Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 353 - Chương 358

Chương 358
Quả nhiên là gần vua như gần cọp.

Khang Viện Viện nhanh trí như thế mà cũng không tránh khỏi việc bị hoàng thượng đánh đập.

Uông Như chỉ cảm thấy tay chân run rẩy, thật lâu sau cũng không bò dậy nổi. Đến giờ phút này, những ký ức trước khi gả cho Phong vương được mọi người khen ngợi, và những lời tán dương lúc làm Như phi nàng cũng đã không nhớ nổi.

Trong đầu chỉ nghĩ, nếu như mình gả cho một người môn đăng hộ đối thì ít nhất cũng không bị đánh đập. Vậy vì sao lúc trước nàng lại muốn vào Vương phủ? Vì sao lại muốn hầu hạ một người ngang ngược như vậy?

Nha hoàn đỡ nàng dậy đưa về phía giường.

Cả một buổi tối, Uông Như bị những cơn ác mộng làm bừng tỉnh nhiều lần.

Buổi sáng hôm sau, Uông Như đứng trước cửa đại điện, muốn đi thăm Khang Viện Viện nhưng lại không dám.

Lỡ như việc nàng đi thăm chọc giận hoàng thượng, khiến cho mình cũng bị đánh một trận thì phải làm sao bây giờ?

Nhưng nếu như ở lại trong đại điện này, nàng sợ mình sẽ càng suy nghĩ nhiều. Cuối cùng, Uông Như quyết định đi thỉnh an hoàng hậu.

Thân là Tần phi, việc thỉnh an hoàng hậu luôn luôn không sai.

Tần Thu Uyển vừa mới thức dậy không lâu, đang dùng đồ ăn sáng thì liền biết được Uông Như đã đến ngoài điện.

Hiện tại chúng phi tần trong hậu cung không nhiều, Tần Thu Uyển cũng không muốn thường xuyên phải nhìn thấy các nàng nên đã miễn cho các nàng việc thỉnh an. Khi nào muốn có người cùng đi dạo hoa viên thì mới phái người đi tìm.

Son phấn trên mặt Uông Như đều không lấn át được vẻ tái nhợt, Tần Thu Uyển nhìn là liền biết đã xảy ra chuyện: "Thân thể Như phi có gì khó chịu à?"

Nghe vậy, chân Uông Như mềm nhũn, suýt nữa thì ngã ra đất.

Cũng may nha hoàn bên người đỡ được nàng.

Bộ dáng này nếu nói là không sao thì người có mắt đều sẽ không tin. Tần Thu Uyển chỉ tay: "Ngồi đi."

Sau khi Uông Như ngồi xuống, nàng cũng không vội hỏi mà sai người đưa một bát điềm canh lên.

Uông Như bưng điềm canh, ánh mắt đăm đăm. Mặc dù đang uống vào từng ngụm nhưng động tác cứng ngắc, căn bản không có cách nào đặt tâm tư lên trên bát canh.

Hồi lâu, Uông Như uống xong chén canh kia, sau khi hoàn hồn đặt chén canh lại chỗ cũ thì vẻ mặt hơi mất tự nhiên: "Hoàng hậu nương nương..."

Tần Thu Uyển vẫn kiên nhẫn.

Uông Như hít sâu mấy hơi rồi mới nói: "Tối hôm qua Thục phi tỷ tỷ mời thái y, ngài có biết không?"

Tần Thu Uyển kinh ngạc, nàng có thai nên ngủ sớm dậy sớm, vốn dĩ không nghe nói đến chuyện này. Đại khái là ma ma chưa kịp nói cho nàng thì Uông Như đã đến.

Nhìn thấy hoàng hậu không biết, Uông Như càng sợ hơn, rất nhanh đã đứng dậy cáo từ rời đi: "Thiếp không nói gì, nương nương coi như là thiếp chưa từng tới."

Nói xong thì chạy trối chết.

Tần Thu Uyển như có điều suy nghĩ, hoàng thượng động thủ với Khang Viện Viện, hẳn là hận việc nàng bại lộ chuyện Dương Yên Vũ ở hậu cung.

Một lát sau, Thái hậu cũng nhận được tin tức.

Bà ta đi vào cung thăm Thục phi, rồi lại dặn dò một trận. Thế là Thục phi liền bị nói là ham chơi bò lên trên giả sơn ngã xuống nên mới bị thương.

*

Buổi chiều, Thái hậu cũng đến đây.

Bà ta tới nơi này là muốn tâm sự với Tần Thu Uyển.

Có một số việc, Thái hậu không thể nói cho ai, cũng chỉ có thể thổ lộ với hoàng hậu.

"Dương Yên Vũ kia chính là một ả hồ ly tinh, yêu tinh hại người..." Thái hậu đề cập đến nàng ta, cũng không che giấu vẻ chán ghét của mình.

"Khang Ngự Sử làm việc trong triều nhiều năm, nếu như hắn quyết tâm vì nữ nhi đòi công đạo thì có lẽ sẽ lại là một chuyện phiền phức." Tần Thu Uyển nói tiếp: "Vấn đề này nếu suy xét một chút thì cũng là do xử sự của hoàng thượng..."

Hoàng thượng làm không đúng, còn không cho người khác nói, thậm chí còn bởi vậy mà ngược đánh hậu phi. Nếu vấn đề này truyền đi, đúng là khó nghe!

Thái hậu làm sao không hiểu được?

Cho nên mới phiền lòng không thôi: "Tính tình hoàng thượng có hơi ngang ngược, Thành vương thì nhìn chằm chằm. Nếu nó cứ tiếp tục như thế thì có lẽ sẽ làm mất lòng người khác. Hoàng hậu, ngươi thân là quốc mẫu thì nên khuyên bảo một chút."

Tần Thu Uyển: "..."

Dương Yên Vũ chính là vảy ngược của hoàng thượng, vốn dĩ không thể đụng, ai đụng vào là chết!

Khang Viện Viện chính là ví dụ tốt nhất. Có vết xe đổ thảm liệt như vậy, Tần Thu Uyển cũng không muốn sờ vào rủi ro này.

"Con sắp lâm bồn rồi, tinh thần rất kém, không có tâm tư nghĩ đến những chuyện này. Mẫu hậu, cởi chuông phải do người buộc chuông, theo thần thiếp thấy thì Dương Yên Vũ là người thích hợp nhất."

Bảo nàng ta khuyên?

Trên thực tế, lúc Thái hậu vừa thốt lên lời kia xong thì cũng có chút hối hận, lỡ như hoàng hậu chọc giận hoàng thượng rồi cũng bị đánh một trận thì không phải là việc đùa giỡn đâu nha.

Nghe hoàng hậu nói như vậy, Thái hậu cũng cảm thấy khá hợp lý.

Thế là, bà ta đứng dậy đi đến Trường Xuân cung.

Dương Yên Vũ đang bị cấm túc bên trong đó. Thái hậu mặc dù chán ghét nàng ta, nhưng vì hoàng thượng quan tâm, cho nên, ngoại trừ việc không thể đi lại lung tung thì cũng không có người nào dám lãnh đạm với nàng ta.

Biết được Thái hậu đến đây, Dương Yên Vũ rất là căng thẳng, quy củ tiến lên thỉnh an.

"Bởi vì ngươi mà hoàng thượng đánh đập Thục phi." Thái hậu nghiêm mặt, không che giấu chút vẻ không vui nào.

Nghe nói như thế, lại nhìn vẻ mặt Thái hậu, Dương Yên Vũ vội vàng quỳ xuống.

"Ta không biết..."

Thái hậu cười lạnh: "Nếu chuyện của Thục phi bị truyền ra, danh dự của hoàng thượng sẽ bị tổn thương, ta nói ngươi là cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, thật đúng là nói không sai!" Bà ta càng nói càng giận, thật sự muốn đánh nữ tử trước mặt này cho hả giận.

Nhưng trong lòng Thái hậu cũng hiểu rõ, nữ nhân này là người trong đáy lòng hoàng thượng. Nếu bà ta động vào thì sẽ ảnh hưởng tới tình cảm mẫu tử. Lúc này, bà ta đành đè xuống tức giận, trầm giọng nói: "Chuyện này bởi vì ngươi dựng lên, hoàng thượng vì che chở ngươi nên không nghe ai gia thuyết phục nhưng chắc là sẽ nguyện ý nghe lời ngươi. Dương thị, nếu ngươi muốn ở lại trong cung thì nhớ khuyên bảo hoàng thượng."

Thái hậu đứng dậy, lời nói mang theo sự uy hiếp: "Trong hậu cung này không chứa người vô dụng!"

Dương Yên Vũ bây giờ đã không còn đường lui nữa, nghe vậy liền liên tục đáp ứng: "Ta nhất định sẽ khuyên."

Nhìn nàng kinh sợ, Thái hậu cuối cùng cũng hài lòng.

Có lẽ, việc giữ lại nữ nhân này cũng có thể cân nhắc.

Hoàng thượng không nghe bà ta khuyên, nhưng lại nguyện ý nghe nữ nhân này. Nếu bà ta có thể uy hiếp Dương Yên Vũ thì còn sợ hoàng thượng không nghe lời sao?

Thái hậu cũng không muốn khống chế hoàng thượng, bà ta chỉ hi vọng nhi tử không làm loạn như vậy nữa. Tốt xấu gì cũng phải bình ổn đế vị đã.

*

Hoàng thượng uy hiếp Khang Viện Viện, dù Khang Ngự Sử biết được thảm trạng của nữ nhi thì cũng không dám làm lớn chuyện. Nhưng việc này vẫn không tránh khỏi bị truyền ra ngoài.

Đương nhiên, hoàng thượng hoàn toàn phủ nhận lời nói cho rằng Dương Yên Vũ ở hậu cung. Chỉ nói nữ tử kia có dung mạo tương tự với Hộ Quốc công phu nhân, còn nói mình chỉ thích những nữ tử có thân hình như vậy... Hoàng hậu chính là bằng chứng tốt nhất.

Rất ít người tin.

Nhưng hắn là hoàng thượng, không có người nào dám xông vào hậu cung, cho nên, vấn đề này mặc dù lan truyền khắp nơi nhưng cũng không ai dám làm lớn chuyện.

Chỉ chớp mắt đã vào đông.

Bụng Tần Thu Uyển càng lúc càng lớn, cuối cùng vào lập đông sinh hạ đích hoàng tử.

Thái hậu và hoàng thượng đều rất chờ mong chờ đứa bé này, cộng thêm hoàng thượng còn lo lắng cho cái mạng nhỏ của nàng hơn cả nàng nên hết thảy đều rất thuận lợi.

Hoàng thượng vừa ra hiếu, hoàng hậu liền sinh hạ hoàng tử, trên triều đình và trong kinh thành đều vui mừng khôn xiết.

Hài tử được ở hậu cung do chính Tần Thu Uyển chăm sóc, không có người nào dám ra tay.

Tiệc đầy tháng của đích hoàng tử được làm rất long trọng.

Đây cũng coi như là chuyện vui đầu tiên từ sau khi hoàng thượng lên ngôi, cũng là lần đầu tiên mở tiệc chiêu đãi cả triều văn võ sau khi lên ngôi.

Tiên đế hết bảy bảy ngày, hoàng thượng cũng coi như là đã ra hiếu.

Cho nên, ở tiệc đầy tháng, không ít quan viên gia quyến cố ý mang theo nữ nhi vừa tròn độ tuổi trong nhà đến đây, mục đích không cần nói cũng biết.

Tần Thu Uyển thân là hoàng hậu đương nhiên cũng phải có mặt, đến giờ, hoàng thượng tự mình đến đón.

Lúc hai phu thê ôm hài tử đến, triều thần gia quyến quỳ xuống, hai người từng bước một vượt qua mọi người, chậm rãi đi lên chỗ cao. Lúc quay người, nhìn thấy đám người nằm sấp trên mặt đất, Tần Thu Uyển cười nhẹ nói: "Chỗ cao phong cảnh tuyệt đẹp, khó trách tất cả mọi người đều muốn trở thành Cửu Ngũ Chí Tôn."

Trong mắt mọi người, Đế hậu dắt tay vào cửa ân ái vô cùng.

Hoàng thượng nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng: "Cam Miên Miên, ngươi có thể có được bây giờ cũng là nhờ có ta."

Tần Thu Uyển ôm hài tử chậm rãi ngồi xuống, cười nói: "Hoàng thượng có ý gì? Thần thiếp không tôn trọng ngài sao?"

Hoàng thượng: "..." Nàng từng tôn trọng hắn sao?

Hắn nâng chén, triều thần bên dưới rối rít nâng chén, hắn uống xong rượu, bèn nói: "Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, ta là hoàng thượng, ngươi nên khách khí với ta một chút. Nếu không, ta mà vạch mặt thì có lẽ cuộc sống của ngươi cũng sẽ không dễ chịu."

Tần Thu Uyển cười nhẹ, mỉm cười ra hiệu với nữ quyến bên dưới: "Nếu ta khách khí, có lẽ sẽ không thể sống cho tới bây giờ, chỗ ngồi này đã sớm đưa cho người trong lòng của ngươi rồi."

Hoàng thượng nghe vậy cũng không phủ nhận.

Trong điện ăn uống linh đình, âm thanh tán thưởng Đế hậu và đích hoàng tử liên tục bên tai không dứt.

Tần Thu Uyển không thích uống rượu, trước khi tới cũng đã lấp đầy bụng nên khá rảnh. Bỗng nhiên, nàng nghe thấy hoàng thượng bên cạnh nói: "Cam Miên Miên, ngươi nhìn Ân đại nhân đi."

Bên cạnh Ân Thế An là một đôi mẫu nữ.

Chỉ nhìn cách ăn mặc của vị mẫu thân cũng biết là Nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, cô nương y sam lộng lẫy bên cạnh hẳn là đích nữ.

Tình hình như vậy nhìn thế nào cũng thấy giống như là cố ý kết thân.

Hoàng thượng xích lại gần bên tai nàng, hỏi: "Ngươi nói xem, lúc nào thì Ân đại nhân sẽ thành thân?"

"Ta nhìn ra được, ngươi có ý với hắn, hắn với ngươi...cũng có chút ý nghĩ. Cam Miên Miên, trẫm rất thích giúp người ta hoàn thành ước vọng, nếu như hai người các ngươi lưỡng tình tương duyệt thì ta rất tình nguyện thả ngươi xuất cung, thay cho ngươi một thân phận khác, ta còn có thể ban hôn cho các ngươi."

Tần Thu Uyển rũ mắt nhìn hài tử trong ngực, nói: "Hoàng thượng cảm thấy ta sinh hài tử xong thì liền vô dụng rồi sao?"

"Không phải." Trong lòng hoàng thượng đúng là nghĩ như vậy, nhưng có mấy lời không thể nói thẳng, hắn thấp giọng nói: "Cửa cung thâm sâu như biển, ngươi muốn rời đi đương nhiên cũng phải cho ta một chút lợi ích. Mà đồ vật ta muốn, ngươi hẳn phải rõ ràng nhất."

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Ta để ngài chịu nhiều thống khổ như vậy, ngài thật sự không so đo à?"

Hoàng thượng: "..."

"Vốn ta còn muốn so đo, nhưng bây giờ ta đã đổi chủ ý. Câu nói một ngày phu thê trăm năm ân ái cũng không gạt người." Hắn rũ mắt nhìn về phía hài tử ngủ say: "Đây là Đại hoàng tử, nể mặt nó, ta nguyện ý buông tha cho ngươi."

"Cam Miên Miên, ta biết, từ lúc mới bắt đầu ngươi đã không muốn gả cho ta, hiện tại ta nguyện ý thả ngươi rời đi, ngươi phải bắt lấy cơ hội này."

Tần Thu Uyển từ chối cho ý kiến: "Ngươi để ta suy nghĩ một chút."

Hoàng thượng có chút lo lắng, muốn nàng lập tức đáp ứng, nhưng rốt cuộc vẫn phải nhẫn nhịn.

Sau đó, các triều thần đánh bạo tiến lên mời rượu hoàng thượng, Tần Thu Uyển giao hài tử để nhũ mẫu mang về, dự định ngồi một lúc nữa.

Lễ lớn như vậy, Tần phi hậu cung đương nhiên cũng sẽ có mặt.

Khang Viện Viện vốn bị thương ngoài da, dưỡng lâu như vậy nên đã khỏi hẳn. Chỉ là trên người nàng khó tránh khỏi sẽ để lại một vài vết sẹo xấu xí. Tần Thu Uyển có thăm dò được, gần đây nàng đang tìm kiếm cao trừ sẹo tốt nhất.

Lúc xuất hiện trước mặt người khác, nàng cả người trầm mặc đi rất nhiều. Như phi bên cạnh cũng không kém là bao, đã không còn sức sống tuổi trẻ, mà bộ dáng đầy nặng nề.

Ánh mắt Tần Thu Uyển đảo qua từng người trong đại điện, bỗng nhiên, ánh mắt nàng rơi vào một nơi nào đó.

Ở nơi đó một cung nữ, nhìn thì bình thường, nhưng dung mạo lại tinh xảo hơn cung nữ khác rất nhiều. Còn có chút tương tự với Cam Miên Miên, đây hẳn là Dương Yên Vũ bị giam ở Trường Xuân cung.

Lúc này Dương Yên Vũ cũng đang nhìn về phía Đế hậu hai người, nhất là khi nhìn thấy hoàng hậu vô cùng tôn quý, nàng ta đã đỏ ngầu cả mắt.

 
Bình Luận (0)
Comment