Chương 355
Trên thực tế, ba người bọn họ vốn là bởi vì lợi ích mà tụ lại cùng một chỗ, nào có cái gì mà tình cũ tình xưa?
Việc này Uông Như hiểu rõ, Khang Viện Viện cũng hiểu rõ.
Nhưng nghe hoàng thượng nói, bọn họ cũng nào dám có tâm tư khác?
Vì vậy vội vàng tạ lỗi rồi nhanh chóng cáo từ rời đi.
Nhìn bóng lưng của các nàng, Tần Thu Uyển lắc đầu: "Đáng thương."
Tân đế: "..."
"Các nàng không hề đáng thương, sinh ra là nữ nhi nhà quan, bây giờ còn được vào hậu cung... Lại có một vị chủ mẫu như nàng, các nàng cũng là người có phúc khí."
Câu đằng sau nói khá gượng gạo. Tần Thu Uyển hiểu ra, hẳn là hắn mới đổi giọng bổ sung.
Tân đế vốn có ý tứ là có thể vào hậu cung cũng đã là một chuyện rất may mắn rồi.
Hai người bên này nói chuyện với nhau, còn Dương Yên Vũ thì nước mắt trên mặt đã rơi xuống không ngớt.
Cái cằm Tần Thu Uyển khẽ nhếch, chỉ chỉ bên kia: "Ngươi có muốn đi giải thích một chút hay không?"
Tân đế mấp máy môi.
Hắn rất muốn giải thích, nhưng ở ngay trước mặt Cam Miên Miên, hắn phải nói làm sao?
Hơn nữa, hắn cũng không muốn chuyện trúng độc nói cho người khác biết.
Hắn quả thực hận Cam Miên Miên thấu xương, hận không thể ngũ mã phanh thây nữ nhân này để giải tỏa mối hận trong lòng mình.
Nhưng hắn không thể!
Nếu để cho người ta biết độc trên người hắn bây giờ là do hoàng hậu quản thúc, người lo lắng cho hắn chắc chắn sẽ bắt nàng nghiêm hình bức cung... Tân đế thực sự đã chịu đủ nỗi khổ khi không ăn giải dược rồi, lỡ như Cam Miên Miên thà làm ngọc vỡ cũng không chịu chữa cho hắn thì hắn phải làm sao bây giờ?
Hơn nữa, nếu như rơi vào trong tai người hữu tâm, rất có thể họ sẽ lôi kéo Cam Miên Miên, dùng cái này để quản thúc hắn làm càng nhiều chuyện hắn không muốn.
Càng nghĩ tân đế càng không muốn nói.
"Miên Miên, bên ngoài gió lớn, ta còn có chút chuyện. Ta sẽ cho người đưa nàng về Phượng Ninh cung!"
Tần Thu Uyển không cự tuyệt, trước khi đi, còn khiêu khích nhìn thoáng qua Dương Yên Vũ lê hoa đái vũ.
Dương Yên Vũ: "..."
Tân đế nhìn hoàng hậu của mình đi xa, thở dài một tiếng, chậm rãi đi đến trước mặt Dương Yên Vũ rồi đưa tay giúp nàng lau nước mắt: "Không phải như nàng nghĩ đâu."
Dương Yên Vũ giật mình, không nhịn được bèn hỏi: "Vậy là như nào?"
Tân đế trầm mặc: "Can hệ trọng đại, ta không thể nói."
"Chàng lấy cớ." Chuyện hôm nay đối với Dương Yên Vũ mà nói thực sự là chấn động quá lớn.
Nếu như tân đế nhớ thương nàng không phải vì tính cách của nàng mà chỉ là mỹ mạo của nàng thì Cam Miên Miên hoàn toàn có thể thay thế nàng.
Nếu như... Nếu như Cam Miên Miên thật sự thay thế nàng thì nàng lao tới đây quả thực là tự tìm đường chết.
Trong tuyệt vọng, Dương Yên Vũ hơi không lựa lời nói: "Chàng thay lòng rồi." Nước mắt nàng càng chảy càng nhiều: "Chàng đã thay lòng đổi dạ, vì sao không nói sớm cho ta?"
"Ta không." Tân đế nhấn mạnh: "Ta là thân bất do kỷ."
Dương Yên Vũ phì cười: "Chàng đã là hoàng đế, còn có ai có thể quản thúc chàng hay sao?"
Thật sự có.
Nhưng hắn không thể nói.
Thân là đế vương, người nhớ thương vị trí của hắn và muốn lợi ích từ hắn có nhiều lắm.
Có câu: quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ. Nếu nội tình bị bại lộ thì người muốn giết hắn chỉ cần chế trụ hoàng hậu, còn người muốn uy hiếp hắn thì chỉ cần lôi kéo hoàng hậu là được.
Dương Yên Vũ thấy hắn không nói lời nào, lập tức bán tín bán nghi: "Nếu như chàng thật lòng yêu ta thì chàng hãy nói cho ta. Chàng là vì cái gì?"
"Ta không thể nói." Tân đế lau mặt một cái, chỉ cảm thấy lòng đầy mỏi mệt: "Yên Vũ, nàng trước tiên ngoan ngoãn một chút, đừng làm chuyện dư thừa. Việc nàng bị cấm túc chỉ là tạm thời, về sau ta sẽ đối xử với nàng thật tốt, sẽ cho nàng làm mẫu nghi thiên hạ... Con của chúng ta sẽ là thái tử..."
Hắn nói vừa vội vừa nhanh, không giống như là trò đùa.
Dương Yên Vũ càng thêm hồ nghi.
Chẳng lẽ hoàng thượng bị Cam Miên Miên nắm được nhược điểm sao?
Tần Thu Uyển trở lại Phượng Ninh cung, đầu tiên là ngủ một giấc. Sau đó đến buổi chiều, Thái hậu lại đến đây.
Từ lúc hoàng thượng đăng cơ, Tần Thu Uyển không có ngày nào đi đến Từ Ninh cung thỉnh an... Trong trí nhớ của Cam Miên Miên, bà bà không phải người dễ qua lại, nếu như có thể thì cả một đời nàng cũng không muốn nhìn thấy bà bà.
Tần Thu Uyển cũng không muốn nghe Thái hậu lải nhải, cho nên ba năm ngày mới đi gặp một lần.
Vừa mới tỉnh ngủ, nàng cũng không có tinh thần gì, Thái hậu nhìn thấy thì rất là lo lắng: "Hoàng hậu, thân thể ngươi có chút khó chịu nào không?"
Tần Thu Uyển thuận miệng nói: "Phiền người quan tâm, con mọi chuyện đều tốt."
Thái hậu hỏi: "Ai gia nghe nói hôm nay ngươi đi đến Trường Xuân cung, còn vừa vặn gặp được hoàng thượng đi thăm người kia?"
"Đúng là có chuyện này." Tần Thu Uyển cũng không giấu diếm. Trên thực tế, Thái hậu đi đến nơi này thì hẳn là đã biết chân tướng, nàng không cần nói thêm lời thừa thãi.
"Nữ nhân kia chính là một kẻ không an phận." Thái hậu oán hận nói: "Đáng hận, những năm qua ta không nhìn ra tâm tư của Phong nhi, nếu không, ta nhất định đã đuổi nàng ta đi xa rồi!"
Tần Thu Uyển nhắc nhở: "Thục phi và Như phi lúc ấy cũng thấy nàng, hoàng thượng còn thừa nhận thân phận của nàng, lại còn nói rõ muốn giữ người lại."
Thái hậu đúng là đã biết việc này, nay tiếp tục nghe hoàng hậu đề cập thì càng tức giận đến mức ngực phập phồng.
"Nó quá tùy hứng!"
Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ xem thường: "Mẫu hậu, che đậy không bằng khai thông. Càng liều mạng ngăn cản thì còn không bằng mặc kệ để mọi chuyện phát triển, hoàng thượng là thiên hạ chi chủ, bên cạnh còn nhiều mỹ nhân, có thể không bao lâu nữa sẽ quên nàng ta thôi."
Thái hậu cũng hiểu rõ đạo lý này. Nhưng vấn đề là hoàng thượng giữ thần thê ở lại hậu cung, vấn đề này nói thì dễ mà nghe thì khó!
Bà ta cũng không nói nhảm nữa, lập tức sai người đi gọi hai vị Tần phi đến Từ Ninh cung.
Bà ta dự định tâm sự với các nàng, nếu như chuyện này bị Thành vương phát hiện thì sợ là sẽ không tốt lắm.
Động tác thái hậu đã rất nhanh, nhưng vẫn không nhanh bằng Khang Viện Viện.
Sau khi nàng ta hồi cung, lập tức đã sai người gửi tin tức về nhà. Ý nghĩ của nàng ta rất đơn giản, nếu như Dương Yên Vũ ở lại trong cung thì có thể nàng ta sẽ không có ngày nổi danh.
Cho dù là ngày khác Dương Yên Vũ thất sủng thì chờ tới lúc đó, nàng ta cũng đã là hoa tàn ít bướm, so với những tân nhân tươi non thì nàng ta hoàn toàn không thể so sánh.
Cho nên, không thể giữ lại Dương Yên Vũ.
Ngự Sử biết được việc này thì cũng cảm thấy rất khó xử.
Nữ nhi còn ở trong cung, nếu ông ta trực tiếp khuyên nhủ thì sợ là sẽ khiến hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ nữ nhi.
Ý nghĩ của Khang Ngự Sử cũng giống như nữ nhi, về công về tư, hoàng thượng cũng không nên giữ thần thê lại hậu cung. Chỉ là người bức bách hoàng thượng... không thể là ông ta!
Trong lòng có việc, vừa vặn có hai vị thiếp thất đến đây tìm Khang Ngự Sử làm chủ, lòng ông ta tràn đầy bực bội, liền tự mình ra cửa.
Trên đường đi, Khang Ngự Sử đang nhìn loanh quanh, chợt nghe thấy có người sau lưng gọi. Đến lúc nhìn lên, liền thấy là hai chủ tớ Ân Thế An.
"Ân đại nhân."
Ân Thế An nhìn thấy Khang Ngự Sử, hiếu kì hỏi: "Khang đại nhân, giờ này mà ngài còn ở bên ngoài làm gì vậy?"
Khang Ngự Sử khoát tay áo: "Trong lúc rảnh rỗi nên đi loanh quanh bốn phía."
Ân Thế An chìa tay ra: "Có thể gặp nhau cũng là duyên phận, chúng ta cùng đi uống chén rượu nhỉ?"
Trước đó Ân Thế An tu kiến đê đập Hoàng Hà đã lập được công lớn, bách tính xung quanh Hoàng Hà đều yêu quý hắn. Lúc tiên đế lâm chung, có gọi hai đại thần vào gặp mặt, trong đó cũng có hắn. Đồng thời, sau khi tân đế lên ngôi thì cũng có chút nể trọng đối với hắn.
Dưới tình hình như vậy, Ân Thế An chủ động mời, Khang Ngự Sử có điên mới có thể cự tuyệt. Hai người tiến vào tửu lâu, qua ba lần rượu thì đều có chút say.
Ân Thế An chủ động hỏi thăm: "Vừa rồi ta thấy Khang đại nhân hơi mất tập trung, là gặp phải chuyện phiền lòng sao?"
Nhắc đến chuyện phiền lòng, Khang Ngự Sử liền nhìn về phía Ân Thế An trước mặt... Vị trước mặt tuổi còn trẻ đã ngồi ở vị trí cao, có lẽ hắn có thể làm cho hoàng thượng đuổi người đi.
Nghĩ như vậy, Khang Ngự Sử đứng dậy đóng cửa sổ, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nói: "Vị Hộ Quốc công phu nhân kia giả chết, bây giờ đang ở trong hậu cung. Hoàng thượng rất là sủng ái, dường như muốn giữ người lại. Ân đại nhân, hẳn là ngài cũng nghe nói đến chuyện xảy ra ở phủ Thượng thư. Hoàng thượng lúc trước cưới hoàng hậu thân phận không cao, chính là bởi vì dung mạo hoàng hậu giống với Hộ Quốc công phu nhân... Cái này. . . Còn chưa hết hiếu kỳ đã xảy ra chuyện này, nếu hoàng thượng còn tùy ý làm bậy thì đó không phải là phúc của bách tính nữa rồi!"
"Ta rất muốn khuyên, nhưng nữ nhi của ta bên kia... Có mấy lời thực sự khó mà nói ra miệng. Ân đại nhân, không biết ngài có thể khuyên nhủ một chút được không?"
Ân Thế An không đồng ý, chỉ nói: "Để ta trở về suy nghĩ một chút."
Một lát sau, Khang đại nhân lại gửi lại tin tức cho nữ nhi.
Đến cả Thái hậu ở cung trong cũng biết việc này, Thái hậu cũng rất không đồng ý với cách làm của hoàng thượng.
Trong phút chốc Khang đại nhân chỉ cảm thấy sợ hãi không thôi.
Đến cả Thái hậu cũng không khuyên nổi, nếu ông ta đi lên khuyên thì chính là tự tìm đường chết!
Ông ta lại nghĩ tới Ân Thế An đã biết được tin tức... Thái hậu đã không khuyên nổi, những triều thần mà lại đi khuyên, kết cục cũng có thể nghĩ ra.
Khang Ngự Sử vừa nghĩ đến liền muốn nói cho Ân Thế An, nhưng sau khi hạ nhân đi vào, ông ta lại không nói gì.