Chương 370
Cũng không đến mức như thế.
Trước hôm nay, tính tình của Trương Miêu Nương rất nhu thuận, giúp chồng dạy con, hiếu thuận trưởng bối, còn cần kiệm công việc quản gia, bởi vì ở tửu lâu làm bếp nên tay nghề cũng không tệ. Có thể xưng là ra được phòng ngoài, vào được phòng bếp, lại còn đẻ ra một trai một gái, người quen biết Triệu gia đều rất hâm mộ bọn họ có được một nhi tức như vậy.
Triệu mẫu muốn vẹn toàn đôi bên nên thuận miệng uy hiếp vài câu.
Bà ta đanh mặt lại: "Miêu Nương, hai đứa bé còn ở đây, ngươi nói lời mê sảng gì vậy?"
Nữ tử sau khi lấy chồng, hoặc là có người khác ở bên ngoài, hoặc là thực sự không chịu nổi mới trở về nương gia.
Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Ta không nói đùa." Nàng chỉ một ngón tay về phía Lâm Vũ tỏ rõ vẻ hờ hững bên cạnh: "Nương, ta vào Triệu gia nhiều năm như vậy, người hẳn cũng hiểu ta đôi chút, từ trước đến nay ta đều không phải là người biết mở mồm ra nói bậy. Ta nói bạc mất đi, vậy thì nhất định là đã bị trộm. Bây giờ bạc đã mất lại xuất hiện ở trong phòng Bảo Ý, không nói đến việc đám trộm này giở trò vu oan giá họa hèn hạ, mà chỉ nói đến việc một thiếu niên đã lớn như thế này, thừa dịp bọn ta không ở liền đi vào phòng Bảo Ý, rốt cuộc hắn có tâm tư gì?"
Lâm Vũ không được tự nhiên quay mặt đi, cường điệu nói: "Ta không trộm bạc, cũng không đi đến phòng người khác."
"Trộm hay không, chúng ta đều hiểu được." Tần Thu Uyển nói thẳng: "Giữa trưa rời đi ta có nói, nếu các ngươi trả bạc lại thì ta sẽ không truy cứu. Nhưng ngươi không được xâm nhập vào phòng nữ nhi của ta!"
Từ nãy đến giờ, Triệu Bảo Ý vẫn cúi đầu xuống nắm chặt tay áo, lúc này còn chảy ra hai hàng nước mắt.
Tần Thu Uyển thấy vậy bèn nói: "Bảo Ý, nếu bọn họ đã không chịu đi, vậy chúng ta đi là được. Con trở về thu dọn đồ đạc đi."
Tần Thu Uyển lại nhìn về phía Triệu Bảo Thư ở một bên khác: "Con cũng đi cùng."
Hai tỷ đệ hai mặt nhìn nhau, có chút chần chờ.
Cũng không thể trách bọn chúng, hai tỷ đệ bọn chúng từ nhỏ đến lớn, cho dù đi đến nhà ngoại tổ thì cũng là đi đến rồi về luôn, chưa từng ở lại địa phương khác. Chuyện hôm nay huyên náo lớn như vậy, bọn chúng đã không còn là hài tử ba tuổi, phụ mẫu cãi nhau, bọn chúng không giúp đỡ khuyên thì thôi, còn đổ thêm dầu vào lửa đi theo nương làm loạn... Như vậy thì đúng là không hiểu chuyện.
Triệu Bảo Ý nước mắt rưng rưng, bỗng nhiên khóc to chạy vào cửa.
Triệu Bảo Thư không hiểu lắm, trước khi tỷ tỷ đóng cửa đã vượt lên trước chen vào.
Ngay sau đó, Triệu Bảo Thư vọt ra, tỏ rõ vẻ xúc động và phẫn nộ, nắm đấm bóp chặt, mạnh mẽ trừng mắt nhìn Lâm Vũ.
Mặc dù Tần Thu Uyển không bí mật nói chuyện với Triệu Bảo Ý, nhưng cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Đời trước, sau khi mẫu tử bọn họ ở lại thì Triệu Bảo Ý đã phát hiện rương quần áo của mình bị người ta động vào. Nhưng cô chỉ là một tiểu cô nương, chuyện riêng tư như vậy cô không dám nói nên chỉ đành nhịn xuống.
Cũng mãi sau này, khi Triệu Bảo Ý bị làm nhục, lúc Trương Miêu Nương an ủi cô thì mới nghe nói đến việc này.
Tần Thu Uyển tiến lên kéo Triệu Bảo Thư lại: "Đi thu dọn đồ đạc, tối nay chúng ta sẽ đi."
Triệu Bảo Thư rất nghe lời, chạy vào phòng của mình.
Cậu bây giờ ở trong phòng bên cạnh kho củi, phòng ốc rách nát, đến cả cửa cũng không có, đồ vật bên trong cũng ít.
Triệu Trường Xuân thấy tình thế không đúng, biết là không nên vào phòng của nữ nhi nên đã đi theo nhi tử vào phòng, răn dạy: "Con cũng đã lớn như vậy rồi, sao còn đi theo nương con làm chuyện liều lĩnh thế? Ta không cho phép con đi!"
Triệu Bảo Thư vốn đang ở độ tuổi phản nghịch, từ nãy đến bây giờ cậu vẫn luôn đè ép phẫn nộ, nghe thấy phụ thân răn dạy, cậu chỉ một ngón tay ra ngoài: "Cái tên khốn nạn kia, lục lọi đồ của tỷ tỷ..."
Loại chuyện này rất bất lợi cho thanh danh của cô nương gia nên cậu có bi phẫn đến đâu thì vẫn ngừng nói.
Triệu Trường Xuân nghe thấy lời này, bèn hỏi: "Lục lọi đồ gì của tỷ tỷ?"
Triệu Bảo Thư cho rằng mình cần phải nói cho phụ thân biết chân tướng, bèn nói nhỏ lại: "Tiểu y!"
Triệu Trường Xuân: "..."
Hắn sửng sốt một chút, tỏ rõ vẻ không thể tin: "Có phải là có hiểu lầm hay không?"
"Không đâu." Triệu Bảo Thư oán hận nói: "Tỷ tỷ chính miệng nói, xưa nay tỷ ấy không biết nói dối."
Triệu Trường Xuân cũng cảm thấy chuyện này hơi khó giải quyết, lau mặt một cái, nhìn nhi tử đóng gói y phục, chỉ nói: "Ta sẽ đi nói rõ ràng với biểu cô của con, để muội ấy giáo huấn nó."
Triệu Bảo Thư trừng lớn mắt: "Phụ thân, hắn đã làm ra chuyện như vậy rồi vì sao người còn giữ hắn ở trong nhà? Người không sợ hắn khi nhục..."
"Im ngay!" Triệu Trường Xuân đanh mặt lại: "Chúng ta không thể phỏng đoán người khác như vậy, đó là biểu ca của con."
"Con không có loại biểu ca như vậy!" Thấy phụ thân còn ba phải, Triệu Bảo Thư cũng cho rằng mình nên cùng nương dọn đi. Vốn cậu còn có chút chần chờ lúc gói bao phục lại, bây giờ lập tức tăng nhanh động tác.
Triệu Trường Xuân kéo mấy lần nhưng không ngăn lại được, còn bị nhi tử mình đẩy ra lảo đảo hai bước.
Hắn không muốn tranh giành với nhi tử nữa, bởi vì chỉ cần ngăn cản được Trương Miêu Nương thì nhi tử và nhi nữ đương nhiên sẽ không đi được.
Đi ra cửa phòng, phát hiện ngoài cửa đã có hàng xóm âm thầm quan sát, Triệu Trường Xuân chỉ cảm thấy thật mỏi mệt.
Hắn đi đến bên cạnh Tần Thu Uyển, thấp giọng nói: "Người bên ngoài đều đang xem náo nhiệt, nàng đừng ầm ĩ như vậy nữa, lát nữa ta sẽ nói cho biểu muội biết việc này..."
Tần Thu Uyển hất tay hắn ra: "Nói gì?"
Nàng chỉ tay vào phòng Triệu Bảo Ý: "Triệu Trường Xuân, khuê nữ của ngươi đã lớn, ngươi lại để cho một tên thiếu niên kinh tởm như thế ở cùng với nó, không sợ người bên ngoài nói xấu hay sao? Vẫn là câu nói kia, nếu như bọn họ còn ở thì bọn ta sẽ đi!"
Lâm Yểu Giai phía bên kia nghe vậy, bèn nói: "Biểu tẩu, tẩu không cần kích động như vậy. Bọn ta đi là được."
Nàng ta vừa nói đi, Triệu mẫu đã vội vàng cản lại.
Bà ta quay ra nhìn Tần Thu Uyển, ánh mắt như là nhìn thứ phiền phức, đầy vẻ hung ác: "Để cho bọn họ đi đi, đừng ai cản hết!" Bà ta cười lạnh nói: "Hôm nay nếu ai dám bước ra khỏi cái cửa này, về sau cũng đừng mong vào nữa!"
Tần Thu Uyển ước gì được như vậy.
Triệu Bảo Thư đang thu dọn đồ đạc nghe nói như thế thì có hơi do dự.
Triệu Bảo Ý mở cửa, cúi đầu đi tới bên cạnh Tần Thu Uyển, giật giật tay áo của nàng: "Nương, hay là..."
Tần Thu Uyển ngắt lời cô: "Con định dành cả buổi để dọn hành lý đấy à?"
Triệu Bảo Ý không lên tiếng.
Tần Thu Uyển trở về phòng mình, lấy ra đống bạc nguyên thân để dành được trong những năm qua, lại đi đến phòng Triệu Bảo Ý, cầm bao quần áo nhỏ trên giường rồi kéo cô ra bên ngoài.
Lâm Yểu Giai tiếp tục tiến lên: "Biểu tẩu, chúng ta ở nhờ chỉ là nghĩ bây giờ cầm bạc đi ra bên ngoài ở trọ thì lại biếu không của cho người ngoài, chứ không muốn huyên náo đến mức để nhà mọi người không được an bình. Tẩu không cần như thế, bọn ta sẽ đi ngay."
Tần Thu Uyển mặc kệ nàng ta có đi hay không, mang theo hai đứa con đi ra cửa, sau lưng là tiếng Triệu mẫu kêu gào kịch liệt, nàng vẫn làm bộ không nghe thấy.
Thân thể Triệu Bảo Ý run nhè nhẹ: "Nương, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Trước tiên tìm nơi đặt chân đã." Tần Thu Uyển nhìn trước sau một chút: "Tìm người môi giới thuê một tiểu viện tử."
Nghe vậy, hai tỷ đệ đều có chút kinh ngạc.
Còn tưởng rằng nương sẽ dẫn bọn họ trở về nương gia ở mấy ngày, không ngờ lại trực tiếp thuê viện tử.
Chẳng lẽ nương thật sự không có ý định về Triệu gia nữa rồi?
Có cần phải như vậy hay không?
Tâm trạng Triệu Bảo Ý phức tạp khó tả. Nói thật, nếu còn ở lại trong nhà, cô thực sự có chút sợ hãi. Nhưng nương mang theo cô dời ra ngoài như thế, cô cũng rất sợ hãi.
Mẫu tử ba người còn chưa đi được bao xa, Triệu Trường Xuân sau lưng đã đuổi theo: "Nhiều người nhìn như vậy, không sợ mất mặt hay sao? Mau theo ta về nhà."
Tần Thu Uyển hất tay của hắn ra: "Ngươi bảo bọn họ cút đi, bọn ta tự nhiên trở về."
"Ngươi..." Triệu Trường Xuân tỏ rõ vẻ bất đắc dĩ: "Biểu muội đến đây tìm nơi nương tựa, chúng ta phải chăm sóc người ta. Cho dù là có hiểu lầm thì nói rõ ràng là được rồi, nàng làm gì phải gây sự như thế?"
"Chính là vì như thế!" Phu thê hai người ở trên đường cái cãi nhau làm cho mọi người rối rít ghé mắt. Triệu gia ở đây đã nhiều năm, trên cơ bản đều quen biết hết mọi người. Tần Thu Uyển cố ý đem chuyện khốn nạn Lâm Vũ làm để lộ ra, âm thanh tăng lên: "Làm khách thì phải có tự giác của khách, nhà chúng ta cho hắn ăn ngon mặc sướng, hắn thì hay rồi, còn ăn trộm bạc của ta. Ta có chiều khách thì cũng không nuôi thứ trộm cướp ở trong nhà. Đó không phải là thiện lương, đó là ngu dốt..."
Triệu Trường Xuân không ngờ nàng lại nói việc này ra, muốn đưa tay che miệng nàng lại.
Tần Thu Uyển còn lâu mới để cho hắn che.
Nàng lui về phía sau một bước: "Ngươi còn muốn đánh người sao?"
Triệu Trường Xuân: "..."
Trời đất chứng giám, hắn thật sự không muốn đánh người.
"Tóm lại một câu, chỉ cần trong nhà có khách thì bọn ta sẽ không trở về!" Tần Thu Uyển hạ giọng, hung ác nói: "Triệu Trường Xuân, khuê nữ cũng đã gọi ngươi một tiếng phụ thân. Ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn nó bị người ta khi nhục sao?"
Triệu Trường Xuân hơi biến sắc: "Miêu Nương, hắn không dám đâu!"
"Ngươi là giun đũa trong bụng hắn đấy à?" Tần Thu Uyển oán hận đẩy hắn ra: "Cút, chăm sóc khách nhân của ngươi đi, chớ quấy rầy bọn ta."
Nàng dẫn theo hài tử đi xuyên qua đám người.
Triệu Trường Xuân còn muốn đuổi theo, nhưng lập tức có phụ nhân nhiệt tâm kéo hắn lại: "Làm gì mà ầm ĩ như vậy, Miêu Nương vốn lành tính. Hai người các ngươi vì sao lại cãi nhau thế?"
Nhìn mẫu tử ba người biến mất trong đám người, Triệu Trường Xuân nào có tâm tư giải thích với ngoại nhân nữa?
Có câu: chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, chuyện Trương Miêu Nương không muốn tiếp đãi khách nhân làm loạn đòi về nương gia cũng không dễ nghe. Triệu Trường Xuân đẩy đám người ra, chúng phụ nhân lại càng hiếu kì hỏi: "Thân thích nhà ngươi ăn trộm hả?"
"Không có, chỉ là hiểu lầm thôi." Triệu Trường Xuân thuận miệng ứng phó, vội vã đuổi theo.
Mọi người đều nghe thấy lời mà Trương Miêu Nương vừa nói, rõ ràng là mẫu tử Lâm Yểu Giai trộm đồ mới khiến Trương Miêu Nương tức giận bỏ đi.
Tần Thu Uyển một đường phi nước đại, tìm người môi giới xong thì chọn một tiểu viện thích hợp để ở, trực tiếp thanh toán một tháng tiền thuê.
Viện tử không lớn, nhưng mẫu tử ba người ở vẫn rất rộng rãi, nơi đây chỉ cách Triệu gia một con đường.
Lúc Triệu Trường Xuân đuổi theo, Tần Thu Uyển đã cầm được chìa khoá tiễn người môi giới đi.
Nhìn viện tử trước mặt, Triệu Trường Xuân tỏ rõ vẻ không hiểu.
Phu thê cãi nhau vốn là bình thường, việc hôm nay Trương Miêu Nương tức giận cũng là bình thường. Nhiều năm qua mặc dù nàng rất ít khi dẫn hài tử về nương gia nhưng tức giận dọa về cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng dù thế nào cũng không đến mức thuê hẳn một cái viện tử mới chứ!
Lúc thuê viện tử, Tần Thu Uyển cố ý chọn một viện mà vừa mới có người ở qua, quét dọn sẽ không lao lực, đồ dùng bên trong coi như đầy đủ. Hai tỷ đệ bình thường đều làm việc ở bên ngoài, rất biết cách sắp xếp công việc, cho nên cả hai đã đến nhà hàng xóm bên cạnh mượn chổi bắt đầu quét dọn.
Lúc này trời đã tối, muốn đi ngủ sớm một chút thì cũng phải quét dọn sớm một chút.
Sau khi sửng sốt một chút, Triệu Trường Xuân tiến lên phía trước nói: "Miêu Nương, nàng thật sự muốn ở lại đây sao? Nếu không ở được một tháng thì chẳng phải là uổng phí bạc..."
Hai phu thê sống cùng nhau nhiều năm như vậy, vẫn luôn tiết kiệm từng đồng tiền công, bình thường đến cả đồ ăn ngon cũng phải xem ngày mới dám mua.
"Nếu ngươi rảnh rỗi thì giúp quét dọn một chút đi." Tần Thu Uyển không ngẩng đầu lên: "Ta không rảnh nghe ngươi nói nhảm, không làm được gì thì cút cho ta."
Triệu Trường Xuân chỉ cảm thấy nàng không hề nói lý.
"Trương Miêu Nương, nàng thật sự không muốn ở cùng ta nữa?"
Tần Thu Uyển không quay đầu lại: "Là ngươi không muốn ở cùng ta mới đúng! Hôm nay ta nói nhiều lời như vậy, nhưng ngươi nghe câu nào cũng cho rằng là ta cố tình gây sự."
Theo Triệu Trường Xuân, Trương Miêu Nương tức giận như vậy hẳn là vì Lâm Vũ đã lục rương quần áo của nữ nhi.
Nhưng bọn họ là thân thích, có chuyện thì cứ nói ra, làm gì phải huyên náo khó coi như vậy?