trong đầu tân đế là một mảnh trống không, ngay cả lời mình định nói ra là gì cũng quên mất.
Hắn chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, mờ mịt nhìn về phía cung nhân quỳ trên mặt đất: "Cái gì?"
"Sau khi ngài đăng cơ hai ngày, vì biên ải cách Kinh thành quá xa nên hiện tại mới nhận được tin tức."
Sắc mặt tân đế trắng bệch.
Tần Thu Uyển nghe được tin tức này, trong phút chốc cũng không dám tin. Nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt của tân đế, nàng chỉ cảm thấy thật sảng khoái.
Nàng cũng không cho rằng Dương Yên Vũ sẽ dễ dàng chết như vậy.
Bên này vừa lên ngôi, ngày tốt lành đã đến, sao Dương Yên Vũ lại chết vào lúc này?
Nàng ở biên ải nhưng là trung tướng phu nhân, trời cao hoàng đế xa, Dương Yên Vũ ở bên kia cũng không khác gì hoàng hậu, ai dám động thủ với nàng?
Hơn nữa, ở trong mắt bách tính biên ải, Hộ Quốc công chính là ông trời của bọn họ, được mọi người tôn trọng, họ không thể nào động thủ với Hộ Quốc công phu nhân được.
Thật lâu sau, tân đế mới tìm lại được thanh âm của mình: "Chết như thế nào?"
Cung nhân phát giác được vẻ mặt hoàng thượng không đúng thì cảm thấy rất kỳ quái. Hộ Quốc công phu nhân chết rồi, quả thật sẽ có chút ảnh hưởng đến Kinh thành, hoàng thượng có lẽ sẽ cần chọn một vị Hộ Quốc công phu nhân khác, quả có chút phiền phức. Nhưng cũng không cần phản ứng lớn như thế chứ?
Nghe hoàng thượng hỏi, cung nhân không dám thất lễ, vội vàng nói: "Nói là đột ngột phát bệnh hiểm nghèo."
Tân đế nhắm mắt lại, trầm giọng hỏi: "Thi thể đâu?"
Cung nhân càng thêm kinh ngạc, chỉ nói: "Không biết."
Tân đế nhắm nghiền hai mắt, hai hàng thanh lệ đáp xuống.
Tần Thu Uyển thấy rất rõ ràng.
"Đi xuống đi!" Tân đế dự định lát nữa sẽ đưa một phong thư đến quan ngoại, hỏi rõ ràng nguyên do.
Cung nhân không hề động đậy, e dè nói: "Đi cùng người đưa tin là hai vị cô nương... Tựa như là mỹ nhân Hộ Quốc công chọn cho ngài ở quan ngoại."
Tân đế đăng cơ, hậu cung trống rỗng, khắp nơi đều có người nghĩ trăm phương ngàn kế đưa mỹ nhân vào trong. Đừng nhìn chỉ có một hai người, trên thực tế trong khoảng thời gian này, đã nhét vào tới mười mấy mỹ nhân rồi.
Hộ Quốc công trầm mặc ít nói, chính là một vũ phu thô lỗ, đối đãi với Phong vương chưa bao giờ thêm lời thừa thãi. Lúc phụ hoàng tại vị cũng không thấy hắn lấy lòng.
Tuyển mỹ? Nghĩ đến cái gì, tân đế bỗng nhiên đứng dậy: "Mang hai nữ tử đến đây."
Cung nhân không dám không làm, nhanh chóng lui xuống.
Chỉ là muốn dẫn nữ tử bên ngoài tới trước mặt hoàng thượng thì cũng không dễ dàng như vậy. Trước đó cần mang hai người đi rửa mặt, mặc y sam đơn giản không thể giấu đồ vật rồi mới được đưa đến Phượng Ninh cung.
Hai nữ tử mặc một bộ tố y, bởi vì bộ đồ không thể giấu đồ vật nên y sam mỏng manh vô cùng.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc, trái tim tân đế cuối cùng cũng đáp xuống.
Tần Thu Uyển ngồi ở vị trí đầu, nhìn vị nữ tử bên trái, bên môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Bên này mới đăng cơ, Dương Yên Vũ đã không nhịn được rồi.
"Chúc mừng hoàng thượng lại được nhị mỹ." Tần Thu Uyển khẽ cười: "Bây giờ đang là quốc tang, hoàng thượng có thích thì cũng nên an bài cho người ta trước, ngày sau mới sủng hạnh thì sẽ thỏa đáng hơn."
Hộ Quốc công phu nhân không còn... Cũng không biết là chính Hộ Quốc Công thông minh nghĩ ra được biện pháp hay là Dương Yên Vũ không kịp chờ đợi đã chạy đến hậu cung để giả chết.
Bất luận nguyên do là cái gì thì tóm lại người đã được đưa tới trước mặt.
Tân đế bên trên đã không nhịn được đi lên phía trước, muốn đưa tay nhưng lại không dám đụng, giật mình nhớ tới nàng đã không còn là Hộ Quốc công phu nhân, mà là mỹ nhân thuộc hạ hiến dâng, đột nhiên ôm chặt lấy nàng.
Dương Yên Vũ muốn từ chối.
Nhưng làm sao có thể đẩy ra được?
Trong lòng tân đế lúc này đầy sự vui sướng, chợt phát hiện đã có thể ở cùng giai nhân. Kích động như vậy thì sao có thể cam lòng buông ra?
Hai người ôm nhau thật lâu.
Tần Thu Uyển nhìn về phía vị tố y nữ tử còn lại: "Ngươi là..."
Nữ tử kia đã sớm quỳ xuống: "Nô tỳ Hương Nhi, là... nha hoàn trung tướng phái tới hầu hạ cô nương."
Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Ngươi đi ra bên ngoài chờ đi."
Nha hoàn rời khỏi, Tần Thu Uyển nhìn về phía hai người còn lại.
Hai người nhận thấy ánh mắt của nàng... Nói thật, ngay trước mặt ngoại nhân, ôm lâu như vậy thực sự không dễ nhìn.
Hơn nữa, tân đế bây giờ còn bị hoàng hậu quản thúc, cũng không dám đắc tội với nàng. Ngay trước mặt hoàng hậu yêu thương một nữ tử như vậy, nếu như chọc giận nàng thì người chịu tội sẽ là hắn.
Tân đế buông người ra, có hơi chột dạ.
"Hoàng hậu, mỹ nhân này rất vừa lòng trẫm, trẫm muốn giữ người lại." Hắn cười nhìn về phía Dương Yên Vũ: "Ta còn đang phải tại hiếu, không tiện phong hào cho nàng. Chờ ta ra hiếu sẽ phong nàng làm... Phi!"
Vốn hắn còn muốn nói là phong Hậu, bởi trong lòng của hắn, Dương Yên Vũ mới là hoàng hậu duy nhất của hắn.
Nhưng ngay trước mặt Cam Miên Miên, hắn lại có chuyện nhờ nàng nên trước khi sắp nói ra miệng đã kịp phản ứng, lúc này mới sửa lại.
Nhìn thấy nỗi oan ức giữa lông mày của nữ tử trước mặt, tân đế suy nghĩ một chút rồi nói: "Về sau phong nàng làm quý phi, Hoàng Quý Phi!"
Lúc này mặt Dương Yên Vũ mới giãn ra: "Chỉ cần có thể hầu hạ bên cạnh người thì bất luận là cái gì ta cũng nguyện ý."
Tần Thu Uyển cười nhạo một tiếng: "Như vậy thì khi nào tình cảm sâu dậm, người hiện tại ngồi ở vị trí của ta chính là ngươi rồi."
Lúc trước nếu Dương gia không chướng mắt Phong vương, trực tiếp cho thành hôn thì Dương Yên Vũ đã sớm trở thành Phong vương phi, thuận lý thành chương trở thành hoàng hậu. Làm gì phải làm ra nhiều chuyện như vậy?
Dương Yên Vũ cúi đầu xuống: "Hôn nhân là việc lớn, phụ mẫu chi mệnh..."
Ngụ ý là nàng rất nguyện ý gả cho Tam hoàng tử Phong vương, nhưng sở dĩ thành Hộ Quốc công phu nhân là vì nghe trưởng bối trong nhà.
Hôm nay đối với tân đế mà nói là một ngày tốt lành. Hắn không muốn đắn đo quá khứ mà chỉ nghĩ đến tương lai.
"Người đâu, đưa Yến mỹ nhân đến Trường Xuân cung." Hắn cầm tay của nàng: "Về sau nàng họ Yến, ở tại Trường Xuân cung. Ở trong đó chỉ có một mình nàng, nàng muốn làm gì cũng được!"
Dương Yên Vũ cười: "Ta đều nghe theo ngài."
"Đừng nói là "Ngài"!" Tân đế giả bộ không vui: "Xa lạ lắm. Nàng đừng quan tâm thân phận của ta, trước kia qua lại với ta như nào thì về sau cũng giống vậy."
Có câu: quốc có quốc pháp, gia có gia quy.
Dù có sủng ái một nữ nhân, bí mật dung túng như nào cũng được, nhưng nói thẳng loại lời này... Còn ở ngay trước mặt hoàng hậu, thật sự là không thích hợp.
"Được." Dương Yên Vũ cười đáp ứng.
Tân đế nghĩ đến cái gì, lại nói: "Ta nghe nói nàng ở quan ngoại rất thích cưỡi ngựa, lát nữa ta cũng sẽ sai người dọn chuồng ngựa, sau đó nàng có thể đi đến bên kia..."
Hai người vừa nói chuyện vừa định ra cửa.
Tần Thu Uyển hiếu kì hỏi: "Ở quan ngoại phi ngựa không rộng rãi hơn trong cung sao?"
Dương Yên Vũ dẫm chân xuống: "Hoàng hậu nương nương, ngài muốn đuổi ta đi sao?"
"Bản cung không dám." Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Ngươi là người trong đáy lòng hoàng thượng, ai dám đuổi ngươi đi? Nếu như ngươi đi mất, có lẽ tâm hoàng thượng cũng bay mất luôn."
Tân đế tỏ rõ vẻ không vui: "Hoàng hậu, nàng đang nói bậy bạ gì đó?"
"Coi như là ta nói bậy cũng được." Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Ta không muốn đối nghịch với ai, hai vị cứ tự tiện!"
Hai người rất nhanh đã biến mất ở ngoài điện.
Ma ma bên cạnh thấy mà kinh hồn bạt vía.
Bà ta đi theo Vương phi đã lâu như vậy, mặc dù không có người nào nói cho bà ta biết chân tướng, nhưng thỉnh thoảng cũng ngẫu nhiên thấy được cảnh Vương gia và Vương phi ở chung, Hơn nữa thỉnh thoảng nghe được đôi câu vài lời nên cũng đã đoán được chân tướng.
Bây giờ chính chủ đến, vị trí hoàng hậu này còn có thể ngồi được bao lâu?
Ma ma há hốc mồm, muốn khuyên mấy câu nhưng cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Hơn nữa, vị chủ nhân này cũng không dễ đối phó. Nếu bà ta nói sai ở đâu... Chủ tử còn chưa xảy ra chuyện, bà ta đã bị đánh trước rồi.
Nhưng để ở trong lòng thực sự khó chịu, ma ma dù là đệ nhất nhân bên cạnh hoàng hậu, không bao lâu nữa sẽ được phong là nữ quan, cũng cảm thấy con đường phía trước mênh mông, nhịn không được nói: "Nương nương, ngài đừng bướng bỉnh như thế!"
Người ở dưới mái hiên, nên mềm thì phải mềm.
Lần này Tần Thu Uyển không răn dạy bà ta, mà nhìn về phía ngoài điện.
Chưa tới một khắc đồng hồ sau, nữ quan bên người Thái hậu đã đến: "Thái hậu nương nương mời ngài đi qua đó một chuyến."
Tân đế làm ra những chuyện này, Thái hậu nhất định phải quản.
Giữa mẫu tử không muốn huyên náo quá căng, Thái hậu nhất định sẽ tới tìm nàng.
Tần Thu Uyển vừa đi vào Từ Ninh cung đã thấy Thái hậu đứng trong vườn.
Đổi một bộ y sam khác làm bà ta đã tăng thêm mấy phần uy nghiêm, sau khi nhìn thấy Tần Thu Uyển, sắc mặt bà ta trở nên thận trọng, khoát tay để người hầu chung quanh lui ra.
Bà tức hai người đứng trong một nơi rất trống trải, chung quanh toàn là hoa và cây cảnh, có thể bảo đảm là không ai nghe lén.
"Miên Miên, chuyện xảy ra ở Phượng Ninh cung ta đã nghe nói đến, việc này ngươi tính làm sao?"
Tần Thu Uyển vuốt bụng dưới: "Mẫu hậu, bây giờ con đang có mang, không tiện hao tâm tốn sức, nên không quản được mấy chuyện quá phức tạp. Ngài nhìn xem thế nào rồi xử lý đi!"
Chờ Thái hậu ra tay trước, lỡ như không ngăn cản được thì nàng sẽ ra mặt.
Thái hậu tràn đầy khó xử.
Nhi tử vì nữ nhân mà đã không ít lần chống đối bà ta, bây giờ Dương Yên Vũ trở về, nếu như bà ta ngăn cản thì chắc chắn sẽ không được lợi gì.
Lỡ như nhi tử dưới cơn nóng giận, trực tiếp đưa bà ta ra ngoại thành ở phật tự thì phải làm sao bây giờ?
Nếu như không tất yếu, Thái hậu cũng không muốn làm như vậy: "Ngươi thân là hoàng hậu, đế vương xử sự không đúng, ngươi vốn nên khuyên can."