Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 364 - Chương 369

Chương 369
Cam Miên Miên mặc một bộ tố y vết thương chằng chịt, phúc thân thi lễ với Tần Thu Uyển.

Nhìn thấy bộ dáng nhu nhu nhược nhược của nàng ta, Tần Thu Uyển có hơi hoảng hốt, vì giờ nàng đã không còn nhớ được bộ dáng của Cam Miên Miên lúc mình nhập vào nữa rồi.

"Phụ mẫu ta may mắn mà có được ngươi, mới được an hưởng tuổi già." Cam Miên Miên tỏ rõ vẻ cảm kích.

Nàng ta không nói gì về những ân oán trước kia, rất nhanh đã tiêu tán.

Bình sứ trên bàn lại nhiều thêm một chút.

*

Tần Thu Uyển mở to mắt, phát hiện mình đang đứng ở cổng của một căn tiểu viện.

Viện tử cổ xưa, diện tích chung quanh cũng không lớn, ngoại trừ một chậu hoa chim quyên nở rộ ở góc xó xỉnh ra thì không có thêm màu sắc rực rỡ nào nữa. Lúc này nguyên thân đang cầm một cái nồi, trong lòng ngập tràn tức giận.

Tần Thu Uyển không có ký ức, nhưng nhìn điệu bộ này thì hẳn là nàng đang muốn ngăn cản thiếu niên trong viện định đi ra ngoài.

Thiếu niên kia khoảng mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt tỏ rõ vẻ kiệt ngạo bất tuần, thấy nàng nhìn sang thì vẻ mặt lập tức như hung thần ác sát: "Ngươi nhìn cái gì? Ta không lấy đồ của nhà ngươi, tại sao ngươi không cho ta đi?"

Đã từng giúp nhiều người như vậy, Tần Thu Uyển cũng phát hiện ra, những người cần nàng giải oan thì đều rất có phẩm hạnh.

Nguyên thân đang ngăn cản thiếu niên này, nếu như không có hiểu lầm, vậy thì hắn ta chắc chắn là tặc.

Tần Thu Uyển vẫn ngăn cản: "Ngươi thật sự không lấy sao?"

"Không!" Thiếu niên nói với giọng điệu chắc chắn.

Tần Thu Uyển một bước cũng không nhường: "Vậy ngươi để cho ta lục soát đi!"

Thiếu niên tỏ rõ vẻ khinh thường: "Ngươi dựa vào cái gì?"

"Chỉ dựa vào việc ngươi trộm đồ của ta." Tần Thu Uyển giữ cửa chắn càng chặt hơn: "Ngươi không đi ra thì thôi, nếu ngươi muốn đi thì phải để ta lục soát."

Thiếu niên thấy nàng có thái độ cường ngạnh, hừ lạnh một tiếng, quay người trở về sương phòng.

Tần Thu Uyển nhận ra, trong viện mặc dù chỉ có nàng và thiếu niên, nhưng trong phòng xung quanh đều có người. Nàng đóng cửa lại, bỏ cái nồi vào phòng bếp, bắt đầu tiếp thu ký ức.

Nguyên thân tên là Trương Miêu Nương, sinh ra ở một phủ thành thuộc địa bàn quản lý của Dậu quốc, song thân đều là tiểu nhị làm việc trong cửa hiệu, nàng còn có một người ca ca và tỷ tỷ, cả hai đều đã thành thân.

Vào năm Trương Miêu Nương mười hai tuổi, nàng đi vào trong một tửu lâu làm nha đầu thái thịt, bởi vì nàng làm việc chịu khó nhanh nhẹn, cũng không lười biếng nên hai năm sau đã được đầu bếp thu làm đồ đệ. Lần này, thân phận của nàng như nước lên thì thuyền lên, kỹ nghệ của nàng càng ngày càng tốt, tiền công cũng càng ngày càng cao.

Nhưng chuyện tăng tiền công cũng là chuyện sau khi thành thân, nàng vừa mới bái sư không lâu thì thân thích trong nhà đã rất nhiệt tâm kết hợp nàng với phu quân bây giờ là Triệu Trường Xuân, mấy tháng sau thì bọn họ thành thân.

Phu thê hai người đều làm việc trong cửa hiệu, sau khi thành thân tiền công tăng mạnh, thỉnh thoảng bọn họ còn được nghỉ ngơi một ngày, cuộc sống bình thản mà an bình. Một năm rưỡi sau, Trương Miêu Nương sinh ra trưởng nữ Triệu Bảo Ý, năm sau lại sinh hạ nhi tử Triệu Bảo Thư.

Trương Miêu Nương còn tưởng là cuộc đời của mình sau này sẽ chỉ nhìn hài tử lớn lên thành thân rồi sinh con, sau đó thì hầu hạ song thân, cả một đời cứ như vậy mà qua. Không ngờ, vào năm hài tử mười bốn tuổi, trong nhà bà bà lại tiếp nạp một thân thích từ xa đến đây tìm nơi nương tựa.

Cánh cửa két két một tiếng bị người ta đẩy ra, Tần Thu Uyển lấy lại tinh thần, người đứng ở cửa chính là phụ thân hài tử Triệu Trường Xuân.

Hắn lén lút nhìn thoáng qua trong viện rồi đóng cửa phòng bếp lại, đi tới trước mặt Tần Thu Uyển, lúc này mới hạ giọng nói: "Vừa nãy nàng khinh người hơi quá, lát nữa hãy đi nói lời xin lỗi với biểu muội đi."

Tần Thu Uyển nhíu mày: "Bạc của ta đã mất, đây chính là ba tháng tiền công của ta. Trong nhà này lại không có ngoại nhân đến, không phải là hắn thì là ai?"

"Nhưng chúng ta không có chứng cứ." Triệu Trường Xuân vô cùng nóng ruột: "Nàng nói nhỏ một chút, để người ta nghe thấy thì không hay lắm."

"Chỗ nào không hay?" Tần Thu Uyển không chỉ không thuận ý của hắn đè thấp giọng xuống mà ngược lại còn tăng lên: "Nếu trong lòng hắn không có quỷ, vì sao lại không cho ta soát người?"

Triệu Trường Xuân vội vàng dùng tay hạ thấp âm thanh xuống: "Nàng còn hăng hái như thế làm gì! Chúng ta ở chung một mái nhà, đều không phải là người ngoài. Nàng cứ so đo huyên náo đúng là không nên... Chờ đến khi nương biết thì lại tức giận cho xem."

"Đó là tiền công của ta, là tiền ta dùng mồ hôi đổi lấy, dù là Thiên Vương lão tử tới thì ta cũng muốn đòi lại." Tần Thu Uyển lách qua hắn, mở cửa phòng bếp ra, cất giọng nói: "Đến tối, nếu không trả bạc cho ta thì ta sẽ đi đến nha môn báo quan."

"Miêu Nương, nàng đang nói bậy bạ gì đó?" Triệu Trường Xuân tỏ rõ vẻ không đồng ý: "Cũng không có bao nhiêu bạc, coi như là tiêu cho người trong viện này đi. Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nàng còn sợ không đủ mất mặt sao?"

Tần Thu Uyển hỏi lại: "Bạc của ta mất đi thì ta sợ gì mất mặt?"

Lúc này, cửa sương phòng bên phải được mở ra, người đi ra là một nữ tử thân mang áo hồng chừng ba mươi tuổi, dung mạo thanh lệ, trên mặt không có dấu vết tháng năm, da thịt trắng nõn tinh tế tỉ mỉ. Nàng ta vừa ra thì giống như là cả viện đều sáng lên.

"Biểu tẩu, hình như muội nghe thấy tẩu và biểu ca cãi nhau, vì chuyện gì vậy?"

Ngữ khí ôn nhu, không nghe ra chút tức giận nào.

Người tới chính là biểu muội mang theo hai đứa con đến ở nhờ Triệu gia, Lâm Yểu Giai.

Triệu Trường Xuân áy náy đáp: "Biểu tẩu muội tối hôm qua đột nhiên bị mất tiền công, không biết là bị nàng ấy vứt đi nơi nào rồi nên bây giờ đang phát cáu với ta. Chuyện không liên quan tới muội, lát nữa tìm được bạc, nàng ấy sẽ bớt giận thôi."

"Không phải là ta làm mất, mà là bị người khác cầm đi. Trong viện chúng ta có trộm." Tần Thu Uyển nhấn mạnh: "Buổi tối hôm nay ta trở về mà còn không tìm được thì ta sẽ đi đến nha môn nhờ đại nhân tìm giúp. Lời này không phải nói đùa, ta nói được thì làm được."

Lời nói ngay thẳng như vậy, Lâm Yểu Giai đương nhiên đã hiểu ý của nàng, sắc mặt không tốt lắm: "Biểu tẩu muốn nói là ta trộm bạc của tẩu sao?"

Vành mắt nàng ta ửng đỏ: "Ta có thể thề với trời, tuyệt đối không nhìn thấy bạc nào cả."

Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Thấy cũng tốt, không thấy cũng được, tóm lại bạc của ta không thấy, lát nữa ta sẽ đi báo quan."

Nói xong thì vội vã rời đi.

Tửu lâu Trương Miêu Nương làm việc là một trong những tửu lâu lớn nhất ở nội thành, trong phòng bếp có hơn mười người, món nóng và rau trộn có người phụ trách, nàng chỉ xào các loại rau mà thôi.

Không khí làm việc trong phòng bếp khí thế ngất trời, Tần Thu Uyển vừa mới tới gần thì đã cảm thấy một cỗ nhiệt khí đập thẳng vào mặt. Giờ đang là đầu hạ, quanh thân nàng lập tức chảy đầy mồ hôi.

Thấy nàng đi vào, quản gia vội vàng thúc giục: "Có khách đến, ngươi mau lên đi."

Có ký ức của Trương Miêu Nương ở đây nên Tần Thu Uyển làm việc rất thuận tay. Đến khi nàng dừng lại, sắc trời bên ngoài đã tối đen, người trong phòng bếp hoặc ngồi hoặc đứng, bưng bát dùng cơm tối.

Cơm nước bên trong đại tửu lâu coi như là không tệ, mặc dù không có bao nhiêu thịt nhưng cũng không đến mức một chút thức ăn mặn cũng không có. Tần Thu Uyển đang ăn thì liền nghe thấy một tiểu nha đầu hô lên: "Miêu thẩm tử, nương ngài tới."

Tần Thu Uyển bưng bát đi ra ngoài, liền thấy Triệu mẫu đứng ở phía sau cửa.

Triệu mẫu thấy nàng ra, sắc mặt nhanh chóng lạnh lẽo: "Miêu Nương, ta nghe nói con muốn báo quan?"

"Đúng!" Tần Thu Uyển giả vờ như không thấy được cơn tức giận của bà ta, trực tiếp thừa nhận.

Triệu mẫu hạ giọng: "Con nghe ta, chuyện này chúng ta đừng so đo nữa."

"Không được!" Tần Thu Uyển ngữ khí kiên quyết: "Trong nhà không nuôi trộm!"

Triệu mẫu cả giận: "Không phải con muốn nói Yểu Giai là tặc đấy chứ? Con nhìn cách ăn mặc của nó đi, nó giống như là người thiếu chút bạc của con sao?"

"Con không quan tâm nàng ta thiếu hay không, dù sao thì việc nàng ta trộm bạc của con cũng là sự thật! Nếu nàng ta không trả, con sẽ mời đại nhân giúp con đòi lại công đạo. Làm gì có đạo lý lấy trộm bạc của người khác rồi còn bắt người ta nhường nhịn?" Tần Thu Uyển cười lạnh: "Con cũng không phải phụ thân của nàng ta."

Triệu mẫu tức giận vô cùng: "Ta đã lớn tuổi rồi, ta sẽ không hại các con, lần này con nghe ta đi."

Tần Thu Uyển nhìn ra chỗ khác: "Không nghe!"

Triệu mẫu bị tức suýt ngã ngửa: "Sao con cứ bướng bỉnh như thế chứ?"

Tần Thu Uyển không tiếp lời, nàng đã tan việc, ăn xong cơm, cởi hộ áo trên người xuống rồi liền đi về nhà.

Tất cả mọi người trong Triệu gia bao gồm cả Triệu Bảo Thư mới mười ba tuổi đều đi làm, ban ngày không ở nhà, buổi tối mới về.

Đã đến giờ, tất cả mọi người đều trở về, Tần Thu Uyển vừa vào cửa đã đi thẳng đến phòng của mình, lục tung một lượt rồi đi ra ngoài viện nói: "Trộm không trả lại, ta hiện tại sẽ đi báo quan!"

Triệu mẫu ngăn cản không cho nàng đi. Thấy mẹ chồng nàng dâu cãi nhau, Triệu phụ bên cạnh cũng không rõ lắm, hai tỷ đệ Triệu gia thì hai mặt nhìn nhau.

Triệu phụ nhìn về phía nhi tử: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Triệu Trường Xuân lau mặt một cái, nói chuyện kia ra.

Đúng vào lúc này, Lâm Vũ trong phòng vọt ra: "Ban ngày biểu thẩm không cho ta đi ra ngoài, nói là ta ăn trộm, còn muốn soát người, vậy giờ ngươi tới lục soát đi! Nếu như không lục được ra thì ngươi phải nói xin lỗi ta."

Một bên khác, Triệu Bảo Ý trong phòng kinh hô: "Nương, chỗ con có một lượng bạc!"

Lâm Vũ càng thêm hăng hái: "Ồ, rõ ràng là nữ nhi của ngươi cầm, ngươi còn muốn đổ tội cho ta. Mau xin lỗi đi."

Hai tỷ đệ Triệu gia đều giúp việc trong cửa hiệu bên ngoài, từ nhỏ đã không biết trộm cắp. Hơn nữa, Trương Miêu Nương từ trước đến nay đều không bạc đãi bọn chúng, Triệu Bảo Ý không cần thiết phải trộm bạc.

Ban ngày, Lâm Vũ còn không cho nàng soát người, lúc này lại mạnh mồm như vậy, rất rõ ràng, bạc trong phòng Triệu Bảo Ý chính là hắn nhét vào.

Nói thật, Tần Thu Uyển cũng không tức giận vì việc bạc bị trộm.

Đối với Trương Miêu Nương mà nói ba tháng tiền công rất nhiều, lại còn vất vả vạn phần, nhưng Tần Thu Uyển muốn kiếm bạc cũng không cần khổ cực như vậy. Nàng tức giận là vì Lâm Vũ là một thiếu niên lại tự tiện xông vào phòng một cô nương... Chính là bởi vì Triệu gia rất dung túng cho mẫu tử Lâm thị, cho nên, Triệu Bảo Ý mới bị tên Lâm Vũ khốn nạn này chà đạp.

Bây giờ tự mình vào phòng thì sẽ nhìn ra được một chút manh mối.

"Ta không xin lỗi, nếu ngươi cảm thấy ta bêu xấu ngươi." Tần Thu Uyển chỉ tay ra cổng: "Vậy cả nhà các ngươi dọn ra ngoài là được."

Triệu mẫu kinh ngạc, lập tức tiến lên ngăn cản: "Con nói mê sảng gì vậy?"

"Ta gả vào trong nhà này đã vài chục năm, sinh con dưỡng cái cho Triệu gia các người, việc tiếp đãi khách nhân trong nhà ta nói được mấy câu?" Tần Thu Uyển trầm giọng nói: "Tóm lại, hôm nay có bọn họ, ba mẫu tử bọn ta sẽ dọn đi, bà đi mà tìm người khác!”

Triệu mẫu thật sự không ngờ nhi tức lại tức giận như vậy.

Bà ta hơi không hiểu.

Tần Thu Uyển nhìn về Lâm Yểu Giai đứng dưới mái hiên không nói một lời: "Biểu muội, không phải ngươi khéo hiểu lòng người lắm sao? Không thấy được người một nhà bọn ta vì ngươi mà nhà tan cửa nát sao?"

Nếu hiểu chuyện như vậy thì nên biết điều rời đi mới đúng.

Lâm Yểu Giai đỏ bừng vành mắt: "Biểu tẩu, ta cũng không phải tới đây để ăn bám, chỉ là tạm cư mà thôi. Ta cũng đâu ở không, ta còn trả bạc, nếu tẩu đã không cho bọn ta ở lại thì bọn ta dọn đi là được."

Nói xong, nàng ta còn dặn dò nữ nhi bên cạnh: "Dao nhi, con đi thu dọn hành lý đi."

Thấy thế, Triệu mẫu liền vội vã tiến lên kéo Lâm Dao lại: "Đừng đi, cái nhà này có ta ở đây, không tới phiên người khác làm chủ."

Bà ta nhìn về phía Lâm Yểu Giai: "Yểu Giai, con cứ an tâm ở lại. Hết thảy có di mẫu lo, sẽ không để cho các con chịu ủy khuất."

Nói xong thì nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Miêu Nương, ngươi ở trong tửu lâu ai bị chọc giận, sao có thể trở về trút giận lên khách nhà ta? Ngươi còn không hiểu chuyện như thế..."

Tần Thu Uyển nói tiếp: "Vậy bà muốn như nào? Bỏ ta chứ gì?"

 
Bình Luận (0)
Comment