Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 362 - Chương 367

Chương 367
Trên mặt nữ tử này tràn đầy vẻ kinh ngạc, không giống như là giả mạo, trong lòng hoàng thượng cũng khó tránh khỏi dâng lên mấy phần chờ mong: "Ta còn có thể sống sao?"

Tần Thu Uyển càng thêm kinh ngạc: "Hoàng thượng nói vậy là có ý gì? Ta cũng không phải đại phu, việc ngươi có thể sống hay không thì phải hỏi thái y chứ."

Hoàng thượng chán nản nằm lại trên giường: "Ta đã nói đến nước này rồi, ngươi tự giải quyết cho tốt."

Tần Thu Uyển không hề rời đi, vẻ mặt không hiểu nổi: "Hoàng thượng, có một số việc ta thực sự không nghĩ ra. Hai chúng ta nhìn nhau là ghét, ngươi cũng đã có người trong lòng, vậy mà còn muốn đến lúc chết được chôn cùng ta. Vì sao ngươi lại chọn ta? Chọn Dương Yên Vũ không phải càng hợp ý ngươi sao?"

Hoàng thượng khoát tay áo: "Tóm lại, ta sống thì ngươi sống. Nếu như ta không sống được thì ngươi sẽ cùng ta đi chết!"

Hắn nói vậy là đã chắc chắn việc thân thể của mình yếu đi là bởi vì thuốc của Tần Thu Uyển.

Tần Thu Uyển gật đầu một cái: "Ta hiểu rồi. Lát nữa ta sẽ giúp ngươi tìm đại phu."

Hoàng thượng: "..."

Hi vọng nữ nhân này nghe lọt tai, kịp thời thu tay lại.

Hoàng thượng vốn tưởng rằng mình đã uy hiếp thành công Cam Miên Miên, nếu như nàng ta không muốn chết thì sẽ đổi thuốc.

Hôm sau chạng vạng tối, hoàng thượng uống bát thuốc đưa tới, có chút chờ mong.

Hắn cho rằng chỉ cần mình ngủ một giấc thì sau khi tỉnh lại sẽ khỏe lên, nhưng lúc hắn mở mắt ra, chỉ cảm thấy mí mắt nặng ngàn cân, ngực cũng giống như bị cái gì đó đè ép, đến hô hấp còn có chút khó khăn.

Hắn cố gắng thở, nhưng chỉ ngửi thấy mùi máu tươi. Tiếp theo đó, cả người hắn không khống chế nổi phun ra một ngụm máu, sau đó, ý thức lâm vào hắc ám.

Không chỉ không khỏe lên mà ngược lại còn nặng thêm.

Việc này đương nhiên làm kinh động đến tiền triều hậu cung, người nào có thể đến Triêu Hoa điện thì đều tới.

Thái hậu trông chừng ở trước giường, rất là lo lắng, khiển trách hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Mấy vị thái y lộ vẻ lo sợ không yên, quỳ bẩm: "Chứng bệnh này của hoàng thượng thực sự rất là quái dị, giống như là ngũ trang lục phủ đều đang càng ngày càng suy yếu, bất luận chúng thần phối thuốc gì thì cũng không ngăn cản được."

"Thái hậu nương nương, vi thần vô năng, xin người mời cao minh khác đi!"

Thái hậu nghe bọn họ nói như thế thì chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại.

Những ngày qua, bà ta tìm không ít đại phu, bất luận đại phu nói như thế nào, phối thuốc gì thì vẫn không thấy hoàng thượng khỏe lên.

Mấy vị phi thiếp nhát gan đã khóc lên. Dương Yên Vũ đứng ở phía trước, nhìn cái này, lại nhìn cái kia, bỗng nhiên nói: "Thái hậu, thần thiếp có chuyện quan trọng cần bẩm báo."

Thái hậu gật đầu: "Ngươi nói đi."

"Theo thần thiếp biết, Hoàng hậu nương nương cứ năm ngày sẽ cho hoàng thượng uống một bát thuốc bổ, cho dù hoàng thượng đã bệnh nặng thì cũng không dừng lại. Thần thiếp cả gan suy đoán, có lẽ nguyên nhân là do thuốc kia."

Thái hậu tỏ rõ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Tần Thu Uyển hỏi: "Thật sự có chuyện này ư?"

Tần Thu Uyển gật đầu: "Đúng vậy. Chỉ là bát thuốc kia..."

Thấy nàng chần chờ, Dương Yên Vũ càng thêm hăng hái, giống như là bắt được cái chuôi, nàng ta vội nói: "Người mang phương thuốc này đến cho các thái y nhìn là biết!"

Tần Thu Uyển im lặng, nói: "Đó là phương thuốc Chu thái y phối cho hoàng thượng, buổi tối hôm qua ta còn đưa tới, cặn thuốc vẫn còn." Nàng nhìn về phía ma ma bên cạnh: "Ngươi đi mang tới đi."

Lúc trước khi hoàng thượng đồng ý việc mỗi năm ngày sẽ được uống thuốc thì Tần Thu Uyển đã thương lượng với hắn là sẽ tìm đại phu phối một phương thuốc bổ thân, về sau chỉ cần nói là uống toa thuốc kia là được.

Lúc đó, hoàng thượng không hài lòng lắm.

Nhưng việc này không phải do hắn. Hắn muốn uống giải dược thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Cặn thuốc và phương thuốc đều là loại thuốc tráng dương bổ thận, chuyện này thực sự không tiện để ngoại nhân biết. Việc hoàng thượng có tâm bất lực đúng là để hoàng hậu nấu thuốc mới là thích hợp nhất.

Dương Yên Vũ thấy thế, nói năng càng hùng hồn: "Ai có thể cam đoan được thuốc này là do ngươi làm?"

Nàng quay người quỳ gối trước mặt thái hậu: "Thái hậu, thần thiếp cho rằng việc bệnh tình hoàng thượng mãi không hết nhất định có liên quan đến hoàng hậu."

Tần Thu Uyển đanh mặt lại: "Hiền Phi, ngươi há miệng là nói xấu. Phạm thượng như vậy, ngươi có nghĩ tới hậu quả không?"

"Ngươi đây là thẹn quá hoá giận." Dương Yên Vũ nói chắc nịch: "Bệnh của hoàng thượng chắc chắn chính là ngươi hại!"

Nói xong, nàng ta còn nhảy dựng lên, ngón tay suýt nữa đâm vào mặt Tần Thu Uyển.

Tần Thu Uyển mạnh mẽ vung tay ra.

Nàng có sức lực lớn, một cái tát này đã khiến Dương Yên Vũ nằm sấp dưới đất.

Dương Yên Vũ nằm rạp trên mặt đất, tỏ rõ vẻ không thể tin, đưa tay che lấy mặt mình: "Ngươi thật to gan!"

Tần Thu Uyển cười lạnh một tiếng: "Bản cung là hoàng hậu, lá gan luôn lớn như thế. Đánh ngươi thì cứ đánh, ngươi định làm gì?"

Dương Yên Vũ: "..."

Nàng ta nước mắt giàn giụa, cầu khẩn nhìn về phía Thái hậu.

Thái hậu chỉ cảm thấy đau đầu, nhi tử nằm ở trên giường, bệnh càng ngày càng nặng, thái y thì thúc thủ vô sách. Việc Dương Yên Vũ xác nhận quả thật làm cho bà ta hoài nghi, nhưng hoàng hậu đã lấy ra cặn thuốc và phương thuốc, lời khai cũng có đối chứng, vốn dĩ không có điểm đáng ngờ.

Cho nên việc Dương Yên Vũ quấy rầy lúc này rơi vào trong mắt thái hậu, càng giống như là nàng ta đang cố gắng dùng thủ đoạn để ép buộc hoàng hậu.

Thái hậu vốn dĩ không thích Dương Yên Vũ nên khi đối mặt với đôi mắt đẫm lệ của nàng ta thì chỉ cảm thấy phiền chán. Ở trong cung mấy chục năm, thái hậu còn chưa từng thấy qua dạng nữ tử gì nữa? Nữ nhân khóc dữ dội hơn so với Dương Yên Vũ chỗ nào cũng có, lập tức vung tay lên: "Mang Hiền Phi trở về hối lỗi, không có sự cho phép của ai gia thì không được ra cửa."

Dương Yên Vũ thực sự không ngờ hoàng hậu đưa tay đánh mình mà thái hậu không những không răn dạy, ngược lại còn phạt nàng ta.

Trên thế giới này còn có đạo lý hay không?

Ở trong hậu cung này chính là không nói đạo lý như vậy, ai có thể được hoàng thượng và thái hậu tín nhiệm thì người đó liền có thể sống tốt. Dương Yên Vũ ngày xưa cũng như thế, hoàng thượng ngưỡng mộ nàng ta, cho nên toàn cung trên dưới không có người nào dám sơ sài.

Bây giờ, hoàng thượng không ở đây, thái hậu không thích nàng ta, vậy thì nàng ta cũng đừng nghĩ đến việc sẽ được sống tốt.

Trên đường trở về, Dương Yên Vũ khóc thương tâm vô cùng.

Hồi tưởng lại, sau khi nàng ta tiến cung, thật sự chưa từng có một ngày nào được sống thư thái.

Ban đầu thì bởi vì thân phận mà chỉ có thể co đầu rút cổ, khi đó nàng ta nằm mộng cũng nhớ đến việc được quang minh chính đại ở bên hoàng thượng. Sau này đạt được ước muốn, lại phát hiện mình không đối chọi lại được hoàng hậu, hiện tại thì hay rồi, hoàng thượng sinh bệnh nặng, nếu cứ như vậy bị bệnh không dậy nổi thì về sau nàng ta phải làm sao bây giờ?

Sớm biết như thế, còn không bằng ở lại quan ngoại làm Hộ Quốc công phu nhân cho rồi.

Thật sự suy xét mới thấy, những ngày làm Hộ Quốc công phu nhân thoải mái hơn so với ở trong cung rất nhiều... Nhưng nỗi hối hận cũng chỉ trong một chớp mắt, Dương Yên Vũ rất nhanh đã thu liễm lại. Nàng ta bây giờ đã thất bại, nhưng ngày này sẽ không quá lâu. Chờ đến khi hoàng thượng khỏe lên, chờ đến khi hắn xử lý hoàng hậu thì những ngày an nhàn của nàng ta sẽ đến.

Về sau nàng ta nhất định có thể trở thành quốc mẫu, nhất định có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ, chờ đến khi sinh hạ hài tử thì con của nàng ta chính là thái tử về sau!

Nghĩ đến những thứ này, giọt lệ trên mặt Dương Yên Vũ dần dần ngừng lại.

Bệnh tình của hoàng thượng tăng thêm, thái hậu không yên lòng, nhất định muốn tự mình trông coi.

Nhưng bà ta đã lớn tuổi, gần đây vì tâm lực lao lực quá độ nên cả người mỏi mệt không chịu nổi, Tần Thu Uyển tiến lên khuyên: "Mẫu hậu cứ trở về tĩnh dưỡng, thần thiếp sẽ ở lại nơi này trông coi. Người yên tâm, chỉ cần có gì không ổn, thần thiếp sẽ phái người tới báo cho người."

Thái hậu không chịu rời đi, trông chứng nửa canh giờ, thấy hoàng thượng vẫn vô tri vô giác, vẫn luôn mê ngủ, hô hấp coi như bình ổn thì cả người mới buông lỏng, lúc này liền nhận ra mình buồn ngủ. Vì không thể nào chịu được nữa nên đã chủ động trở về Từ Ninh cung.

Tần Thu Uyển sai người tắt nến, bóng tối buông xuống, nàng ngồi bên cạnh ở hoàng thượng, ghé vào giường nhắm mặt ngủ.

Lúc hoàng thượng tỉnh lại, vừa nghiêng đầu liền thấy một người nằm sấp bên gối, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo là một vẻ yên bình.

Hắn khẽ động, Tần Thu Uyển lập tức tỉnh lại.

"Hoàng thượng muốn uống nước sao?"

Hoàng thượng đã gầy không chịu nổi, nghe vậy bèn gật đầu.

Tần Thu Uyển bưng nước đưa đến bên môi hắnnói: "Thái hậu không yên lòng muốn ở lại trông coi đã bị ta khuyên về rồi."

Hoàng thượng đột nhiên giật mình.

Nghe lời này, hắn cảm thấy giống như mình lúc nào cũng có thể tắt thở. Hắn đã bệnh đến mức ngay cả thái hậu cũng phải tự mình trông coi rồi sao?

Lúc này trong điện không có mấy người, hoàng thượng không muốn chết, hắn cho rằng mình cần phải nhấn mạnh lại một vài lời với hoàng hậu.

Hắn bảo đám người lui ra rồi nói: "Hoàng hậu, ta đã nói với ngươi, sau khi ta chết đi thì sẽ cho ngươi chôn cùng. Ngươi xác định là không cho đồ gì vào trong thuốc của ta sao?"

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Hoàng thượng, tăng thêm thì có sao? Người dám không uống ư?"

Hoàng thượng: "..."

Hắn quá sợ hãi, ngón tay càng không ngừng run rẩy, chỉ vào nàng mànói: "Ngươi... Sao ngươi dám?"

Tần Thu Uyển để tay hắn về trong chăn: "Ta còn trẻ, còn chưa muốn chết..."

Hoàng thượng có chút thả lỏng, nói cách khác, nàng không cho gì vào.

Lập tức nghĩ thấy không đúng.

Nàng không cho đồ vào, nhưng bệnh của hắn vẫn trị mãi không hết, như vậy chẳng phải bệnh của hắn không phải là do nàng hay sao? Nếu như thật sự là nàng ra tay thì bây giờ nàng thu tay lại, hắn vẫn còn có một chút hi vọng sống.

Nghĩ đến đây, hắn tỏ rõ vẻ chờ mong: "Hoàng hậu, ngươi thành thật nói với ta, rốt cuộc là có phải hay không?"

Tần Thu Uyển thản nhiên đáp: "Không phải."

Hoàng thượng: "..." Vậy thì tốt.

Lập tức, lại nghe nàng nói: "Cho dù phải thì ta cũng không nói cho ngươi."

Hoàng thượng: "..." Vậy rốt cuộc là có phải hay không?

 
Bình Luận (0)
Comment