Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 351 - Chương 356

Chương 356
Ân Thế An có đi tìm hoàng thượng hay không, tìm đến xong thì sẽ có kết cục gì, Khang Ngự Sử hoàn toàn không cần phải để ý đến!

Ông ta chắc chắn không dám đi, nhưng việc Dương Yên Vũ ở lại cũng sẽ ảnh hưởng đến nữ nhi trong cung, vẫn nên tìm người đi nói.

Nếu như làm lớn chuyện, hoàng thượng truy vấn, ông ta còn có thể nói dối là không biết. Dù sao thì việc hai bọn họ gặp mặt nhau nói cái gì cũng chỉ có hai người bọn họ biết.

Ân Thế An đúng là đã đi thật.

Buổi sáng hôm sau, sau khi tảo triều, Ân Thế An không lập tức rời đi mà đi cùng hoàng thượng xử lý công vụ ở Triêu Hoa điện.

Thực ra gần đây hoàng thượng đều ở chỗ này.

Biết được Ân Thế An đến đây, trong lòng tân đế có chút bất an. Nhưng trên triều đình có không ít người nguyện ý nghe theo hắn, cho nên, việc hắn tìm đến rất có thể là chuyện gấp.

Trong đại điện, lư hương khói mù lượn lờ, Ân Thế An đi lên phía trước hành lễ.

Tân đế ngồi sau cái bàn nói: "Ân đại nhân có chuyện gì quan trọng sao?"

Nếu không có chuyện gì quan trọng thì mau tranh thủ thời gian lui ra đi.

Ân Thế An đứng dậy, nhìn thoáng qua cung nhân chung quanh: "Hôm qua lúc vi thần từ trên đường chuẩn bị trở về phủ thì có gặp phải một vị đại nhân. Hắn lén nói cho vi thần biết, bây giờ trong hậu cung có một vị Yến mỹ nhân, dung mạo giống như đúc với Hộ Quốc công phu nhân đã mất."

Bàn tay tân đế đặt ở trên bàn nhanh chóng xiết chặt, cũng may hắn ít khi biểu lộ cảm xúc nên rất ít người có thể phân rõ được vẻ mặt của hắn.

"Việc cưỡng đoạt thần thê như này thật sự là..." Ân Thế An giương mắt nhìn về phía hoàng thượng: "Chuyện này thực sự không hợp truyền ra."

Tân đế rất tán thành.

Hắn nghiêm mặt nói: "Sau khi trẫm đăng cơ, Thành vương vẫn luôn gây chuyện, đây rất có thể là do mưu kế của hắn. Ân đại nhân, những chuyện này ngươi nghe từ trong miệng ai?"

Ân Thế An cũng không giấu diếm: "Người nhắc tới không phải ngoại nhân, mà chính là Khang Ngự Sử. Vi thần thân ở triều đình đương nhiên biết rõ là không thể nghe nhầm đồn bậy. Nhưng người nói cho vi thần chuyện này là hắn, vậy thì càng không thể coi thường! Hoàng thượng, trong hậu cung của ngài có Hộ Quốc công phu nhân hay không?"

Không đợi hoàng thượng nổi giận, hắn đã thử hỏi: "Hay là nữ tử kia chỉ tương tự với Hộ Quốc công phu nhân?"

Tân đế không chút nghĩ ngợi đáp lại: "Chỉ là có điểm tương đồng mà thôi."

Ân Thế An gật đầu: "Như vậy thì tốt, Thành vương bên kia hình như cũng đã nhận được tin tức. Hôm nay lúc vi thần tiến cung, Thành vương gia cố ý tới tìm vi thần để vi thần báo kết quả cho ngài ấy biết một tiếng."

Tân đế: "..."

Thành vương này là con ruồi sao?

Làm sao mà chuyện gì cũng biết thế?

Hắn nhìn nam nhân thân hình thon dài trong điện, chợt thấy hoài nghi, lên tiếng chất vấn: "Ân đại nhân, việc này can hệ trọng đại, có thể tổn hại đến danh dự của trẫm, không phải chính ngươi đã tìm Thành vương đấy chứ?"

Ân Thế An kinh ngạc: "Hoàng thượng cớ gì lại nói ra lời ấy?"

Hoàng thượng nhìn vẻ kinh ngạc của hắn không giống giả mạo, lúc này mới có chút yên tâm, trong lòng đã triệt để chán ghét việc Khang Viện Viện mật báo.

"Người đó chẳng qua chỉ là tướng mạo tương tự, không phải là Hộ Quốc công phu nhân." Tân đế nói với giọng điệu chắc chắn: "Lát nữa ngươi thuận tiện nói cho Thành vương biết, trẫm là đế vương tiên đế chọn ra, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt Hoàng gia."

Ân Thế An gật đầu, đứng dậy cáo từ.

Tân đế nhìn hắn, lại nói: "Côn Thành có án tham ô, Ân đại nhân vẫn nên quan tâm đến."

Có câu: quan mới đến đốt ba đống lửa. Sau khi tân đế lên ngôi, rất muốn lấy việc nghiêm tra tham quan ô lại để xây dựng uy tín.

Ân Thế An bẩm: "Việc này đã tra rõ hơn phân nửa, tất cả đều là do Tri phủ Côn Thành gây nên."

Sắc mặt tân đế nghiêm nghị, bảo cung nhân lui ra rồi lại ngoắc tay ra lệnh Ân Thế An tiến lên, hạ giọng nói: "Tri phủ Côn Thành Lưu Ngạn là thê đệ của Trần Vũ, giữa hai bọn họ..."

Ân Thế An lập tức đáp: "Hai người cách xa nhau ngàn dặm, cũng chỉ có ngày tết mới có thể tặng nhau lễ vật. Hơn nữa, Trần chỉ huy có phụ thân là Uy Ninh tướng quân, chỉ huy sứ nghe theo chí hướng phụ thân, tính tình không kém bao nhiêu, cũng nổi danh ngay thẳng. Vi thần không phát hiện giữa hai người có tâm tư gì." Hắn hiểu được ý tứ của tân đế, cố tình nâng giọng lên.

Lúc đương kim hoàng thượng vẫn là Phong vương gia, Trần Vũ cũng không bị hắn lôi kéo, làm người cương chính giống như phụ thân. Hoàng thượng nói như vậy rõ ràng là ghi hận chuyện lúc đó.

Hoàng thượng cho rằng, phàm là người không bị hắn lôi kéo thì cũng chỉ có thể bị Thành vương lôi kéo. Hơn nữa, đây là người do mình một tay đề bạt, đương nhiên phải để hắn bày tỏ lòng thành một chút.

Trong kinh thành có tám vị chỉ huy bảo vệ an nguy kinh đô, hoàng thượng đã sớm muốn dùng người của mình thay thể cho Trần Vũ.

Bây giờ tỷ phu hắn xảy ra chuyện, không nhờ vào cơ hội đó thì còn chờ đến khi nào?

Hoàng thượng nghe thấy câu trả lời chắc chắn này thì vẫn hoài nghi: "Hai bọn họ có âm thầm qua lại cấu kết hay không, Ân đại nhân sao có thể biết được? Việc này quan hệ trọng đại, Ân đại nhân vẫn nên trở về xem kỹ qua rồi lại đến đáp lại ta."

Ân Thế An đã điều tra rồi.

Giữa hai người này đúng là không hề âm thầm cấu kết.

Nhìn hoàng thượng nói như vậy... Hắn đáp không đúng ý, hoàng thượng đương nhiên bất mãn, chắc chắn sẽ còn bắt hắn điều tra.

Ân Thế An cúi đầu xuống, che khuất sự mỉa mai trong mắt. Theo hắn biết, án tham ô của Tri phủ Côn Thành là do tâm phúc hoàng thượng điều tra.

Nói cách khác, hoàng thượng đang hướng về phía Trần chỉ huy mà làm.

Trần chỉ huy trung thành vì nước, là lương tướng chi tài hiếm thấy. Hoàng thượng không muốn dùng trung thần lương tướng, mà lại vì tư dục bản thân nhất định phải thay người đi. Người không có chút độ lượng nào như này thì sao có thể trở thành minh quân được?

Thực tế, việc tỷ phu của Trần chỉ huy xảy ra chuyện, nếu hoàng thượng muốn phạt, nhẹ thì phạt bổng, nặng thì giảm phẩm cấp, nếu oán hận, giảm ba cấp cũng được... Mặc dù có nặng thì cũng sẽ không có người nào lên án.

Rất rõ ràng, hoàng thượng vẫn chưa hài lòng, hắn còn muốn nhổ cỏ tận gốc!

Đối đãi với tướng tài thế gia mấy đời truyền lại lập được biết bao công lao, hoàng thượng làm như thế thực sự quá làm cho người ta thất vọng. Có lẽ hắn cũng biết hậu quả, cho nên mới nhất định phải tìm ra chứng cứ việc nha hoàn của Trần chỉ huy cấu kết với tham quan.

"Hoàng thượng, vi thần đã điều tra tất cả người cấu kết với Tri phủ Côn Thành, cũng đã hỏi thiếp thân bên cạnh Trần Vũ, nhưng không phát hiện ra có điểm gì đáng ngờ. Thậm chí, vi thần còn tra xét danh mục chỉ huy sứ trong phủ những năm gần đây, cũng không phát hiện ra gì cả." Hắn im lặng, dưới ánh mắt âm trầm của hoàng thượng, hắn tiếp tục nói: "Thực ra, Trần chỉ huy làm không ít công việc vặt, sau khi gia tài tổ tông truyền thừa đến trong tay thì đã không còn nhiều, ngược lại còn ít đi."

Tân đế nghe được những lời này thì sắc mặt lập tức nghiêm nghị.

Ân Thế An đã nói đến mức này, mặc dù không nói thẳng nhưng cũng đã chỉ rõ. Dưới tình hình như vậy mà hắn còn muốn nghiêm trị Trần Vũ thì có lẽ sẽ khó mà phục chúng.

Hoàng thượng cũng biết, khả năng Trần Vũ không tham ô khá lớn, nhưng hắn muốn trong lúc trừng trị tham quan thì thuận tiện thay đổi nhân thủ của mình!

"Ân đại nhân, lần này nghiêm tra tham quan, trẫm muốn quét sạch việc xa hoa lãng phí trong triều. Ngươi xem kỹ rồi lại tra thêm một lần đi."

Ân Thế An: "..."

Vốn dĩ là không thèm nghe khuyên bảo!

Tân đế thấy hắn không lập tức đáp ứng, bèn nói: "Bụng hoàng hậu càng lúc càng lớn, thân thể vụng về, buổi tối thường xuyên mất ngủ. Trẫm muốn ở bên nhưng lại bởi vì những việc vặt vãnh này mà không thể toại nguyện. Suy xét một chút thì trẫm đã ba ngày chưa gặp nàng... Nghe nói nữ tử sắp sinh nếu để trong lòng bất an thì sẽ rất khó sinh..."

Đây tuyệt đối là uy hiếp.

Ân Thế An: "..." Ngươi mới khó sinh! Cả nhà ngươi mới khó sinh!

Hắn biết Cam Miên Miên sẽ không vì chuyện này để ảnh hưởng đến mình, nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng.

Nếu như hoàng thượng động thủ vào lúc nàng lâm bồn thì đó chính là thời khắc nàng suy yếu nhất, nói không chừng nàng sẽ không có sức tự vệ.

Nhưng mà lo lắng cũng chỉ trong chớp mắt.

Ân Thế An rất nhanh đã nhớ ra, ngày trước lúc hắn ngờ vực quan hệ giữa hai phu thê bọn họ. Cam Miên Miên đã nói với hắn là Phong vương sẽ không để cho nàng chết.

Chỉ khi nàng còn sống thì hắn mới có thể sống tốt. Nếu như nàng chết rồi thì hắn cũng không sống nổi.

Nghĩ đến đây, tâm Ân Thế An đã có chút bình tĩnh.

"Việc này vi thần đã điều tra rõ, lát nữa sẽ viết sổ gấp đưa tới, vi thần cáo từ."

Nói xong thì thi lễ lui ra.

Tân đế thấy thế, tức giận đến mức ngực phập phồng. Sau khi tức giận, hắn không cho rằng mình không trị nổi Ân Thế An, chợt nói: "Lát nữa hoàng hậu sẽ đưa bổ canh đến, nếu Ân đại nhân không gấp thì cũng có thể ở lại uống một bát."

Ân Thế An dẫm chân xuống: "Vậy vi thần cung kính không bằng tuân mệnh."

Không lui về sau mà ngược lại còn đi vào trong điện.

Tân đế sai người ban thưởng ghế ngồi, lập tức cười lạnh. Tên này dám ngấp nghé hoàng hậu, quả nhiên là gan to bằng trời!

Hắn nói hoàng hậu muốn đưa bổ canh tới không phải là nói dối, vừa vặn hôm nay lại là ngày thứ năm, Cam Miên Miên sẽ đưa giải dược đến.

Lúc Tần Thu Uyển đến, không ngờ trong điện lại có thêm một người khác, nhìn thấy Ân Thế An cũng ở đây, nàng kinh ngạc một chút rồi cười chào hỏi: "Ân đại nhân cũng ở đây sao?"

Ân Thế An rất là lễ độ: "Hoàng thượng bảo vi thần ở lại dùng bổ canh."

Từ sau khi tiến cung, hai người đã không còn gặp mặt. Cộng thêm vừa rồi hoàng thượng nói chuyện hoàng hậu bất an nên Ân Thế An mới ở lại thăm hỏi.

Nhìn nàng ngoại trừ bụng lớn hơn một chút thì hết thảy đều hoàn hảo. Ân Thế An cũng yên tâm.

Tần Thu Uyển nhìn về phía chén thuốc đen như mực trong tay: "Đây là bổ canh dành riêng cho hoàng thượng, người khác uống chưa chắc hữu hiệu, Ân đại nhân có lẽ sẽ thất vọng."

Ân Thế An vốn cũng không ở lại vì uống bổ canh, nhìn thấy giai nhân là đã đạt được ước muốn, lập tức cười nói: "Hoàng thượng có phúc lớn."

Nghe hai người nói chuyện phiếm, trong lòng tân đế càng khó chịu, là loại uất ức phẫn nộ nhưng lại không dám tức giận.

Hai người này đứng rất xa, nói chuyện cũng lễ độ, cũng không có chỗ nào mờ ám. Nhưng tân đế cứ cảm thấy giữa hai người này có một loại thân cận không nói rõ được cũng không tả rõ được, người bên ngoài không chen vào được.

Cam Miên Miên là hoàng hậu của hắn!

Mặc dù hắn không thích, thậm chí còn chán ghét căm hận, nhưng cũng không thể để cho người khác ngấp nghé.

Mà có lẽ... hắn lại có thể lợi dụng được chuyện này.

Không bao lâu sau thì Tần Thu Uyển rời đi.

Hoàng thượng uống chén khổ thuốc, đúng là khổ đến tâm can. Trong lòng hắn thầm suy đoán, Cam Miên Miên rất có thể đã cố ý tăng thêm thuốc đắng vào bên trong, chính là vì để hắn uống không dễ chịu.

Nói thật, tân đế có nằm mộng cũng mong được thoát khỏi Cam Miên Miên.

Nghĩ đến sự thân cận không nói rõ được cũng không tả rõ được giữa hai người, lòng hoàng thượng lại có cảm giác, bèn hỏi: "Ân đại nhân, ngươi cảm thấy hoàng hậu như thế nào?"

Hoàng hậu trong miệng Ân Thế An đương nhiên là ngàn tốt vạn tốt, bất kỳ nữ nhân nào trên đời này cũng không thể so sánh nổi.

Hắn há miệng liền khen, nhưng cũng biết khắc chế.

Hoàng thượng nghe thấy hắn khen, trong lòng càng rõ ngọn nguồn.

"Ân đại nhân, hết năm này là ngươi đã hai mươi sáu tuổi, đã có ý trung nhân chưa?"

Ân Thế An rũ mắt: "Hoàng thượng một ngày trăm công ngàn việc, nhưng vẫn không muốn vi thần hao tâm tốn sức. Chừng hai năm nữa, vi thần sẽ thành thân."

Hoàng thượng nghe thấy thì cho rằng người trước mặt dự định hai năm nữa sẽ buông bỏ chấp niệm, đến lúc đó sẽ cưới người khác.

"Ân đại nhân, không biết ngươi cho rằng dung mạo hoàng hậu như thế nào?"

Ân Thế An rũ mắt: "Thế gian khó tìm."

Đúng là ăn ngay nói thật.

Tân đế nhìn hắn, cảm thấy có mấy lời không tiện hỏi ra.

Trong lòng của hắn có một vài ý nghĩ.

Nếu như Cam Miên Miên và Ân Thế An nảy sinh tình cảm... thì hắn có thể dùng cái này làm lý do để thả nàng đi rồi lấy được giải dược hay không?

Cho dù không có giải được độc thì có phương thuốc ở trong tay cũng sẽ không khác giải dược là bao.

"Ân đại nhân, ngươi thật sự không có ý trung nhân sao? Nếu quả thật có thì cũng không cần giấu diếm trẫm, có lẽ, trẫm sẽ còn ban hôn cho ngươi."

Ý vị ám chỉ bên trong lời nói có phần hơi rõ ràng.

Nếu để hai người này ở gần nhau, đến lúc đó, nhược điểm lớn như thế nắm trong tay hắn, còn không phải mặc cho hắn bóp xoa nắn dẹp hay sao?

 
Bình Luận (0)
Comment