Chương 363
Hoàng thượng thừa nhận mình là một người ngang ngược.
Nhưng trên thế giới này có rất ít người không chịu nghe lời khuyên bảo, không đe dọa giết bọn họ thì bọn họ sẽ không nguyện ý nghe lời.
Nhưng cảm giác bị người ta đe dọa thật sự là không dễ chịu.
Lúc trước chính Phong vương cũng đã từng nửa đêm tỉnh mộng vì nghĩ đến Dương Yên Vũ. Hắn thỉnh thoảng sẽ chờ mong đến ngày mình leo lên đế vị rồi cướp người trong tay Hộ Quốc công về, hoặc là nếu hắn ta không thức thời thì sẽ giết hết người trong phủ của hắn ta!
Nhưng đó cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Nếu như quả thật có ngày đó, hoàng thượng chưa chắc đã dám làm như thế.
Mấy đời Hộ Quốc công bảo vệ bách tính quan ngoại, là cánh tay của triều đình. Nếu không có đủ lý do thì không thể giết.
Nếu Hộ Quốc công thật sự làm chuyện gì không tốt, thân là đế vương nên phạt sẽ phạt, nhưng nếu vì một nữ nhân. Nếu như lời Dương Yên Vũ uy hiếp Hộ Quốc công bị truyền ra ngoài thì tân đế như hắn sẽ bị nói là thứ gì?
Bàn tay hoàng thượng đặt ở bên thân bóp chặt đến mức gân xanh trên mu bàn tay nổi đầy lên.
Dương Yên Vũ nhận thấy hắn hơi cứng ngắc, trong lòng càng thêm sợ hãi, run giọng nói: "Chàng tức giận sao?" Nàng vội vàng khóc lóc giải thích: "Ta... Ta quá nhớ chàng, quá muốn ở cùng chàng... Cho nên mới nói như vậy... Ta biết ta sai rồi... Nếu chàng cảm thấy phiền phức... thì hãy giao ta về phủ Quốc Công, hoặc là, chàng dứt khoát giết ta luôn đi."
Hoàng thượng không nói gì, rõ ràng là còn đang tức giận.
Thấy thế, Dương Yên Vũ rời khỏi ngực hắn, khóc nói: "Ta cũng không ngờ lại gây cho chàng phiền toái lớn như vậy... Từ trước đến nay ta chỉ muốn ở cùng với chàng, không muốn làm chàng thêm phiền... Không cần chàng động thủ, chính ta sẽ tự sát."
Nói xong, nàng nhanh chóng bò dậy, mạnh mẽ chạy về phía một cây cột.
Động tác và vẻ mặt đều rất kiên quyết, hoàng thượng quá sợ hãi, vô thức đưa tay kéo người lại.
Dương Yên Vũ bị hắn ôm vào lòng, nhưng vẫn không chịu yên tĩnh: "Ta đã gây đại họa, chàng để cho ta đi chết đi... Kiếp này vô duyên làm phu thê, ta ở trên cầu Nại Hà chờ chàng. Đời sau, ta nhất định sẽ không gả cho người khác..."
Thái độ tự sát của nàng rất quyết tuyệt, hoàng thượng thấy thế cũng nhận ra được tâm ý của giai nhân, lập tức cảm động không thôi: "Người sống mới có hi vọng, vừa nãy ta đã nói rồi, đây chỉ là một kiếp nạn, việc qua được sẽ tốt. Mọi chuyện luôn có biện pháp mà."
Hắn ôm nàng đặt lên trên giường: "Nàng nghỉ một lát, còn lại giao cho ta."
Cùng lúc đó, Thái hậu cũng biết chuyện xảy ra sau khi Hộ Quốc công trở về. Lúc này đang chạy tới Triêu Hoa điện, biết được hoàng thượng không ở đây, lại tìm tới Trường Xuân cung.
Bà ta muốn đi vào răn dạy Dương Yên Vũ, nhưng hoàng thượng ngăn không cho.
Hai mẫu tử ở ngoài Trường Xuân cung bắt đầu ồn ào. Thái hậu vừa vội vừa giận, ầm ĩ xong thì lại kiềm chế kiên nhẫn thuyết phục.
"Nếu không nỡ để nàng ta chết thì cũng phải đưa nàng ta đi chỗ khác, để việc này qua đi đã."
Hoàng thượng đứng chắp tay, trầm giọng nói: "Trẫm là thiên hạ chi chủ, ai dám uy hiếp trẫm?"
Trong giọng nói đã mang theo sát ý.
Thái hậu ngây dại.
"Phong nhi, con điên rồi sao?" Giọng nói thái hậu có chút run rẩy: "Hộ Quốc công phủ mấy đời trung lương, con..."
Sắc mặt hoàng thượng hờ hững, đối với lời thuyết phục của thái hậu vẫn bất vi sở động.
*
Một bên khác, Thành vương trực tiếp đi đến Hộ Quốc công phủ.
Hộ Quốc công không muốn nhiều lời, ra lệnh tiễn khách.
Nhưng Thành vương không muốn đi, ngồi đến tận đêm, nói đủ chuyện bách tính, lấy ra đủ loại ví dụ, chính là vì muốn Hộ Quốc công mở lời.
"Quốc Công, con người dù bất luận là ai, chỉ cần làm chuyện không quan tâm đến cương thường luân lý thì về sau sẽ chỉ càng ngày càng quá trớn." Thành vương tận tình khuyên bảo: "Hoàng thượng đã sai, chúng ta thân là triều thần nếu lo cho tính mạng mình mà không dám thuyết phục thì về sau hoàng thượng sẽ chỉ càng sai lầm thêm. Tới khi đó, người khổ chính là bách tính trong thiên hạ này. Ngươi che chở biên ải là vì bách tính, bây giờ vạch trần hoàng thượng thì cũng là vì bách tính!"
Sắc mặt Hộ Quốc công hờ hững: "Vi thần là kẻ vũ phu, chỉ biết đánh trận, không muốn tham gia vào nhiều chuyện phức tạp. Có thể che chở bách tính biên ải, không đánh mất uy danh tổ tông thì đã đủ lắm rồi."
Ngụ ý là hoàng thượng làm tốt hay không tốt, có ngang ngược hay không thì đều không có liên quan gì đến hắn.
Thực ra, Hộ Quốc công cũng không thực lòng nghĩ như vậy.
Ở một trình độ nào đó mà nói thì hắn cũng hơi đồng ý với Thành vương.
Hoàng thượng làm không đúng, thân là triều thần đúng là nên khuyên... Thế nhưng, hắn không chỉ có một mình, Hộ Quốc công phủ trên dưới có hơn một trăm nhân mạng. Hắn đi thuyết phục hoàng thượng thì đúng là thống khoái, nhưng những người này chẳng phải đều sẽ chết oan sao?
Hơn nữa, khu vực biên quan đã được Hộ Quốc công phủ trông chừng trăm năm, quan ngoại nhìn chằm chằm. Nếu hắn xảy ra chuyện thì biên quan có thể cũng sẽ biết chuyện, đến lúc đó, tính mệnh bách tính biên quan khó mà đảm bảo, những tướng sĩ dưới tay hắn liều mạng chống đỡ ngoại địch cũng sẽ xảy ra thương vong.
Hắn phải không xảy ra chuyện gì mới tốt.
Cho nên, lúc trước nghe Dương Yên Vũ nói như vậy, hắn đã không suy nghĩ nhiều liền đưa người về Kinh thành.
Đương nhiên, trong lòng hắn cũng rất uất ức.
Nhưng người sống trên đời, có rất nhiều thứ nên bỏ thì phải bỏ. Làm phu thê mấy năm, hắn cũng đã nhìn ra, Dương Yên Vũ thích chưng diện xinh đẹp, thích được người người truy phủng, bản chất là một người tham mộ danh lợi.
Lúc hai người thành hôn, còn từng có một quãng thời gian là phu thê ân ái, sau này thì cũng tương kính như tân. Nhưng lúc phát hiện nàng có tình ý với Phong vương thì chút tình cảm còn sót lại của hắn đối với nàng cũng đã tan thành mây khói.
Hộ Quốc công cho rằng không cần thiết vì một người râu ria mà ảnh hưởng đến chính mình. Nàng muốn đi thì cứ để nàng đi.
Thành vương thấy hắn không có chút ý chí chiến đấu nào, đơn giản là không có một chút ý nghĩ muốn cướp người của mình về thì chỉ cảm thấy tiếc nuối, bèn nói: "Hộ Quốc công, ngay cả thê tử của mình ngươi cũng không giữ nổi, ngươi đã hoàn toàn dẫm đạp lên tự trọng của Quốc Công rồi."
Hộ Quốc công quyết tâm không để Thành vương lợi dụng, bất luận hắn nói thế nào thì hắn ta cũng bất vi sở động.
Thành vương khuyên đến tận nửa đêm cũng không thu hoạch được gì.
*
Hộ Quốc công đã quen với việc trời chưa sáng thì bắt đầu luyện đao, hôm sau vừa mới đứng dậy, người gác cổng đã đến bẩm báo: "Ân đại nhân đến."
Bất luận là ai thì lúc này tới cửa chắc chắn cũng đều là vì chuyện của Dương Yên Vũ.
Nói thật, Hộ Quốc công bây giờ cảm thấy rất phiền, hắn tính toán khi nào chuyện này qua đi, lập tức sẽ tìm người nghị hôn, một lần nữa kết hôn với một nữ tử thượng giai, không muốn bị Dương Yên Vũ ảnh hưởng nữa.
Nhưng chuyện cưới xin là chuyện lúc sau, Ân Thế An là trọng thần triều đình, dù là ai cũng nên nể mặt hắn mấy câu. Hộ Quốc công vẫn chưa quên, trước đó có hai lần đưa lương bổng đến quan ngoại còn nhờ hắn giúp một tay, mới năm trước đưa đến còn giúp các tướng sĩ trải qua một năm tốt đẹp.
Vì từng nhận được nhân tình như vậy, cũng vì đề phòng lương bổng về sau không bị người ta làm khó, Hộ Quốc công đành gác chuyện luyện tập lại, mời người vào.
Ân Thế An nhìn thấy đao trong tay của hắn ta thì cười nói: "Khi còn bé, phụ thân ta cũng cho ta học võ hai năm, đáng tiếc sau này ta bị mất một cánh tay nên không còn luyện nữa. Có thể để cho ta thử một chút được không?"
Hộ Quốc công tiện tay đánh qua.
Ân Thế An tiếp nhận, vẽ một đao hoa, khen: "Đao tốt."
Chỉ nhìn thấy đao hoa, Hộ Quốc công đã biết đao pháp của hắn không tệ. Khi Ân Thế An múa đao pháp, hắn ta cũng không nhịn được tán thưởng vài câu.
Hai người bắt đầu nói chuyện từ những danh tướng đao pháp trong lịch sử, còn nói đến từng loại danh đao, càng trò chuyện càng ăn ý.
Đợi đến khi hừng đông thì đã có chút cảm giác hai người cùng chung chí hướng.
Hộ Quốc công thịnh tình giữ Ân Thế An ở lại dùng đồ ăn sáng.
Sau khi dùng thiện, Ân Thế An cũng nói tới chuyện Dương Yên Vũ ở trong cung.
"Thành vương muốn dựa vào đó để lập mưu đồ lớn."
Hộ Quốc công đã sớm biết: "Tối hôm qua hắn ta nửa đêm mới đi, lúc trước chính Dương Yên Vũ muốn hồi kinh, còn nói hoàng thượng cũng muốn nàng ta về. Nếu ta giữ lại thì Hộ Quốc công phủ sẽ phải nhận tai họa lớn."
Ân Thế An kinh ngạc, lắc đầu nói: "Theo ta được biết, nàng ta trở về rất là bất ngờ. Hoàng thượng nghe nói tin nàng ta chết, trong nháy mắt còn bi thương vô cùng, rất nhiều người tận mắt nhìn thấy."
Hộ Quốc công khoát tay áo: "Bất luận là như nào cũng được, ta không muốn xen vào chuyện của nàng ta nữa."
Cho dù việc nàng ta trở lại chưa thương lượng với hoàng thượng thì hoàng thượng đã tiếp nạp nàng ta, như vậy cũng đã có thể nói rõ rất nhiều chuyện.
Ân Thế An trầm mặc: "Hoàng thượng là một người hẹp hòi."
Hộ Quốc công ngờ vực nhìn hắn.
Ân Thế An tiếp tục nói: "Theo ta được biết, hoàng thượng nhớ thương Dương Yên Vũ nhiều năm, nhưng có nhớ đến ba mươi bảy năm lương bổng hay không?"
Hộ Quốc công chỉ nhớ kỹ hai năm lương bổng kia, cho nên mới mời Ân Thế An vào.
"Đó chính là do hoàng thượng làm. Ta chỉ bởi vì muốn lương bổng đến nhanh hơn một chút mà bị bệnh nặng một trận, suýt nữa thì bỏ mệnh."
Hộ Quốc công nghe vậy thì hơi ngỡ nàng.
Hoàng thượng. . . đúng là không hề để ý đại cục.
Địch ở quan ngoại vẫn luôn nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng còn đánh lén một lần. Lương bổng của tướng sĩ quan ngoại quan trọng như nào không cần nghĩ cũng biết. Dưới tình hình như vậy mà Phong vương lại còn ra tay ngăn cản, trong đầu hắn có bách tính hay không?
Mấu chốt là hắn vì tư dục của bản thân mà không để ý đến chuyện tướng sĩ biên ải đang chết dần đi vì hắn. Nếu hắn còn tiếp tục trị vì thì ngày sau sợ là bọn họ sẽ không thể sống nổi.
Không thể ngồi yên chờ chết được!