Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 357 - Chương 362

Chương 362
Thành vương tới nhanh như vậy sao?

Sắc mặt hoàng thượng rất là khó coi, nhưng cũng chỉ trong một chớp mắt, hắn rất nhanh đã khôi phục vẻ hờ hững trước kia: "Nói là trẫm và Hạ Chi có chuyện quan trọng cần thương lượng, bảo hắn ngày khác quay lại."

Ngay sau đó, giọng nói khó xử của cung nhân lại tiếp tục vang lên: "Vương gia nói, ngài ấy cũng có chuyện quan trọng tìm Hộ Quốc công."

Hoàng thượng: "..." Thành vương có thể có chuyện gì? Không phải là vội vàng vạch trần hắn hay sao?

Dù sao ở đây cũng không có ngoại nhân, dù gì cũng tốt hơn so với việc chuyện bị bại lộ ở trước mặt mọi người.

Rất nhanh, cửa điện mở ra, Thành vương mặc một bộ y sam màu mực long hành hổ bộ bước vào.

Nhìn thấy Tần Thu Uyển cũng ở đây, hắn sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh đã khôi phục sắc mặt như thường. Sau khi vào cửa hắn hành lễ với Đế hậu rồi ngồi xuống đối diện Hộ Quốc công, đi thẳng vào vấn đề: "Hộ Quốc công, có chuyện bản vương thực sự không nghĩ ra, muốn nhờ ngươi giúp giải đáp." Không đợi hoàng thượng lên tiếng ngăn cản, cũng không đợi Hộ Quốc công khách khí, hắn đã nói thẳng: "Trước đó bản vương nghe nói việc Hộ Quốc công phu nhân mất, còn tiếc hận cho phu thê các ngươi một hồi. Kết quả chưa đầy mấy ngày sau, trong cung đã có thêm một vị Yến mỹ nhân, tướng mạo giống y như đúc Hộ Quốc Công phu nhân. Tuy nói thiên hạ này lớn, người có điểm tương đồng không tính là chuyện gì hiếm, nhưng đây thật sự là quá giống, gần như là một người, tuổi tác cũng tương tự. Trên thế giới này nào có chuyện trùng hợp như vậy?"

"Cho nên, bản vương muốn hỏi Hộ Quốc công một câu, ngươi xác thực Hộ Quốc công phu nhân đã hạ táng rồi sao?"

Sắc mặt Hộ Quốc công rất khó coi, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Nếu như thật sự là đôi phu thê ân ái thì sẽ không bày ra vẻ mặt như vậy. Thành vương thấy có hi vọng, tiếp tục hỏi: "Có phải là có người thấy sắc khởi ý, thay thế Hộ Quốc Công phu nhân hay không?"

Hoàng thượng giận dữ mắng: "Thành vương! Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Đường đường là siêu nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ai dám đổi chứ?"

Thành vương giống như cười mà không phải cười: "Thân phận có cao hơn cũng không cao được bằng ngài!"

Hoàng thượng lại muốn nổi giận thì ánh mắt Thành vương đã rơi vào Hộ Quốc công: "Quốc Công trấn thủ quan ngoại nhiều năm, là cánh tay của triều đình. Phu nhân của hắn bị người ta thay đi, chúng ta nên tra rõ chuyện này..."

Hoàng thượng sắc mặt nghiêm nghị: "Thành vương, ngươi đừng tưởng rằng trẫm không có cách nào bắt ngươi, trước kia trẫm nể tình thân huynh đệ nên mới nhường nhịn ngươi, ngươi đừng tưởng trẫm không làm gì thì sẽ dễ dàng tha thứ cho việc ngươi tùy ý làm bậy."

Thành vương nhíu mày lại: "Hoàng thượng, bản vương giúp đỡ Quốc Công tìm phu nhân mà thôi, câu nói kia có sai chỗ nào sao? Ở đâu mà tùy ý làm bậy? Hẳn là trong lòng ngươi có quỷ nên mới sợ bản vương tiếp tục điều tra."

Hoàng thượng: "..."

Tần Thu Uyển nâng chung trà lên, che khuất ý cười bên môi.

Sự thật như thế nào thì những người ngồi đây đều biết rõ.

Sắc mặt Hộ Quốc công khó coi vô cùng: "Phu nhân rời đi, vi thần rất là bi thống, không muốn hồi tưởng gì nữa."

Cũng không có ý định so đo nữa.

Tần Thu Uyển cũng hiểu được, Hộ Quốc công làm như thế mới là thông minh nhất.

Thành vương nóng lòng tìm người như vậy cũng không phải là vì nể tình công lao của Hộ Quốc công như hắn nói, mà là đơn thuần muốn gây phiền phức cho hoàng thượng. Lúc này, bất cứ ai liên lụy vào việc tranh quyền đoạt lợi giữa đôi huynh đệ hoàng gia này thì cuối cùng cũng chỉ có thể rơi vào một cái kết bi thảm.

Hắn không xen vào mới là đúng.

Thành vương đương nhiên không cam lòng: "Hộ Quốc công, mối hận đoạt thê không đội trời chung. Phu nhân của ngươi không biết đang phải ở nơi nào chịu khổ, chẳng lẽ ngươi không muốn cứu nàng ta ra?"

Hoàng thượng: "..." Cứu?

Hiện tại Dương Yên Vũ đã đạt được mong muốn, không biết còn vui sướng bao nhiêu, cần gì Hộ Quốc công phải cứu.

Hộ Quốc công lau mặt một cái, đứng dậy cáo từ: "Hoàng thượng, hôm nay vi thần chạy bảy trăm dặm đường rất là mệt mỏi, có thể lui xuống trước được không ạ?"

"Nhanh đi về nghỉ ngơi đi." Hoàng thượng nở một nụ cười hiếm thấy: "Trước tiên nghỉ mấy ngày, chờ hồi sức xong thì lại đến cũng không muộn."

Hộ Quốc công dưới sắc mặt khó coi của Thành vương nhanh chóng lui ra.

Trong ánh mắt hoàng thượng tràn đầy ý cười: "Thành vương, Hộ Quốc công rõ ràng không muốn truy cứu, có thể thấy được phu nhân của hắn đã chết. Ngươi đừng so đo việc này nữa, đặt ý nghĩ về nơi khác đi."

Thành vương: "..."

Hắn chậm rãi đứng dậy, cũng cáo từ rời đi.

Trước khi đi, cũng không bỏ lại lời đe dọa, thậm chí còn không hề tức giận.

Người đã đi rồi, Tần Thu Uyển xem kịch xong cũng đứng dậy theo.

Thành vương đứng ở dưới gốc cây cách đó không xa, thấy Tần Thu Uyển ra thì lập tức tiến lên đón: "Hoàng hậu nương nương, ngày mai lại là kỳ hạn năm ngày, ngài có thể đem thuốc đến cho ta hay không?"

Sau khi lấy được, hắn sẽ tìm một đại phu y thuật cao minh xem xét, xem xem có thể làm một cái đồng dạng hay không.

Nếu lấy được phương thuốc thì cũng không khác gì có được giải dược... Đến lúc đó, hắn cũng không phải chịu việc bị nữ nhân này quản thúc nữa.

Tần Thu Uyển buông tay: "Vốn là có thể, nhưng bản cung đi ra quá gấp, cũng không biết sẽ gặp phải Vương gia. Cho nên, thật không khéo, bản cung không mang rồi."

Thành vương cũng không thất vọng.

Hỏi thuốc chỉ là thuận tiện, hắn tìm hoàng hậu là vì chuyện khẩn yếu khác. Hắn quan sát một vòng chung quanh, phất tay ra hiệu cung nhân lui xa ra chút, lúc này mới dùng âm thanh vẻn vẹn hai người nghe được hỏi: "Hoàng hậu nương nương, ngài nhìn hoàng thượng và Dương thị kia chàng chàng thiếp thiếp, ngài không tức giận sao?"

"Hoàng thượng coi trời bằng vung đón người ấy tiến cung, sớm muộn gì cũng sẽ chắp tay đưa hậu vị cho nàng ta... Hoàng thượng không thực tình đối với ngài, kết cục ngày sau của ngài nhất định sẽ không tốt. Dù có Đại hoàng tử thì chờ đến ngày hài tử của Dương thị kia xuất sinh, đến lúc đó, tính mệnh Đại hoàng tử cũng khó đảm bảo."

Tần Thu Uyển đưa tay hái đóa hoa nhỏ trên cây, loại hoa này khá vô dụng, có thể được trồng ở nơi đây chỉ vì hương hoa thoải mái. Nàng bóp một đóa hoa trong tay thưởng thức, cười nói: "Bản cung hiểu rõ ý tứ của Vương gia, chỉ là việc này can hệ trọng đại, bản cung cần suy nghĩ nhiều một chút."

Thành vương: "..." Không thể nghĩ nữa!

Sau khi tiên đế đi, hắn và hoàng thượng vẫn luôn âm thầm tính toán nhau. Vốn chuyện như vậy có thể kéo dài đến nhiều năm, nhưng hắn đang bị trúng độc, hắn thật sự rất sợ có một ngày Cam Miên Miên bị hoàng thượng thuyết phục hạ độc hắn.

Đến lúc đó, hắn thật sự không còn đường sống nữa.

Cho nên, hắn phải tranh thủ trước khi hoàng thượng dụ dỗ được Cam Miên Miên mà giết chết hắn ta.

Huynh đệ hoàng gia vốn không có tình cảm, không phải ngươi chết thì chính là ta sống.

Tần Thu Uyển quay người định đi, Thành vương rất là sốt ruột: "Hoàng hậu nương nương, bản vương rất thành tâm, ngài nhất định phải cân nhắc một chút... Nếu như thành công thì cho dù ta có là nhiếp chính vương cũng sẽ nghe lời ngà dặn dò."

Quá mức sốt ruột nên hắn còn quên cả xưng hô.

Tần Thu Uyển không quay đầu lại, lạnh nhạt nói: "Ta cũng không ngăn cản ngươi!"

Vứt xuống một câu, nàng rất nhanh đã biến mất.

Thành vương đứng tại chỗ, trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên bật cười.

Hắn biết, con người đều rất dễ dao động, rất ít người có thể không động tâm, nữ nhân cũng giống vậy.

Lúc rời khỏi hoàng cung, bước chân hắn rất là nhẹ nhàng. Sau khi xuất cung hắn không trở về Vương phủ mà trực tiếp đi đến Hộ Quốc công phủ.

Việc hai người nói chuyện với nhau đã bị hoàng thượng biết được, Một lát sau, hắn lại đến Phượng Ninh cung.

"Thành vương không có ý tốt, bất luận hắn nói gì với nàng thì nàng cũng đừng tin."

Tần Thu Uyển tùy ý gật đầu một cái: "Ta biết rồi."

Hoàng thượng: "..." Hắn thật sự không yên lòng.

"Miên Miên, những ngày qua, trẫm đối xử với nàng như thế nào nàng hẳn phải biết. Bây giờ nàng đã là quốc mẫu, là nữ nhân tôn quý nhất trên thế giới này, trẫm cũng tôn trọng nàng, nàng tuyệt đối đừng làm chuyện dư thừa."

Tần Thu Uyển bình thản đáp: "Hoàng thượng, chỗ ta không cần ngươi quan tâm, ngươi vẫn nên đi đến chỗ mỹ nhân của ngươi thương lượng đối sách đi."

Hoàng thượng lập tức bị chẹn họng.

Hắn đúng là cần tìm Dương Yên Vũ nói một vài chuyện. Nếu Thành vương thật sự làm lớn chuyện thì bọn họ cũng không thể để yên rồi bị người ta vạch trần được.

*

Trong Trường Xuân cung là một vùng tăm tối.

Dương Yên Vũ không cho cung nhân đốt đèn, ngồi một mình trong bóng tối.

Lúc hoàng thượng đến, còn tưởng rằng nàng đã ngủ rồi. Nhưng hỏi mới biết được, Dương Yên Vũ đuổi tất cả mọi người ra, nói mình cần yên lặng một chút.

Nhìn thấy cửa điện mở ra, Dương Yên Vũ lấy lại tinh thần, nhìn thấy thân hình người ở cổng, nàng liền nhận ra là hoàng thượng tới.

Từ lúc hết hiếu kỳ, ngày nào hoàng thượng cũng đến, coi hoàng hậu và hai vị phi thiếp khác như không. Những mỹ nhân hắn đưa vào sau khi lên ngôi càng không có lần nào được bái kiến hắn.

Nàng bỏ xuống thân phận Hộ Quốc công phu nhân lao tới hoàng cung chính là vì chắc chắn hoàng thượng sẽ độc sủng mình.

"Hoàng thượng, hắn trở về rồi, có đúng không?"

Hoàng thượng chỉ thở dài, cầm cây châm lửa của mình đốt sáng căn phòng, đi đến ngồi xuống bên cạnh Dương Yên Vũ nói: "Vừa nãy Thành vương bức bách hắn, nhưng hắn chưa hề nói ra chuyện gì, nhưng ta cảm thấy Thành vương sẽ không từ bỏ. Cho nên hai chúng ta phải chuẩn bị trước."

Hắn trầm ngâm: "Ta sẽ giúp nàng tìm một xuất thân mới, rồi tìm một đôi phu thê làm phụ mẫu của nàng."

Thực ra, trước khi tới, hắn đã đi tìm rồi.

"Nàng phải nhớ kỹ, nàng là nhân sĩ Quản Thành, phụ thân họ Chu. Sở dĩ sửa họ Yến là vì sau khi nàng tiến cung đã bái một vị sư phụ, đi theo sư phụ đổi họ. Vị sư phụ kia chỉ dạy nàng mấy ngày nhưng rất nhanh đã chết rồi."

Cũng bởi vì không có cách nào khác, hắn mới phải làm vậy. Để một cung nữ thay thế thân phận của Dương Yên Vũ thì rất dễ dàng, nhưng họ Yến trên thế giới này thực sự không nhiều.

Cung nữ họ Yến cũng có, nhưng hoặc là tuổi tác không thích hợp, hoặc là thân phận không thích hợp. Hoàng thượng đến cuối cùng cũng chỉ có thể bịa ra một câu chuyện như vậy.

Dương Yên Vũ trầm mặc nghe.

Hoàng thượng biết nàng nghe rồi, lại nói: "Nàng chỉ cần nhớ rõ thì sẽ không bị người ta vạch trần. Đúng rồi, lúc trước nàng từ quan ngoại trở về, Hộ Quốc công thả nàng đi là cam nguyện hay là không muốn?"

Nói đến đây, Dương Yên Vũ có hơi chột dạ.

Nàng liếc trộm hoàng thượng vài lần, lúc này mới e dè nói: "Là hắn nguyện ý thả ta trở về, còn chuyện tang sự cũng là hắn làm."

Nghe đến đó, hoàng thượng thở ra một hơi thật dài: "Vậy thì tốt rồi."

Hắn nghĩ có lẽ Hộ Quốc công đã đoán được tân quân yêu thích thê tử của mình nên mới chắp tay đưa thê tử mình lên.

Nếu là do chính hắn tặng thì bất luận Thành vương uy hiếp hay là lợi dụng, Hộ Quốc công có lẽ sẽ không thừa nhận.

Dương gia đã không nhận thân phận của Dương Yên Vũ, Hộ Quốc công cũng không nhận thì trên đời này cũng không có ai dám chống lại lời xác nhận của đế vương nữa.

Đáng tiếc, hắn đã thả lỏng quá sớm.

Hoàng thượng đột nhiên phát hiện, người bên cạnh đang khóc, hắn đưa tay ôm người vào lòng: "Cả một đời này dài như vậy, chắc chắn sẽ gặp phải đủ loại việc khó. Nàng yên tâm, đây chẳng qua chỉ là một kiếp nạn, vượt qua là tốt rồi."

Dương Yên Vũ nằm sấp trong ngực hắn, run giọng nói: "Khương Hạ Chi vốn dĩ không muốn thả ta về... Hu hu hu..."

Nghe nàng nói như thế, trong lòng hoàng thượng tỏa ra dự cảm không tốt, hỏi lại: "Vậy vì sao hắn còn giúp nàng làm tang lễ?"

"Ta..." Dương Yên Vũ cắn răng: "Là ta nói với hắn, hai người chúng ta đã sớm có hẹn, nếu như hắn không thả người thì từ trên xuống dưới Hộ Quốc công phủ đừng nghĩ sẽ toàn thây."

Hoàng thượng: "..."

Nói thật, giây phút nghe nàng nói như vậy, trong lòng của hắn lập tức sinh giận.

Nếu không phải người trong ngực là người hắn mong nhớ ngày đêm từ lâu thì hắn đã đá bay ả ta ra ngoài rồi.

 
Bình Luận (0)
Comment