Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 354 - Chương 359

Chương 359
Trong lòng Dương Yên Vũ đố kị không thôi.

Nếu như không phải ngày trước chọn sai thì người ngồi cùng hoàng thượng được mọi người cúng bái phải là mình mới đúng.

Cam Miên Miên chỉ là người có vẻ ngoài giống với nàng ta mà thôi.

Vậy mà có thể thản nhiên tiếp nhận những lời cúng bái và khen ngợi này, không sợ giảm thọ sao?

Càng nghĩ càng hối hận, trong lòng Dương Yên Vũ thầm mắng song thân mấy lần. Nếu không phải do ánh mắt bọn họ thiển cận thì mình đã sớm sinh ra hài tử cho hoàng thượng, sao có thể giống như con chuột núp ở trong cái góc này?

Bỗng nhiên nhận thấy có ánh mắt truyền đến, Dương Yên Vũ ngẩng đầu một cái, liền đối mặt với ánh mắt của hoàng hậu.

Nàng ta khẽ giật mình.

Hoàng hậu hình như không có ý muốn vạch trần nàng ta, còn bưng chén rượu lên mời.

Bây giờ Dương Yên Vũ chỉ là một cung nữ, trong tay chỉ có khay, đến cả đáp lễ cũng không thể, lúc này nàng ta tức giận vô cùng.

Cam Miên Miên này nhất định là đang gây hấn với nàng ta!

Dương Yên Vũ nhớ ra, sau khi ra hiếu, hoàng thượng đáng lẽ nên thực hiện lời hứa với mình mới đúng. Cam Miên Miên ngồi ở vị trí hoàng hậu, hoàng thượng cho dù không thể lập nàng làm hậu thì cũng nên lập nàng làm phi, hoặc là Hoàng Quý Phi phía dưới hoàng hậu.

Tần Thu Uyển nhìn Dương Yên Vũ cúi đầu, cười nói: "Hoàng thượng, Yến mỹ nhân rất thích náo nhiệt đó."

Lời này không đầu không đuôi, hoàng thượng nghe xong thì không hiểu ra sao nghiêng đầu nhìn nàng, lại thuận theo tầm mắt của nàng vừa vặn thấy được một cung nữ bên kia. Chỉ nhìn thân hình, hắn cũng biết đó là ý trung nhân trong mộng của mình.

Tại sao Dương Yên Vũ lại tới đây?

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Hoàng thượng, ngài cũng đừng trách cứ nàng ta, nếu như thân phận Yến mỹ nhân có thể bị lộ ra thì lúc này nàng ta cũng có thể ngồi vào chỗ các phi thiếp, trong cái điện vốn có một chỗ của nàng ta."

Hoàng thượng: "..."

Hắn nằm mơ cũng muốn có thể quang minh chính đại với người trong lòng.

Đáng tiếc, bây giờ không phải thời điểm tốt nhất.

Không!

Có lẽ đây chính là một thời điểm tốt, trong lòng hoàng thượng có ý tưởng, càng nghĩ càng thấy có thể thực hiện được. Hắn đưa tay vẫy vẫy: "Ngươi qua đây."

Dương Yên Vũ nhận ra hành tung của mình bị hoàng thượng phát hiện thì rất là căng thẳng, đang muốn tìm cơ hội chuồn đi thì lại thấy hoàng thượng gọi mình.

Nàng ta bưng khay chậm rãi tiến lên, khéo léo quỳ xuống.

Hoàng thượng đưa ngón trỏ ra, nhấc cằm nàng ta lên: "Ngươi tên gì?"

Dương Yên Vũ cũng không ngu ngốc, nhận thấy ánh mắt mọi người rơi trên người mình. Trong chớp mắt, nàng ta bỗng nhiên hiểu được dụng ý của hoàng thượng, lúc này nàng ta đỏ bừng mặt, rụt rè nói: "Nô tỳ tên Yến Ngọc."

Hoàng thượng thấy nàng ta nhanh trí như thế, càng cho rằng hai người tâm hữu linh tê, bèn nói: "Đúng là một cái tên hay, về sau ngươi hãy làm mỹ nhân của trẫm đi. Người đâu, đưa nàng ta đến Trường Xuân cung."

Triều thần bên dưới còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì hoàng thượng đã có thêm một vị mỹ nhân mới.

Kỳ thật, có người tinh mắt đã nhận ra ngay vị này rất giống Dương Yên Vũ, lại nghĩ tới lời truyền ngôn trước đó vài ngày thì làm gì còn không hiểu nữa?

Hoàng thượng thật sự muốn trắng trợn đưa người ta vào hậu cung.

Mấy vị trọng thần hai mặt nhìn nhau.

Ngày tốt lành như này, nếu như bọn họ đi lên thuyết phục thì hoàng thượng chắc chắn sẽ không vui.

Hơn nữa, hoàng thượng và Dương Yên Vũ vừa nãy còn diễn một màn kịch, nếu thật sự tiến lên thuyết phục thì hoàng thượng tất nhiên sẽ phủ nhận chuyện hai người chính là một người mà sẽ chỉ nói hai người có điểm tương tự.

Chỉ trong chớp mắt, Yến mỹ nhân đã bị mang xuống dưới.

Lúc này, tốt nhất là để Hộ Quốc công tự mình đến đây xác nhận đó là thê tử của mình.

Nếu không, hoàng thượng chỉ nói một câu "người có điểm tương tự", là có thể đem người trở về rồi.

Trên triều đình nhiều người như vậy, nhưng ai cũng không muốn làm chim đầu đàn. Hơn nữa, vị hoàng thượng này thủ đoạn khó lường, cũng không phải người chịu nghe lời. Chống đối hắn thì còn có thể nhận được hậu quả gì tốt?

Thấy mấy vị trọng thần bất động, người phía dưới càng không dám động.

Hoàng thượng ngồi ở vị trí đầu, thấy không có người nào không thức thời tiến lên, cảm thấy càng thêm an ủi, một lần nữa bưng chén rượu lên.

Trong triều thần có rất nhiều người sợ hãi chọc giận hoàng thượng, nhưng cũng có người không sợ.

Ví dụ như Thành vương.

Trên thực tế, hắn và hoàng thượng luôn xảy ra tranh chấp, cũng không hòa thuận lắm.

Trong mấy ngày đăng cơ, hoàng thượng vẫn chưa từ bỏ việc chèn ép hắn, còn định cho hắn không ít tội danh. Chính Thành vương có chỗ đề phòng, bản thân lại không ngốc nên mới không bị hoàng thượng hãm hại.

Một cơ hội bắt thóp tốt như vậy, sao Thành vương có thể buông tha?

Hắn bưng một chén rượu, đặt ở giữa ngón tay thưởng thức, cười nói: "Vị vừa rồi nhìn rất quen mắt!" Hắn chỉ vào trán mình: "Nữ tử đẹp như vậy, thế gian này cũng không nhiều. Nhưng vẻ ngoài tương tự với Hoàng hậu nương nương cũng chỉ có một mình vị Hộ Quốc công phu nhân kia mà thôi."

Hoàng thượng đanh mặt lại: "Thành vương, ngươi uống say rồi."

Thành vương khoát khoát tay: "Ta không say!"

Có thể ngang nhiên phản bác lời nói của hoàng thượng cũng chỉ có mình Thành vương mà thôi.

"Vài ngày trước, bản vương nghe được không ít truyền ngôn, trong đó có chuyện hoàng thượng cưỡng đoạt thần thê. Chỉ là, ta không nhìn thấy người nên cũng không tiện nói xấu hoàng thượng. Nhưng vừa rồi ta đã thấy rất rõ ràng, vị kia chính là Hộ Quốc công phu nhân." Người khác ở trước mặt hoàng thượng phải xưng vi thần, Thành vương cho rằng mình thân phận khác biệt nên từ trước đến nay đều không xưng như thế.

Hắn nói xong còn đứng lên, nhìn về phía Dương đại nhân bên cạnh: "Dương đại nhân, vị kia là con gái của ngươi đúng không?"

Dương đại nhân nào dám nhận?

Nhà bọn họ chỉ cầu ổn thỏa, lúc trước lựa chọn Hộ Quốc công phủ cũng chính là vì không muốn mạo hiểm.

Nghe được tin nữ nhi mất, Dương gia phu thê còn thương tâm một trận. Nhưng mà sau này khi biết được trong cung có một vị Yến mỹ nhân, hai phu thê đúng là chỉ hận nữ nhi không chết luôn đi cho rồi.

"Nữ nhi của vi thần đã mất, chỉ là người giống nhau mà thôi."

Thành vương híp mắt nhìn ông ta, hồi lâu sau bỗng nhiên cười: "Dương cô nương xuất giá đã mấy năm, lại ở quan ngoại thời gian dài, không thường về Dương phủ, Dương đại nhân không dám nhận cũng có thể hiểu. Lúc nghe được lời đồn đại, ta đã gửi một phong thư đến quan ngoại mời Hộ Quốc công trở về một chuyến."

Mặt hoàng thượng hơi biến sắc, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường.

Hắn là đế vương cao quý, Hộ Quốc công chỉ có thể nghe theo hắn.

Chỉ cần Hộ Quốc công không muốn chết thì sẽ biết mình phải trả lời như thế nào.

Thành vương khẽ cười, bưng chén rượu lên kính: "Hoàng thượng, mấy ngày nữa Hộ Quốc công sẽ đến. Bản vương cũng hi vọng là chuyện này chỉ là hiểu lầm. Ở đây, trước tiên chúc hoàng thượng có được giai nhân."

Nói xong thì ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Sắc mặt hoàng thượng không tốt lắm, Thành vương đặt chén rượu xuống rồi lảo đảo ra khỏi đại điện.

Tần Thu Uyển cũng đứng dậy cáo từ.

Hoàng thượng lúc này đang không vui, cho dù nàng đang nắm giữ cái mạng nhỏ của hắn thì lỡ như hắn phát điên, muốn ở trước mặt triều thần làm nàng khó xử thì cũng không phải chuyện không thể.

Ra khỏi đại điện, một cơn gió lạnh thổi qua, Tần Thu Uyển vội kéo áo choàng trên người lại.

Vừa mới đi qua giả sơn, đột nhiên nhìn thấy trước mặt có một bóng người cao tráng.

Chính là Thành vương.

Trên thân Thành vương mang theo chút mùi rượu, nhưng ánh mắt lại thanh tỉnh, thi lễ: "Bái kiến hoàng hậu."

Hắn bảo người hầu bên cạnh lui ra rồi nói: "Bản vương có mấy lời muốn thương lượng với hoàng hậu."

Ngữ khí hòa hoãn, nhưng thái độ cường ngạnh.

Tần Thu Uyển gật đầu: "Nói đi!"

Thành vương sợ tai vách mạch rừng, tiến lên một bước: "Vậy bản vương sẽ đi thẳng vào vấn đề. Ta tin Hoàng hậu nương nương cũng đã nghe nói đến thánh chỉ tiên đế trước khi lâm chung đã lưu lại cho bản vương."

Hoàng thượng chính là do bị thánh chỉ này cản tay nên mới luôn bực bội.

Tần Thu Uyển gật đầu một cái.

"Hoàng hậu nương nương thuận lợi sinh hạ đích hoàng tử, bây giờ đích hoàng tử vừa đầy tháng, tiếng khóc to rõ, hẳn là một hài tử khoẻ mạnh. Liệu hoàng hậu có nghĩ đến việc tiến thêm một bước hay không?" Hắn tiên lên trước, tới gần bên tai Tần Thu Uyển: "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, hai chúng ta đều biết, trong lòng hoàng thượng có một người khác. Hôm nay còn dám ở ngay trước mặt của mọi người phong nàng ta làm mỹ nhân, ngày khác nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đưa hậu vị cho nàng ta. Đến lúc đó, hoàng hậu... coi như là rơi vào cảnh nguy hiểm."

"Người chắc chắn phải sống, biết được con đường phía trước bị lấp thì không thể còn đi lên để đụng phải nữa." Thành vương hạ giọng: "Thay vì làm hoàng hậu ổn định, còn không bằng làm Thái hậu được tất cả mọi người tôn kính... Hoàng hậu nghĩ như thế nào?"

Tần Thu Uyển: "..." Không thế nào cả.

Cho dù nàng có ý tưởng này thì cũng không thể dựa vào Thành vương được.

Nghĩ cũng biết, hài tử vừa đầy tháng mà đăng cơ làm đế thì chắc chắn sẽ có nhiếp chính vương, người này không phải sẽ là Thành vương sao?

Đến lúc đó, hắn không phải hoàng thượng, nhưng sẽ nắm giữ toàn bộ triều đình.

Thỉnh thần thì dễ thả thần thì khó. Tần Thu Uyển cũng không muốn sau khi thoát khỏi hoàng thượng thì lại phải đối đầu với một vị Thành vương.

Tần Thu Uyển không cự tuyệt, chỉ nói: "Ta phải suy nghĩ một chút."

Thành vương vẫn chưa thả nàng đi, cười nói: "Hoàng hậu nương nương, lúc trước ta bị tên đệ đệ khốn nạn kia trắng trợn cướp đoạt ngai vị, ta biết tên đệ đệ của ta còn có một số đam mê đặc thù. Hoàng hậu nương nương chắc là đã phải rất khổ?"

Đây đều là sự thật, thế nhưng khi Thành vương nói ra chuyện này, lại thêm ngữ khí châm chọc của hắn thực sự làm cho người ta khó chịu.

Tần Thu Uyển cảm thấy bị mạo phạm, lúc này giận tái mặt, cười lạnh nói: "Thành vương gia, ngươi có ý gì?"

 
Bình Luận (0)
Comment