Chương 365
Sắc mặt hoàng thượng tái nhợt.
Tay của Dương Yên Vũ đặt ở trong áo nắm rất chặt, ánh mắt xéo qua nhìn hoàng thượng. Nếu hắn không có ý định răn dạy hoàng hậu thì nàng ta sẽ lập tức nhận sai.
Ngày đầu tiên tứ phong lại bị hoàng hậu trừng phạt như vậy, bất luận về sau nàng ta leo lên vị trí gì thì sự sỉ nhục thế này đều sẽ nương theo nàng ta cả đời.
Thậm chí là thân phận càng cao sẽ có càng nhiều người bàn tán.
"Hoàng hậu nương nương, là thần thiếp không phải, vừa nãy thần thiếp chỉ nghĩ đến việc tỷ muội chúng ta ngày sau sẽ có thể thường thường gặp nhau, dưới sự kích động nên mới thất ngôn. Cầu xin người tha thứ cho thần thiếp lần này, ngày sau thần thiếp nhất định sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, tuyệt đối sẽ không nói bậy nữa."
Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Lần trước bản cung cũng đã nói là không thích nhìn ngươi mặc tố y, nhưng hôm nay ngươi vẫn mặc như thế, rõ ràng là khiêu khích bản cung. Ngươi làm vậy là cho rằng ngươi thăng lên vị phần thì bản cung sẽ không dám trách phạt ngươi sao?"
Dương Yên Vũ đúng là nghĩ như vậy.
Nàng ta thực tình cho rằng lần trước hoàng hậu dám trách phạt nàng ta là bởi vì hoàng thượng bận tâm thân phận nàng ta nên không muốn làm lớn chuyện.
Hoàng hậu không thích nàng ta mặc tố y, nàng ta càng muốn mặc!
Kết quả thì hay rồi, lại bị trách phạt.
Bầu không khí trong điện ngột ngạt, nhưng trong lòng nhị phi lại thoải mái vô cùng. Thấy tình thế không ổn, hai người không ở lại nữa, dù sao, các nàng chỉ cần biết là hoàng hậu sẽ không để cho Dương Yên Vũ sống dễ chịu là được rồi.
Nhị phi rời đi, Tần Thu Uyển nhìn về phía Dương Yên Vũ: "Hiền phi, ngươi bất mãn việc bản cung trách phạt ngươi hay sao? Nếu không, vì sao còn đứng ở đây?"
Dương Yên Vũ tức giận đến mức vành mắt đỏ ửng, cầu xin giúp đỡ nhìn về phía hoàng thượng.
Hoàng thượng rủ đôi mắt xuống: "Yên Vũ, nàng đi trước đi. Ta và hoàng hậu nói chuyện một chút."
Dương Yên Vũ không muốn đi.
Lần trước hoàng thượng nói giúp nàng cầu tình, nhưng kết quả là chẳng cầu được cái gì.
Hoàng hậu không thay đổi quyết định, hoàng thượng còn bảo nàng ta tùy tiện chép. Thế nhưng sau đó, mỗi ngày đều có ma ma so sánh từng tờ từng tờ, nàng ta vốn dĩ không thể lười biếng. Lần này lại thế, lỡ như hoàng thượng vẫn không thuyết phục được hoàng hậu thì chẳng lẽ nàng ta sẽ lại phải chép sao?
Nhìn nàng ta lề mề, Tần Thu Uyển lạnh nhạt nói: "Hiền phi, ngươi không phục bản cung sao? Ngươi đã biết bản cung là hoàng hậu, nhưng ngươi lại không muốn làm Hiền phi, vậy bản cung tự nhiên là không quản được ngươi."
Ngụ ý nói là nếu Dương Yên Vũ không muốn làm phi thì có thể không nghe lời. Nhưng nếu như muốn làm Hiền phi thì phải ngoan ngoãn trở về chép cung quy.
Lời đe dọa vừa ra, Dương Yên Vũ liền á khẩu không trả lời được, cũng không dám trì hoãn, rất mau đã lui xuống dưới.
Trước khi đi, nàng ta đã hướng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Hoàng thượng.
Trong điện chỉ còn lại hai Đế hậu, bầu không khí ngột ngạt.
Hoàng thượng đi về phía đối diện Tần Thu Uyển ngồi xuống, thở dài một tiếng: "Miên Miên, nàng chướng mắt Dương Yên Vũ, có đúng hay không?"
"Đúng." Tần Thu Uyển sắc mặt lạnh nhạt: "Trong mắt ngoại nhân, ta bây giờ là hoàng hậu cao quý, nhưng không có người nào hỏi ta có muốn làm hoàng hậu hay không. Nếu không phải bởi vì nàng ta thì hôm nay ta đã sớm được gả đi làm thê tử người khác, phu thê hòa thuận..."
Sắc mặt hoàng thượng không tốt lắm, ngắt lời nàng nói: "Làm sao nàng biết phu thê nhất định sẽ hòa thuận?"
"Ngươi còn không cho ta cơ hội để thử!" Tần Thu Uyển cười lạnh nói: "Ta luôn cảm thấy đó mới là kết cục tốt nhất của ta, chứ không phải là vào trong cung này làm một thứ hoàng hậu phế vật!"
Đây là ý nghĩ thực sự của Cam Miên Miên.
"Hơn nữa, vốn dĩ ta và nàng ta đã có thể sống hòa thuận, nhưng ngươi cũng nhìn thấy đó, nàng ta liên tục ỷ vào việc ngươi sủng ái mà cố ý khiêu khích ta, ta có thể buông tha cho nàng ta sao?"
Hoàng thượng: "..."
Vốn hắn không chú ý đến, nhưng vừa nãy hoàng hậu cố ý đề cập đến việc trên người Dương Yên Vũ mặc tố y, hắn mới giật mình nhận ra.
Dương Yên Vũ đúng là có ý khiêu khích.
"Hoàng thượng, con người của ta từ trước đến nay đều là người không phạm ta, ta không phạm người. Ta cũng không muốn Tần phi đến thỉnh an ta, trước đó Thục phi và Như phi đều sống hòa thuận với ta. Ngươi chỉ cần để nàng ta ít xuất hiện ở trước mặt ta, cho dù xuất hiện cũng bớt nói lại thì ta sẽ không làm khó nàng ta nữa!" Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Nói thẳng ra chính là ngươi bảo nàng ta quy củ một chút. Nếu không, nàng ta không dễ chịu, ngươi cũng không dễ chịu."
Hoàng thượng nghe thấy giọng điệu này của nàng thì trong lòng thực sự uất ức, lập tức nhấn mạnh: "Trẫm là hoàng đế!"
Tần Thu Uyển móc móc lỗ tai: "Ta biết, nhưng hoàng đế cũng ăn ngũ cốc hoa màu, cũng sẽ sinh bệnh, cũng phải uống thuốc!"
Nói đến chữ "thuốc" thì nâng giọng lên, ý đang nhắc nhở.
Hoàng thượng trừng mắt nhìn nàng: "Cam Miên Miên, ngươi thật sự không sợ trẫm?"
Tần Thu Uyển hỏi lại: "Vẫn là câu nói kia, ta sợ thì có tác dụng gì không?"
Cam Miên Miên sợ nhiều như thế nhưng vẫn không được chết tử tế.
Cho nên, vẫn là để hoàng thượng sợ mình mới tốt.
Đế hậu hai người tan rã trong không vui.
Hoàng thượng ra khỏi Phượng Ninh cung, cảm thấy cần phải đi nhắc nhở Dương Yên Vũ một chút để nàng ta về sau đừng không có mắt lại đi khiêu khích hoàng hậu làm hắn rơi vào tình thế khó xử.
Trở về Trường Xuân cung, Dương Yên Vũ đã bắt đầu phải chép cung quy. Ngày trước nàng ta có một lần không chép xong, ma ma xem xét cung quy còn bắt nàng ta thức suốt một đêm.
Hoàng hậu theo dõi sát sao đến như thế, nếu như lát nữa lại gọi ma ma tới theo dõi thì phải làm sao bây giờ?
Lỡ như hoàng thượng bởi vậy mà rời đi rồi lại bị tiểu yêu tinh khác câu đi thì nàng ta mới thật sự bị thua thiệt.
Nghe tiếng thỉnh an phía bên ngoài, Dương Yên Vũ bấm vào bắp đùi của mình một cái, nước mắt lập tức rơi xuống liên tục.
Hoàng thượng vừa vào cửa đã thấy nàng ta khóc lóc chép sách, cảm thấy thương tiếc, bèn tiến lên hai bước: "Yên Vũ, nàng đừng khiêu khích hoàng hậu nữa, như vậy thì bản thân cũng sống tốt hơn."
Dương Yên Vũ: "..." Tại sao?
Cam Miên Miên chỉ là một thế thân mà thôi.
Bây giờ chính chủ đã trở về, nàng ta nên trung thực thoái vị chứ!
Nói thật, Dương Yên Vũ thực sự không nghĩ ra, vì sao hoàng thượng phải nể mặt hoàng hậu như thế.
Cho dù là nể mặt hài tử thì cũng không đến mức như này chứ! Hoàng hậu có to thì cũng có thể to hơn hoàng thượng sao? Đến cả hoàng thượng cũng không nể mặt, vậy còn ai có lá gan dám làm nàng khó xử đây?
Dương Yên Vũ cảm thấy trong này nhất định có việc, nàng ta lau nước mắt: "Ta cũng là vì quá cao hứng nên mới thất ngôn, không ngờ Miên Miên lại không nói đạo lý như vậy. Thân là hoàng hậu mà không có chút rộng lượng nào, người là hoàng thượng... " nên phạt thì phải phạt!
Hoàng thượng đã hiểu được ý chưa hết của nàng ta, nhưng có một số việc, hắn đến cả mẫu thân cũng không nói ra thì càng không thể nào nói cho Dương Yên Vũ.
"Dù là đế vương thì cũng có rất nhiều bất đắc dĩ." Hoàng thượng thuận miệng trấn an: "Hoàng hậu cũng không phải là một người khó qua lại, Thục phi và Như phi đều sống ổn với nàng ta."
Dương Yên Vũ: "..." Ý là nàng ta có kết cục như thế này cũng là gieo gió gặt bão?
Nàng ta hơi giận, nói: "Hoàng thượng, thần thiếp còn phải chép cung quy, có thể buổi tối sẽ không được an gối. Có chỗ tiếp đón không được chu đáo, xin hoàng thượng thứ tội."
Hoàng thượng: "..."
Hắn chỉ nghe cũng biết Dương Yên Vũ đang bất mãn với hắn.
Nhưng hắn cũng đã tận lực rồi!
Bên kia, Cam Miên Miên giẫm ở trên đầu hắn, hắn không thể không nhịn, nhưng tại sao Dương Yên Vũ lại dám nhăn mặt bắt hắn nhìn?
Hai người thật vất vả mới có thể quang minh chính đại ở gần nhau, hoàng thượng nghĩ đến đây thì lại cố gắng kiềm chế, rót cho nàng ta một chén trà.
Dương Yên Vũ nhìn thoáng qua, không tiếp trà, cũng không nói lời cảm tạ.
Hoàng thượng nhìn thấy thì cảm thấy rất thất vọng, lại có chút khó chịu: "Yên Vũ, ta cũng khó xử. Ta hi vọng nàng có thể hiểu được."
Dương Yên Vũ nước mắt rưng rưng: "Hoàng thượng, thần thiếp không hiểu!"
Việc này liên quan đến cái mạng nhỏ của mình, hoàng thượng muốn nói nhưng vẫn đem lời ra đến khóe miệng nuốt trở vào. Hắn cảm thấy, mình quá sủng Dương Yên Vũ nên mới khiến cho nàng ta quá phận như vậy.
"Nếu nàng đã bận thì ta cũng không quấy rầy nữa."
Nói xong, hoàng thượng sải bước ra cửa.
Dương Yên Vũ thấy thế bèn vội vã đuổi theo, nhưng chỉ thấy bóng lưng quyết tuyệt của hắn.
Nàng ta cắn môi, nước mắt rơi như mưa. Hắn chắc chắn đã động tâm với Cam Miên Miên, nếu không thì sao có thể khiến mình ấm ức như thế?
*
Thái hậu biết được chuyện hoàng thượng phong thưởng cho Dương Yên Vũ thì quả thực tức giận một trận, thật sự muốn tìm hoàng thượng bảo hắn thu hồi mệnh lệnh. Nhưng nghe nói chuyện hoàng hậu phạt Hiền phi thì liền thư thản.
Nghe nói hai người còn cãi nhau, ánh mắt Thái hậu thay đổi, bảo Như phi đi an ủi một chút.
Thái hậu đã đánh giá thấp tình cảm của hoàng thượng dành cho Dương Yên Vũ, Như phi đến cả cửa cũng không thể đi vào chứ đừng nói là an ủi.
Đại khái là hoàng thượng thật sự yêu Dương Yên Vũ đến tận xương, buổi sáng hôm sau, Dương Yên Vũ bưng điềm canh đi đến Triêu Hoa điện, hai người lại hòa hảo như lúc ban đầu, thậm chí còn giữ nàng ta lại Triêu Hoa điện chép cung quy một ngày.
Lần này, ai cũng biết hoàng thượng độc sủng Hiền phi.
Tần Thu Uyển không quan tâm lắm. Đã đến kỳ hạn năm ngày, nàng tự mình bưng chén thuốc đi đến Triêu Hoa điện.
Hoàng thượng sau khi lên ngôi, ngoại trừ hoàng hậu thì ở trong hậu cung chưa có người nào được tới nơi này. Lúc Tần Thu Uyển đến, hai người đang ngồi trên bàn một trái một phải, múa bút thành văn.
Nghe thấy tiếng thỉnh an, Dương Yên Vũ ngẩng đầu lên liền thấy hoàng hậu bưng khay tiến vào. Nàng ta không nhịn được nhăn nhăn lông mày. Triêu Hoa điện là nơi hoàng thượng xử lý chính sự, gặp mặt quan viên, hoàng hậu ra vào nơi này mà không cần bẩm báo sao?
Tần Thu Uyển cười đặt chén canh kia vào trong tay hoàng thượng: "Hoàng thượng, uống thuốc."
Hoàng thượng nhìn chén thuốc đen như mực kia, đưa tay bưng qua.
Thấy thế, Dương Yên Vũ đưa tay cản lại: "Hoàng thượng, hoàng hậu tôn quý nên sẽ không tự tay chế biến. Long thể liên quan đến quốc thể, cũng không thể uống lung tung. Vẫn nên để cung nhân thử uống trước..."
Độc hại hoàng thượng chính là đại tội tru di cửu tộc. Hoàng hậu tự mình đưa thuốc chắc chắn là không có vấn đề.
Dù sao thì nếu thuốc này có độc, chẳng phải là tự dâng đầu mình lên sao?
Dương Yên Vũ làm như thế chính là muốn làm hoàng hậu khó chịu.
Tần Thu Uyển cũng không vội, giống như cười mà không phải cười: "Hoàng thượng, ta làm một bát này thực sự rất mệt mỏi, cũng không còn hơi sức mà dỗ dành ngài uống, ngài thích uống thì uống. Không thích uống... Cũng được!"
Hoàng thượng: "..." Hắn không dám không uống.
Nỗi đau như muốn lấy tính mạng kia hắn không muốn lại phải chịu nữa. Lúc này hắn bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch.
Dương Yên Vũ nhìn thấy hết tất cả những thứ này, cảm thấy cũng đã hiểu rõ, tình cảm giữa Đế hậu còn thâm sâu hơn nàng ta tưởng.
Mấy ngày nay sớm chiều ở chung, hoàng thượng đặt nàng ta ở trong lòng bàn tay nâng niu như châu như bảo, vậy đúng ra là vẫn chưa thay lòng đổi dạ mới đúng. Nhưng vì sao đến lúc Cam Miên Miên xuất hiện thì lại thay đổi?
Tần Thu Uyển tìm một chỗ để ngồi xuống, nói: "Hoàng thượng, Thái hậu vừa nói với thần thiếp, đây là nơi ngài xử lý công vụ, hậu cung phi thiếp không nên ở đây. Hiền phi, nếu ngươi hiểu chuyện thì không nên ở nơi này quấy rầy hoàng thượng."
Dương Yên Vũ: "..."
Hai ngày qua nàng ta ở lại nơi này cùng hoàng thượng làm việc, mặc dù đều rất bận, nhưng thỉnh thoảng hai người mắt đối mặt, tình ý lưu chuyển nên vẫn rất ngọt ngào.
"Thần thiếp không quấy rầy hoàng thượng."
Tần Thu Uyển cười: "Ngươi chiếm chỗ như thế, lại còn là người hoàng thượng yêu quý nhất, sao có thể không quấy rầy được?" Nàng rũ mắt nhìn sơn móng tay trên tay: "Ngươi đừng cho rằng bản cung muốn chia rẽ ngươi và hoàng thượng, lời này chính là ý tứ của Thái hậu."
Bất luận đáy lòng Dương Yên Vũ có không cam nguyện đến mấy thì cũng không dám ở lại chỗ này trêu chọc hoàng hậu.
Hoàng thượng cũng sợ nàng không hiểu chuyện lại bị hoàng hậu trách phạt, lại mặc kệ mặt mũi, lên tiếng nói: "Yên Vũ, nàng trở về Trường Xuân cung trước đi, rảnh rỗi trẫm sẽ đến thăm nàng."
Dương Yên Vũ phúc thân lui xuống.
Hoàng thượng nhìn nàng nhu thuận không gây chuyện, trong lòng lại khó chịu, hắn là Cửu Ngũ Chí Tôn cao quý mà vẫn bị nữ nhân này quản lý... Vẫn nên nghĩ cách thoát khỏi quản thúc của nàng ta.
Trong lòng đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy tiếng hoàng hậu bên cạnh nói: "Hoàng thượng, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Hoàng thượng: "..." Những gì ta đang suy nghĩ có thể nói cho ngươi sao?