Chương 353
Trong điện chỉ có Đế hậu hai người.
Tần Thu Uyển ngồi ở chủ vị, trong tay bưng một bát điềm canh đang ung dung uống vào.
Tân đế đau đớn không thôi, sau khi tới gần nàng thì tóm lấy váy của nàng.
Tần Thu Uyển rũ mắt nhìn hắn: "Hoàng thượng, ta cứ nghĩ ngươi đã biết ta là người không dễ tính. Kết quả ngươi còn hơi một tí là chạy đến tìm ta trút giận, đây đều là ngươi tự tìm, cứ từ từ hưởng thụ đi!"
Tân đế lúc này rất hối hận.
Cũng là bởi vì sau khi leo lên đế vị, chung quanh toàn là âm thanh nịnh nọt, thổi phồng đến mức làm hắn lâng lâng. Trước đó hắn vẫn uống thuốc như thường, chỉ là vẫn nhớ rõ là không uống dược sẽ rất đau, nhưng rốt cuộc đau đến mức nào thì hắn lại quên mất.
"Hoàng hậu, ta sai rồi."
Mặt mày Tần Thu Uyển đều là ý cười, tăng thêm mấy phần phong hoa.
Tân đế trong cơn đau đớn, nhìn thấy người mỹ mạo trước mặt chỉ cảm thấy thế gian khó tìm. Nữ nhân này quả thật rất đẹp, nhưng cũng rất độc.
"Miên Miên, cầu xin ngươi..."
Hắn nằm sấp cầu xin hồi lâu, Tần Thu Uyển từ trong tay áo móc ra một viên dược hoàn lớn bằng móng tay nói: "Từ nay về sau, ngươi không được vì người khác mà làm ta oan ức. Nếu không, viên thuốc này ta sẽ không cho nữa!"
Tân đế không ngừng đáp ứng, trong đau đớn, chỉ cần không phải việc lấy mạng của hắn, hắn đều sẽ đáp ứng.
Dược hoàn ăn xong, tân đế nằm trên mặt đất, cảm thụ được cơn đau đớn chậm rãi giảm bớt.
Phần bụng không còn đau nữa, tri giác quanh thân trở về, tân đế lúc này mới phát hiện mình chật vật không chịu nổi, toàn bộ y sam đầy mồ hôi ẩm ướt, đầu tóc rối bời, móng tay bị bay mất hai cái, lúc này ngón tay máu thịt be bét. Hắn ngồi dưới đất, nhìn tay mình mà ngẩn người.
"Hoàng thượng, ngài còn đang trong hiếu kỳ, sắc trời không còn sớm, tranh thủ thời gian về tẩm cung đi!" Tần Thu Uyển chậm rãi đứng dậy: "Cho dù ta đang có mang, nhưng nếu ngươi ngủ lại ở đây thì cũng sẽ làm cho người ta nói ra nói vào."
Tân đế ngồi trên mặt đất hồi lâu, sau đó mới chậm rãi đứng dậy.
Hắn không lập tức rời đi, mà là để cho người ta chuẩn bị nước rửa mặt, thay một bộ y sam mới rồi mới đi về phía tẩm cung của mình.
Vừa mới ra khỏi Phượng Ninh cung không lâu liền thấy có cung nhân vội vàng chạy tới.
"Hoàng thượng, Yến cô nương muốn gặp ngài."
Nếu là ngày trước, tân đế nhất định sẽ đến gặp nàng ta. Nhưng lúc này hắn chỉ cảm thấy mình vừa thoát khỏi cơn cửu tử nhất sinh, quanh thân mỏi mệt không chịu nổi, căn bản cũng không dậy nổi tinh thần.
"Cứ nói là ta không rảnh."
Dưới cơn mỏi mệt, hắn cũng quên đi lời của Thái hậu.
Đương nhiên cũng không nhớ ra được lúc này Dương Yên Vũ đang tràn đầy sợ hãi. Chuyện hắn để ý là chuyện khác: "Gọi thái y đang trực hôm nay đến chỗ ta."
Trước đó hắn cũng từng tìm thái y xem bệnh cho mình, nhưng tất cả mọi người đều nói, thân thể hắn vẫn như thường, không dị dạng.
Ở trong đó còn bao gồm mấy vị đại phu danh khí rất lớn ở Kim thành, nhưng cũng không xem ra trên người hắn có khuyết điểm nào.
Tân đế cứ trải qua việc này là một lần thống khổ, nằm mộng cũng nhớ đến việc giải độc, thế nhưng đến cả nguyên do cũng không tìm được thì làm sao mà chữa?
Hắn không cam tâm, vẫy lui người còn lại, chỉ để lại Ngô đại nhân của Thái y viện.
Vị Ngô thái y này, tân đế có nghe nói hắn rất thích xem sách thuốc, từng trị không ít nghi nan tạp chứng.
"Ngô đại nhân, gần đây trẫm nghe nói có một loại bệnh kỳ quặc. Không biết ngươi có từng nghe nói qua chưa?"
Những năm gần đây Ngô thái y dựa vào mấy phương thuốc hiếm lạ chữa khỏi được bệnh cho hai vị Tần phi, ở trong Thái y viện, hắn coi như là người tầm thường nhất. Trên thực tế, nếu không phải là bởi vì trị được bệnh cho hai vị Tần phi kia, hắn đã sớm bị đuổi ra ngoài. Hắn còn tưởng mình sẽ ở Thái y viện ngồi ăn rồi chờ chết, không ngờ có một ngày lại được hoàng thượng giữ lại.
Nghe hoàng thượng nói, hắn lập tức hào hứng: "Vi thần nhất định sẽ biết gì nói nấy."
Tân đế nhìn mặt hắn, gằn từng chữ: "Là trúng độc, cách mỗi năm ngày sẽ đau bụng khó nhịn, phải ăn giải dược đặc chế thì mới có thể bình phục đau đớn... Nhưng khi bắt mạch lại không nhìn ra là bị bệnh..."
Ngô thái y kinh ngạc: "Có căn bệnh quái dị này sao?"
Hắn trầm ngâm một lát: "Triệu chứng như này, vi thần từng nhìn thấy ở cổ tịch."
Tân đế đại hỉ, vội vàng hỏi: "Nói nghe xem."
"Nhìn không ra triệu chứng, phải lúc phát bệnh mới đau đớn khó nhịn, hình như là một loại cổ độc ở Nam Cương." Ngô thái y thấy hoàng thượng thích nghe, liền nói càng thêm cẩn thận: "Nói là cổ độc, nhưng thật ra là trùng, bình thường giấu kín ở trong thể nội, không có dược vật trấn an thì sẽ ra quấy phá, làm cho túc chủ đau đớn khó nhịn..."
Tân đế nghe vậy, càng nghĩ càng thấy bản thân bị trúng loại cổ độc này, vội vàng nói: "Chứng này trị được không?"
Ngô thái y đối mặt với ánh mắt vội vàng của hoàng thượng thì cảm thấy rất xúc động.
Có câu gần vua như gần cọp, nhiều lời nhiều sai, làm nhiều nhiều sai. Nếu như là chứng bệnh bình thường, hắn còn có thể thử trị, nhưng thứ bệnh mà trên cổ tịch mới có... Hắn cũng không dám tuỳ tiện thử nghiệm. Lúc này bèn lắc đầu: "Vi thần cũng chỉ xem qua, chứ chưa hề tận mắt nhìn thấy. Hơn nữa, quyển cổ tịch kia hình như là dã sử, chứng bệnh phía trên rất có thể không phải thật sự, chỉ là người viết sách thêu dệt vô cớ... Vi thần cũng coi là yêu thích nghiên cứu nghi nan tạp chứng, nhưng lại chưa từng nghe nói đến chuyện cổ độc."
Muốn chữa bệnh thì càng không có chỗ xuống tay.
Tân đế kích động, sau đó mới bình tĩnh lại, chậm rãi ngồi trên ghế: "Ngươi đưa quyển cổ tịch kia tới đây, trẫm muốn đích thân nhìn."
Một bên khác, tân đế phái người đi tra xét tổ tông Cam gia nhưng không phát hiện có bất kỳ điểm gì đáng ngờ.
Cổ tịch trong miệng Ngô thái y đúng là giống như hắn nói, là một bản dã sử. Tân đế xem hết mà vẫn không có đầu mối.
Nhịn hai đêm, tìm không thấy phương pháp giải quyết. Tân đế không muốn lại phải mất sức nữa, thế là lại đi đến Phượng Ninh cung.
Trước kia Thái hậu ở nơi đây, tân đế rất không thích tới nơi này.
Thái hậu không nhúng tay vào chuyện triều đình, nhưng vì chuyện hậu trạch của hắn mà lải nhải không ít. Mỗi lần tân đế tới là đều cảm thấy phiền chán.
Nói khó nghe một chút thì nếu không phải người ở bên trong đó là mẫu thân của hắn, hắn đã không thèm hầu hạ rồi. Sau này khi lên ngôi, tiền triều sự vụ bận rộn, trong này cũng không có người trong lòng của hắn thì hắn càng không muốn tới.
Tối hôm trước, hắn đã đến nơi đây, nhìn thấy những phong cảnh quen thuộc, hắn chỉ cảm thấy rất sợ hãi.
"Hoàng hậu, ta có một số việc muốn thương lượng với nàng."
Lần nữa tới cửa, tân đế vô cùng ôn hòa, còn nở một nụ cười hiếm thấy.
Hắn vẫy lui hạ nhân, Tần Thu Uyển cũng không ngăn cản.
"Miên Miên, bây giờ nàng là hoàng hậu cao quý, trẫm nên tứ phong mẫu thân nàng làm nhất phẩm phu nhân." Tân đế liếc trộm vẻ mặt của nàng: "Thánh chỉ đã xong, chỉ là phải ban thưởng như nào... Ta nghĩ nên đến hỏi ý nghĩ của nàng."
Nhà ngoại của hoàng hậu vốn là nên thưởng lớn.
Nếu như là quan lớn thì coi như là dệt hoa trên gấm. Nhưng với Cam gia thì không khác gì một bước lên trời.
Tần Thu Uyển không cự tuyệt: "Hoàng thượng tự xử lý, thần thiếp tin tưởng ngài sẽ không bạc đãi nương gia ta."
Dù sao, Cam gia sống tốt thì hắn sẽ có thể ít chịu tội hơn.
Tân đế bây giờ có được thiên hạ, chưa bao giờ thiếu bạc, đương nhiên cũng sẽ không vì việc nhỏ như vậy mà so sánh.
Hắn ở ngay trước mặt Tần Thu Uyển sai người đi truyền chỉ, cười nói: "Miên Miên, ta nghe nói gần đây nàng ở trong lều hoa trồng rau?"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Nếu như làm được thì bách tính cũng có thể bắt chước. Như thế, trong ngày mùa đông cũng có đồ để ăn."
Tân đế đặt lòng bàn tay lại với nhau khen: "Miên Miên có thai còn suy nghĩ cho bách tính, quả nhiên là quốc mẫu trẫm chọn."
Nghe vậy, Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Quốc mẫu hoàng thượng thực lòng muốn bây giờ còn đang bị nhốt ở Trường Xuân cung đó."
Nghe nàng nói như thế, tân đế đột nhiên nhớ tới, hắn đã ba ngày chưa gặp Dương Yên Vũ.
Cái này cũng không thể trách hắn. Ngày đó hắn từ Trường Xuân cung đi ra, đầu tiên là cãi nhau với Thái hậu, sau đó lại bị hoàng hậu xử lý. Đau đớn xong thì vốn nên tĩnh dưỡng, nhưng hai ngày này hắn cũng không nhàn rỗi, làm xong công vụ, lại phải bí mật nghe ngóng chuyện liên quan tới cổ độc.
Bận bịu thì bận bịu, nhưng thật ra là lãng phí thời giờ.
Tân đế âm thầm hạ quyết tâm, lát nữa sẽ đi thăm Dương Yên Vũ một chút để xem Thái hậu có làm khó nàng hay không. Cho dù tạm thời không thể để cho nàng đi ra thì hắn đi qua đó một chút cũng có thể uy hiếp người phía dưới.
Trong lòng suy nghĩ một chuyện, ngoài miệng lại nói chuyện khác: "Miên Miên, ta có chuyện muốn xin nàng giúp một tay."
Tần Thu Uyển ngờ vực nhìn hắn.
Tay tân đế đặt ở trong tay áo nắm chặt, tận lực để cho ngữ khí mình bình thản, hắn nói: "Thuốc trước kia nàng hạ ta... Ta cảm thấy dùng rất tốt, nàng có thể chuẩn bị cho ta nhiều một chút hay không?"
Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Không thể."
Trước khi tân đế tiếp tục thuyết phục, nàng nói luôn: "Không phải ta không giúp ngươi, mà là thuốc này chỉ có một phần, không còn nhiều."
Tân đế: "..." Vậy sao không dùng lên người người khác?
Sớm biết như vậy, lúc trước không nên đắc tội Cam Miên Miên.
Hoặc là sớm hơn trước đó, hắn không nên bởi vì dung mạo nàng tương tự với Dương Yên Vũ mà trêu chọc nữ nhân này.
Trên đời này không có thuốc hối hận.
Hối hận thêm nữa cũng không làm nên chuyện gì, tân đế hít sâu hai cái, đè xuống uất ức trong lòng.
Hắn cũng không quá muốn dùng loại thuốc này, thân là đế vương, muốn để người phía dưới nghe lời còn rất nhiều biện pháp. Hắn chỉ muốn lấy thuốc này, sau đó thì tìm giải dược, dần dần lừa gạt Cam Miên Miên giải độc, có lẽ sẽ có cơ hội phá giải.
Nhưng những mưu tính này còn chưa bắt đầu đã chết từ trong trứng nước.
Trong lòng tân đế vô cùng khó chịu, chỉ cảm thấy Phượng Ninh cung thật đè nén, rất nhanh đã đứng dậy cáo từ.
Rời khỏi Phượng Ninh cung, tân đế lại đi tìm Thái hậu thỉnh an, sau đó mới tới Trường Xuân cung.
Ngoài Trường Xuân cung có không ít hộ vệ trông coi, nhưng mà cũng không ai dám cản hắn.
Tân đế thuận lợi vào trong cung, còn chưa tới chính điện đã nghe thấy có người thét lên.
"Thả ta ra ngoài... Thả ta ra ngoài... Ta muốn gặp hoàng thượng..."
Sắc mặt tân đế tái nhợt: "Yến mỹ nhân đã như thế, vì sao không cho người đến báo?"
Cung nhân bên người cười gượng: "Hoàng thượng, đây là ý của Thái hậu."
Nghe tiếng nữ tử bên trong thê lương kêu lên, tân đế cũng không buồn trách cứ cung nhân, nhanh chóng tiến lên mở cửa.
Thời gian qua đi ba ngày, hai người đã gặp nhau.
Trong ba ngày này Dương Yên Vũ vừa kinh vừa sợ, kêu khóc lâu như vậy mà mãi không thấy hoàng đế xuất hiện.
So với bị nhốt ở Trường Xuân cung cả đời thì việc càng đáng sợ hơn có lẽ chính là bị hoàng thượng chán ghét vứt bỏ.
Hộ Quốc công phu nhân đã hậu táng ở quan ngoại, nàng muốn trở về cũng không được.
Nếu như bị hoàng thượng chán ghét vứt bỏ, nàng có lẽ sẽ chết héo ở trong hậu cung này.
Nhìn thấy hoàng thượng đến đây, Dương Yên Vũ vừa kinh ngạc vui mừng, mà trong đầu lại hiện lên rất nhiều ý nghĩ. Nhưng suy nghĩ duy nhất có thể xác định chính là, nàng phải nắm chặt được nam nhân trước mặt.
Nàng nhào vào trong ngực hắn.
"Hoàng thượng, thiếp còn tưởng là người quên thiếp..."
Tân đế nhìn giai nhân lê hoa đái vũ, cuống họng khóc lóc còn nghe ra chút khàn khàn, trong lòng vô cùng thương tiếc: "Không. Mấy ngày nay ta có việc gấp, cho nên mới chưa kịp tới. Nàng đừng sợ, ta chưa quên nàng đâu."
Những năm kia nửa đêm tỉnh mộng, hắn chỉ mong hai người có thể ở gần nhau.
Bây giờ đạt được ước muốn, hắn làm sao có thể quên?
Dương Yên Vũ gắt gao níu lấy quần áo của hắn: "Thiếp muốn đi ra ngoài tản bộ... Nhưng cung nhân phía ngoài đều không cho... Thiếp cũng không phải phạm nhân... Thiếp đã làm sai điều gì?"
Tân đế nghe được thì trong lòng khó chịu, nói: "Nàng không phải phạm nhân, nàng không làm gì sai, nàng đừng sợ."
Dương Yên Vũ nhìn vẻ mặt của hắn liền biết tình cảm hắn đối với mình vẫn chưa thay đổi, trong lòng đã có chút buông lỏng. Lúc này điều nàng muốn biết nhất chính là nàng liệu có đúng như lời Thái hậu nói, cho dù có thể ở bên hoàng thượng nhưng cũng chỉ là một mỹ nhân không tên không họ hay không.