Chương 366
Đế hậu nhìn nhau không nói gì.
Tần Thu Uyển chỉ ngồi một lát, trước khi đi có nói: "Hoàng thượng, thần thiếp nhắc nhở ngài một lần nữa, nếu như thần thiếp hoặc là người nhà của thần thiếp xảy ra chuyện thì giải dược... cũng sẽ không còn. Vẫn là câu nói kia, ta chỉ là một nữ tử bình thường, có đương kim hoàng thượng chôn cùng thì cũng đáng giá!"
Hoàng thượng hít một hơi thật sâu: "Hoàng hậu, nàng nghĩ nhiều rồi."
Tần Thu Uyển khoát tay áo, không nói gì thêm.
Tối ngày hôm đó, hoàng thượng xử lý công vụ xong thì trở về Trường Xuân cung.
Đêm khuya, Trường Xuân cung an tĩnh đột nhiên sáng lên ánh nến. Hiền Phi vội vã chạy ra cửa sai người đi mời thái y.
Nửa đêm, hoàng thượng đột nhiên phát bệnh nặng, việc này đương nhiên đến được tai hoàng hậu và Thái hậu.
Bởi vì Phượng Ninh cung cách rất gần đó nên Tần Thu Uyển đến sớm hơn Thái hậu một chút.
Hoàng thượng sắc mặt trắng bệch, nằm ở trên giường che ngực, bộ dáng rất khó chịu.
Các thái y thay nhau tiến lên bắt mạch rồi khẽ thương lượng với nhau.
Thái hậu đến cả tóc cũng chưa buộc xong, vội vã chạy vào cửa, nhìn thấy hoàng thượng sắc mặt tái nhợt thì lập tức bị dọa sợ đứng không vững. Cũng may có người bên cạnh đỡ nên mới không ngã xuống. Bà ta chạy vội tới trước giường: "Phong nhi, ai gia nghe nói con nôn ra máu?"
Hoàng thượng đang ngủ say thì bỗng nhiên xoay người nôn một ngụm máu lớn, sau đó, tinh thần cả người uể oải suy sụp. Dương Yên Vũ giật nảy mình, nàng ta thực sự không làm cái gì, nhưng hoàng thượng nôn máu ở Trường Xuân cung nên khi nhìn thấy Thái hậu đến đây, trong đáy lòng nàng ta lại không nhịn được mà chột dạ.
"Thần thiếp thỉnh an thái hậu."
Thái hậu vốn dĩ không hề nhìn nàng ta, chỉ nhìn hoàng thượng và thái y xung quanh: "Thế nào rồi?"
Thái y chần chờ nói: "Hình như là do ăn phải đồ lạnh, tính khí hư tổn..." Thấy thái hậu càng thêm lo lắng, hắn vội vàng nói: "Thật sự không sao, đợi vi thần phối mấy phương thuốc cho hoàng thượng uống là sẽ có thể khỏi hẳn."
Nghe vậy, thái hậu thở dài một hơi, lại khuyên hoàng thượng vài câu.
Dương Yên Vũ bây giờ mới dám thả lỏng.
Một trận náo loạn từ nửa đêm đến tận sáng.
Lúc ra khỏi Trường Xuân cung, thái hậu lại nhíu mày dặn dò: "Thân là đế vương, cùng hưởng ân huệ. Lát nữa ngươi phải khuyên bảo một chút."
Hoàng thượng thích ngủ với nữ nhân nào thì ngủ với người đó, Tần Thu Uyển vốn dĩ không muốn quản. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của thái hậu, nàng đành thuận miệng đồng ý. Nếu không, tối nay cũng đừng mong được ngủ.
Việc hộc máu nghe thì rất dọa người, nhưng chỉ hai ba ngày sau hoàng thượng đã khỏi hẳn, sắc mặt cũng khôi phục lại vẻ hồng hào.
Chỉ là, còn chưa đầy hai ngày, hoàng thượng lại mắc phong hàn, còn bị tiêu chảy.
Người ăn ngũ cốc hoa màu, sao có thể không sinh bệnh?
Nếu như hoàng thượng không sinh bệnh thì cũng không cần đến Thái y viện.
Chỉ là, thân thể hoàng thượng dường như càng ngày càng yếu, từ đó về sau cứ ba ngày thì có hai ngày thân thể khó chịu, một ngày ba bữa đều phải uống thuốc. Nhưng thái y vẫn nói là không nhìn ra nguyên cớ, vốn là muốn phối một chút thuốc bổ, nhưng bệnh còn chưa chữa khỏi nên cũng không thể uống thuốc bổ được.
Sau khi hoàng thượng sinh bệnh, tinh thần càng ngày càng không tốt, rất nhiều sự vụ đều giao cho triều thần.
Hắn bỗng nhiên nghi ngờ. Buổi chiều ngày hôm đó, cố ý sai người mời Tần Thu Uyển đến Triêu Hoa điện.
"Hoàng hậu, những ngày qua trẫm quá bận, không rảnh nói chuyện với nàng." Hắn còn tự thân đưa một ly trà đến trước mặt nàng: "Uống trà đi."
Mấy ngày không gặp, hoàng thượng gầy gò đi rất nhiều. Tần Thu Uyển nâng chung trà lên: "Hoàng thượng có gì cứ nói thẳng."
Hoàng thượng nói đủ thứ chuyện, nói đến một số việc của hậu cung rồi bỗng nhiên lời nói xoay chuyển: "Gần đây thân thể ta không được lanh lẹ nữa, thường xuyên sinh bệnh. Thái y nói thân thể của ta yếu nên... dễ dàng sinh bệnh khí. Ta từ nhỏ đến lớn thân thể coi như là khoẻ mạnh, từ trước đến nay đều không yếu như vậy. Hoàng hậu, ta bị như này có phải là do những thứ thuốc nàng đưa cho ta hay không?"
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Chắc là không liên quan gì đâu. Ngươi uống thuốc này cũng không phải một hai ngày, cũng đã một năm rồi, nếu như nó làm ngươi bị yếu thì đã có phản ứng từ lâu rồi mới đúng."
Hoàng thượng cũng khá đồng ý với câu nói này.
Gần đây, hắn đầu tiên là phong hàn, sau đó thì lại tiêu chảy, vừa mới chữa khỏi, lại mắc bệnh sởi, sau đó lại cảm thấy đau đầu... Rồi lại phong hàn, lại tiêu chảy. Tóm lại là chưa từng được yên ổn.
Có thể là gần đây thời tiết hay thay đổi, hắn lại có chút tham ăn nên mới sinh bệnh.
Nếu như thuốc của Cam Miên Miên có vấn đề thì hẳn phải đau bụng mới đúng.
Sau ngày hôm đó, bệnh tình của hoàng thượng vẫn luôn lặp đi lặp lại, suốt một tháng như thế trôi qua, vậy mà có thể làm hắn không thể xuống được giường.
Hoàng thượng tuổi còn trẻ đã bệnh nặng như vậy, thái hậu vô cùng hoảng hốt. Một tháng qua, bà ta mắng chửi thái y không ít, thấy hoàng thượng không khỏe lên còn sai người đi đến Kinh thành mời các danh y ở mấy phủ thành xung quanh.
Đại phu mời tới không ít, nhưng bệnh của hoàng thượng vẫn ngày ngày tăng thêm, không thấy khỏe lên chút nào. Lại nửa tháng nữa trôi qua, hoàng thượng đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Trong mấy ngày này, Tần Thu Uyển thỉnh thoảng sẽ đến thăm, nếu không phải thái hậu ngăn cản thì ba vị phi tần còn lại cũng ước gì ngày nào cũng được ở bên hầu hạ.
Ngày hôm đó, Tần Thu Uyển bưng thuốc đến thăm.
Lúc đó, hoàng thượng đang mê ngủ, thấy nàng vào cửa, cung nhân lập tức lay hắn tỉnh.
Hoàng thượng mở to mắt, đưa tay về phía nàng.
Hắn gần đây ngày càng gầy gò, đôi tay bây giờ gầy y như cái chân gà.
Ngay trước mặt cung nhân, Tần Thu Uyển đưa tay ra cầm lấy tay hắn: "Hoàng thượng, thần thiếp ở đây."
Ánh mắt hoàng thượng nhìn thẳng vào nàng, bỗng nhiên đưa tay quơ quơ: "Xuống dưới đi."
Các cung nhân nối đuôi nhau mà ra, trong điện chỉ còn lại hai phu thê.
"Hoàng hậu, thuốc nàng cho ta thật sự không có thêm vật gì khác sao?"
Tần Thu Uyển thở dài: "Thật sự không có!"
Hoàng thượng không tin.
Hắn vốn dĩ không phải là người yếu như vậy, cứ theo đà này, hắn cảm giác như mình sắp phải chết đến nơi rồi. Hắn nhìn nữ tử trước mặt, nói: "Miên Miên, những chuyện giữa hai chúng ta ai đúng ai sai cũng không nói rõ nổi. Trước kia nếu ta có lỗi với nàng thì ta có thể giải thích với nàng."
Tần Thu Uyển kinh ngạc, cầm ngược lại tay của hắn: "Hoàng thượng, ngươi đừng nói như vậy, ta sợ lắm."
Hoàng thượng "..." Sợ cái gì?
Hắn hồi tưởng lại lời nói vừa rồi của mình, thật sự có cảm giác như "người sắp chết, lời nói cũng nhẹ nhàng hơn".
Lập tức tức giận đến mức ho khan.
Nói thật, dù hắn bệnh đến mức không xuống giường được thì cũng không cho rằng mình sẽ thật sự chết. Hắn là hoàng đế, là thiên hạ chi chủ, trên thế giới này có nhiều đại phu nổi danh như vậy, Thái y viện tập hợp đủ tất cả dược liệu quý giá trên đời, sao hắn có thể chết được?
Cảm thụ được sức lực của Cam Miên Miên cầm lấy tay mình... Có lẽ, việc mình xảy ra bệnh thật sự không có liên quan gì đến nàng.
"Ta sẽ không chết."Lời này của hoàng thượng là nói với nàng, cũng giống như là nói với chính mình: "Ta còn trẻ, vừa mới leo lên đế vị, ta còn rất nhiều chuyện chưa được làm. Hoàng hậu, nàng đừng lo lắng cho ta."
Tần Thu Uyển: "..." Ta cũng đâu lo lắng cho ngươi.
Người chết thì ta càng nhàn!
Nói suốt một hồi, hoàng thượng cảm thấy tinh lực không tốt lắm, uống xong thuốc thì rất nhanh đã ngủ say.
*
Thái hậu vì bệnh tình của hoàng thượng cũng phí hết không ít tâm tư, phái người đi khắp nơi mời danh y, buổi tối cũng không ngủ ngon được, cả người tiều tụy đi rất nhiều.
Bà ta lo lắng không có chỗ giải quyết, chỉ có thể tìm đến nhà nương gia.
Hầu phu nhân trấn an cả buổi, thấy vẻ mặt của thái hậu vẫn vô cùng nóng ruột, bèn e dè nói: "Thần phụ nghe nói, có một vài người bệnh lâu không dứt, có thể thử xung hỉ."
Thái hậu khoát tay áo: "Lời nói vô căn cứ."
Dù bệnh của hoàng thượng càng ngày càng nặng thì bà ta cũng không cho rằng cần đến việc xung hỉ.
Hầu phu nhân tiếp tục thuyết phục: "Thái hậu nương nương, loại chuyện này nếu tin thì sẽ có, dù sao cũng nên thử một chút, biết đâu bệnh tình của hoàng thượng lại có biến chuyển tốt..."
Thái hậu tỏ rõ vẻ không vui: "Trong hậu cung thì lấy đâu ra hỉ mà xung?"
Hầu phu nhân trầm mặc nói: "Chúng ta có thể nạp phi cho hoàng thượng." Bà ta dùng khăn che mặt, nức nở vài tiếng: "Thái hậu, Thiền Y đã mười bảy rồi..."
Việc đích nữ hầu phủ vào cung làm phi đã được thương lượng xong sau khi hoàng thượng lên ngôi. Thái hậu cũng thực tình yêu thương ngoại sanh nữ của mình, trầm ngâm một lát, bèn nói: "Ngày mốt là ngày tốt lành, ngươi đưa nó vào đi!"
Nghe vậy, Hầu phu nhân đại hỉ.
Lúc biết hậu cung lại có thêm một vị mỹ nhân, lại còn là đích nữ của Hầu phủ, Tần Thu Uyển liền có chút cảm giác bất lực.
Hoàng thượng đã bệnh thành như vậy mà bọn họ còn nhét người vào, không sợ biến nàng ta thành quả phụ sao?
Thái hậu đứng ra làm chủ cho việc phong phi.
Hồ phi tiến cung xong thì đến thỉnh an Tần Thu Uyển, còn có Thái hậu đi cùng, lời nói cũng rất khách khí: "Hoàng hậu, Thiền Y là đứa trẻ ai gia chăm sóc từ bé đến lớn, tính tình nhẹ nhàng, quy củ cũng tốt. Về sau nếu nó có làm cái gì không tốt, ngươi cứ tới nói với ai gia, ai gia giúp ngươi răn dạy."
Lời này còn có thể hiểu thành, nếu như Hồ phi có chỗ nào không đúng thì hoàng hậu như nàng không thể răn dạy mà phải bẩm qua thái hậu.
Tần Thu Uyển không quan tâm, dù sao thì Hồ phi cũng không được sủng ái, có thể trở thành phi tử chân chính hay không còn chưa chắc.
Xung hỉ chính là lời nói vô căn cứ.
Hồ phi chính là bằng chứng cho việc này.
Hoàng thượng không chỉ không khỏe lên mà ngược lại còn bệnh nặng hơn. Tần Thu Uyển ngày nào cũng dành thời gian qua thăm. Phần lớn thời gian hoàng thượng đều mê ngủ, hai người không nói câu nào.
Ngày hôm đó, Tần Thu Uyển lại đi thăm.
Hoàng thượng lại mê man, nàng vốn muốn đi qua nhìn một cái, sau khi nhìn xong thì rời đi, không ngờ cung nhân lại lay hoàng thượng tỉnh lại.
Hoàng thượng gần đây càng ngày càng suy yếu, lúc nói chuyện cũng thở hổn hển không thôi. Hắn lại bảo tất cả người hầu lui ra, chỉ để lại một mình Tần Thu Uyển.
Hắn nhìn mặt nàng thật lâu rồi nói: "Hoàng hậu, ngày mai lại là kỳ hạn năm ngày. Đến lúc đó nàng nhớ phải đưa thuốc cho ta."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Gần đây ngày nào thần thiếp cũng đến, sẽ không quên đâu."
Hoàng thượng nhìn thẳng tắp vào mặt nàng, giống như là muốn nhìn vào nội tâm của nàng: "Hoàng hậu, gần đây có phải nàng đã bí mật gặp người nào hay không?"
Tần Thu Uyển vô cùng nghi hoặc đáp: "Không có!"
Hoàng thượng nhìn thái độ nàng thản nhiên, không giống như là nói dối. Hắn thở ra hít vào hai cái, nghiêm mặt nói: "Hoàng hậu, nàng nhờ có ta mới có thể có được địa vị như bây giờ. Hài tử của hai chúng ta còn trong tã lót, vốn dĩ không hiểu chuyện... Từ xưa đến nay, ấu chủ đăng cơ thường sẽ bị người khác lợi dụng, có thể bình yên lớn lên đã là vạn hạnh. Muốn thu hồi quyền thế cũng là mơ mộng hão huyền."
Hắn lại thở hổn hển mấy hơi: "Miên Miên, nàng chỉ là một bách tính xuất thân bình thường, không biết được lợi hại trong này. Chỉ có ta sống thì mẫu tử các nàng mới có thể tốt hơn."
"Ta hiểu." Tần Thu Uyển bỏ tay của nàng vào trong chăn: "Ta không muốn hại ngươi."
Hoàng thượng cười gượng: "Vậy nàng nói đi, tại sao bệnh của ta lại càng ngày càng nặng? Hoàng hậu, ngoại trừ nàng tới đưa thuốc thì tất cả mọi thứ đưa vào cho ta đều có người thử qua."
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Ngươi không tin ta?"
"Đúng!" Hoàng thượng cũng không che giấu tâm tư của mình nữa, nói thẳng: "Nếu ngươi muốn để hài tử đăng cơ, tự mình làm Thái hậu thì ngươi đã sai rồi." Hắn gằn từng chữ: "Đêm qua trẫm đã để người viết thánh chỉ, nếu như trẫm chết rồi thì hoàng hậu phải chôn cùng!"
Nói xong, hắn đắc ý cười ha ha.
Tần Thu Uyển kinh ngạc nói: "Ngươi muốn chết?"
Hoàng thượng: "..." Hắn không muốn chết.
Nhưng chuyện sinh lão bệnh tử dù là đế vương cũng không cưỡng cầu được. Hắn muốn sống, nhưng muốn sống thì có thể sống sao?