Chương 361
Dương Yên Vũ dùng khăn che mặt: "Hoàng hậu nương nương... Chất vải y sam này là lụa tơ tằm mới tiến cống, rất là hiếm thấy. Ta cũng sợ bị ngài trách tội nên mới cố ý mặc nó..."
Đang khóc thì hoàng thượng đã sải bước tiến vào.
Nghe thấy tiếng bước chân và tiếng thỉnh an, Dương Yên Vũ càng khóc thương tâm.
Trong lúc thút thít, nàng ta có vụng trộm liếc nhìn vẻ mặt nữ nhân ở trên.
Sau đó, nàng ta lập tức phát hiện có gì đó không đúng.
Bất luận được sủng ái bao nhiêu thì khi thấy hoàng thượng cũng nên chủ động đứng dậy thỉnh an. Trước đó hoàng hậu có thai thì có thể không làm, nhưng bây giờ đã đầy tháng, sao hoàng hậu vẫn còn không làm?
Cái này cũng bỏ qua đi. Nhưng hoàng hậu bất kính, hoàng thượng lại không tức giận!
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Dương Yên Vũ hồ nghi, nhưng cũng không trì hoãn việc khóc.
Hoàng thượng thấy nàng ta khóc, bước chân tăng tốc tiến vào đại điện rồi vội vàng hỏi: "Đây là thế nào?"
Bị người hỏi, Dương Yên Vũ khóc càng thêm thương tâm, suýt nữa là không đứng thẳng nổi.
Hoàng thượng vội vàng ôm người vào lòng: "Nói đi, xảy ra chuyện gì rồi?"
Tần Thu Uyển ngồi ở vị trí chủ vị, điệu bộ nhàn nhã, bưng một chén trà thưởng thức, thấy Dương Yên Vũ vẫn không lên tiếng, nàng chủ động nói: "Cũng không có gì. Chỉ là ta cảm thấy Yến mỹ nhân mặc bộ quần áo này nhìn rất ủ rũ, bảo nàng ta sau này thỉnh an thì thay bộ khác. Chỉ một câu như vậy mà nàng ta đã khóc."
Hoàng thượng còn chưa phản ứng, Dương Yên Vũ đã khóc lóc nói tiếp: "Y sam này làm từ tơ tằm, toàn bộ hoàng cung cũng chỉ có một tấm, chất vải quý giá như vậy bình thường ta đều không nỡ mặc, nhưng bởi vì phải yết kiến Hoàng hậu nương nương nên ta mới cố ý mặc vào... Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đã chán ghét ta như vậy, ta..."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Ngươi muốn như nào?"
Chuyện này rất không đúng!
Cam Miên Miên ăn gan hùm mật báo hay sao?
Tất cả mọi người đều biết Dương Yên Vũ nàng là người hoàng đế yêu quý nhất, nàng khóc ở Phượng Ninh cung, hoàng thượng còn tự mình đến đây, Cam Miên Miên cũng chỉ là một thế thân mà thôi. Nàng ta chọc nàng khóc, chẳng lẽ không nên vội vã giải thích, để hoàng thượng tin tưởng nàng ta trong sạch sao?
Dương Yên Vũ không nói tiếp, chỉ lo khóc.
Hoàng thượng nhìu nàng ta nói: "Đây cũng không phải là chuyện gì lớn, hoàng hậu thích màu sắc rực rỡ. Về sau nàng tới thỉnh an thì thay một bộ khác là được "
Dương Yên Vũ kinh ngạc, đến cả khóc cũng quên, nàng ta thậm chí còn bỏ khăn xuống, không thể tin nhìn hoàng thượng trước mặt.
Hoàng thượng đối diện với ánh mắt kinh ngạc của nàng ta, ho một tiếng: "Nhớ chưa?"
Dương Yên Vũ: "... Nhớ rồi ạ."
Nàng ta nằm mơ cũng không ngờ kết quả lại như vậy.
Cam Miên Miên chỉ là nhờ việc giống nàng ta nên mới với tới được hoàng thượng, hiện tại đã sinh hài tử, hoàng thượng đáng lẽ phải vô cùng chán ghét Cam Miên Miên mới đúng chứ, tại sao lại như vậy?
Tần Thu Uyển cũng không ngạc nhiên, chỉ nói: "Thân là phi thiếp, không nên đến trước mặt bản cung mà khóc lóc. Đồng thời, bản cung cũng không thích nữ tử lúc nào cũng khóc sướt mướt như vậy. Yến mỹ nhân, sau khi trở về, mỗi ngày ngươi hãy chép cung quy mười lần."
Dương Yên Vũ: "..."
Nàng ta kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Hoàng hậu làm nàng ta khóc, người làm sai hẳn là hoàng hậu mới đúng.
Làm sao lại thành lỗi của nàng ta rồi?
Hơn nữa, bất luận là ai sai thì hoàng thượng còn ở ngay chỗ này, Dương Yên Vũ là đệ nhất nhân trong lòng hoàng thượng, ai dám phạt nàng ta chứ?
Càng không đúng hơn là hoàng thượng đối với chuyện này cũng không dị nghị.
Dương Yên Vũ lần này thật sự khóc rồi, nàng ta níu lấy tay áo hoàng thượng: "Hoàng thượng... Ta..."
Hoàng thượng trấn an vỗ vỗ vai của nàng: "Nàng về trước đi, ta giúp nàng xin."
Xin?
Dương Yên Vũ cảm thấy lời này rất là quái lạ, hôm nay tất cả mọi thứ đều quá kì quái. Nàng ta muốn ở lại tìm hiểu rõ ràng, nhưng lại không dám chống lại lời nói của hoàng thượng, cũng sợ mình lưu lại thì tội danh sẽ càng thêm nặng.
Người đi rồi, trong điện chỉ còn lại Đế hậu hai người. Tần Thu Uyển lạnh nhạt nói: "Hoàng thượng, lát nữa ngươi nói cho nàng ta một tiếng, bớt đến khiêu khích ta đi."
Hoàng thượng rủ đôi mắt xuống: "Trẫm sẽ nói với nàng ta."
Hắn cũng phát hiện, Cam Miên Miên càng ngày càng không khách khí với hắn, còn dám vênh mặt hất hàm sai khiến. Trong lòng của hắn tức giận, nhưng lại không có cách nào.
Giữa hai người không có chút tình cảm nào, thứ có cũng chỉ là thù hận.
Nhưng hoàng thượng vẫn không dám để oán khí của mình bạo lộ ra, trong lúc nói chuyện rất là uất ức. Hắn cũng không muốn chịu ủy khuất nữa, rất nhanh đã đứng dậy cáo từ.
*
Ngoại trừ Phượng Ninh cung thì hoàng thượng còn đi đến Trường Xuân cung.
Dương Yên Vũ biết, sau khi mình khóc lóc rời đi, hoàng thượng hẳn là sẽ tới thăm mình. Cho nên, lúc về tới cung cũng không ngừng khóc lóc.
Quả nhiên, nàng còn chưa khóc bao lâu thì hoàng thượng đã đến.
"Yên Vũ, nàng đừng quá thương tâm. Tính tình hoàng hậu thẳng thẳn chứ không có ác ý."
Dương Yên Vũ nhào vào trong ngực hắn: "Cũng là lỗi của ta... Phong lang, lúc trước nếu như ta không nghe lời phụ mẫu mà khăng khăng gả cho chàng thì cũng sẽ không phải chịu oan ức như này..."
Hoàng thượng ôm nàng vào lòng: "Chuyện quá khứ thì khỏi nói, quan trọng chính là về sau." Hắn nhắc nhở: "Hoàng hậu từ khi có thai thì tính cách rất khó chịu, dù sao nàng ta cũng không bảo các nàng đến thỉnh an. Nếu đã có thể không đến thì không đến nữa, đỡ phải chịu oan ức."
Dương Yên Vũ: "..."
Nàng thức thời không phản bác, nức nở gật đầu một cái rồi lại hỏi: "Vậy ta còn phải chép cung quy không?"
Hoàng thượng: "... Chép đi."
Dương Yên Vũ: "..." Không phải hắn nói sẽ giúp mình cầu tình sao?
Cầu cái gì?
Không nói đến việc cung quy hoàng cung dài tận mấy quyển, nàng có chép từ sáng sớm đến tối cũng không xong được mười bàn. Mà chỉ riêng việc nàng bị phạt... Vấn đề này nếu như truyền ra, để mọi người biết hoàng thượng mặc cho hoàng hậu phạt nàng thì đám cung nhân chắc chắn sẽ nâng cao giẫm thấp. Nàng vốn đã là mỹ nhân vị phần thấp nhất, chỉ dựa vào việc được hoàng thượng sủng ái mới được người ta coi trọng mấy phần. Vậy mỗi lần bị phạt như này thì về sau nàng sẽ sống ở trong cung này như thế nào?
Nàng nâng hai mắt đẫm lệ lên, e dè hỏi: "Ta có thể không chép không?"
Nàng lúc này đã hơi hoài nghi tình cảm hoàng thượng dành cho nàng. Nếu quả như thật quan tâm thì sao có thể mặc cho một thế thân giẫm lên trên đầu nàng như thế?
Hoàng thượng thở dài một tiếng: "Nàng cứ chép đi, giả bộ thôi, hoàng hậu sẽ không xem đâu."
Dương Yên Vũ á khẩu không trả lời được.
Nàng muốn mình không bị phạt!
Cung quy mà mang tới, mọi chuyện truyền ra ngoài, nàng sẽ không còn là mỹ nhân hoàng thượng để ý nhất, địa vị rớt xuống ngàn trượng.
Vốn hôm nay nàng muốn đi dập tắt uy phong hoàng hậu, nhưng lại khiến cho mọi người càng không dám đắc tội hoàng hậu. Tính toán không thể đạt được không nói, còn giúp hoàng hậu lập uy.
Điển hình cho việc ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo!
Nàng nhào vào trong ngực hoàng thượng, lập tức liền cảm giác được bàn tay hắn chạm vào hông mình. Dương Yên Vũ khóc đến mức toàn thân run rẩy, trong lòng càng thêm hồ nghi.
Nhìn bộ dáng này của hoàng thượng, không giống như là đã thay lòng. Vậy vì sao phải che chở nữ nhân ở Phượng Ninh cung? Chẳng lẽ chỉ vì nể mặt hài tử?
Nàng nghĩ thế nào cũng không nghĩ thông, mà có hỏi thì hoàng thượng cũng không chịu nói... Vấn đề này chỉ có thể nhẫn nhịn. Bây giờ còn có chuyện quan trọng khác, nàng khóc lóc hồi lâu, nức nở hỏi: "Hoàng thượng, ta thực sự sợ hãi, nếu như Hộ Quốc công trở về thì phải làm sao bây giờ?"
Đối với chuyện này, sau khi hết yến hội, hoàng thượng đã trấn an nàng hai lần. Nay thấy nàng tiếp tục đề cập thì đã có hơi phiền chán. Nhưng giai nhân trong ngực vừa mới phải chịu oan ức, hắn còn không thể đòi lại công đạo cho nàng, trong lòng vốn đã áy náy. Lúc này, hắn chỉ đành nhẫn nhịn lại, ôn thanh nói: "Nàng đừng sợ. Hộ Quốc công có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là thần tử, hắn không dám đối nghịch với ta."
Dương Yên Vũ cũng cho rằng thần tử bình thường không dám cướp người của hoàng thượng.
Nhưng Hộ Quốc công hắn rất khác với người bên ngoài, hắn chính là một tên vũ phu đầu óc đơn giản. Khi trở về, mặc dù nàng đã nói rõ cho hắn lợi hại trong đó, thậm chí còn uy hiếp hắn, nhưng đến kinh thành, có Thành vương trăm phương ngàn kế như thế... Kết quả như thế nào thật đúng là khó nói.
Nàng cho rằng cần phải nhắc nhở một chút, liền nói ngay: "Hoàng thượng, nếu Hộ Quốc công đến, ngài vẫn nên phái người tiếp đón trước, ta sợ hắn bị người ta lợi dụng."
Hoàng thượng gật đầu: "Ta biết rồi."
Dương Yên Vũ liền yên tâm.
Nàng đương nhiên sợ hãi chuyện chân tướng bị bại lộ khắp thiên hạ, nhưng chuyện hoàng thượng cưỡng đoạt thần thê cũng không dễ nghe, hoàng thượng hẳn là phải sợ hơn so với nàng mới đúng.
Thấy hoàng thượng vẫn bình thản, không hề ưu phiền chuyện Hộ Quốc công đến. Dương Yên Vũ cảm thấy đống oán khí này không thể tích tụ mà phải bộc phát ra một trận cho đã đời. Cho nên, nàng lại bắt đầu hối hận.
Hoàng thượng vốn còn oán hận nhưng nhìn nàng khóc lóc thương tâm như vậy thì lập tức ném đống oán khí lên tận chín tầng mây, khẽ ôn nhu trấn an.
*
Chỉ chớp mắt, lại mấy ngày trôi qua.
Hài tử đầy tháng, càng ngày càng trắng nõn nhu thuận, không chỉ được Tần Thu Uyển yêu thích mà hoàng thượng cũng rất yêu thích.
Dù hắn không thích Cam Miên Miên nhưng gần như mỗi ngày hắn cũng đều muốn tới Phượng Ninh cung ngồi một chút.
Ngày hôm đó vào lúc chạng vạng tối, hoàng thượng vừa tới không lâu thì đã có cung nhân tới bẩm báo.
"Hoàng thượng, Hộ Quốc Công mới vào thành."
Hoàng thượng sợ bị Thành vương vượt lên trước đã lập tức nói: "Mau mời."
Triều thần từ ngoài ngàn dặm trở về, nếu không có chuyện cấp tốc thì hẳn nên cho người dàn xếp trước. Nếu không thì cũng sẽ khiến người ta cảm thấy hoàng đế không thương cảm thần tử. Thấy cung nhân đi rồi, hoàng thượng còn nghĩ mình cần bù đắp một chút, ánh mắt thay đổi, lập tức có quyết định. Hắn nhìn về phía hoàng hậu: "Miên Miên, Hộ Quốc công trở về, chúng ta nên đón tiếp hắn để bày tỏ sự coi trọng, sau đó thiết yến ở Triêu Hoa điện, nàng thấy được không?"
Tần Thu Uyển gật đầu.
Nàng cũng muốn gặp Hộ Quốc công, hỏi thăm thái độ của hắn đối với việc thê tử giả chết nhập hậu cung.
Hộ Quốc công vào điện, Tần Thu Uyển liền nhận ra hắn mới từ nơi khác chạy về, khôi giáp trên người còn phủ một tầng xám, râu ria xồm xoàm, cả người có chút tiều tụy. Chợt nhìn, đã thấy già nua mấy tuổi.
Hoàng thượng lập tức đứng dậy: "Hạ Chi vất vả rồi."
Hắn gọi tên của Hộ Quốc công, coi đó để thân cận.
Sau khi Hộ Quốc công vào cửa thì quỳ một chân trên đất: "Vi thần bái kiến hoàng thượng."
"Mau dậy." Hoàng thượng rất khách khí, còn tự thân tiến lên đỡ hắn ta.
Hộ Quốc công không để hắn đỡ, tự mình đứng lên.
Quân thần hàn huyên xong thì cuối cùng cũng ngồi xuống.
Nói là hàn huyên nhưng phần lớn đều là hoàng thượng nói, Hộ Quốc công thỉnh thoảng đáp lại một tiếng.
Hộ Quốc công đói muốn chết, liên tiếp ăn năm chén cơm mới bỏ đũa xuống. Hoàng thượng cũng không tức giận, từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười nhìn hắn ta rồi liền sai người bưng rượu lên.
Hộ Quốc công nghiêm túc nói: "Hoàng thượng, uống rượu hỏng việc, vi thần đã bỏ rồi."
Hoàng thượng kinh ngạc, lập tức khen ngợi: "Trẫm có được thần tử như Hộ Quốc công quả thật là chuyện may mắn."
Hắn phất tay bảo cung nhân mang rượu ra rồi lại bảo cung nhân lui ra. Trong lúc này, hắn còn nhìn Tần Thu Uyển mấy lần, muốn nói lại thôi.
Tần Thu Uyển làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt của hắn, ngồi trên giường bất động.
Hoàng thượng bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói: "Hạ Chi, lúc trẫm nghe tin Hộ Quốc Công phu nhân ra đi thì cũng không dám tin. Ngươi hãy nén bi thương!"
Ngụ ý chính là muốn chắc chắn chuyện Dương Yên Vũ đã chết.
Hộ Quốc công bỗng nhiên ngẩng đầu, đối mặt với hoàng thượng rồi lại một lần nữa cúi đầu.
Thấy hắn ta không lên tiếng, hoàng thượng lại nói: "Ta đã sớm biết phu thê các ngươi tình thâm, bây giờ uyên ương mất bạn, thực sự là làm người ta tiếc hận. Nhưng mà người sống phải nhìn về phía trước, cuộc sống sau này còn rất dài, về sâu trẫm sẽ chọn cho ngươi một vài tiểu thư khuê các trong kinh thành, để ngươi có được một vị giai nhân xứng đôi."
Hộ Quốc công còn chưa lên tiếng, cửa cung đã bị người gõ vang.
Cung nhân cách qua cánh cửa bẩm báo: "Hoàng thượng, Thành vương gia đến."