Chương 360
Trong mắt Thành vương, đương kim hoàng hậu chẳng qua chỉ là người có vận khí tốt, vừa vặn có dung mạo giống với Dương Yên Vũ, lại bởi vì Tiên Hoàng cưng chiều nhi tử nên mới có thể trở thành Phong vương phi.
Cuối cùng thì là bởi vì tiên đế đổ bệnh hồ đồ, tưởng Phong vương sẽ là một minh quân, cho nên, trời xui đất khiến mới để một nữ tử bách tính bình thường nhảy lên làm hoàng hậu.
Từ đầu tới đuôi, Thành vương chưa hề để một nữ tử bình thường như vậy vào trong mắt. Lúc này, thấy nàng tức giận, hắn cũng không sợ, ngược lại còn cười tà góp thêm vài câu trêu đùa: "Tam đệ của bản vương không biết cách thương hương tiếc ngọc, đến cả giai nhân tuyệt sắc như này cũng có thể ra tay độc ác. Bản vương thì khác, nếu Miên Miên thích thì bản vương rất tình nguyện cho ngươi hưởng thụ cảm giác cá nước thân mật là như thế nào, tư vị kia thực sự rất tuyệt diệu..."
Nói xong, còn mỉm cười đưa tay ra sờ mặt nàng.
Tần Thu Uyển không thể nhịn được nữa, bóp lấy móng vuốt của hắn, mạnh mẽ đạp hắn ra ngoài.
Thành vương ngã xuống đất, vừa định kêu lên thì chân Tần Thu Uyển đã dẫm lên trên miệng hắn.
Thân hình nàng lưu loát vô cùng, Thành vương chỉ cảm thấy bụng dưới đau đớn không biết diễn tả thế nào, cả người không khống chế nổi bất ngờ xoay người, lại bị nữ tử kia đạp lăn, sau đó còn bị dẫm vào miệng.
Cam Miên Miên chỉ là một nữ tử bình thường, lấy đâu ra thân thủ lưu loát như vậy?
Chẳng lẽ đã bị đổi người rồi sao?
Trong ánh mắt hắn tràn đầy sợ hãi, trong đầu hỗn loạn, còn định đưa tay đẩy cái chân giẫm lên trên mặt mình ra.
Cái chân kia rất nhỏ, còn mang theo chút mùi hương thoang thoảng. Từ góc độ Thành vương nhìn qua, còn nhìn thấy chiếc cằm thon của một nữ tử. Nhưng lúc này, trong lòng của hắn lại không dám có ý khinh nhờn.
Tùy tùng ở ngay cách đó không xa, Thành vương muốn tự cứu nên không ngừng phản kháng.
Tần Thu Uyển thấy hắn vẫn chưa ngoan ngoãn, lại đạp thêm một phát, trầm giọng nói: "Ngươi mà cử động, ta sẽ giết ngươi!"
Giọng nói mang theo sát ý.
Thành vương từ lúc sinh ra đã là hoàng tử, từ trước đến nay chưa từng bị người nào uy hiếp như vậy. Người càng ngồi ở vị trí cao thì càng sợ chết, hắn lập tức không dám động nữa, trong lòng nghĩ đến đủ loại phương pháp thoát thân.
Tần Thu Uyển ở trên cao nhìn xuống, cười lạnh nói: "Huynh đệ các ngươi, một người so với một người buồn nôn hơn!"
Thực ra nàng cũng hiểu rõ, những hoàng tử này ở trước mặt người khác thì sẽ không biểu lộ rõ ràng như vậy. Bọn chúng đối đãi với nàng như vậy chỉ là bởi vì Cam Miên Miên thân phận thấp, lại chỉ là một nữ tử yếu đuối mà thôi.
Thành vương dùng sức tách ra cả buổi nhưng lại không dám quá mức phản kháng, sợ nữ tử trước mặt trực tiếp giết hắn diệt khẩu. Hắn chỉ có thể liên tục “ư ư” không ngớt.
Tần Thu Uyển cũng không buông ra, chân ép xuống, bỗng nhiên cười hỏi: "Hoàng thượng chỉ coi ta là thế thân của Dương Yên Vũ, bây giờ chính chủ đã trở về, hắn lại còn đối xử với ta khách khí như vậy. Trước đó còn có thể nói là ta có thai, cho nên mới ưu đãi với ta, nhưng ta đã sinh hài tử rồi, nhưng hôm nay ngay trước cả triều văn võ còn tôn trọng ta như vậy. Ngươi không nghi ngờ ở trong đó có gì kỳ quặc sao?"
Thành vương đúng là đã từng ngờ vực.
Nhưng lập tức lại nghĩ, Cam Miên Miên dung mạo tuyệt thế, nam nhi thì lại háo sắc, hoàng thượng làm phu thê lâu với nàng như vậy, giữa hai người lại có hài tử, khách khí với nàng một chút cũng không kỳ quái.
Lúc này nghe Cam Miên Miên cười nói, trong lòng Thành vương đã có chút bất an. Sau khi bất an thì quả thực hiếu kì.
Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn hắn: "Muốn biết nội tình sao?"
Thành vương muốn biết.
Nhưng hắn luôn cảm thấy, nếu như mình dám gật đầu thì có thể sẽ xảy ra một vài chuyện không tốt. Dù sao thì mấy chuyện bí mật vẫn là càng ít người biết thì càng tốt.
Tần Thu Uyển từ trong tay áo móc ra ba hạt dược hoàn, nói: "Hai chúng ta không cừu không oán, vốn dĩ ta cũng không muốn đối phó với ngươi, nhưng chính ngươi tự tìm ta gây chuyện. Vậy thì ta làm vậy cũng đâu có gì lạ nhỉ."
Nói xong, nàng xoay người thu chân, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai nhét ba hạt dược hoàn vào trong miệng Thành vương.
Thành vương giật mình, vô thức muốn nôn ra.
Buộc hắn nuốt vào như vậy thì có thể là đồ vật gì tốt?
Đáng tiếc là đã chậm rồi, dược hoàn kia vào trong miệng thì hóa thành nước, trực tiếp bị hắn nuốt xuống bụng.
Hắn muốn thò tay ra móc yết hầu, nhưng lại bị nữ tử trước mặt tóm được tay.
Rất khó tưởng tượng được cổ tay trắng nõn tinh tế tỉ mỉ và ngón tay mảnh khảnh kia lại có sức lực lớn như vậy, hắn muốn phản kháng cũng không thể.
Ngay sau đó, bụng hắn truyền đến một trận đau đớn không thôi.
Thành vương không nhịn được kêu lên một tiếng.
Hắn còn muốn nhờ người giúp một tay, nhưng lập tức nghe thấy giọng nói nữ tử tràn đầy uy hiếp truyền đến: "Nếu ngươi dám gọi thì sẽ không có giải dược đâu nha!"
Thành vương: "..."
Mạng nhỏ chỉ có một, không thể để chuyện lỡ như xảy ra, hắn lập tức liền đem tiếng kêu to đến bên miệng nuốt ngược vào.
Tần Thu Uyển thu tay lại, lui qua một bên: "Huynh đệ các ngươi đều buồn nôn như nhau, dĩ nhiên kết quả cũng giống nhau thôi. Không sợ nói cho ngươi, hoàng thượng nguyện ý tôn trọng ta trước mặt cả triều văn võ như vậy chính là bởi vì hắn cứ năm ngày sẽ phải uống bổ canh ta tự tay chế biến, nếu không thì sẽ đau bụng khó nhịn, đau đến chết!"
Thành vương đau đến mức đầu đầy mồ hôi, cắn răng nghiến lợi nói: "Ta là thân vương! Mưu hại... Thân vương... là đại tội tru di cửu tộc..."
"Thân vương không dậy nổi rồi sao?" Tần Thu Uyển cười nhạo: "Hoàng thượng còn phải ngoan ngoãn nghe lời, huống chi là một thân vương như ngươi."
Thành vương: "..."
Dù đau đớn trên người là thật nhưng hắn cũng không hoàn toàn tin Cam Miên Miên.
Hoàng thượng chịu nàng uy hiếp như vậy đúng là làm trò cười cho thiên hạ!
Nhưng có một vài dấu vết để lại khiến hắn không thể không tin, nhất là trước đây không lâu, hắn nghe nói hoàng thượng tìm Ngô thái y hỏi một căn bệnh lạ. Hình như cũng là cách năm ngày cần ăn giải dược, nhưng đại phu lại không xem ra bệnh chứng.
Thành vương e dè nói: "Bản vương có thể tìm được đại phu giải độc tốt nhất trên đời này."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Chẳng lẽ ngươi còn lợi hại hơn so với hoàng thượng?"
Thành vương tiếp tục trở nên trầm mặc.
Trong lòng của hắn suy nghĩ lung tung, chủ yếu là muốn phân tán một chút đau đớn trên người. Nhưng chỉ trong chốc lát, trên trán hắn đã tràn đầy mồ hôi lạnh, quanh thân đều không khống chế nổi mà khẽ run.
Thấy hắn ngoan ngoãn, Tần Thu Uyển đứng thẳng người nói: "Về sau nói chuyện khách khí một chút."
Thành vương ôm bụng, đau đến mức răng run lên.
"Đúng rồi. Giải dược..."
Tần Thu Uyển từ trong tay áo móc ra một viên dược hoàn: "Nếu như người Cam gia xảy ra chuyện, dù chỉ là rách một chút da thì ngươi cũng không sống được."
"Con người của ta nhìn thì mềm nhưng kỳ thật miệng rất cứng. Các ngươi muốn lấy được phương thuốc giải dược từ trong miệng ta thì nên sớm hết hi vọng đi. Đúng rồi, hoàng thượng trúng độc đã gần một năm, nghĩ hết tất cả biện pháp..."
Ngụ ý, hoàng thượng còn không có cách nào lấy được giải dược, Thành vương cũng giống vậy.
Tần Thu Uyển xoay người, tay Thành vương run run không kịp chờ đợi nhận lấy giải dược cho vào trong miệng mình, mấy hơi sau, đau đớn đã dần dần giảm bớt.
Tần Thu Uyển quay người: "Vẫn là câu nói kia, Nếu ngươi muốn cùng ta cá chết lưới rách thì ta cũng phụng bồi. Dù sao ta cũng chỉ là một bách tính bình thường, có đương kim hoàng thượng và thân vương chôn cùng ta thì ta cũng không lỗ!"
Tiếng nói vừa dứt, nàng đã biến mất ở trên đường nhỏ.
Thấy hoàng hậu đi rồi, tùy tùng mới qua đây. Nhìn thấy Thành vương chật vật nằm trên đất, bọn họ quá sợ hãi, vội vàng tiến lên đỡ.
"Vương gia, có chuyện gì vậy?" Tùy tùng nhìn thoáng qua phương hướng hoàng hậu biến mất: "Chẳng lẽ là hoàng hậu?"
Thành vương đứng dậy, đưa tay sờ bụng, giống như cảm giác đau đớn vừa nãy chưa từng tồn tại. Hắn không đáp lại tùy tùng, phân phó: "Hồi phủ, mời đại phu!"
*
Hoàng thượng biết hai người đã gặp mặt thì liền cố ý chạy tới hỏi thăm: "Thành vương tìm ngươi làm gì? Các ngươi nói chuyện gì?"
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt nói chuyện phiếm vài câu thôi."
Hoàng thượng căn bản không tin.
Nhưng hắn cũng biết, Cam Miên Miên không muốn nói chuyện, hắn có hỏi cũng phí công.
Sau đó, hoàng thượng lại đi tìm Thành vương thăm dò.
Thành vương cảm thấy bất luận nhìn từ phương diện nào thì Cam Miên Miên và hoàng thượng sống với nhau từng ấy năm chắc chắn sẽ thân mật hơn một chút, nếu như hoàng thượng một lòng với nàng... thì chuyện trúng độc tuyệt đối không thể nói.
"Chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt, nói chuyện phiếm vài câu."
Hoàng thượng không buông tha: "Nói chuyện gì?"
Thấy hoàng thượng khẩn trương như vậy, trái tim Thành vương lập tức rơi vào trầm mặc. Hoàng thượng đề phòng như thế, chắc chắn là sợ hoàng hậu cấu kết với mình, mà hắn ta tuy hoài nghi hoàng hậu nhưng vẫn không dám động thủ với hắn thì đó cũng đã là bằng chứng cho việc hoàng hậu hạ độc hắn ta.
"Bản vương chỉ khen Đại hoàng tử vài câu, hàn huyên với hoàng hậu vài câu... Những năm gần đây, người nịnh nọt bản vương rất nhiều, nàng ta có thái độ như vậy đúng là lớn gan."
Nghe thấy Thành vương cũng bị hoàng hậu làm cho tức giận, tâm trạng của hoàng thượng không hiểu sao lại tốt lên rất nhiều. Thấy hai người trả lời không khác nhau là bao, hắn cũng hơi yên tâm.
Nhưng hắn không biết là, Thành vương từ lúc đi ra khỏi Triêu Hoa điện thì trong đáy lòng đã suy nghĩ đủ loại phương pháp phá giải.
Hoàng thượng và hắn ghét nhau, đều không chấp nhận được đối phương. Nếu như chuyện trúng độc bị bại lộ... nữ nhân trên đời này đều dễ dàng bị dỗ dành. Nếu như Cam Miên Miên bị hoàng thượng xúi giục không cho hắn giải dược thì hắn còn đường sống sao?
Thành vương từ trước đến nay đều cẩn thận, cho nên đã kiềm chế lại đợi mấy ngày.
Vào buổi sáng ngày thứ năm, hắn tảo triều về, có một tiểu cung nữ đụng vào hắn rồi âm thầm nhét một cái túi Tiểu Hương cho hắn. Lúc ấy hắn giả ý răn dạy vài câu rồi liền bỏ qua cho tiểu cung nữ kia. Sau khi hồi phủ, hắn lấy ra từ bên trong túi thơm một viên dược hoàn, không nói gì hồi lâu.
Sắc trời dần dần muộn, nỗi đau đớn quen thuộc ập đến. Thành vương muốn nhịn, nhưng căn bản là không nhịn được.
Thực ra sau khi trúng độc, Thành vương đã tìm mấy đại phu bắt mạch cho mình nhưng kết quả nhận được đều như thế. Ngoại trừ tỳ hư ra thì thân thể hắn vẫn rất bình thường.
Lúc đó hắn còn có chút hi vọng, tưởng rằng Cam Miên Miên cố ý lừa gạt mình... Nhưng nỗi đau đớn trong bụng lúc này nói cho hắn biết hắn đã thật sự trúng độc.
Thành vương muốn dựa vào bản thân vượt qua, nhưng một khắc đồng hồ sau hắn thực tình cảm thấy, nếu mình không ăn giải dược thì sẽ bị đau đến chết. Thế là hắn chỉ có thể run tay ăn viên dược hoàn kia.
Lại một khắc đồng hồ nữa trôi qua, phần bụng không còn đau đớn. Sắc mặt Thành vương rất khó coi, một mình ngồi ở trong thư phòng hồi lâu. Đến tận hừng đông, hắn tự mình mài mực, sai người đưa một phong thư đến trong cung.
Tần Thu Uyển cầm lá thư này mà không nhịn được cười.
Phong thư này của Thành vương chính là để quy hàng, nói rõ là sẽ nghe theo lời nàng. Trong câu chữ không thiếu ý châm ngòi. Đơn giản là muốn xúi giục nàng động thủ với hoàng thượng, nâng đỡ hoàng tử đăng cơ.
Một bên khác, hoàng thượng ngày nào cũng đều chỗ Yến mỹ nhân mới phong.
Từ lúc Dương Yên Vũ thành công đổi được thân phận thì cấm túc trên người nàng ta tự nhiên đã được giải. Thế là, buổi sáng ngày hôm đó nàng ta còn cố ý đến tìm Tần Thu Uyển thỉnh an.
Nhìn Dương Yên Vũ mặc một bộ tố y như tiểu bạch hoa, Tần Thu Uyển nói thẳng: "Về sau ngươi đến Phượng Ninh cung thì đừng mặc màu này. Cứ như là chịu tang, bản cung nhìn mà phiền chán. "
Dương Yên Vũ: "..."
Nàng ta đã sớm biết Cam Miên Miên chướng mắt mình, tất nhiên là sẽ gây chuyện. Nhưng bắt bẻ màu của y sam thì nàng ta lại không ngờ đến.
Lúc nãy khi nàng ta đến, đã mịt mờ tỏ vẻ sợ hãi với hoàng thượng là mình sắp tới chỗ hoàng hậu thỉnh an. Với tỉnh cảm của hoàng thượng đối với nàng ta thì có khả năng rất lớn hắn sẽ đến đây một chuyến.
Mà mục đích của nàng ta chính là chọc giận hoàng hậu, nếu như vừa vặn để hoàng thượng thấy được nàng ức hiếp nàng ta thì càng tốt hơn.
Hoàng hậu đã như vậy thì nàng ta đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Dần dần, vành mắt nàng ta đỏ lên.