Chương 352
Dương Yên Vũ là một nữ tử rất thông minh. Trước khi gặp tân đế vẫn không quên làm nền cho chính mình.
Đầu tiên là để tân đế biết được tin nàng chết, sau khi hắn cực kỳ bi thương thì nàng lại xuất hiện, sẽ để cho tân đế cảm thấy mất mà được lại. Lúc đó, hắn sẽ càng thêm trân trọng nàng.
Không phải sao? Hắn không chỉ không trách cứ nàng tội khi quân, còn hoan thiên hỉ địa lập tức cho người dàn xếp. Còn Yến mỹ nhân... Tưởng tất cả mọi người trên thế giới này đều là kẻ ngu sao?
Thái hậu tận tình khuyên bảo, bắt đầu liệt kê những việc lớn tiên đế khuyên nhủ lúc bà ta còn là hoàng hậu.
Tần Thu Uyển chỉ coi là gió thoảng bên tai, một câu cũng không để tâm.
Thái hậu khuyên cả buổi, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhưng nhìn hoàng hậu trước mặt vẫn mang vẻ mặt hờ hững. Sau khi bất lực, lại không nhịn được sinh ra mấy phần tức giận: "Hoàng hậu!"
Giọng nói của bà ta tăng thêm, Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn bà ta: "Mẫu hậu có gì phân phó?"
Không đợi Thái hậu mở miệng, nàng đưa tay che bụng: "Con phải đi gặp thái y."
Chỉ một câu đã triệt để ngăn chặn lời trách cứ sắp ra khỏi miệng của Thái hậu.
Không chỉ không trách cứ, còn gấp giọng phân phó người mời thái y.
Cho dù thái y nhìn ra thân thể nàng không có việc gì thì cũng không dám nói thẳng.
Sau một trận rối ren, Thái hậu đã không còn tức giận nữa, cũng bỏ đi luôn ý nghĩ bảo nàng khuyên nhủ hoàng thượng. Lỡ như động thai khí thì đúng là quá lỗ. Dù sao thì để thu dọn Dương Yên Vũ cũng có nhiều biện pháp, hài tử thì lại chỉ có một.
Tần Thu Uyển được đưa về Phượng Ninh cung nghỉ ngơi.
Một lát sau, nàng nhận được tin tức Thái hậu mời hoàng đế qua, hai người tan rã trong không vui.
Ma ma đang bẩm báo với nàng thì thấy cửa điện mở ra, tân đế sải bước đi vào. Vốn hắn cũng ít khi nói cười, nay khuôn mặt lại bình tĩnh, rõ ràng là đang trong cơn thịnh nộ. Ma ma bên cạnh trông thấy lập tức liền ngừng nói.
Tân đế không nhìn bất luận kẻ nào, chỉ nhìn Tần Thu Uyển, trầm giọng nói: "Đi ra!"
Cung nhân nối đuôi nhau mà ra, sợ mình chậm một chút là sẽ bị vị Diêm Vương này để mắt tới rồi mất mạng.
Tần Thu Uyển thấy hắn nhìn mình thì cũng đứng dậy rời đi.
"Ngươi đứng lại!"
Sau lưng là tiếng quát mắng, Tần Thu Uyển dừng chân lại: "Hoàng thượng, thần thiếp lại sai ở đâu rồi?"
Tân đế sải bước đi đến trước mặt nàng, ở trên cao nhìn xuống, giận dữ mắng: "Ngươi chạy đi tìm Thái hậu châm ngòi ly gián, mưu toan để trẫm đuổi Yến mỹ nhân đi. Cam Miên Miên, ngươi đừng quên thân phận của mình, cũng đừng quên ngươi nhờ có nàng mới lọt vào mắt trẫm."
"Làm người phải biết cảm ân, ngươi có thể có được địa vị như hôm nay cũng là nhờ có nàng!"
Sắc mặt tân đế đen như mực, trong thanh âm tràn đầy tức giận.
Tần Thu Uyển cũng không bị hù dọa, trừng mắt nhìn: "Ý của ngươi là, Thái hậu bảo ngươi đuổi Dương Yên Vũ, ngươi lại hoài nghi là ta châm ngòi ly gián?"
Tân đế cười lạnh một tiếng: "Mọi thứ ngươi có bây giờ vốn là của nàng! Không phải ngươi thì là ai?"
Tần Thu Uyển khoát khoát tay chỉ: "Ta đúng là không thích nàng ta..."
"Ngươi cuối cùng cũng thừa nhận." Tân đế giống như là bắt được nhược điểm của nàng, tiếp tục cười lạnh: "Cam Miên Miên, bất luận dung mạo ngươi có đẹp đến mấy, bất luận ngươi sinh cho ta nhiều hay ít hài tử thì ngươi cũng kém nàng!"
Cam Miên Miên hiểu rõ sự thật này.
Tần Thu Uyển cũng không muốn so sánh với Dương Yên Vũ, nàng lạnh nhạt nói: "Hoàng thượng, ta thấy ngươi là đang vô năng cuồng nộ, cố ý trút giận lên người ta, người không thích nàng ta chỉ có một mình ta sao?"
Nàng đỡ bụng, từng bước một tới gần: "Thái hậu còn ghét nàng ta hơn ta! Ngươi cho rằng mọi người trên thế giới này đều mù rồi hả? Nàng ta sẽ hại ngươi, vấn đề này một khi bại lộ, ngươi chính là hôn quân cưỡng đoạt thần thê không biết luân thường!"
Tân đế lui lại một bước.
"Hoàng hậu!"
Sắc mặt Tần Thu Uyển nhàn nhạt: "Ta rất rõ ràng thân phận của mình, từ trước đến nay cũng không muốn ép buộc gì ngươi. Từ đầu tới đuôi người muốn ngươi đuổi nàng ta đi cũng là Thái hậu, ngươi tìm đến ta chẳng qua là vì cảm thấy ta không giống như Thái hậu trách cứ ngươi mà thôi."
Nàng quay người, chậm rãi đi về nội điện: "Hoàng thượng, vốn tối nay là đến ngày ngươi uống thuốc, đáng tiếc thân thể ta yếu đuối, lại bị kinh sợ, không làm thuốc được. Ngươi cứ... nhịn một chút đi!"
Tân đế trước đó cũng từng thử không uống giải dược.
Thống khổ như vậy, hắn không muốn tiếp nhận.
Nhất là bây giờ hắn đã có được thiên hạ, sống càng tùy ý thì càng không muốn tiếp nhận những thống khổ kia: "Ngươi dám!"
Tần Thu Uyển không quay đầu lại: "Ngươi tức giận vô cớ với ta, ta rất tức giận."
Vậy nên sẽ trị hắn một chút.
Cũng không thể nuông chiều hắn như thế, nếu không, về sau hắn bị ai đó chọc tức đều sẽ chạy đến tìm nàng gây chuyện, nghĩ một chút là đã bực mình.
Tân đế: "..."
Hắn ngồi một mình ở trong đại điện trống trải, thật lâu sau mới tỉnh táo lại.
Vừa rồi Thái hậu cưỡng chế hắn đuổi người đi, hắn tự nhiên là không vui, hai mẫu tử rất không thoải mái. Thái hậu thậm chí còn đe dọa, nếu như bà ta không quản thúc được thì sẽ nói cho mấy vị trọng thần trên triều đình để cho bọn họ tới khuyên.
Tân đế vẫn chưa quên thanh kiếm treo trên đầu mình kia, hắn dám cá là vị đại hoàng huynh đã Thành vương kia rất tình nguyện cầm thánh chỉ làm cho hắn ngột ngạt.
Hắn và Thái hậu tan rã trong không vui, trong lòng vô cùng rối loạn. Biết được trước khi Thái hậu gọi mình, hình như đã tán gẫu với hoàng hậu. Thế là, hắn tự giác tìm đến kẻ cầm đầu, cho nên mới chạy tới mắng chửi.
Kỳ thật, hoàng hậu đã nói trúng tâm tư của hắn. Hắn đúng là không thay đổi được ý nghĩ của Thái hậu, cho nên sau khi chịu uất ức đã cố ý đến nơi đây trút giận.
Một bên khác, sau khi Thái hậu biết được hoàng thượng rời khỏi chỗ bà đã đi tới Phượng Ninh cung thì lập tức cho người tới đó.
Hiểu con không ai bằng mẹ, Thái hậu biết nhi tử không phải người lương thiện. Hoàng hậu bây giờ có thai, nếu hắn giận dữ có thể sẽ làm hoàng hậu bị thương.
Đây chính là đứa con đầu tiên của nhi tử, lại là đích tử, rất là quan trọng, không thể có chút sơ xuất.
Hơn nữa, lỡ như chuyện hoàng hậu bị mắng xảy thai lại bị triều thần biết được, đến lúc đó lại là một trận phong ba khó mà bình phục.
Lúc thái hậu đi tới Phượng Ninh cung, nhìn thấy tất cả cung nhân đều ở bên ngoài, trái tim lập tức chìm xuống đáy. Không kịp sai người thông bẩm đã trực tiếp chạy vào trong đại điện.
Cửa điện mở ra, nhìn thấy nhi tử ngồi một mình trên ghế, Thái hậu tìm kiếm một vòng không nhìn thấy hoàng hậu, chợt thấy kinh hãi: "Hoàng hậu đâu?"
Tần Thu Uyển đang nằm trên giường ở nội điện vừa mới chợp mắt, nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì lên tiếng nói: "Con ở chỗ này."
Thái hậu chạy đến, thấy nàng hoàn hảo không chút tổn hại, lúc này mới trầm tĩnh lại. Quay đầu trách cứ nhi tử: "Hoàng thượng, ta là mẫu thân của con, ta sẽ không hại con... Dương Yên Vũ chính là ả hồ ly tinh mị hoặc lòng người, nàng ta sẽ hại con trở thành tội nhân thiên cổ..."
Lời nói này Thái hậu đã nói qua một lần, tân đế không muốn nghe nữa.
Tần Thu Uyển đứng dậy đi tới bên cạnh Thái hậu, hiếu kì hỏi: "Hoàng thượng, ngươi có hỏi qua Yến mỹ nhân chết như thế nào chưa?"
Nghe vậy, Thái hậu bèn suy nghĩ, cũng hiểu rõ chỗ mấu chốt bên trong đó.
"Hoàng thượng, Dương Yên Vũ là do Hộ Quốc công đưa về hay là tự mình giả chết?"
Nếu là cái trước còn tốt, nếu là cái sau, Hộ Quốc công chắc chắn không thể nhịn được nỗi khuất nhục như vậy, hắn là chi thần có công của triều đình, lỡ như hắn làm loạn thì việc này càng không dễ kết thúc.
Tân đế có thể trổ hết tài năng ở trong một đám hoàng tử đương nhiên không phải người ngu, đã sớm mịt mờ hỏi qua việc này.
Dương Yên Vũ trở về là chính nàng tự nguyện, sau khi tìm Hộ Quốc công thương lượng rồi mới giả chết hồi kinh.
"Trẫm đã nghĩ đến việc đó, sau này trẫm sẽ chọn một quý nữ khác ban hôn cho Hộ Quốc công." Dùng cái này để trấn an.
Tần Thu Uyển chậc chậc lắc đầu: "Hộ Quốc công quá xui xẻo, nhưng mà cũng may bây giờ đã nhảy ra khỏi hố lửa."
Trong lời này của nàng có hàm ý, giống như Dương Yên Vũ là một đống nấm mốc vậy.
Lời này đương nhiên làm cho tân đế bất mãn, lời nói của hắn mang theo vẻ uy hiếp: "Hoàng hậu!"
Tần Thu Uyển cười nhìn lại: "Hoàng thượng, trước đó Dương Yên Vũ không phải đã nói là nguyện ý không cần danh phận, chỉ cần bầu bạn ở bên cạnh ngươi sao? Nàng từ quan ngoại trở về, đúng là làm người khác chú ý. Chuyện ngươi cưỡng đoạt thần thê có lẽ cũng không lừa được bao lâu. Kỳ thật, ta có một biện pháp..."
Thái hậu đại hỉ: "Ngươi nói đi."
Tân đế bán tín bán nghi.
Tần Thu Uyển tiếp tục nói: "Đơn giản, ngươi đừng phong phi hay phong quý phi gì cả, cứ để nàng ta làm một mỹ nhân bình thường, cấm túc ở Trường Xuân cung, chỉ một mình ngươi nhìn thấy. Đúng rồi, để phòng ngày sau chuyện bại lộ, đừng để nàng ta sinh con..."
Thái hậu như có điều suy nghĩ.
Tân đế kém chút nữa thì nổ tung: "Cam Miên Miên, ngươi đưa ra chủ ý ngu ngốc gì vậy?"
Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Hai người các ngươi muốn ở bên nhau thì đây là biện pháp tốt nhất. Nếu như nàng ta thật sự yêu ngươi, tất nhiên sẽ không nỡ làm thanh danh của ngươi bị tổn hại, hẳn là sẽ không phản đối..."
"Lời này có lý!" Thái hậu rất đồng ý: "Nếu Dương Yên Vũ quả thật tình thâm như nàng ta nói thì nên chịu nỗi oan ức này. Nếu không nguyện ý thì tâm tư nàng ta trở về tìm con sẽ không hề thuần túy, cũng không xứng với tâm ý của con."
Tân đế: "..."
Đây rõ ràng chính là nói bậy. Nhưng hắn không hiểu sao lại cảm thấy cũng có chút đạo lý.
Nếu như yêu hắn thì nên che chở cho hắn.
Nhưng hắn cũng yêu nàng, hắn không muốn để nàng chịu ủy khuất như vậy.
Nhìn vẻ mặt nhi tử, Thái hậu liền biết hắn không nghe lọt tai, trầm giọng nhắc nhở: "Hoàng thượng, khắp nơi đang nhìn chằm chằm con, con đừng làm chuyện điên rồ!"
Tân đế cũng hiểu rõ, mình mới đăng cơ, căn cơ còn bất ổn, lúc này không hợp làm chuyện lớn. Hơn nữa, Ân Thế An là vì hoàng hậu mới nguyện ý nghe theo hắn, nếu như chọc giận hoàng hậu, Ân Thế An làm cho hắn thêm phiền thì lại là một đống chuyện phiền phức.
Tân đế thỏa hiệp.
"Trẫm sẽ trông chừng nàng ấy, không cho nàng ấy xuất hiện trước mặt người khác."
Thái hậu vẫn chưa hài lòng, thấy nhi tử thỏa hiệp, bà ta liền được một tấc lại muốn tiến một thước: "Hoàng thượng, bây giờ con còn đang tại hiếu, không thể sủng hạnh mỹ nhân. Nàng ta để ta trông, trước khi ra hiếu, con cũng đừng đi gặp nàng ta!"
"Nếu không, lỡ như truyền ra chuyện con trong hiếu kỳ thường xuyên đi gặp một tiểu mỹ nhân, có thể sẽ có người chú ý tới nàng ta."
Lần này thái hậu ngăn cản có lý có cứ, tân đế không tìm ra lý do để cự tuyệt.
Như thế, coi như là tất cả đều vui vẻ.
Vui chính là Thái hậu, tân đế cũng không có chút vui sướng gì mà trong lòng còn uất ức không thôi. Nhìn sắc trời bên ngoài dần dần tối xuống, hắn càng ngày càng khẩn trương, cũng càng ngày càng sợ hãi.
Màn đêm buông xuống, tân đế mở miệng cầu xin tha thứ.
Tần Thu Uyển ngoảnh mặt làm ngơ.
Không bao lâu sau, tân đế ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, không có chút uy nghiêm nào mà hoàng thượng nên có.
Cách đó không xa, trong Trường Xuân cung, Dương Yên Vũ không đợi được tân đế tới mà lại thấy Thái hậu đến. Khi biết được cả đời này mình chỉ có thể ở trong cung này làm một mỹ nhân danh phận thấp kém, không thể sinh con, thậm chí còn không thể bước ra một bước khỏi Trường Xuân cung, nàng ta chỉ cảm thấy ánh mắt tối sầm lại.
"Ta không tin hoàng thượng có thể làm như vậy với ta." Dương Yên Vũ thân mang áo trắng, hoa lụa màu trắng trên đầu có chút lay động, nàng bất chấp chạy về phía cửa lớn: "Ta muốn đi gặp hoàng thượng."
Đại môn Trường Xuân cung đóng chặt, cung nhân phía ngoài không quan tâm đến nàng.
Bên ngoài càng an tĩnh, trong lòng Dương Yên Vũ càng tuyệt vọng.
Nàng vứt bỏ thân phận Hộ Quốc công phu nhân hồi kinh cũng không phải vì khiến cho mình khô héo ở trong hậu cung này. Nàng tới đây vì để cho mình sống tốt hơn, dựa vào tình cảm tân đế đối với nàng, nàng nhất định có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ, làm nữ nhân tôn quý nhất trên đời này.
Nàng không biết là lúc này tân đế đang thống khổ không thôi, căn bản không đứng dậy nổi. Hắn nhìn về phía nữ tử ngồi ở chủ vị, cầu khẩn nói: "Miên Miên, ta muốn uống thuốc, ngươi cho ta một bát thuốc có được hay không... Coi như ta cầu xin ngươi..."