Chương 354
Chuyện này không nên hỏi công khai.
Dù sao Dương Yên Vũ cũng biết chuyện nhà mình. Nàng là Hộ Quốc công phu nhân, trước khi còn chưa đi quan ngoại cũng quen biết không ít đại nhân và gia quyến của họ.
Nếu như quả thật đi ra ngoài thì chỉ cần là kẻ không ngu ngốc, đều sẽ biết thân phận chân chính của nàng.
Vốn nàng còn tưởng là hoàng thượng nhớ thương mình nhiều năm, lại cưới một nữ tử dung mạo tương tự với nàng thì tình cảm dành cho nàng hẳn là rất sâu đậm, tất nhiên sẽ tìm cách che giấu thân phận cho nàng.
Hơn nữa, hắn là hoàng đế, là thiên hạ chi chủ.
Chỉ cần hắn một mực chắc chắn nàng chỉ là giống với Hộ Quốc công phu nhân thì có ai dám chất vấn hắn?
Nhưng Dương Yên Vũ vạn vạn không ngờ Thái hậu lại xía vào.
Bây giờ thứ duy nhất nàng có thể trông cậy chính là tình cảm của nam nhân trước mặt dành cho nàng.
Nếu như tình cảm đủ sâu thì nàng có lẽ còn có cơ hội.
"Hoàng thượng, Thái hậu nói về sau thiếp không thể ra ngoài?"
Tân đế rũ mắt nhìn nàng: "Yên Vũ, đây chỉ là tạm thời."
Hắn không phủ nhận!
Thậm chí còn chấp nhận cách làm của Thái hậu, trái tim Dương Yên Vũ rơi vào trầm lặng, khuôn mặt nàng tràn đầy nước mắt, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Dù người đã là đế vương cao quý thì cũng vẫn thân bất do kỷ sao?"
Nghe nàng nói như thế, tân đế chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng uất ức.
Đúng vậy, hắn đã là thiên hạ chi chủ, nhưng vẫn không bảo hộ được một nữ nhân. Hắn đưa tay lau nước mắt của nàng: "Yên Vũ, nàng yên tâm, đây chỉ là tạm thời."
Lại là câu này.
Dương Yên Vũ chậm rãi quay người, đưa lưng về phía hắn: "Thiếp hiểu thân thể của chàng không do chàng quyết định, cũng tin tưởng tình cảm của chàng đối với thiếp... Phong lang, thiếp chỉ hi vọng, chàng đừng để thiếp đợi uổng công. Đừng để thiếp hối hận vì đã ngàn dặm xa xôi chạy tới đây." Nàng nức nở, cả người đều đang run rẩy: "Thiếp vì chàng mà không còn cái gì nữa, thiếp chỉ có chàng."
Bản thân nàng là nữ tử nhà quan, Hộ Quốc công phu nhân đã là siêu nhất phẩm cáo mệnh phụ nhân vô cùng tôn quý. Nhưng vì hắn, nàng ruồng bỏ hết tất cả những thứ này chỉ vì để làm một mỹ nhân bên cạnh hắn.
Tân đế cảm động không thôi, tiến lên ôm người vào trong ngực thề thốt: "Nàng là giấc mộng không thể chạm tới từ thuở thiếu thời của ta, bây giờ tiên nữ trong mộng chủ động hạ cố đến trước mặt ta, ta sẽ không quên nàng đã phải trả giá thế nào, ta chắc chắn sẽ không để nàng hối hận."
*
Chuyện tân đế chạy tới Trường Xuân cung, Tần Thu Uyển rất nhanh đã nhận được tin tức.
Vị ma ma bên cạnh nàng không đồng ý cách làm của nàng, nhưng cũng chỉ có thể nghe lời, thậm chí còn phải đi nghe ngóng, lén lút thu mua không ít người.
Nghe được ma ma bẩm báo, Tần Thu Uyển lập tức hào hứng: "Đi hẹn Thục phi và Như phi, chúng ta cùng đi dạo trong vườn."
Hai vị kia dù đã đến cung cấm thì vẫn cung kính với nàng vô cùng.
Chuyện xảy ra ở Thượng thư phủ rất nhiều người đều đã nghe nói qua. Những người biết nội tình thì đều biết trong lòng hoàng thượng có người khác, hoàng hậu chỉ là thế thân có dung mạo tương tự mà thôi.
Khi biết trong cung có thêm một vị Yến mỹ nhân, phẩm cấp thấp nhất đơn độc ở Trường Xuân cungm mà Hộ Quốc công phu nhân biên quan lại vừa chết... Thục phi liền đoán được, vị ở Trường Xuân cung rất có thể là chính chủ.
Vốn nàng còn sợ hoàng hậu bởi vậy mà thất sủng, nhưng không ngờ rất nhanh đã nghe nói chuyện vị ở Trường Xuân cung bị cấm túc. Nàng vừa yên lòng, lại càng thêm cung kính với hoàng hậu.
Một thế thân mà có thể chế trụ chính chủ, cũng đã chứng minh bản thân hoàng hậu thủ đoạn nhường nào.
Dựa vào việc hoàng thượng sủng ái cố nhiên sẽ vững chắc trong hậu cung này, nhưng bằng thủ đoạn của chính mình dưới tình thể hoàng thượng chán ghét, muốn vứt bỏ mà còn có thể khiến cho mình như cá gặp nước thì càng có bản lĩnh.
Ý nghĩ của Như phi cũng không kém là bao.
Cho nên, lúc Tần Thu Uyển đến vườn thì hai vị đã sớm chờ từ lâu.
Ba người dạo chơi quanh vườn, hai vị kia tận lực lấy lòng, Tần Thu Uyển rất là hài lòng.
Bất tri bất giác đã đến bên ngoài Trường Xuân cung.
Thục phi nhìn thoáng qua cửa cung, e dè hỏi: "Hoàng hậu nương nương, nghe nói hoàng thượng lại có thêm một mỹ nhân?"
Tần Thu Uyển cũng nhìn về phía cửa cung, sắc mặt nhàn nhạt: "Một mỹ nhân thì tính là gì? Hoàng thượng tôn quý, hậu cung trống rỗng, chờ ra hiếu kỳ thì có lẽ sẽ tuyển tú."
Nàng quay đầu nhìn về phía hai người: "Các ngươi vẫn cần nắm chắc."
Sắc mặt Thục phi và Như phi cũng không quá tốt.
Thân phận hai người đều rất cao, nhưng bây giờ Phong vương đã là hoàng đế cao quý, toàn bộ quan viên trên dưới triều đình đều sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế nhét nữ nhi vào trong cung. Cho nên nếu muốn so sánh thì hai người các nàng đều không tính là gì nữa.
Thục phi còn đỡ, dù sao cũng là nữ tử được hoàng thượng yêu thích. Nhưng Như phi có hơi tròn trịa, chờ đến ngày hậu cung chất đầy mỹ nhân thì hoàng thượng có lẽ sẽ không còn liếc nhìn nàng lấy một cái.
Nghĩ đến đây, hai người đều có chút vội vàng.
Phẩm cấp cao thì có sao?
Hoàng thượng đã vài ngày rồi không đến gặp các nàng... Càng gấp hơn là còn thấy hoàng thượng từ Trường Xuân cung bước ra.
Mấu chốt là bên cạnh hắn còn có một vị mỹ nhân áo trắng.
Dung mạo mỹ nhân áo trắng rất là quen thuộc, dù Uông Như và Khang Viện Viện trước đó đã đoán được chân tướng thì lúc này cũng không nhịn được mà đổi sắc mặt.
"Cái này. . ." Thục phi bật thốt lên: "Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng làm như vậy sẽ làm cho người ta lên án..."
"Thế thì làm sao?" Tần Thu Uyển cười nhìn hai người dắt tay nhau ra: "Thái hậu còn không khuyên nổi, chúng ta có thể có biện pháp gì?"
Chuyện cấm túc không phải trò đùa, Dương Yên Vũ có thể trở ra cũng chỉ có hoàng thượng mới dám đưa đi ra ngoài.
Nàng ta cũng rất nhanh đã phát hiện cách đó không xa có ba vị đang nhìn.
Quả nhiên là một vị so với một vị hoa lệ hơn, nhất là hoàng hậu đứng giữa hai người, khí chất cao hoa, quần áo lộng lẫy, trên búi tóc là Cửu Vĩ trâm phượng lay động, càng lộ ra vẻ cao quý không tả nổi.
Nhìn Cam Miên Miên như vậy, nỗi ghen tuông trong lòng Dương Yên Vũ dần bốc lên.
Suy xét một chút thì người có hết thảy mọi thứ bây giờ đáng lẽ phải là nàng!
Người được hai vị Tần phi vây quanh cũng nên là nàng!
Tân đế cũng phát hiện có ba người ở cửa, hai vị phi thiếp thì hắn không có cảm giác, nhưng nhìn thấy hoàng hậu, hắn lại cảm thấy chột dạ. Đến cả cánh tay bị Dương Yên Vũ kéo cũng cảm thấy vô cùng phỏng tay.
Theo bản năng, hắn đẩy nữ tử bên người ra.
Dương Yên Vũ nhìn mình bị hất ra thì sửng sốt một chút, rốt cuộc là có chuyện gì?
Vừa rồi nàng đã thăm dò, tình cảm hoàng thượng đối với nàng hoàn toàn như trước đây. Vậy thì đối với Cam Miên Miên giả mạo thì hẳn là chỉ còn lại phiền chán mới đúng, hai vị kia thì càng đừng nói nữa.
Vậy vì sao hắn lại đẩy nàng ra?
Chẳng lẽ đường đường là hoàng đế còn lo lắng đến ý nghĩ của phi thiếp sao?
Trong lúc nhất thời, Dương Yên Vũ đầy bụng nghi ngờ.
Có một số việc không thể kéo dài, Dương Yên Vũ bước nhanh về phía trước, tiếp tục kéo cánh tay của hắn lại: "Hoàng thượng, thiếp còn chưa được đi dạo ngự hoa viên, hai ngày này thiếp ở trong điện nghẹn đến điên rồi. Người không biết đấy thôi, trước kia lúc ở quan ngoại, thiếp một hơi là có thể chạy ra mấy chục dặm, kìm nén như thế thực sự quá khó tiếp thu, người có thể mang thiếp ra ngoài giải sầu một chút hay không?"
Nếu là bình thường thì tân đế chắc chắn sẽ lập tức đáp ứng.
Nhưng hoàng hậu đang ở đây, hắn... hắn không dám!
Nếu như chọc giận hoàng hậu, hai ngày sau nàng ta lại không cho hắn giải dược thì hắn sẽ đau chết mất. Mùi vị này hắn thật sự không muốn chịu thêm một lần nữa.
"Thái hậu đã hạ lệnh, ta cũng không tiện chống lại, nàng cứ nhịn một chút đi." Tân đế bỏ lại một câu rồi nhanh chóng đi về phía ba vị hậu phi.
"Miên Miên, hôm nay ở ngoài gió lớn, tại sao nàng không mang áo choàng?" Nói xong, tân đế khoát tay, cung nhân lập tức đưa áo choàng lên. Hắn còn hắn tri kỷ phủ thêm lên người nàng, còn cẩn thận buộc lại dây lưng.
Thục phi và Như phi nhìn thấy thì không ngừng hâm mộ, còn Dương Yên Vũ bên trong cổng vòm thì tức giận đến mức đỏ ngầu cả mắt.
Hoàng thượng rõ ràng chỉ coi nàng ta là thế thân, vì sao phải cẩn thận từng li từng tí như vậy?
Chẳng lẽ là lâu ngày sinh tình, tâm ý hoàng thượng đối với mình đã thay đổi rồi sao?
Dương Yên Vũ không tiếp thụ được tất cả những gì xảy ra trước mắt, cũng quên đi tình cảnh bây giờ của mình, chậm rãi tiến lên chỉ muốn hỏi cho rõ.
Vừa đi ra khỏi cổng vòm, hộ vệ bên cạnh đã rút kiếm, Dương Yên Vũ đột nhiên bừng tỉnh.
Nhìn thấy mũi kiếm sắc bén chặn trước ngực mình, Dương Yên Vũ chỉ cảm thấy lạnh cả người.
Nếu như... Nếu như hoàng thượng đã thay đổi tâm ý, nàng lại ruồng bỏ hết thảy chạy tới nơi này thì còn có thể được như ý nguyện không?
Nếu như sớm biết hoàng thượng đã quan tâm Cam Miên Miên như vậy thì Dương Yên Vũ quyết sẽ không làm chuyện này.
Tần Thu Uyển để mặc cho tân đế buộc áo choàng lên cho mình, hỏi: "Ngươi tới thăm Yến mỹ nhân sao?"
Hai vị phi tử nghe nàng nói như thế đều không nhịn được mà nhìn về phía đối phương. Hoàng thượng tôn quý, dù là hoàng hậu cao quý thì cũng không nên xưng là "Ngươi ta" như vậy.
Mấu chốt là hoàng thượng cũng không tức giận, thậm chí còn vẫn muốn tiếp tục lấy lòng nàng.
Nếu là người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng hoàng thượng từ trước đến nay đều ăn nói có ý tứ, cũng không thích nói cười. Nhưng lúc này trên mặt còn nở nụ cười rạng rỡ, đồ đần cũng nhìn ra được thái độ của hắn với hoàng hậu.
"Ta chỉ ngẫu nhiên đi đến nơi này, nghe thấy bên trong cãi lộn nên mới đi vào nhìn qua." Tân đế kiên nhẫn giải thích.
Tần Thu Uyển tóm lấy áo choàng, chậm rãi đi lên phía trước: "Ta có thể hiểu được. Dù sao cũng có tình cảm nhiều năm như vậy, hoàng thượng mất mà được lại, bất luận xem trọng như nào thì ta cũng không cảm thấy lạ."
Trong lúc nhất thời, tân đế không biết nên nói tiếp như thế nào.
Khang Viện Viện cũng cho rằng không thể để theo Dương Yên Vũ ở lại trong cung.
Vẫn là câu nói kia, Cam Miên Miên chỉ là người có dung mạo tương tự. Nếu hoàng thượng đã ngưỡng mộ người ta như vậy, chính chủ còn ở nơi này thì các nàng làm gì có chuyện được sống yên ổn?
Càng đừng đề cập sau này, lỡ như các nàng đều có hài tử thì vị trí thái tử nhất định cũng sẽ thuộc về con của Dương Yên Vũ.
Khang Viện Viện tính tình xúc động, nghĩ đến đây bèn tiến lên phía trước nói: "Hoàng thượng, vị kia... là Hộ Quốc công phu nhân sao? Nàng không phải đã mất rồi sao? Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?"
Nếu như hoàng thượng nổi giận, nàng cũng có thể giải thích là hoàng hậu đã đề cập đến chuyện tình cảm nhiều năm.
Tân đế trầm mặc nói: "Hộ Quốc công phu nhân bị người ta hãm hại, chạy đến để cầu xin ta cứu mạng. Bọn ta đã từng quen biết, đương nhiên không thể nhìn nàng ta bị người ta đuổi giết, cho nên ta mới giữ người lại."
Sắc mặt Như phi phức tạp.
Lời này rõ ràng trước sau mâu thuẫn.
Thân là đế vương, muốn che chở cho ai thì cũng chỉ là chuyện một câu nói. Cho dù muốn tra ra kẻ cầm đầu thì cũng không cần lao lực, vì sao phải mang nàng đến tận hậu cung?
Cho dù tạm thời không tra ra hung phạm, không dám cho người ở bên ngoài thì cứ trực tiếp đưa đến nhà mấy vị đại thần, chẳng lẽ còn ai dám lãnh đạm hay sao?
Ý nghĩ của Khang Viện Viện cũng không kém là bao, nàng bèn khuyên giải: "Hoàng thượng, thần thiếp vốn dĩ không nên lắm miệng, nhưng người giữ một thần thê ở hậu cung, khó tránh khỏi làm cho người ta bàn tán. Việc này rất có hại cho danh dự của người... Như vậy đi, hoàng thượng sai người đưa nàng ta đến chỗ phụ thân thần thiếp, bọn họ nhất định sẽ thiện đãi Hộ Quốc công phu nhân..."
Tân đế chỉ cảm thấy vô cùng chói tai, hoàng hậu ép buộc hắn cũng được, nhưng Khang Viện Viện lấy ở đâu ra lá gan đó?
Để đề phòng Khang Viện Viện đi ra ngoài lan truyền chuyện Dương Yên Vũ còn sống, hắn cường điệu nói: "Thục phi ở hậu cung có lẽ không biết, Hộ Quốc công phu nhân đã mất, Dương đại nhân đau lòng vì mất ái nữ. Có mấy lời, ngươi chớ nói lung tung."
Sắc mặt Khang Viện Viện trắng bệch.
Như phi cũng bị dọa sợ, vội vàng cúi đầu xuống.
Hoàng thượng. . . rõ ràng muốn giữ Dương Yên Vũ lại.
Chuyện này đối với các nàng mà nói cũng không phải chuyện gì tốt.
"Các ngươi thân là phi thiếp, nhớ thận trọng từ lời nói đến việc làm. Nếu làm những chuyện không thích hợp thì đừng trách trẫm không niệm tình xưa!"