Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 359 - Chương 364

Chương 364
Tính tình người quật cường rất khó mà thuyết phục, nhưng khi đã ra quyết định thì xử sự cũng rất quả quyết.

Hộ Quốc công lập tức đi cùng Ân Thế An vào cung. Lúc này chính là thời gian tảo triều, ngay trước mặt văn võ bá quan, Hộ Quốc công trực tiếp quỳ xuống nói muốn gặp mặt phu nhân nhà mình.

Chuyện liên quan tới việc Hộ Quốc cung phu nhân và Yến mỹ nhân trong hậu cung giống nhau đã có rất nhiều người nghe nói qua. Nay Hộ Quốc công tìm tới cửa... rõ ràng là không có ý định nhường nhịn nữa.

Toàn bộ đại điện yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.

Sắc mặt hoàng thượng rất là khó coi.

"Hạ Chi, lúc trước trẫm từ chỗ ngươi biết được tin tức Hộ Quốc công phu nhân qua đời, bây giờ ngươi lại nói với ta là ngươi muốn tìm người... Trẫm cho dù là thiên tử thì cũng không làm được chuyện khiến người ta khởi tử hoàn sinh, ngươi như vậy là đang làm trẫm khó xử!"

Hộ Quốc công quỳ một chân lên trên đất: "Hoàng thượng, lúc trước phu nhân vi thần chủ động rời đi là vì muốn trở về nối lại tiền duyên với ngài. Không bao lâu sau, vi thần liền nghe nói bên cạnh ngài có một vị Yến mỹ nhân... Vi thần không phải muốn nối lại tiền duyên với nàng ta mà chỉ muốn kết thúc với nàng ta. Phu thê không thể bạch đầu giai lão trên đời này cũng có rất nhiều, hai chúng thần vô duyên thì không nên gò ép. Chuyện nàng ta là nữ nhân đã xuất giá lại âm thầm qua lại với hoàng thượng cũng không dễ nói. Vi thần gặp nàng ta xong thì sẽ viết thư hòa ly, như thế, dù là nam cưới nữ gả đều không còn quan trọng nữa."

Dù sao thì hoàng thượng cũng sẽ không buông tha cho hắn, vậy còn không bằng lật tẩy việc này. Như thế, nếu như về sau hoàng thượng đối phó với hắn thì chính là bụng dạ hẹp hòi, ngày sau trên sử sách tất nhiên cũng sẽ để lại.

Nếu hoàng thượng không muốn bị hậu nhân lên án thì sẽ không dám nhằm vào hắn, thậm chí còn càng nhường nhịn hắn hơn.

Lúc Hộ Quốc công quỳ gối trên đại điện nói ra những lời này, trong lòng cũng muốn lấy lại chút tôn nghiêm cho mình. Khiến chuyện này phơi bày ra ngoài sáng thì hắn sẽ an toàn hơn.

Mà lời nói này cũng là Ân đại nhân đã dạy hắn nói trên đường đi lúc nãy.

Khi còn bé, phụ thân hắn từng dạy hắn là không nên đắc tội với văn thần, nhất là những học giả mồm mép lợi hại trên triều đình, mà phải giao hảo với họ. Lúc đó, Hộ Quốc công xem thường, sau này bị các văn thần hành hạ mấy lần, hắn mới biết được lợi hại trong đó. Hôm nay nói chuyện với Ân Thế An một phen, mấy chuyện tị huý không nên đề cập dường như cũng không khó mở miệng như vậy, rõ ràng là đang làm khó xử hoàng thượng, nhưng lại nói ra rất có lý có cứ.

Mấy vị lão thần bên cạnh cũng tới trước thuyết phục hoàng thượng để Dương Yên Vũ ra gặp mặt một lần. Còn nói: Chuyện đế vương nạp phụ nhân làm phi cũng có tiền lệ, còn không chỉ có một lần. Hoàng thượng thực sự không cần giấu diếm, quân tử thì nên thẳng thắn vô tư...

Bảy tám vị đại thần tiến lên thuyết phục, ý tứ cơ bản là giống nhau.

Đương nhiên, các đại nhân đều không dám chỉ trích, nói gần nói xa đều đang khen ngợi hoàng thượng oai hùng khiến cho nữ tử cảm mến.

Hoàng thượng nghe thấy thì cũng cảm thấy việc thừa nhận trước mặt mọi người cũng không phải chuyện lớn gì.

Hơn nữa, Thành vương nắm được nhược điểm này thì sẽ làm nó trong tối, nếu vấn đề này bị phơi bày ra ánh sáng thì cũng coi như là mang đầu mối đi ra.

Hơn nữa, thân phận của Dương Yên Vũ không rõ, ở trong hậu cung sẽ không dám gặp triều thần. Nếu như viết xong thư hòa ly thì nàng sẽ là Dương thị, có thể vô tư không cần che đậy nữa.

Hoàng thượng không để ý đến nỗi uất ức trong đáy lòng vì bị buộc phải thừa nhận nữa, hắn trầm ngâm một lát rồi sai người mời Dương Yên Vũ tới.

Trên đường đi, người mời Dương Yên Vũ tới đã nói cho nàng ta biết chuyện xảy ra ở tiền triều. Sau khi giả chết, nàng ta cũng từng nghĩ tới tình huống khi mình xuất hiện ở trong điện này... Ở hậu cung phi tần, cũng chỉ có hoàng hậu mới xứng cùng xuất hiện với hoàng thượng.

Nàng ta cho rằng khi mình xuất hiện ở tiền triều thì ta nàng đã là quốc mẫu được tất cả mọi người trên đời này kính ngưỡng. Không ngờ, lại là tới để hòa ly với Khương Hạ Chi.

Vấn đề này mặc dù rất lạ, nhưng việc một phụ nhân và hoàng thượng lưỡng tình tương duyệt dù lật ra sách sử cũng là một chuyện lạ.

Bởi vì cung nhân bảo việc này phải làm gấp nên Dương Yên Vũ cũng không có thời gian mặc trang phục lộng lẫy, vẫn là tố y đạm trang thường ngày, từng bước một tiến đến đại điện quỳ xuống.

Hộ Quốc công nhìn thấy nữ nhân này thì cảm thấy thật yên tĩnh.

Hoàng thượng không lên tiếng.

Hắn cưỡng chiếm thần thê, nếu như để hắn tìm người viết thư hòa ly thì khó tránh khỏi việc bị nói là lấy thế bức bách thần tử.

Hộ Quốc công không làm khó hoàng thượng, trực tiếp hỏi: "Ngươi một lòng muốn đi?"

Dương Yên Vũ cúi đầu, cảm thấy rất là khó xử. Chuyện đã náo loạn đến ngày hôm nay, nàng ta nhất định phải ở lại hoàng cung. Nhưng mà nàng ta vẫn muốn bù đắp lại danh dự của mình một chút, chí ít không thể bị nói là tham mộ hư vinh rồi vứt bỏ phu quân tiến cung, nàng ta bèn khóc nói: "Ngươi quá hung ác, lại không thích nói chuyện. Ta ở chung với ngươi bất luận là nói hay làm thì đều sợ ngươi nổi giận, ngươi còn ở ngay trước mặt ta giết người..."

Hộ Quốc công lập tức nói ngay: "Ta làm vậy là để trừng trị mật thám, nếu không giết mà mặc cho bọn họ trở về bại lộ chuyện quan trọng trong quân thì đến lúc đó cũng không phải chuyện một hai cái mạng nữa rồi." Hắn không muốn nghe nữ nhân này lên án mình, là phu thê nhiều năm, hắn tự nhận là đối xử với nàng không tệ. Ngay trước cả triều văn võ và hoàng thượng, lại còn so đo giữa phu thê là ai có lỗi với ai thì cũng không có nghĩa lý gì.

Hơn nữa, hoàng thượng và nàng ta bây giờ đang vào thời khắc tình nồng, nếu hắn không để lại mặt mũi cho Dương Yên Vũ thì hoàng thượng có thể sẽ tức giận... Vì một nữ nhân tư lợi mà gây hoạ cho mình thực sự là quá uổng phí.

Hắn vung tay lên: "Xin Vương đại nhân giúp ta."

Vương đại nhân và Hộ Quốc công phủ là thân thích, nghe vậy bèn tiến lên. Lúc viết thì không đề cập đến sai lầm của hai người, chỉ nói hai người tình cảm mờ nhạt, hữu duyên vô phận. Thư hòa ly một chiêu ba phần, từng người ấn chỉ ấn.

Bầu không khí trên triều đình rất ngột ngạt, Dương Yên Vũ chột dạ, cảm thụ được ánh mắt của mọi người. Nàng ta luôn cảm thấy tất cả mọi người đều đang khinh bỉ mình.

Thư hòa ly viết xong, nàng ta lui xuống rất nhanh.

Hoàng thượng cũng không ngăn cản, việc này tuy đã được viên mãn, nhưng hắn cũng cảm thấy không được tự nhiên, rất muốn ngay lập tức bãi triều. Hộ Quốc công thấy tốt thì lấy, cũng không dây dưa nữa, chỉ nói biên ải sự vụ bận rộn nên muốn lập tức lên đường trở về.

Sau khi tan triều, hoàng thượng đi đến hậu cung thăm Dương Yên Vũ. Lúc chạng vạng tối, liền có cung nhân tới bẩm báo, hoàng thượng phong Dương Yên Vũ thành Hiền phi.

Hiền phi chính là bốn phi đứng đầu, chỉ dưới hoàng hậu và Hoàng Quý Phi. Dương Yên Vũ mới nhập cung đã được phân vị cao như vậy, chờ đến lúc có thai, tất nhiên sẽ là Hoàng Quý Phi.

Cung nhân đến đây là người hoàng thượng phái tới để chuẩn bị chuyện sắc phong cho nàng ta, chứng tỏ hắn đã quyết tâm sẽ sắc phong, không cho phép ai ngăn cản.

Không nói đến chuyện Thái hậu khi biết được việc này tức giận như thế nào, hai nhị phi còn lại đã rất gấp rút.

Hai người đều biết Dương Yên Vũ được sủng ái. Trước đây ưu thế của hai người có lẽ chính là việc thân phận Dương Yên Vũ không thể bại lộ cho người trong thiên hạ biết, hoàng thượng có sủng thì cũng chỉ có thể làm bí mật. Bây giờ thì hay rồi, thân phận của Dương Yên Vũ được làm rõ, hoàng thượng có thể công khai sủng ái, về sau hai người các nàng còn có thể sống yên ổn nữa không?

Sau khi sốt ruột, tuy biết rằng không ai có thể thay đổi được quyết định của hoàng thượng, nhưng các nàng cũng không muốn ngồi im chờ chết. Sau khi gặp mặt thương lượng thì quyết định tới Phượng Ninh cung.

Sau khi bị đánh, tính tình của Khang Viện Viện thu liễm đi không ít, nhưng đụng phải chuyện lớn như vậy, nàng ta vẫn không nhịn được lắm miệng: "Hoàng hậu nương nương, bây giờ nàng ta đã là Hiền phi, chờ đến lúc có thai thì chắc chắn sẽ là Hoàng Quý Phi. Nếu bình an sinh hạ hoàng tử, đến lúc đó người... có lẽ cũng phải đề phòng."

Trên mặt Tần Thu Uyển không có vẻ lo lắng giống như hai người tưởng tượng, từ đầu đến cuối vẫn như thường. Thực ra, nàng đã sớm tính toàn đến ngày Dương Yên Vũ đắc ý.

Đắc ý qua đi thì sẽ thất vọng, nàng nói: "Lôi đình vũ lộ, giai thị quân ân. Sống thì phải có lòng cảm ân, không được có voi đòi tiên."

Nhị phi: "..."

Hai người đang muốn khuyên thêm vài câu thì liền nghe thấy tiếng thỉnh an sau lưng, lập tức giật nảy mình. Lát nữa nhìn lên, chỉ thấy hoàng thượng và Dương Yên Vũ dắt tay nhau đi tới.

Đây là lần đầu tiên sau khi Dương Yên Vũ tiến cung được phép cùng hoàng thượng ra ngoài đi dạo. Trên đường đi, nhìn thấy ánh mắt kiêng kị của cung nhân, nội tâm nàng ta càng ngày càng hưng phấn.

Vốn cho rằng cả một đời đều không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chỉ có thể lấy thân phận của người khác mà ngắm cảnh hậu cung. Không ngờ Hộ Quốc công lại làm rõ chuyện này ra. Sớm biết dễ dàng như vậy thì lúc trước nàng ta đã trực tiếp hòa ly, sau đó quang minh chính đại vào cung, cần gì phải giày vò nhiều như thế?

Nhưng mà, bây giờ kết quả rất tốt. Dương Yên Vũ nhìn về phía nhị phi, nói: "Bản cung còn muốn đi thăm hỏi hai vị muội muội đó."

Khang Viện Viện nhìn thấy hoàng thượng liền sợ, vội vàng cúi đầu xuống.

Uông Như miễn cưỡng nở một nụ cười: "Hiền phi tỷ tỷ nói giỡn rồi, dựa theo quy củ thì phải là muội muội và Thục phi tỷ tỷ cùng đi thăm hỏi tỷ mới đúng."

Dương Yên Vũ cười nhẹ nhàng, nhưng không có phản bác lời nói này.

Nàng ta nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Miên Miên, ta không ngờ tỷ muội chúng ta lại còn có ngày hôm nay."

Nghe nàng ta nói như thế, Tần Thu Uyển lúc này mới nhớ tới chuyện hai người vẫn là tỷ muội kết nghĩa. Bởi vì sau khi nhận thân, nàng rất ít khi qua lại với Dương gia nên quên mất.

"Về sau hai chúng ta cần phải giúp đỡ lẫn nhau, chiếu cố lẫn nhau mới tốt."

Lời này có chút khinh thường.

Bây giờ thân phận sáng tỏ, nàng ta lại là bốn phi đứng đầu, nhưng cũng chỉ là phi mà thôi. Lấy đâu ra lá gan đòi chăm sóc hoàng hậu?

"Hiền phi, quân thần khác biệt, bất luận trước kia chúng ta có quan hệ thế nào thì hiện tại ta đã là hoàng hậu, ngươi là phi thiếp, quy củ nên có không thể thiếu, xưng hô cũng đừng lung tung." Nàng nhìn về phía Hoàng thượng: "Xem ra trước đó ta phạt nàng ta chép cung quy lâu như vậy cũng là uổng phí tâm tư, nàng ta vẫn không có chút tiến bộ nào. Hoàng thượng, bất luận là ai, bất luận được sủng ái bao nhiêu thì cũng không thể làm loạn quy củ."

Dương Yên Vũ thấy nàng vẫn kiên cường như vậy thì trong lòng có chút bất an.

Quả nhiên, ngày sau đó, liền nghe thấy nữ nhân kia thản nhiên nói: "Kể từ ngày hôm nay, mỗi ngày ngươi phải chép mười lần cung quy. Chép đến khi có thể đọc nhanh như nước chảy, không nói nhầm thì mới có thể không chép nữa."

Dương Yên Vũ: "..." Nàng ta đã là Hiền phi, đã không còn là tiểu mỹ nhân nữa rồi, sao Cam Miên Miên vẫn còn dám phạt nàng ta?

Sắc mặt hoàng thượng cũng không tốt lắm.

Hoàng hậu quản lý cung vụ là đúng, hơn nữa hắn còn có việc cần cầu xin người ta nên cũng không thể đối chọi gay gắt. Nhưng hắn mới thưởng cho Dương Yên Vũ, Cam Miên Miên lại phạt như vậy, rõ ràng chính là ra oai phủ đầu với Dương Yên Vũ, cũng là không nể mặt hắn.

"Hoàng hậu, Yên Vũ vừa mới thăng vị, còn không rõ lắm quy củ trong cung. Các nàng là tỷ muội, không cần so đo như thế, lát nữa ta tìm người dạy bảo nàng ấy một chút là được rồi."

Lời nói này rất nhẹ nhàng. Hoàng thượng cũng sợ Cam Miên Miên bắt bẻ nên bèn nói: "Vừa vặn tất cả mọi người đều ở đây, hôm nay thiết yến Phượng Ninh cung, mọi người chào hỏi nhau một chút."

Không phải là muốn cho tất cả mọi người chúc mừng cho Dương Yên Vũ sao?

Ngoại trừ Dương Yên Vũ và hắn cảm thấy vui thì làm gì có ai cảm thấy vui nữa?

Tần Thu Uyển không muốn dừng lại, khăng khăng nói: "Bản cung là hoàng hậu do hoàng thượng thân phong, chịu trách nhiệm quản lý hậu cung, đã sai thì nên phạt. Nếu không, Thái hậu sẽ trách cứ thần thiếp."

Trực tiếp đè người.

Hoàng thượng cũng biết, việc mình nạp phụ nhân tiến cung, còn để nàng ta làm Hiền phi, Thái hậu chắc chắn sẽ không vui. Hắn còn không dám dẫn Dương Yên Vũ qua đó... Đề cập đến Thái hậu, tương đương với việc tạt một bầu nước lạnh dập tắt hưng phấn của hắn.

"Muốn thiết yến cũng được, chờ chép xong cung quy đã."

Hoàng thượng giận tái mặt: "Cam Miên Miên, trẫm có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi, nhưng cũng phải có mức độ!"

Tần Thu Uyển nhướng mày: "Vậy hoàng thượng muốn phế hậu cho Hiền phi làm hậu sao?"

Hoàng thượng: "..." Không có.

Cho dù có ý nghĩ này thì tạm thời hắn cũng không dám!

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Nếu đã không muốn phế bản cung, vậy thì trở về chép cung quy đi. Lúc nào chép xong, chúng ta sẽ thiết yến."

Nhị phi: "..." Hoàng hậu thật là lợi hại!

 
Bình Luận (0)
Comment