Chương 357
Nghe hắn nói như thế, Ân Thế An sửng sốt một chút.
Hơi thở dần chậm rãi.
Ân Thế An cố gắng khắc chế mình không ngẩng đầu nhìn về phía người phía trên, hắn tự nhận là kiến thức uyên bác, biết vị hoàng thượng này xử sự cực đoan, nhưng hắn không ngờ lại có thể đến mức như vậy... Trong lúc nhất thời, Ân Thế An không nghĩ ra lời gì để hình dung vị hoàng đế này.
Thành việc lớn, không câu nệ tiểu tiết?
Hình như không quá phù hợp.
Không biết xấu hổ! Hoặc nói đúng hơn là vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Sau khi Ân Thế An sửng sốt thì vẫn chưa trả lời được.
Hoàng thượng thấy thế, thúc giục nói: "Có không?"
Ân Thế An lắc đầu: "Tạm thời không."
Ai mà biết hoàng thượng thật tâm hay không?
Tội danh ngấp nghé hoàng hậu đủ để cho mình và hoàng hậu không thể xoay người.
Hoàng thượng không ngờ mình đã nói đến như vậy rồi mà Ân Thế An vẫn còn cự tuyệt. Như vậy khó tránh khỏi có chút cẩn thận, cẩn thận đến mức không có huyết tính mà nam nhi nên có.
Tâm hắn khinh bỉ, còn muốn kích thích thêm thì Ân Thế An phía dưới đã chắp tay cáo lui.
Hoàng thượng không tiếp tục quấy rầy, cũng không giữ lại, chỉ dặn dò: "Nếu Thành vương hỏi đến thì ngươi cứ nói dung mạo tương tự là được."
Nàng chỉ là Hộ Quốc công phu nhân trong hậu cung.
Nội tình thì tất cả mọi người đều biết rõ, đây chẳng qua là càng che càng lộ mà thôi. Ân Thế An thuận miệng đáp ứng, rất nhanh đã biến mất.
Một lát sau, Tần Thu Uyển liền biết được chuyện xảy ra trong đại điện.
Chạng vạng tối, tân đế đến Phượng Ninh cung.
Vừa uống giải dược xong, bình thường tân đế sẽ không tới.
Lúc đó, Tần Thu Uyển đã rửa mặt xong, đang tựa lên trên giường để cung nữ bôi khấu đan.
"Hoàng thượng, thần thiếp không tiện hành lễ, xin người thứ tội."
Mặc dù là thỉnh tội, nhưng lời nói rất tùy ý, không có chút hoảng sợ nào.
Tân đế nhìn thấy lại cảm thấy có chút uất ức. Cam Miên Miên quả nhiên là càng ngày càng không hiểu quy củ.
Hoặc nói đúng hơn, nàng ta đang níu lấy thóp của hắn nên càng thêm lớn gan.
Không thể tiếp tục như vậy được.
Tân đế đuổi đám người lui rồi mở bức tranh trong tay ra.
Sắc màu rực rỡ, các đóa hoa trong tranh sinh động như thật, chữ viết bên trong tiêu sái phiêu dật, rất là bất phàm.
Tần Thu Uyển khen: "Tranh đẹp!"
Tân đế hiếm khi nở nụ cười: "Bức họa này là Ân đại nhân tự tay vẽ, nàng thấy thế nào?"
Đây cũng là tác phẩm của Ân Thế An trước kia, Tần Thu Uyển cũng biết đến, nhưng hiện tại chữ viết của hắn sẽ cương nghị hơn một chút. Nàng ăn ngay nói thật: "Hoạ sĩ tinh xảo, chữ cũng không tệ."
Tân đế không ngạc nhiên, chậm rãi thu hồi: "Hoàng hậu đã yêu thích, vậy thì cứ giữ lại đi."
Tần Thu Uyển: "..."
"Thôi đi, Ân đại nhân là cánh tay đắc lực trong triều, nhưng cũng là ngoại nam, ta giữ tranh của hắn thì không quá phù hợp. Lỡ như bị ngoại nhân biết được suy nghĩ nhiều sẽ không tốt."
Nàng nói xong thì đưa bức họa trở về.
Tân đế vốn tưởng là hai người có ý với nhau thì hẳn là sẽ thích đồ vật của đối phương, cho nên mới cố ý mang theo họa tác đến đây.
Nếu như hoàng hậu nhận thì chờ đến lúc khó kìm lòng nổi, có lẽ sẽ chủ động đòi đi. Đến lúc đó, thanh kiếm này sẽ chủ động được đưa đến tay hắn.
Cho dù hoàng hậu tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, không làm những chuyện thất đức, nhưng giữ lại họa tác của một nam tử trẻ tuổi thì ngày khác, nếu nàng ta không muốn nhẫn nữa, hắn cũng có thể dựa vào đó để xử lý nàng ta.
Quá là cẩn thận.
Tân đế cầm bức họa trong tay, trong đáy lòng càng thêm uất ức. Hắn hơi không cam tâm việc mưu tính của mình lại một lần nữa thất bại, ngước mắt nhìn nữ tử trước mặt nói: "Hôm nay lúc trẫm nhắc đến nàng, Ân đại nhân còn đầy lời khen ngợi, có thể nhìn ra được hắn rất coi trọng nàng."
Tần Thu Uyển mặt không đổi sắc: "Hoàng thượng, người dùng bữa tối chưa?"
Tân đế: "..."
Nữ tử bình thường nghe thấy ý trung nhân khen mình, cho dù không thích thì cũng nên ngượng ngùng chứ?
Hắn nhìn hoàng hậu trước mặt mặt mày như thường, hắn không nhịn được cảm thấy hoài nghi, hoàng hậu thật sự thích Ân Thế An sao? Sao không nhìn ra được chút nào vậy?
Tân đế muốn ở lại để quan sát nhiều thêm một chút, bèn nói: "Vẫn chưa."
Tần Thu Uyển nhìn móng tay của mình, nói: "Vậy thì thật không khéo, thần thiếp đã ăn xong rồi, hoàng thượng có thể đi tìm Thục phi hoặc là Như phi."
Nhắc tới Thục phi, tân đế chợt nhớ tới chuyện nàng ta truyền tin tức về nương gia, hắn cho rằng cần phải trừng trị nàng ta một chút. Hơn nữa, chuyện Hộ Quốc công phu nhân ở hậu cung không nên nhắc đến nữa. Nghĩ vậy, hắn lập tức không dây dưa nữa, đứng dậy ra khỏi Phượng Ninh cung.
Sau khi Khang Viện Viện truyền tin tức đi thì trong lòng cũng có chút bất an.
Nhưng mà lại nghĩ đến việc tin tức thứ hai nàng truyền đi rất nhanh, phụ thân có thể còn chưa kịp làm gì. Đợi thêm một ngày, cũng không nghe được bất luận chuyện gì liên quan tới tin tức này nên nàng cũng yên tâm.
Trời dần dần muộn, Thục phi dự định rửa mặt xong thì đi nghỉ ngơi.
Dù sao hoàng thượng cũng còn đang tại hiếu, không cần người thị tẩm... Mà thực tế, nếu như ra hiếu, hoàng thượng hẳn là cũng sẽ đi đến tìm vị ở Trường Xuân cung kia, tạm thời sẽ không nhớ tới nàng.
Nước nóng đã chuẩn bị xong, Khang Viện Viện cởi quần áo, đang định đi tắm thì liền nghe thấy tiếng thỉnh an ở bên ngoài truyền đến. Phản ứng đầu tiên của nàng là giật mình, sau đó lại có chút thích thú.
Hoàng thượng đến đây vào canh giờ này thì có thể sẽ ngủ lại, về phần hiếu kỳ... Làm xong thì dùng canh tránh thai, chỉ cần không có hài tử thì ai mà biết? Hơn nữa, hoàng thượng là thiên hạ chi chủ, cho dù có biết cũng nào có ai dám trách cứ?
Trong lúc thích thú, Khang Viện Viện thuận tay giật sa y khinh bạc bên cạnh, y sam nửa lộ nửa không, da thịt trắng noãn như ẩn như hiện. Nàng chạy bước nhỏ ra cửa, mềm mại quỳ rạp xuống đất: "Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng."
Tân đế nhìn nữ tử yếu đuối như không xương quỳ trước mặt, trong lòng không có chút ưa thích nào, thậm chí còn hơi chán ghét. Hắn phất phất tay: "Các ngươi lui xuống đi."
Mọi người trong điện nối đuôi nhau mà ra.
Khang Viện Viện càng thích hơn. Theo nàng biết, hoàng thượng những ngày qua chưa hề sủng hạnh người nào, chẳng lẽ nàng lại là người đầu tiên?
"Hoàng thượng..."
Âm thanh mềm mại vừa dứt, hoàng thượng đã xoay người bóp lấy cằm của nàng.
Vốn đây là một động tác rất mập mờ, nhưng bởi vì hoàng thượng ra tay quá ác, bóp đến mức mặt Khang Viện Viện đau nhức. Nàng không dám phản kháng, ngờ vực ngẩng lên nhìn hắn.
Trong chớp nhoáng, trong đầu Khang Viện Viện bỗng nhiên nhớ lại việc mình bỏ ra số tiền lớn để tìm hiểu tin tức. Trước khi Trắc phi các nàng vào cửa, Phong vương vẫn đang độc sủng Vương phi, nghe nói...Trên giường của hai người có bộ dây thừng, trên nữa còn có roi, Phong vương gia hình như có một vài đam mê đặc thù như vậy.
Khang Viện Viện ban đầu còn căng thẳng, chỉ sợ Phong vương ra tay không nhẹ không nặng sẽ hại mình bị thương, nhưng sau này thị tẩm thấy mọi việc đều như thường, nàng cũng dần dần quên mất việc này. Nhưng lúc này cằm bị siết đau nhức... Chẳng lẽ hoàng thượng muốn hành hạ nàng thật sao?
Trong lúc nhất thời, tâm tư Khang Viện Viện thực sự rối loạn.
"Hoàng thượng, ngài bóp đau thần thiếp..."
Trong mắt tân đế không có chút thương tiếc nào, tay không chỉ không thả lỏng mà ngược lại còn bóp chặt hơn: "Ta có dặn dò với ngươi là đừng đem truyện hậu cung ra ngoài. Ngươi thì hay rồi, vừa quay đầu đã nói cho phụ thân ngươi biết. Thục phi, không phải ngươi tưởng trẫm không có cách nào trừng trị ngươi sao?"
Khang Viện Viện cảm thấy kinh hãi.
Hoá ra bởi vì việc này hoàng đế mới đến tìm nàng?
Trong chớp nhoáng, nàng chỉ cảm thấy quanh thân lạnh buốt, vội vàng nói: "Thần thiếp chưa từng truyền ra bên ngoài bất cứ chuyện gì, cớ gì hoàng thượng lại nói ra lời ấy? Thần thiếp không hiểu ý của ngài? Trong đó sẽ không có hiểu lầm gì đấy chứ..."
Tay tân đế dùng lực bóp, bóp đến mức Khang Viện Viện nói không ra lời.
Trong mắt nàng tràn đầy bối rối và cầu khẩn, còn nước mắt dọc theo gương mặt trượt xuống.
Tân đế cười lạnh một tiếng: "Ngươi bây giờ đã biết sợ rồi sao?"
Nữ nhân này nhiễu loạn hắn nhiều như vậy, nghĩ chỉ khóc vài tiếng là muốn thoát tội ừ? Bàn tay bóp lấy cái cằm của nàng dần thả lỏng, hắn chậm rãi giật xuống một cái roi sắt từ bên hông, hướng về phía Khang Viện Viện chỉ mặc một cái áo mỏng, mạnh mẽ quất lên.
Roi sắt đáp xuống, máu me tung tóe. Ngay sau đó là một tiếng nữ tử kêu thảm.
Tân đế mặt trầm như nước: "Im ngay!"
Khang Viện Viện lập tức ngậm miệng, tay run run sờ vào tổn thương bên hông, nhưng lại không dám đụng vào.
Nàng đang muốn mở miệng cầu xin tha thứ thì lại có một roi đáp xuống, tiếp đó là rất nhiều roi.
Khang Viện Viện phát hiện, nếu như mình kêu to thì hắn sẽ ra tay nặng hơn. Sau hơn mười roi, nàng cố gắng che lấy miệng của mình không để mình thét ra tiếng, cũng không ngừng lăn lộn trên mặt đất tránh né.
Nàng là thiên chi kiều nữ, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ như này. Quanh thân không một chỗ nào là không đau, đến giờ khắc này, Khang Viện Viện thật sự hối hận vì mình đã lắm miệng.
Dương Yên Vũ giữ lại hậu cung được sủng ái, nàng chắc chắn sẽ thất sủng, nhưng cũng đỡ hơn là mất mạng!
Trên mặt đất toàn là vết máu loang lổ, Khang Viện Viện đã bất động, chỉ nằm rạp trên mặt đất thở dốc nghẹn ngào.
Lúc này tân đế mới thu tay lại, chậm rãi tiến lên, từ trên cao nhìn xuống: "Ngươi cho rằng ngươi hại trẫm xong là sẽ có thể sống dễ chịu? Ngươi nằm mơ đi! Nếu trẫm không tốt đẹp được thì các ngươi đều phải chôn cùng!"
Đến giờ phút này, Khang Viện Viện thực sự không muốn làm gì nữa mà chỉ muốn bảo trụ cái mạng nhỏ của mình: "Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp biết sai rồi... Cầu xin hoàng thượng tha mạng..."
Tân đế mặt trầm như nước: "Nói cho phụ thân ngươi là nếu như hắn còn dám lan truyền chuyện này ra ngoài thì Khang gia các ngươi... đều đi đến quan ngoại làm khổ dịch đi."
Khang Viện Viện run rẩy. Nàng hiểu rõ, mỹ nhân trên thế giới này rất nhiều, nàng có thể lọt vào mắt hoàng thượng thuần túy là bởi vì chức quan của phụ thân mình. Nếu như phụ thân không còn là Ngự Sử mà là một tội thần thì đời này của nàng cũng chấm dứt.
Tân đế lạnh lùng sải bước rời khỏi điện.
Nha hoàn tiến cung cùng Khang Viện Viện tiến vào, nhìn thấy chủ tử nhà mình như vậy thì không nhịn được lên tiếng kinh hô.
"Im ngay!" Khang Viện Viện đau đến mức hút khí: "Đưa tin hồi phủ, bảo phụ thân đừng làm chuyện dư thừa... Nhanh!"
Một câu nói ra, nàng chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, triệt để hôn mê bất tỉnh.
*
Hoàng thượng đi ra ngoài cung Thục phi thì thay đổi bước chân đi về phía Như phi.
Lúc đó, Uông Như đã nằm ngủ, biết được hoàng thượng đến đây, nàng vội vàng đứng dậy tiếp đón.
Ý nghĩ của nàng và Khang Viện Viện không sai biệt lắm, đều tưởng là hoàng thượng đến tìm nàng thị tẩm. Nhưng vừa mới gặp mặt, Uông Như liền biết mình suy nghĩ quá nhiều. Chỉ nhìn vẻ mặt hoàng thượng cũng thấy là không có ý làm chuyện đó.
Lập tức, nàng càng thêm cẩn thận: "Hoàng thượng, muộn như vậy còn đến là có chuyện gì dặn dò thần thiếp sao?"
Hoàng thượng đứng trước cửa đại điện, cũng không bước vào, ngữ khí rét lạnh như băng cứng: "Chuyện Hộ Quốc công phu nhân xuất hiện tại hậu cung, ta không hi vọng ở bên ngoài có người biết. Nếu như ngươi dám truyền ra ngoài thì đừng trách trẫm ra tay tàn nhẫn."
Uông Như kinh hãi: "Thần thiếp không dám, thần thiếp không dám..."
"Biết là ngươi không dám." Hoàng thượng sắc mặt nhàn nhạt: "Nếu không, ngươi cũng sẽ không còn nguyên vẹn đứng ở chỗ này đâu."
Uông Như cúi đầu xuống, chợt nhớ tới Khang Viện Viện, nàng ta không phải người biết nhịn, chẳng lẽ đã nói cho người bên ngoài rồi sao?
Trong lòng suy nghĩ lung tung, nhưng bên ngoài Uông Như vẫn phải giả bộ thuận theo. Hoàng thượng cảnh cáo xong thì rất nhanh đã biến mất.
Sắc mặt Uông Như trắng bệch, gấp giọng dặn dò: "Phái người đi thăm hỏi Thục phi..."
Nàng vừa dứt lời, bên ngoài đã có cung nhân vội vã chạy đến, khẽ bẩm báo: "Trước khi hoàng thượng tới chỗ chúng ta đã đi đến chỗ Thục phi, lúc này bên kia đang mời thái y... Thục phi bị trọng thương..."
Uông Như ngây người trượt xuống đất, chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, quanh thân cũng toàn là mồ hôi lạnh.