Chương 368
Hoàng thượng quan sát tỉ mỉ nữ tử trước mặt, thấy giữa lông mày của nàng không có chút lo âu hay sợ hãi nào khi thấy phu quân bệnh nặng, vẫn luôn mang vẻ nhàn nhạt. Hơn nữa loại ánh nhìn lặng lẽ này làm hắn cảm thấy hắn rất hèn hạ cầu xin sự sống, còn nàng thì cao cao tại thượng.
Hắn vô cùng chán ghét loại cảm giác này, nghĩ đến cái gì đó, hắn đột nhiên hỏi: "Có phải ngươi đã biết là ai ra tay rồi hay không?"
Tần Thu Uyển biết.
Nàng vốn không muốn nhẫn nhịn nam nhân này nữa, nhưng khi nàng định động thủ thì lại phát hiện hoàng thượng đột nhiên nôn máu. Những ngày qua nàng âm thầm điều tra, cộng thêm việc Ân Thế An bên kia đã lấy được tin tức nên cơ bản đã có thể xác định, người hạ thủ chính là Thành vương.
Hoàng thượng thấy nàng không đáp, ánh mắt rơi vào ý cười hiểu rõ mọi chuyện bên môi nàng, tiếp tục hỏi: "Là ai?"
Tần Thu Uyển thở dài một tiếng: "Ngày trước ngươi nói là muốn ta chôn cùng, hẳn là đã hoài nghi người động thủ là ta. Nhưng thật sự không phải!"
"Đó là ai?" Hoàng thượng nhìn chằm chằm nàng.
Tần Thu Uyển lại cười một tiếng.
Hoàng thượng hồi tưởng lại một vài người và chuyện xảy ra sau khi mình lên ngôi, giật mình nói: "Thành vương?"
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Trên đời này người hận ngươi nhất là hắn, ngươi đến cả việc này cũng không nghĩ đến, đúng là đáng bị bệnh nặng."
Lúc này hoàng thượng vô cùng phẫn nộ, sau khi phẫn nộ, hắn dường như lại có chút tinh thần, lập tức muốn sai người tới thu dọn Thành vương và vây cánh của hắn. Nghe Tần Thu Uyển nói vậy, hắn cả giận nói: "Nếu ngươi đã biết, vì sao không sớm nói cho ta?"
"Ta cũng mới biết được." Tần Thu Uyển đứng lên: "Hoàng thượng sau hôm nay hẳn sẽ bề bộn nhiều việc, ta không làm phiền nữa."
Hoàng thượng nhìn bóng lưng của nàng, hỏi: "Ngươi không nói bậy chứ?"
Tần Thu Uyển không quay đầu lại: "Vị Chu đại nhân vẫn luôn phối dược giúp ngài là người rõ ràng nhất."
Hoàng thượng trợn mắt, Chu đại nhân đã quy hàng lúc hắn còn là Phong vương, cho nên hắn mới tìm ông ta để phối thuốc tráng dương. Gần đây bệnh tình hoàng thượng không thấy tốt hơn, đương nhiên cũng từng hoài nghi Thái y viện. Tất cả thái y đều thay nhau ra đi, nhưng vẫn luôn giữ lại ông ta, còn để ông ta phụ trách chuyện quan trọng nhất... Hoá ra ông ta lại phản bội hắn?
"Người đâu, mời Chu đại nhân đến đây!"
*
Thiên tử giận dữ, xác chết trôi vạn dặm.
Đế vương cho dù đã là nỏ mạnh hết đà thì cũng không thể khinh thường.
Ngày đó vào lúc chạng vạng tối, gạch xanh trong Triêu Hoa điện liền bao phủ bởi từng tầng máu. Chu thái y bị đánh chết, những cung nhân hắn thu mua cũng bị đánh chết.
Tiếc nuối nhất là đám cung nhân đến chết vẫn không chịu khai ra Thành vương, thậm chí một chữ cũng không đề cập.
Không có nhân chứng vật chứng cũng không sao, hoàng thượng đã nhận định là Thành vương hại mình nên cũng không cần chứng cứ. Hắn tìm mấy vị tâm phúc tới thương lượng, chỉ trong không quá hai ngày, Thành vương đã bị bắt trong một vụ đại án tham ô.
Nếu nói Thành vương làm việc trên triều đình nhiều năm như vậy đều quang minh lỗi lạc như tuyết trắng mùa xuân thì dĩ nhiên là lời nói dối, nhưng những chuyện hắn làm đều rất kín kẽ. Nếu như hoàng thượng muốn tra xét thì cũng sẽ không để đến tận bây giờ.
Đồng lý với việc hiện tại hoàng thượng sai người cáo trạng Thành vương tham ô kỳ thật là bịa đặt.
Hắn cũng không muốn bịa đặt, cũng muốn tìm ra chứng cứ chứng tỏ Thành vương phạm án để đưa hắn ta vào đại lao, nhưng hắn thực sự không tìm ra nổi. Hắn gấp gáp hãm hại như vậy chính là vì sợ mình không sống nổi.
Lần này vì là hãm hại, nên nếu không phải mấy nhân thủ đắc lực bên cạnh Thành vương đều đã vào đại lao thì lúc này sợ là đã giúp hắn ta rửa sạch oan khuất rồi.
Toàn bộ thời gian của mình, hoàng thượng gần như đều trong trạng thái mê man, thời gian thanh tỉnh thì rất ít nên có hơi điên dại. Tất cả những ai muốn giúp Thành vương cầu tình hoặc là lén lút thu nạp chứng cớ thì đều bị nhốt vào đại lao.
Dù đã bắt hết người, hoàng thượng vẫn chưa thu tay lại. Hắn tìm một cung nhân khác, liều chết xác nhận Thành vương đầu độc đương kim hoàng thượng.
Thành vương đương nhiên là phải làm rõ. Bên Hình bộ phái người tra ra, lại dùng trọng hình, hai bút cùng vẽ, rất nhanh đã tìm được dấu vết để lại.
Cũng là vào lúc này, trong hậu cung Tần Thu Uyển nhận được tin tức, nói là Thành vương trong thiên lao muốn gặp nàng.
Thành vương gặp nàng vào thời điểm quan trọng như này, tùy tiện tưởng tượng cũng có thể biết được nguyên do bên trong.
Bây giờ Thành vương và toàn bộ tâm phúc bị nhốt trong lao, phàm là người cầu tình thì đều rơi vào tình cảnh giống thế. Cho nên người trên triều đình dù biết có thể có oan khuất thì cũng không dám tùy ý mở miệng.
Đây rõ ràng chính là bàn cờ giữa hai huynh đệ hoàng gia, ai bị cuốn vào thì đều không may! Đại nhân trên triều đình đều có người nhà, lỡ như bị giam vào đại lao không được giải oan thì cả một nhà coi như xong.
Không có triều thần nào giúp, cho nên người duy nhất Thành vương có thể tìm chỉ có hoàng hậu là nàng.
Tần Thu Uyển từng hạ độc Thành vương, chuyện này làm hắn kiêng kị rất lâu, nhưng bây giờ, chuyện này liền biến thành nhược điểm để Thành vương uy hiếp nàng.
Mà nhược điểm này lại có đầy đủ chứng cứ.
Thành vương không có chứng cứ, nhưng Tần Thu Uyển đã từng nói qua cho hắn biết chuyện nàng hạ độc hoàng thượng.
Tần Thu Uyển không đáp lại lời mời của Thành vương, hôm sau, Hình Bộ liền phái người đến nói là tìm hoàng thượng.
Ngay sau đó, Triêu Hoa điện liền phái người đi mời.
Hoàng thượng vẫn nằm ở trên giường, điều khác biệt so với trước kia chính là lúc này tinh thần hắn minh mẫn hơn rất nhiều, một đôi mắt như chim ưng sắc bén chăm chú nhìn Tần Thu Uyển. Sau khi bảo hạ nhân lui ra, hắn trầm giọng hỏi: "Ngươi thật sự hạ độc hắn? Còn đem chuyện ta trúng độc nói cho hắn?"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Trước đó hắn muốn uy hiếp ta, khuyên ta làm thái hậu, còn muốn khi nhục ta, thế là ta liền..."
Hoàng thượng á khẩu không trả lời được, thật lâu sau mới hỏi: "Vì sao ngươi không nói cho ta?"
Tần Thu Uyển bất đắc dĩ đáp: "Lúc ấy chung quanh tối như mực, hạ nhân đều bị hắn đuổi đi, ngươi cũng không ở đó. Nếu ta không động thủ thì bây giờ đã bị hắn khi nhục rồi."
Hoàng thượng hít sâu mấy hơi, không còn đắn đo việc này nữa. So với việc nàng bị Thành vương khi nhục rồi bị uy hiếp phản bội của mình thì hạ độc tự vệ vẫn tốt hơn một chút. Hắn lại hỏi: "Vậy vì sao ngươi lại đem chuyện ta trúng độc nói cho hắn biết?"
Tần Thu Uyển trừng mắt nhìn: "Chỉ là muốn nói rõ mà thôi, lỡ như hắn không tin, trực tiếp làm náo loạn lên thì lại là một đống phiền phức. Lúc ấy ta nói ngươi trúng độc gần một năm không thể giải, hắn lập tức liền ngoan ngoãn nghe ta."
Hoàng thượng nghẹn lời.
Nàng nói chuyện có lý có cứ, hoàng thượng vậy mà lại không tìm ra chỗ để trách cứ, nhưng cứ như vậy buông tha hắn lại không cam tâm, bèn trách mắng: "Những việc này ngươi hoàn toàn có thể nói với ta."
Mặt Tần Thu Uyển lộ vẻ giễu cợt: "Giữa hai chúng ta vốn dĩ không có tình cảm, ngươi còn tràn đầy oán giận với ta. Nói cho ngươi, ngươi giúp ta thì tốt, nếu như không giúp, thậm chí còn thuận nước đẩy thuyền thì đến lúc đó ta phải làm sao bây giờ?"
Nếu hoàng thượng mượn chuyện nàng hạ độc Thành vương, công khai cho nàng vào đại lao thì nàng muốn ra cũng không ra được. Đến lúc đó chỉ có thể mặc hắn làm càn.
Hoàng thượng: "..."
Nếu sớm biết Thành vương cũng cần năm ngày phải uống giải dược thì hắn hoàn toàn có thể cho vào trong đó thêm dược liệu, vô tri vô giác giết chết hắn ta, cần gì phải phiền toái như hiện tại?
"Việc này ta sẽ giúp ngươi đè xuống, ngươi..."
Nghe hắn nói như thế, Tần Thu Uyển lên tiếng ngắt lời: "Ngươi lo chuyện bại lộ nên muốn diệt khẩu, đó là chuyện của ngươi, đừng nói là giúp đỡ ta. Ta không chịu nổi đâu."
Hoàng thượng chợt phát hiện Cam Miên Miên rất biết phỏng đoán lòng người, hắn chỉ mở miệng là nàng đã nghĩ ra được chuyện hắn sắp làm. Nàng thông minh như vậy, tại sao lúc trước hắn lại cho rằng nàng ngoan ngoãn nghe lời chứ?
Ban đầu lúc Cam Miên Miên tiến vào Vương phủ, suốt hơn nửa năm đó, tuy bị hắn khi nhục nàng cũng chỉ biết khóc, không hề biết phản kháng. Nhưng bây giờ nàng lại đột nhiên khai thông. Nghĩ đến đây, sắc mặt hoàng thượng nghiêm nghị, hắn nói: "Những thứ thuốc kia là ai đưa cho ngươi?"
Kỳ thật, điều hắn càng muốn hỏi hơn là ai đã thay đổi nàng?
Đúng là nhờ có thuốc kia, Cam Miên Miên mới đột nhiên mạnh mẽ, trở nên cường ngạnh như vậy. Nếu như trước đó đã có thì hẳn là sẽ không ngoan ngoãn hơn nửa năm đó.
"Có người kín đáo đưa cho ta." Tần Thu Uyển làm bộ hồi tưởng: "Sau này ta không còn gặp lão phụ nhân kia nữa rồi."
Hoàng thượng chợt thấy kinh hãi.
So với việc bị Cam Miên Miên quản thúc thì hắn càng sợ hơn việc phía sau nàng còn có người muốn khống chế hắn.
"Người kia bộ dạng thế nào? Tuổi tác bao nhiêu?"
Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Hoàng thượng yên tâm, lão phụ nhân kia chắc chỉ là chướng mắt việc ta bị ngươi hà hiếp nên mới xuất thủ tương trợ mà thôi."
Hoàng thượng nào dám yên tâm?
Tâm hắn loạn như ma: "Ngươi nhớ lại đi, lát nữa ta bảo họa sư đến Phượng Ninh cung, ngươi vẽ người kia ra cho ta." Dừng một chút, hắn lại nói: "Thành vương không gây thêm phiền phức cho ngươi, việc này ngươi nợ ta một món nợ ân tình."
Người sắp chết rồi, thiếu ân tình một trăm người thì có sao?
Tần Thu Uyển miêu tả cho họa sư vẽ ra một lão thái thái hiền hòa.
Bên này vừa vẽ xong, Tần Thu Uyển đã nhận được tin tức. Thành vương ở trong đại lao sợ tội nên tự vẫn.
Hoàng thượng hạ chỉ phế bỏ tước vị Thân vương của hắn, không cho vào Hoàng Lăng. Đồng đảng còn lại thì điều tra rõ tội danh rồi xử trí theo luật.
Từ chỗ Chu đại nhân, hoàng thượng biết được phương thuốc khiến mình hư nhược, bèn cho các thái y còn lại xem xét rồi phối thuốc lại.
Hoàng thượng không còn suy yếu nữa, nhưng thân thể hao tổn trước đó trong lúc nhất thời đã không thể hồi phục trở lại.
Hoàng thượng khỏe lên, thái hậu rất là cao hứng. Ngày hôm đó, còn cố ý tới hẹn Tần Thu Uyển cùng đi thăm hắn.
"Hoàng thượng, Chu đại nhân kia đã bị người ta thu mua, vậy thuốc tráng dương hắn cho con cũng không thể uống tiếp. Hơn nữa, bây giờ thân thể con suy yếu, nếu muốn uống bổ thân thì nên chờ sau khi khỏi hẳn đã."
Ngụ ý của thái hậu là muốn hoàng thượng không uống thuốc của Tần Thu Uyển nữa.
Thế nhưng thứ này có thể bỏ sao?
Hoàng thượng bây giờ đã yếu thành như vậy, nói nhiều mấy câu đã mệt đến mức thở ra khí, làm sao có thể chịu nổi đau đớn như thế?
"Mẫu hậu, trẫm hiểu rõ." Hoàng thượng nói với giọng chắc chắn, không muốn Thái hậu tiếp tục nói đến việc này nữa: "Hiền Phi gần đây còn phải chép cung quy sao?"
Trước đó hoàng thượng mê man rất nhiều, tỉnh lại còn phải vội vàng hỏi chuyện tiền triều. Cho dù Dương Yên Vũ có thể tới thăm thì cũng chỉ một lát là sẽ bị đuổi đi. Cho nên, nàng ta vẫn luôn không thể tìm được cơ hội cầu tình cho mình, hoàng thượng cũng không nhớ ra được việc này.
Cũng vào lúc này, hắn muốn làm cho thái hậu chú ý... Tốt nhất là gây sự với hoàng hậu một trận, cho nên mới nhắc tới việc này.
Tần Thu Uyển vẫn luôn nhớ kỹ việc này, hoàng thượng không cầu tình, nàng sẽ giả bộ như không biết. Ma ma đi theo Dương Yên Vũ chép cung quy ngày nào cũng đi đúng giờ.
"Hôm qua vẫn còn chép."
Hoàng thượng đanh mặt lại: "Hoàng hậu, ngươi nên có chừng có mực."
Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ xem thường: "Lát nữa thần thiếp sẽ phái người đi nói một tiếng."
Ngay trước mặt thái hậu, Tần Thu Uyển vẫn rất nể mặt hoàng thượng.
Thái hậu không hỏi nhiều, bà ta cũng không thích Dương Yên Vũ. Chuyện hậu cung dưới quyền hoàng hậu, bà ta hỏi quá nhiều thì cũng không có lợi gì cho quan hệ của họ. Hơn nữa, Hồ phi tiến cung, nếu như bà ta làm hoàng hậu khó xử, hoàng hậu lại làm khó xử Hồ phi thì lại rất phiền phức.
*
Bệnh tình của hoàng thượng đã khỏe lên, bất luận là tiền triều hay là hậu cung thì dù muốn yết kiến cũng không còn gian nan như trước kia nữa.
Chỉ cần hoàng thượng nguyện ý, cộng thêm thời cơ phù hợp thì bình thường đều có thể gặp.
Triều thần đến thăm nối liền không dứt, đến buổi chiều cửa cung đóng lại thì Tần phi hậu cung lại liên tiếp chạy tới. Nhưng nếu bàn về sủng ái nhất thì cũng chí có Dương Yên Vũ.
Tần Thu Uyển thân là hoàng hậu, lại thêm cả việc có chuyện bí mật với hoàng thượng nên đương nhiên là muốn gặp lúc nào đều có thể gặp. Còn lại ba vị Tần phi thì khác biệt, có thể nhìn thấy hoàng thượng hay không toàn dựa vào tâm trạng của hoàng thượng.
Cho nên, nhìn thấy Dương Yên Vũ tùy ý ra vào Triêu Hoa điện, đương nhiên là bọn họ sẽ vô cùng đố kỵ.
Dương Yên Vũ rất nhanh đã phát hiện hoàng thượng rất ưu đãi mình, nhưng nhìn thấy hoàng hậu cũng khác biệt với ba vị Tần phi còn lại, trong nội tâm nàng ta liền hơi khó chịu. Trước đó hoàng hậu còn phạt nàng ta gần hai tháng chép cung quy... Hơn nữa, vì trước kia hai người từng có ân oán nên nàng ta lại không nhịn được liền muốn làm hoàng hậu khó chịu.
Một ngày nọ, Tần Thu Uyển vừa tới Triêu Hoa điện, Dương Yên Vũ cũng đến ngay sau đó.
Bây giờ Tần Thu Uyển có một sở thích khá thú vị, đó là thích cố ý lưu lại khi hoàng thượng và Dương Yên Vũ ở cùng một chỗ.
Dương Yên Vũ vào cửa, nhìn thấy hoàng hậu cũng ở đây, cảm thấy càng thêm bất mãn, bèn nói: "Hoàng thượng, thần thiếp còn muốn cùng ngài đọc sách, nay có người khác ở đây, thần thiếp cảm thấy không có ý tứ lắm."
"Người khác" này đương nhiên là chỉ hoàng hậu.
Nay hoàng thượng đã được quang minh chính đại cùng ý trung nhân, bây giờ lại đi một lượt qua quỷ môn quan nên tình cảm đang rất nồng nhiệt. Cho nên cũng đặc biệt chán ghét hoàng hậu làm kỳ đà cản mũi.
Nhưng hắn cũng không dám lên tiếng đuổi.
"Hoàng hậu cũng lo lắng cho ta."
Dương Yên Vũ: "..."
"Hoàng thượng, thần thiếp cũng rất lo lắng cho ngài."
Cách Tần Thu Uyển, hai người ẩn ý đưa tình.
Tần Thu Uyển nhìn thấy mà cánh tay nổi lên một tầng da gà. Dương Yên Vũ nghiêng đầu nhìn nàng: "Hoàng hậu nương nương, vừa nãy thần thiếp nghe nói hình như Thục phi muội muội lại bị bệnh."
Từ sau khi bị hoàng thượng đánh đập, trong một tháng cũng phải có gần nửa tháng Thục phi sinh bệnh. Có lẽ là bị dọa, hoặc cũng có thể là bởi vì bị thương năng quá nên tái phát bệnh.
Hoàng thượng đã tìm được lý do đuổi người: "Hoàng hậu, ngươi thay trẫm đi thăm nàng ấy đi."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Bây giờ hoàng thượng sai khiến ta càng thêm thuận miệng rồi."
Hoàng thượng rũ mắt nói: "Nếu như hoàng hậu cảm thấy mệt mỏi thì có thể phân một chút công vụ cho Yên Vũ."
Tần Thu Uyển cười lạnh: "Có phải muốn ta chia cả vị trí hoàng hậu cho nàng ta luôn hay không?"
Dương Yên Vũ cúi đầu.
Hoàng thượng miễn cưỡng nở một nụ cười: "Hoàng hậu nói đến đâu rồi, trẫm không có ý này."
Đợi đến khi Tần Thu Uyển rời đi, Dương Yên Vũ mới dám buông lỏng, đi đến bên giường ngồi xuống, đưa tay giúp hoàng thượng xoa trán: "Phong lang, thiếp thực sự sợ hoàng hậu..." Nàng ta vươn tay, chỉ vào vết chai trên ngón tay: "Đây là hậu quả khi thiếp bị phạt chép cung quy."
Hoàng thượng nhìn thấy thì thương tiếc nói: "Oan ức cho nàng rồi."
Dương Yên Vũ quả thật cảm thấy có chút oan ức, tiến cung lâu như vậy, nhất là vào những ngày hoàng thượng bệnh nặng, nàng ta đã có thể thấy rõ rất nhiều chuyện. Ví dụ như, hoàng thượng chưa chắc đã có thể sống thật dài thật lâu, cho dù còn sống thì cũng có rất nhiều chỗ bất đắc dĩ, không thể che chở nàng ta cả một đời.
Tựa như là lần bệnh nặng này, mỗi lần Dương Yên Vũ tới đều bị người của thái hậu đuổi đi. Hơn nữa, nàng ta phải chép cung quy lâu như vậy, nhưng vẫn luôn không thể tìm được cơ hội cầu tình.
Có rất nhiều việc cần hoàng thượng làm, nàng ta tuy cũng ở trong đó nhưng lại không dễ thấy, hoàng thượng không để ý tới nàng ta cũng là chuyện thường tình... Tóm lại, quyền thế vẫn nên nắm trong tay mình là tốt nhất.
Thừa dịp bây giờ hoàng thượng để bụng với nàng ta như vậy, có một số việc phải lập tức nhắc đến!
Dương Yên Vũ thở dài một tiếng: "Phong lang, là thiếp sai rồi. Nếu như lúc trước phụ mẫu đồng ý cho mối hôn sự của chúng ta thì Hoàng hậu nương nương cũng sẽ không bị kẹp ở giữa chúng ta."
Hoàng thượng rất tán thành.
Ánh mắt Dương Yên Vũ liếc trộm vẻ mặt của hắn, lại cười cười: "Cũng may hai chúng ta hữu duyên, quanh đi quẩn lại vẫn về với nhau, về sau chúng ta còn có thể ở bên nhau suốt quãng đời còn lại. Nếu như không có hoàng hậu thì càng tốt hơn..." Lời ra khỏi miệng, nàng ta lại giả bộ giật mình vì mình thất ngôn, vội vàng bịt miệng lại, nhanh chóng giải thích: "Phong lang, không phải là thiếp ghét bỏ hoàng hậu... Chàng nghe thiếp giải thích... Thiếp thực không dám ghét bỏ..."
Nàng ta gấp đến độ vành mắt đỏ bừng, đột nhiên nhào vào trong ngực hoàng thượng: "Phong lang, chàng hiểu ý của thiếp không?"
Hoàng thượng thương tiếc vỗ lưng của nàng ta: "Ta cũng muốn sống mãi bên nàng."
Dương Yên Vũ e dè nói: "Nhưng hoàng hậu cứ muốn ngăn cản chúng ta..." Chàng không thể phế nàng ta sao?
Hoàng thượng cũng nghĩ như vậy!
Hắn nằm mơ cũng muốn phế Cam Miên Miên đi, sau đó chém nàng ta thành muôn mảnh. Đáng tiếc hắn không thể làm vậy.
Hoàng thượng đi đến được bước đường bây giờ nên cũng không phải là hạng người ngu xuẩn, đương nhiên là hiểu được ý trong lời nói của Dương Yên Vũ. Nhưng có một số việc không tiện nói cho nàng, hắn chỉ nói: "Hoàng hậu phẩm tính đôn hậu, không có chỗ chỉ trích."
Không thể phế!
Dương Yên Vũ không hài lòng với câu trả lời này.
Hắn là đế vương.
Cam Miên Miên chỉ là một nữ nhân hậu cung, hoàng thượng không thích thì bất cứ lúc nào cũng có thể phế đi mới đúng! Chắc chắn còn có chuyện gì mà nàng ta không biết.
Mục đích không thể đạt được, Dương Yên Vũ rất là không cam tâm. Nhưng nàng ta cũng biết mình không thay đổi được ý nghĩ của hoàng thượng mà chỉ có thể chầm chậm mưu toan.
Có câu gặp mặt ba phần tình, muốn để hoàng thượng chán ghét Cam Miên Miên thì trước tiên phải ngăn cách hai người đã. Nghĩ đến đây, Dương Yên Vũ e dè nói: "Thiếp nghe nói, hoàng hậu vẫn còn giúp chàng nấu thuốc? Phong lang, chàng nằm ở trên giường, trong lòng thiếp cũng rất lo lắng, muốn vì chàng làm chút chuyện. Hoàng hậu sự vụ bận rộn, thuốc này của chàng... không bằng giao cho thiếp đi."
Nếu như có thể thì nàng ta cũng không muốn phó thác bất cứ việc gì cho ai, chỉ muốn tự mình làm hết.
Hắn khoát tay áo: "Hoàng hậu đã làm quen, nàng đừng quan tâm nữa, rảnh rỗi thì đến chăm sóc ta là được."
Dương Yên Vũ: "..."
Cam Miên Miên chỉ là người có dung mạo tương tự nàng ta, tại sao lại có thể có được ưu đãi này của hoàng thượng? Đến cả chính chủ như nàng ta còn không rung chuyển được địa vị của Cam Miên Miên, hoàng thượng cũng vậy, nàng ta đã trở về rồi thì còn giữ lại Cam Miên Miên để làm gì?
Hoàng thượng không muốn, vậy nàng ta sẽ tự mình làm!
Lại đến kỳ hạn năm ngày, Tần Thu Uyển lại bưng một bát thuốc đi đến Triêu Hoa điện. Nhưng còn chưa tới gần cổng, đã đụng phải Dương Yên Vũ trên đường nhỏ.
Dương Yên Vũ khẽ cười tiến lên thi lễ: "Hoàng hậu nương nương, thuốc này có thể giao cho thần thiếp được không?"
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Hoàng thượng có chỉ, thuốc này không được để bất luận kẻ nào nhúng tay vào, nhất định phải để bản cung tự mình đưa đến tận miệng hắn."
Trong mắt Dương Yên Vũ tràn đầy tức giận, nhưng vì từng bị trừng trị mấy lần nên nàng ta cũng đã có kinh nghiệm, không dám phản bác hoàng hậu, bèn nói: "Vậy thần thiếp cùng ngài đi vào."
Hai người cùng nhau tiến vào điện, hoàng thượng vừa mới đuổi đại thần đi, nhìn thấy hai người thì thuận miệng hỏi: "Hai người các ngươi sao lại đi cùng với nhau vậy?"
"Đưa thuốc cho chàng đó." Dương Yên Vũ và hoàng thượng xưng hô rất tùy ý, ít khi dùng kính ngữ.
Hoàng thượng ở trước mặt nàng ta cũng rất ít khi xưng trẫm.
Nàng ta bưng một bát thuốc trên khay nha hoàn của nàng ta mang tới bưng qua: "Hoàng thượng, đây là thuốc thiếp tự tay làm." Lại bổ sung: "Là phương thuốc Trương thái y cho."
Hoàng thượng: "..."
Tần Thu Uyển giơ tay lên, che đi ý cười bên môi.
Sau khi Chu thái y xảy ra chuyện thì phương thuốc "bổ thân" hoàng hậu nấu cho hoàng thượng đã là Trương thái y làm.
Lúc này thân thể hoàng thượng hao tổn nghiêm trọng, đương nhiên không thể uống thuốc bổ. Hắn lắc đầu cự tuyệt: "Trẫm không nên phụ tâm ý của hoàng hậu."
Dương Yên Vũ kinh ngạc, lập tức lã chã chực khóc: "Hoàng thượng ghét bỏ thần thiếp sao?"
Nhìn nàng ta thương tâm, trong lòng hoàng thượng cảm thấy không được tốt lắm, lập tức vươn tay về phía Tần Thu Uyển: "Hoàng hậu, thuốc!"
Ma ma bưng khay lên, còn chưa tới gần, người hầu bên cạnh Dương Yên Vũ đã lặng lẽ vươn chân ra.
Trước mặt ma ma có khay cản trở, không nhìn thấy cái chân phía dưới, sau khi đi lên chân bị cản trở nhào về phía trước. Khay trong tay bay ra, chén thuốc kia trực tiếp rơi xuống đất.
Hết thảy mọi chuyện chỉ phát sinh trong một khoảnh khắc, hoàng thượng đang muốn nhắc nhở ma ma nhưng đã không kịp. Hắn nhìn thuốc và cái bát vỡ vụn dưới đất, trong lúc nhất thời đã phản ứng không kịp.
Dương Yên Vũ đưa tay che miệng lại, kêu lên: "Sao ma ma lại không cẩn thận như vậy?" Lại nhìn về phía Tần Thu Uyển nói: "Hoàng hậu nương nương, người bên ngài cần phải dạy bảo lại thôi, thất lễ ngay trước mặt hoàng thượng có thể sẽ bị nhập tội đấy!"
Một câu nói xong, nàng ta lại tiếp tục quay người bưng chén thuốc lên, thổi thổi rồi cười đưa đến bên môi hoàng thượng: "Phong lang, xem ra đây là thiên ý rồi."
Hoàng thượng nhìn chén thuốc trước mắt, đưa tay đẩy ra.
Dương Yên Vũ kinh ngạc, lần này là thật sự kinh ngạc, nàng ta thực sự không ngờ hoàng thượng vậy mà lại không muốn uống thuốc nàng ta đưa tới. Hay là hắn không tin nàng... Không thể nào, trước đó nàng ta còn đưa điểm tâm qua, nhưng hoàng thượng còn không để cung nhân thử món ăn thử trước mà đã trực tiếp ăn rồi.
Nàng ta nhìn hoàng thượng, sắc mặt kinh nghi bất định, lập tức vành mắt dần dần đỏ lên: "Phong lang, vì sao chàng..."
Tần Thu Uyển ở một bên xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, lên tiếng nói: "Hoàng thượng, ngươi chớ cô phụ tâm ý của Hiền Phi."
Hoàng thượng trầm mặt: "Hoàng hậu, ngươi mau đi làm lại đi."
Nếu không, lát nữa hắn sẽ đau bụng chết mất.
Tần Thu Uyển cười một tiếng, xoay người rời đi, lúc gần đi vẫn không quên khiêu khích: "Muốn làm gì thì vẫn nên xem lại thân phận của mình. Nếu không thì chỉ làm trò hề cho thiên hạ mà thôi!"
Sắc mặt Dương Yên Vũ xanh trắng đan xen.
Nàng ta bỗng nhiên tức giận, bưng chén thuốc kia đến trước mặt hoàng thượng, cả giận nói: "Phong lang, chàng thay lòng rồi!"
Hoàng thượng phủ nhận.
Dương Yên Vũ không buông tha: "Vậy vì sao chàng không chịu uống thuốc của thiếp? Đây là thuốc thiếp tự mình nấu, không có vấn đề gì cả!"
Hoàng thượng thở dài một tiếng: "Ta đã uống quen thuốc của hoàng hậu rồi."
Lý do như vậy đương nhiên không làm Dương Yên Vũ hài lòng, nàng ta khóc nói: "Chỉ là thuốc mà thôi, có thể có tay nghề như nào? Chẳng lẽ còn có thể biến đắng thành ngọt sao?"
Hoàng thượng không thể nói cho nàng ta biết nội tình, mặc dù cảm thấy nàng ta đang làm loạn, nhưng người không biết chân tướng thì vẫn có thể thông cảm được. Hắn cố đè xuống nỗi uất ức trong lòng, lên tiếng trấn an.
Lần này Tần Thu Uyển nấu thuốc, chỉ bảo ma ma đưa qua.
Ma ma đưa đến ngoài điện, bị người của Dương Yên Vũ ngăn lại cướp đi chén thuốc.
Một bên khác, sau khi Tần Thu Uyển đưa thuốc đi xong liền đưa hài tử cho nhũ mẫu rửa mặt. Nhưng vừa mới ôm hài tử ra từ trong nước, y sam còn chưa kịp mặc thì đã nghe nói Triêu Hoa điện xảy ra chuyện.
Triêu Hoa điện xảy ra chuyện chẳng khác nào là hoàng thượng xảy ra chuyện.
Nàng trời sinh tính cẩn thận, khẽ quấn quần áo cho hài tử rồi mới ôm nó chạy về phía bên kia.
Thân thể hoàng thượng luôn là chuyện gấp gáp nhất trên đời này. Lúc Tần Thu Uyển chạy tới, vừa vặn đụng phải thái hậu ở cửa ra vào.
Thái hậu không nhiều lời, thậm chí còn không kịp nhìn hài tử trong ngực nàng một cái đã cầm lấy tay áo của nó đi vào bên trong.
Lúc này ở trong Triêu Hoa điện, hoàng thượng đau đến mức lăn lộn khắp giường, thái y thì lại không biết là làm sao.
Dương Yên Vũ bên cạnh gấp đến độ khóc lóc liên tục, nhìn thấy Thái hậu đến thì cứ như là tìm được chủ tâm cốt, lập tức tiến lên: "Thái hậu nương nương, thần thiếp không biết tại sao hoàng thượng lại như vậy."
Tần Thu Uyển như có điều suy nghĩ: "Thuốc ta đưa tới đâu."
Mặt Dương Yên Vũ lộ vẻ chột dạ: "Uống rồi!"
"Nếu như uống rồi thì hoàng thượng sẽ không đau như vậy." Tần Thu Uyển vừa mới tiền lên phía trước hai bước, hoàng thượng trên giường đã khẽ vươn tay kéo tay áo của nàng lại, ánh mắt cầu khẩn.
Dương Yên Vũ lập tức choáng váng, đến giờ phút này, nàng ta có ngu ngốc đến mấy cũng biết thuốc của hoàng hậu và thuốc của nàng ta vốn dĩ không hề giống nhau. Thứ hoàng thượng uống cho tới nay cũng không phải là thuốc tráng dương bổ thân gì cả.
Tần Thu Uyển hỏi lại: "Thuốc của ta đâu?"
Dương Yên Vũ ngập ngừng nói: "Đã... đổ..."
Hoàng thượng cứng đờ thân thể, trong ánh mắt hắn nhìn Tần Thu Uyển tràn đầy hận ý, nhưng ngữ khí vẫn rất hòa hoãn, thậm chí còn mang ý cầu khẩn: "Hoàng hậu... Làm phiền ngươi..."
Tần Thu Uyển thở dài một tiếng: "Được rồi."
Thái hậu ở bên cạnh nhìn mà không hiểu ra sao.
Tần Thu Uyển bóp lấy tay của hoàng thượng, dùng tay của mình ngăn trở động tác của hắn, quay đầu kiên nhẫn giải thích với thái hậu: "Trước khi hoàng thượng đăng cơ đã sinh ra một căn bệnh lạ, cứ năm ngày phải uống thuốc một lần. Chuyện này đương nhiên là càng ít người biết càng tốt, cho nên, từ trước tới nay đều là thần thiếp nấu thuốc. Vừa nãy thần thiếp mang chén thứ nhất tới thì bị người bên cạnh Hiền phi ngáng trượt chân, chén thứ hai, vì thần thiếp phải gấp rút rửa mặt cho hoàng tử nên không thể tự mình đưa đến. Kết quả lại bị Hiền phi đổi đi."
Nàng quay lại nhìn Hoàng thượng, nói: "Hoàng thượng, người nhịn một chút, đừng nói gì, thần thiếp sẽ đi làm lại."
Ba chữ "đừng nói gì" được nhấn mạnh.
Hoàng thượng đau đến mức răng run lên, dù lúc này hắn có muốn nói cho Thái hậu biết tình hình thực tế thì cũng không nói được nhiều lời như vậy.
Hơn nữa, mạng nhỏ còn ở trong tay người khác, hắn không dám nói.
Tần Thu Uyển nhìn con mắt của hắn, lại nói: "Người yên tâm, thần thiếp còn nhớ lời người từng nói." Nàng mở miệng, đưa lưng về phía mọi người dùng môi hình nói: Chôn cùng!
Hoàng thượng thấy thế thì càng thêm yên tâm, lập tức buông lỏng tay của nàng ra, lại bắt đầu lăn lộn trên giường.
Thái hậu tức giận: "Người đâu, dẫn Hiền phi đi!"
Dương Yên Vũ choáng váng, lớn tiếng kêu oan: "Thái hậu nương nương, người hãy nghe thần thiếp giải thích..."
Tần Thu Uyển lập tức lên tiếng: "Bệnh tình của hoàng thượng vẫn luôn ổn định, trước kia cũng không đau đớn như vậy."
Gần như rõ ràng nói hoàng thượng khó chịu như vậy cũng là bởi vì Hiền Phi cho hắn uống thuốc không đúng bệnh.
Dương Yên Vũ trợn mắt: "Cam Miên Miên, ngươi nói bậy." Nói xong còn đẩy nàng ra.
Thái hậu đang vô cùng nóng ruột, nghe thấy nàng ta ầm ĩ như thế thì lập tức quát lớn: "Phạm thượng, mang về nhốt lại. Đợi bệnh tình hoàng thượng khỏe lên thì sẽ truy cứu!"
Hoàng thượng đau đớn khó nhịn, muốn mở miệng cầu xin cũng không có tinh thần. Nghĩ đến việc chỉ giam giữ một lát thì Hiền Phi cũng sẽ không xảy ra chuyện, hắn lập tức không hao tâm tốn sức mở miệng nữa, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện uống giải dược.
Lần này đau đớn rất khủng khiếp, thật sự làm hắn có ảo giác như sắp chết.
Điều này càng làm cho hoàng thượng quyết định, không thể để Cam Miên Miên quản thúc nữa. Chờ sau khi uống xong giải dược, trước kỳ hạn ngày thứ năm, vô luận như thế nào cũng phải moi được phương thuốc ra từ miệng của nàng!
Tần Thu Uyển trở về sắc thuốc, hoàng thượng vội vàng uống xong, đau đớn đã giảm bớt nhưng hắn vẫn cảm thấy quanh thân bất lực, thân thể nặng nề vô cùng. Nhưng mà tốt xấu gì cũng đã hết đau rồi.
Thái hậu nhìn thấy hắn không thống khổ nữa thì cũng buông lỏng một chút, vuốt mồ hôi trên đầu đi, tiến lên hỏi: "Phong nhi, có muốn tìm đại phu xem qua hay không?"
"Không cần." Hoàng thượng mở miệng. Nhưng phát hiện không có âm thanh, hắn quá sợ hãi, lại mở miệng lần nữa để xem có phát ra tiếng không.
Sau mấy lần, hắn đã có thể xác định... Hắn bị câm rồi.
Bất giác, hoàng thượng giương mắt nhìn về phía Tần Thu Uyển.
Vẻ mặt Tần Thu Uyển vô cùng nghi hoặc: "Hoàng thượng, làm sao vậy?"
Hoàng thượng nhìn về phía thái hậu, muốn xác nhận, nhưng lại phát hiện mình không nhấc được cánh tay, ngón tay cũng không cử động được. Hắn tỏ rõ vẻ sợ hãi, muốn động đậy nhưng lại phát hiện mình không thể động.
Thái hậu phát hiện có gì không đúng, tiến lên mấy bước: "Phong nhi, con làm sao vậy?"
Tần Thu Uyển kinh ngạc bịt miệng lại, vành mắt có chút đỏ lên: "Lúc trước đại phu phối dược cho hoàng thượng đã từng nói, nếu không uống thuốc đúng hạn thì có thể tê liệt toàn thân, không thể động đậy nổi..."
Hoàng thượng: "..."
Thái hậu nghiêng đầu nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng không giống như giả mạo, sợ tới mức toàn thân run rẩy: "Không, không thể nào!" Bà ta cất giọng hô: "Gọi thái y vào."
Hoàng thượng phát bệnh, thái y tiến vào xem bệnh. Có người nói hắn đã bất toại bán thân, là loại nghiêm trọng nhất, có thể khỏe lên hay không... đều phải xem ý trời.
Mắt thái hậu tối sầm lại, trực tiếp ngã xuống đất ngất đi.
Hoàng thượng hung dữ trừng mắt nhìn Tần Thu Uyển, há miệng muốn nói, nhưng chỉ chảy ra nước bọt.
Tần Thu Uyển ngồi ở bên giường, ôn nhu giúp hắn lau khóe môi: "Hoàng thượng đừng nóng vội, người sẽ khá hơn thôi."
Hoàng thượng không tin.
Lúc này hắn vô cùng hối hận vì mình trước kia không vạch trần hoàng hậu, hiện tại miệng không thể nói, thân không thể động, chỉ có thể mặc cho nàng ta muốn làm gì thì làm.
*
Hoàng thượng đã bệnh rồi.
Hắn nằm ở trên giường như ông lão gần đất xa trời, mà có lẽ còn có thể nghiêm trọng hơn. Lão nhân gia trước khi mất còn có thể dặn dò vài câu di ngôn, nhưng hoàng thượng một chữ cũng không nói nổi.
Thái hậu tỉnh lại, vội vàng tìm danh y khắp nơi trong thiên hạ cho nhi tử.
Về phần truy cứu, Hiền phi là người nhi tử yêu quý nhất, bà ta tạm thời không tiện động vào, chỉ sợ kích thích khiến bệnh tình của nhi tử càng nặng thêm.
Mà hoàng hậu... Lúc ấy thái hậu thấy rõ ràng, nhi tử không hề có chút mâu thuẫn nào đối với bát thuốc hoàng hậu bưng tới, cứ như không kịp chờ đợi mà nhào tới uống. Dưới cái nhìn của bà ta, hoàng hậu cũng không nói dối.
Sau khi cẩn thận nghe ngóng, biết được hoàng hậu suốt một năm cứ cách năm ngày đều đưa thuốc cho hoàng thượng, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Thái hậu hỏi thăm hai cung nhân biết nội tình và mấy cung nhân khác ngẫu nhiên biết việc này xong thì cũng bỏ đi hoài nghi với hoàng hậu.
Hơn nữa, hoàng thượng bây giờ đã bệnh thành như vậy, tất cả đại phu đều nói là gần như không có khả năng khỏe lên. Như vậy thì không thể không cân nhắc đến việc lập thái tử.
Dòng dõi duy nhất của hoàng thượng chỉ có đứa con của hoàng hậu. Vào thời điểm như vậy, hoàng hậu không thể xảy ra chuyện gì!
Hiền phi bị giam ở Trường Xuân cung cả ngày chửi ầm ĩ, luôn mồm miệt thị hoàng hậu, Thái hậu vì giang sơn truyền thừa đã trực tiếp mang thuốc cho nàng ta uống, để nàng ta mê man cả ngày.
Hậu cung không bình yên, mà sau khi biết tin về bệnh tình của hoàng thượng, cả triều đình cũng rung động.
Rất nhanh đã có mấy vị trọng thần dâng tấu chương cầu lập trữ quân.
Hành động lần này vừa đúng ý của thái hậu. Cho nên chỉ trước sau hai ngày, Đại hoàng tử còn chưa đầy tuổi đã được lập làm Thái tử. Thái hậu còn chọn ra ba vị thái phó, Ân Thế An là một vị trong số đó, lại chọn Tứ hoàng tử đã là Tương quận vương làm nhiếp chính vương, tạm thay hoàng thượng xử lý triều chính.
Triều đình tạm thời an ổn, chính Tần Thu Uyển dâng tấu chương nói là hoàng thượng bệnh nặng, thân là hoàng hậu không thể trốn tránh được trách nhiệm, chủ động xin phế hậu.
Thái hậu đương nhiên là không muốn.
Thái tử do hoàng hậu sinh ra, là đích tử chính thống. Nếu như mẫu thân thái tử không còn là hoàng hậu thì sợ là sẽ lại có thêm khó khăn trắc trở. Thế là, bà ta bèn cực lực đè xuống việc này.
Tiếp đó trong vòng mấy tháng, nhiếp chính vương tính tình nhẹ nhàng, dễ dàng bị triều thần chi phối. Sau đó thái hậu đã buông rèm chấp chính, nhưng bà vì lo lắng cho bệnh tình của nhi tử, lại muốn che chở nương gia nên vì lực lao lực quá độ nên đã bị bệnh liệt giường.
Trong lúc này, hoàng hậu cũng đưa ra không ít quyết định lợi quốc lợi dân, dần dần, hoàng hậu cũng đứng ra quản lý công vụ.
Thái hậu cũng không phản đối chuyện này, dưới cái nhìn của bà ta, hoàng hậu không có nương gia hữu lực mà chỉ một lòng muốn che chở thái tử. Cho nên bà ta không chỉ không ngăn trở, mà còn giúp nàng.
Tần Thu Uyển có Ân Thế An giúp đỡ nên quyền nói chuyện trên triều đình càng lúc càng lớn.
Mấy tháng sau rất nhiều sổ sách đều được đưa đến trước mặt nàng.
Ở trong số đó, Tần Thu Uyển và Ân Thế An đương nhiên đã bỏ ra rất nhiều tâm lực. Nhưng cũng may, kết quả được rất nhiều người hài lòng.
Cũng là bởi vì hai người xử sự nhẹ nhàng, đối đãi triều thần công chính, có công thì thưởng, có tội thì phạt nên càng thêm được lòng người.
Tần Thu Uyển rất ác, còn cố ý mang đống sổ sách đến Triêu Hoa điện. Những lúc đó, thường xuyên có thể nhận được ánh mắt ghen ghét của hoàng thượng.
Mùa xuân tháng ba, phong cảnh vừa đẹp.
Thái tử đã đủ tuổi, đang chập chững học đi. Hoàng thượng trên giường thì gầy gò vô cùng, hốc mắt hãm sâu, vừa nhìn là đã hiểu số mệnh không còn bao lâu.
Tần Thu Uyển đương bận rộn nghiêng đầu đối mặt với ánh mắt của hắn, bỗng nhiên bật cười, đi đến bên giường ngồi xuống.
"Hoàng thượng, quốc khố của ngươi thực sự là không quá sung túc, lương bổng ở biên quan trước tiên cần phải dự sẵn, đê đập Hoàng Hà đã có một đoạn không tu sửa..." Nàng cầm một phần khác lên: "Rất nhiều triều thần dâng tấu chương muốn tu sửa lại địa cung của ngươi đó."
Nghe thấy câu nói cuối cùng của nàng, hoàng thượng trợn mắt há hốc mồm nói.
Tần Thu Uyển cẩn thận nhận ra khẩu hình: "Chôn cùng?"
Nàng liền chỉ vào chóp mũi của mình: "Ngươi muốn ta chết?"
Trong ánh mắt hoàng thượng tràn đầy đắc ý.
Tần Thu Uyển trầm mặc: "Ngươi và Dương Yên Vũ đã rất lâu không gặp, nàng ta gần đây luôn làm loạn đòi tới phụng dưỡng ngươi, ngươi có muốn gặp hay không?"
Hoàng thượng nhắm nghiền hai mắt.
Thân là nam nhân, hắn không muốn để bộ dạng tiều tụy lại vô năng, chỉ có thể mặc cho người ta làm thịt này của mình xuất hiện trước mặt người trong lòng.
Tần Thu Uyển không hiểu được ý nghĩ phức tạp của hắn, chỉ thuận miệng hỏi một chút rồi lại đặt tâm tư vào nơi khác.
Từ ngày đó trở đi, hoàng thượng không chịu ăn gì nữa.
Thân thể hắn vốn đã suy yếu, sau ba ngày thì đã nằm ở trên giường thoi thóp, chỉ còn lại một hơi.
Có không ít trọng thần trong triều và Tần phi hậu cung chạy tới nơi đây.
Hoàng thượng miệng không thể nói, thân không thể động, muốn dặn dò vài câu cũng không được. Chỉ là nhìn thật sâu vào Dương Yên Vũ trong đám Tần phi đang khóc lóc thương tâm không thôi.
Tần Thu Uyển tiến lên: "Hoàng thượng không nỡ rời xa Hiền Phi sao?"
Hoàng thượng nhìn nàng thật lâu, lại liếc mắt nhìn thái tử được thái hậu ôm vào trong ngực, dần dần mất đi hô hấp.
Hoàng thượng băng hà, bầu không khí trong Triêu Hoa điện bi thương không thôi.
Đương nhiên, có bao nhiêu thương tâm thật sự cũng chỉ có người khóc tự mình biết.
Lúc xử lý tang sự cho hoàng thượng, cung nhân đã lặng lẽ đem cái ý chỉ chôn cùng hoàng hậu kia ra ngoài.
Đương nhiên, cung nhân cũng không ngốc, lúc này hoàng hậu đã buông rèm chấp chính, không thể tùy ý chết theo được nên đã lặng lẽ đi tìm thái hậu.
Thái hậu lúc này người đầu bạc tiễn người đầu xanh, thương tâm bi thống, đã ngất rất nhiều lần. Hiện tại còn nhận ra tinh lực của mình đang dần không tốt, khi nhìn thấy thánh chỉ kia, bà ta có chút không hiểu.
Nhưng mà bây giờ hoàng hậu không thể chết theo được!
Thái tử tuổi nhỏ, không có mẫu thân bà ta không yên lòng. Nghĩ nghĩ, bà ta bèn nói: "Hoàng thượng yêu Dương thị vô cùng, nếu đã hạ chỉ muốn cùng nàng ta chết chung huyệt thì cứ làm theo lời nói đi."
Giải quyết rất dứt khoát.
Thậm chí cũng không nói chuyện thánh chỉ cho hoàng hậu biết, chuyện cứ như vậy mà được định ra.
Hoàng thượng còn trẻ như vậy đã ra đi, Dương Yên Vũ nằm mơ cũng không ngờ được. Nàng ta bây giờ đừng nói đến việc làm hoàng hậu, thậm chí còn không có năng lực sinh hạ hài tử để bảo vệ mình. Sau nỗi bi thống thì cũng cố gằng tìm đường lui cho mình.
Nhưng đường lui còn chưa nghĩ ra, thánh chỉ đã đến.
Khi biết được mình sắp bị chết theo, Dương Yên Vũ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Vì vậy đã cực lực phản kháng uống chén rượu độc do cung nhân thái hậu phái tới, trong một chút mất tập trung nàng ta đã chạy thoát ra được Trường Xuân cung.
Đầu nàng ta không nghĩ được gì cả, chỉ chạy ra bên ngoài cửa cung.
Đáng tiếc, nàng ta vẫn không đánh lại được nhóm cung nhân ở sau lưng.
Sau khi uống xong rượu độc, Dương Yên Vũ bất chấp danh giá, cơn đau đớn trong bụng truyền đến, nàng ta bèn lớn tiếng mắng chửi hoàng đế đã chết đi.
Người chết là lớn nhất, bất luận hoàng thượng khi còn sống như thế nào thì hắn cũng là hoàng đế, có chết cũng không cho phép có người chửi rủa nên lập tức liền có cung nhân đi lên bụm miệng nàng ta lại.
Lúc hoàng thượng đưa tang, bên cạnh có một bộ quan tài nhỏ cùng nhập táng với hắn vào Hoàng Lăng.
*
Tần Thu Uyển rất dễ tính.
Hết hiếu kỳ, Khang Viện Viện chủ động xin rời đi.
Tần Thu Uyển không ngăn cản, nhưng mà, phi tần của hoàng thượng muốn tái giá thì cũng không có ai dám cưới. Không bao lâu sau, Thục phi trong cung đã chết bệnh.
Cùng lúc đó, quý phủ của Khang đại nhân ở ngoài cung đã có thêm một vị biểu tiểu thư từ đâu xuất hiện. Sau này được đưa đến nơi khác, cả một đời đều không trở lại.
Như phi vẫn luôn ở trong cung, Tần Thu Uyển cũng không ép buộc nàng ta. Như phi ở trong cùng hết ngăm hoa, nấu nước, hào hứng còn đi ra ngoài câu cá, thật sự biết tìm thú vui, cuộc sống coi như là thú vị.
Về phần Hồ phi, nàng ta vẫn luôn ở Từ Ninh cung chăm sóc thái hậu.
Ba năm sau, thái hoàng thái hậu cũng đã đến lúc chết.
Trước khi chết, bà ta gọi Tần Thu Uyển vào dặn dò: "Thái tử và giang sơn, ai gia giao cho ngươi."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Thái hậu yên tâm."
Thái hậu rất là suy yếu, trầm mặc nói: "Thiền Y là cô nương tốt, sau khi ai gia đi, ngươi cũng nên cho nàng ta chết bệnh giống với Thục phi đi."
Tần Thu Uyển tiếp tục gật đầu: "Xin nghe theo người."
Thái hậu nhìn mặt nàng, bỗng nhiên thấp giọng hỏi: "Hoàng thượng thật sự có bệnh lạ sao?"
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Vậy chẳng lẽ không phải?"
Hai người đối mặt với nhau, trong mắt thái hoàng thái hậu là sự ngỡ ngàng. Tần Thu Uyển đưa tay kéo tay áo màu vàng sáng ra, lộ ra cánh tay trắng nõn.
Lúc này trên cánh tay là lít nha lít nhít tổn thương cũ kỹ do roi gây ra, vết sẹo một tầng chồng lên một tầng, Tần Thu Uyển cười hỏi: "Trên người của ta còn nhiều nữa, thái hậu muốn nhìn không?"
Thái hoàng thái hậu phải đến sau này mới phát hiện tính tình nhi tức mình sát phạt quả đoán không thua gì nam nhi, thời gian dần trôi trong lòng cũng dâng lên nghi ngờ.
Lúc này thấy nhi tức cho mình nhìn những vết sẹo này... Bà ta làm gì còn không hiểu?
Những gì hoài nghi đã trở thành sự thật, thái hậu bỗng nhiên kích động. Đương nhiên, bà ta giờ chỉ còn lại một hơi, vừa kích động đã trực tiếp ra đi.
Tần Thu Uyển thở dài một tiếng, giúp bà ta đắp kín chăn mền: "Ngươi chịu khó dạy bảo nhi tử nhiều một chút thì cũng không có kết quả như vậy."
Trong sử thượng Yến quốc đã có một khoảng thời gian thịnh thế như thế.
Mà người mở ra khoảng thời gian thịnh thế này, không phải là vị đế vương kia, mà là một vị Thái hậu.
Hậu thế xưng là Khang Bình thái hậu.
Lúc Khang Bình thái hậu buông rèm chấp chính, nhi tử vừa mới đầy tuổi. Hậu thế ghi chép, trong lúc nàng tại vị, quốc khố sung túc, cuộc sống an bình, bách tính mọi nhà dư thừa lương thực. Khắp các nơi đầy những thư viện và thiện đường thu lưu người già yếu tàn tật. Lúc đó, chính là lúc có rất nhiều con cháu hàn môn bộc lộ tài năng, cũng là lúc tham quan ô lại ít nhất. Sau này mấy trăm năm thịnh thế của Yến quốc cũng được vững chắc.
Nhưng phàm là nữ nhân tài giỏi thì đều không tránh được một vài lời truyền ngôn phong hoa tuyết nguyệt. Vị Thái hậu này cũng giống vậy, dã sử có câu, Ân thái phó trên triều đình có quan hệ không tệ với nàng.
Ân thái phó cả đời không lập gia đình, chỉ nghe theo mệnh lệnh của nàng. Vào ngày thái hậu ra đi, hắn cũng chết tại phủ của mình, như thế càng làm tăng thêm không ít suy đoán.
Hậu thế vì vậy còn tạo ra không ít thoại bản có nội dung: hai người ái mộ lẫn nhau nhưng do thân phận hạn chế nên không thể gần nhau, thực sự cảm động lòng người, làm cho người ta rơi lệ.