Chương 371
Triệu Trường Xuân đứng đây cũng đã có thể tưởng tượng ra được hàng xóm chung quanh sẽ bàn tán thế nào về ba người Lâm Yểu Giai.
"Miêu Nương, chúng ta là phu thê với nhau nhiều năm như vậy, ta luôn cảm thấy nàng rất tốt, rất khéo hiểu lòng người, chứ không bao giờ ngờ được nàng lại có thể quá đáng như vậy." Hắn tiến lên một bước, dùng thanh âm vẻn vẹn hai người nghe được để nói: "Lâm Vũ là một đứa bé, chỉ là hiếu kì mà thôi, lát nữa ta sẽ bảo biểu muội giáo huấn nó một trận là được."
"Hắn chính là một tên khốn nạn." Tần Thu Uyển biết hắn không giúp đỡ mà chỉ ở bên cạnh quấy rầy, quả thực là phiền chán, bèn kéo lấy cánh tay của hắn ném ra ngoài cửa: "Ngươi bao che cho cái loại này thì bản thân ngươi cũng không phải thứ gì tốt, trước kia là mắt ta bị mù. Cút đi!"
Vừa dứt lời, nàng đã mạnh mẽ đóng cửa lại.
Sau đó, bất luận Triệu Trường Xuân kêu gào như thế nào, nàng cũng không mở cửa nữa.
Căn phòng được quét dọn xong xuôi, trên giường không có đệm chăn, Tần Thu Uyển trầm ngâm một lát: "Tối nay chúng ta đi đến nhà trọ ở trước. Trước khi đi thì xem xét trong phòng ngoài phòng một chút, nhìn xem cần cái gì, ngày mai hẵng đi chọn mua sau."
Triệu Bảo Ý có chút bất an: "Nương, chúng ta thật sự sẽ ở nơi này sao?"
"Đúng vậy." Tần Thu Uyển ngữ khí kiên quyết: "Chỉ cần bọn họ không dời đi thì chúng ta sẽ không quay về."
Thực ra, Tần Thu Uyển cũng không cho rằng mẫu tử bọn họ sẽ phải ở chỗ này quá lâu.
Người như Lâm Yểu Giai thật sự coi trọng thanh danh của mình, nếu nghe thấy bên ngoài bàn tán việc nàng ta đuổi chủ nhân đi thì có lẽ cũng ngồi không yên.
Buổi sáng hôm sau, mẫu tử bọn họ bắt đầu làm việc.
Tần Thu Uyển vừa tới tửu lâu liền thấy Triệu mẫu.
Triệu mẫu ngồi xổm trên mặt đất, thấy nàng tới thì lập tức tiến lên: "Miêu Nương, ai cho ngươi lá gan đi ra ngoài thuê viện tử?"
"Dù gì cũng đã thuê, bà cứ cho bọn họ ở lại đi, chờ bọn họ đi rồi thì mẫu tử bọn ta sẽ trở lại." Tần Thu Uyển nhìn thoáng qua cửa sau: "Quản gia đang thúc giục ta, bà đừng cản trở ta làm việc."
Những năm qua, Trương Miêu Nương sống ở Triệu gia coi như là như ý, nguyên do lớn nhất chính là nàng có thể làm trù nương rất giỏi, tửu lâu cũng trả cho nàng tiền công rất cao.
Mặc dù so ra thì vẫn kém ba vị đầu bếp còn lại trong tửu lâu, nhưng so với người Triệu gia thì cũng là người có tiền công cao nhất. Lúc này Triệu mẫu nghe nàng nói như thế thì cũng không dám dây dưa nữa.
Đại trù phòng nhiều người, mỗi người đều có một ít tiểu tâm tư. Nhưng Trương Miêu Nương làm việc nhanh nhẹn, thỉnh thoảng còn nguyện ý giúp đỡ những người còn lại, bởi vậy, chuyện bọn họ lục đục với nhau từ trước đến nay đều không liên luỵ đến nàng.
Giữa trưa rảnh rỗi, Tần Thu Uyển đi mua không ít đồ vật.
Bận rộn đến tối, nàng mang theo bao lớn bao nhỏ đi ra cửa sau, liền thấy Triệu Trường Xuân đang chờ ở nơi đó.
Triệu Trường Xuân thấy nàng mua nhiều đồ như vậy, sửng sốt một chút: "Nàng thật sự không có ý định về nhà?"
Tần Thu Uyển hỏi lại: "Ngươi cho rằng ta nói đùa với ngươi?"
Đồ cũng đã mua, không tiện trả lại. Triệu Trường Xuân tiến lên vươn tay: "Ta giúp nàng cầm."
Tần Thu Uyển nhường lối: "Không cần!"
Đầu nàng cũng không quay lại: "Ta đã quen thuộc bên cạnh không có nam nhân nào trợ giúp, giả vờ như mình là một quả phụ, nếu không, thời gian này sợ là không vượt qua nổi."
Sắc mặt Triệu Trường Xuân đúng là một lời khó nói hết: "Nàng nói gì vậy?"
Tần Thu Uyển không trả lời, ngược lại hỏi: "Lâm Yểu Giai sẽ dọn đi sao?"
Triệu Trường Xuân trầm mặc: "Muội ấy muốn chuyển đi, nhưng nương cản lại." Hắn hạ giọng: "Nương lặng lẽ nói với ta, Lâm Yểu Giai đã thương lượng rằng ở nhà một tháng sẽ trả cho chúng ta ba lượng bạc."
Trương Miêu Nương không hề biết chuyện này.
Triệu mẫu không có ý định nói cho nàng, còn để nàng ngày nào cũng đến giữa trưa trở về nấu cơm cho bọn họ. Rõ ràng là muốn bí mật giấu đi số bạc này.
Nhưng mà, như Trương Miêu Nương biết, Triệu mẫu không lấy được đồng nào, ngược lại còn mất đi không ít.
Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ mỉa mai: "Đã cầm được chưa?"
Triệu Trường Xuân tỏ rõ vẻ không đồng ý: "Làm sao lại không cầm được? Biểu muội nhìn giống người thiếu bạc à?"
Nhìn nàng ta ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, đúng là không giống người thiếu bạc. Tần Thu Uyển hỏi lại: "Nếu không thiếu, vì sao lại trộm tiền công của ta?"
Triệu Trường Xuân á khẩu không trả lời được, hồi lâu sau mới giải thích: "Hài tử không hiểu chuyện. Bảo Thư của chúng ta khi còn bé không phải cũng từng trộm đồ sao?"
"Lần đó ta đánh nó tới mức toàn thân sưng đỏ, quỳ một ngày, vết thương nửa tháng sau mới khỏi." Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Chuyện xưa có câu, bé trộm châm, lớn trộm kim. Ta đánh như thế, Bảo Thư mới không dám trộm đồ nữa. Biểu muội ngươi có giáo huấn Lâm Vũ không?"
Triệu Trường Xuân nghẹn lại.
Hắn rất nhanh đã tìm được lý do cho Lâm Yểu Giai: "Bọn họ bây giờ tạm trú ở nhà ta, làm sao dám thẳng thắn giáo huấn hài tử?"
Tần Thu Uyển cười lạnh: "Vậy có khả năng Lâm Vũ không phải lần đầu tiên trộm, nếu nàng ta biết dạy hài tử thì cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy. Lâm Vũ đã như vậy rồi mà nhà các ngươi còn cảm thấy nó không đáng lo, ngày khác nhất định sẽ bị nó cho một trận."
Triệu Trường Xuân tỏ rõ vẻ xem thường: "Lát nữa bọn ta cất kỹ bạc là được rồi."
Tần Thu Uyển đã sớm biết người Triệu gia không nghe lọt chữ nào.
Đời trước Lâm Vũ khi dễ khuê nữ nhà mình, người Triệu gia không những không đòi lại công đạo cho hài tử nhà mình mà ngược lại còn muốn gả khuê nữ cho hắn.
"Ta nói với ngươi không được, càng nói càng tức. Ngươi cút đi cho ta." Tần Thu Uyển cầm đồ, còn đạp hắn hai cước.
Về đến nhà, trăng đã lên giữa trời.
Hai tỷ đệ giúp cửa hiệu bán đồ xong thì trở về khá sớm, đã dọn dẹp nhà cửa đâu ra đấy. Nhìn thấy Tần Thu Uyển trở về, bọn chúng nhanh chóng đón lấy chăn mền nàng mua được trải ra, màn đêm buông xuống, cuối cùng cũng được ngủ một giấc ngon lành.
Buổi sáng, mẫu tử ba người vừa mới đứng dậy thì cổng sân đã bị gõ vang.
Lần này người tới là Lâm Yểu Giai.
Lâm Yểu Giai mặc một bộ váy áo màu xanh nhạt, khí chất không màng danh lợi, mang trên mặt nụ cười nhu hòa: "Biểu tẩu, ta muốn nói chuyện với tẩu."
Tần Thu Uyển bảo hai đứa bé đi, đứng chắn ở cổng, nói: "Nếu như các ngươi muốn dời đi thì không cần nói cho ta. Nếu không muốn dọn đi tới khuyên ta trở về thì nên sớm từ bỏ, nói nhiều cũng chỉ uổng phí môi lưỡi. Ta không thể nào quay trở về ở chung một phòng dưới mái hiên cùng mẫu tử các ngươi được."
Thái độ của nàng quyết tuyệt như vậy, nụ cười trên mặt Lâm Yểu Giai suýt chút nữa là không nhịn được vụt tắt.
"Biểu tẩu, số bạc kia thực sự không phải Vũ nhi lấy, trong đó hẳn là có hiểu lầm. Tẩu cẩn thận suy nghĩ lại một chút..."
Tần Thu Uyển trực tiếp nhặt cái chổi lên: "Ngươi cút đi cho ta!"
Lâm Yểu Giai mặc một bộ váy áo có giá trị không nhỏ, bình thường cũng ăn mặc sạch sẽ, Thấy cái chổi đánh tới, bèn vội vàng lui về sau.
Tần Thu Uyển nhân cơ hội này chạy ra cửa, rồi khóa cửa lại.
Trong lúc đó, Lâm Yểu Giai tìm được cơ hội tiến lên: "Biểu tẩu, ta chỉ nghĩ nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, cho nên mới ở lại nhà. Tẩu trở về ở đi, tẩu như vậy trong lòng ta rất bất an."
"Nếu đã bất an, vậy thì chủ động dọn đi đi." Tần Thu Uyển không chút khách khí: "Một tháng ba lượng bạc, có thể thuê được viện tử hai cổng, làm gì phải chen chúc trong căn tiểu viện rách nát nhà ta?"
Lâm Yểu Giai trầm mặc: "Biểu tẩu, ta là một nữ nhân mang theo hài tử sống ở bên ngoài sẽ dễ bị người ta khi dễ."
Tần Thu Uyển lập tức đáp: "Ta còn có thể ra ngoài được, vì sao ngươi lại không được? Ngươi tinh quý hơn so với ta hay sao?"
Lâm Yểu Giai không trả lời câu này.
Nàng ta ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng thực tình cho rằng Trương Miêu Nương hoàn toàn không thể so sánh với mình.
Tần Thu Uyển đi lên phía trước, Lâm Yểu Giai không chịu từ bỏ, vẫn luôn đi theo phía sau.
"Lâm biểu muội, ta lớn như vậy rồi nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua vị khách nào da mặt dày như ngươi. Chủ nhà đã đuổi ngươi rồi, ngươi còn không chịu rời đi, thực tình muốn ở nhà ta cả một đời sao?" Tần Thu Uyển dò xét nàng: "Hay là... Ngươi coi trọng nam nhân của ta? Muốn biểu ca biểu muội ở cùng nhau?"
Vậy thì thật sự không phải.
Lâm Yểu Giai làm sao có thể để ý đến tên Triệu Trường Xuân làm công cho người khác, nàng ta xấu hổ giận dữ không thôi: "Ta chỉ coi biểu ca là huynh trưởng, tẩu nghĩ đi đâu vậy?"
"Nói chung là có ngươi ở đây thì ta sẽ không trở về." Tần Thu Uyển cũng không quay đầu lại.
Thấy đã đi đến đường lớn, người đi đường khá nhiều, Lâm Yểu Giai cũng không tiếp tục đuổi theo nữa.
Thực ra, Trương Miêu Nương mang theo hai đứa bé dọn đi thì hàng xóm chung quanh đã nói đủ thứ chuyện. Thậm chí còn có người nói Lâm Yểu Giai nàng ở lại nơi đó chính là vì coi trọng Triệu Trường Xuân.
Hôm nay nàng đến, chính là muốn thử một lần cuối cùng.
Nếu như Trương Miêu Nương vẫn không quay trở về thì nàng ta có lẽ cũng không ở lại được.
Chạng vạng tối, Tần Thu Uyển tan tầm, đang định trở về thì chỉ thấy ba người Triệu gia chờ ở giao lộ.
Triệu mẫu tỏ rõ vẻ không vui: "Yểu Giai nói với ta, sáng sớm ngày mai sẽ dọn đi. Ngươi bức cô nhi quả mẫu người ta đến mức này, ngươi hài lòng chưa?"
Tần Thu Uyển không nhìn hai phụ tử bên cạnh, trực tiếp đi lên phía trước: "Nếu nàng ta tiếp tục ở thì ta không quay về là được."
Triệu mẫu: "..."
Bà ta lập tức đuổi theo: "Người cũng đã đi rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Căn nhà thuê kia dùng hoa vàng ròng bạc trắng, ngươi mau trả lại cho ta."
"Ở bên ngoài rất tốt, không cần hầu hạ ai, ta không muốn trả." Tần Thu Uyển cũng không quay đầu lại: "Sắc trời không còn sớm, các ngươi cũng trở về đi."
Nhìn nàng thật sự không có dự định dừng lại, ba người Triệu gia vô cùng choáng váng.
Triệu Trường Xuân đuổi theo: "Miêu Nương, bọn họ đã nguyện ý dọn đi rồi. Nàng làm loạn nhiều ngày như vậy cũng nên cảm thấy đủ rồi chứ? Mau trả căn nhà kia đi, cùng ta về nhà ở!"
"Không về." Tần Thu Uyển bước nhanh về phía trước: "Cơn giận của ta còn chưa tan, ngươi chớ quấy rầy ta."
Triệu Trường Xuân: "... Vậy theo nàng, nàng còn muốn tức giận tới lúc nào?" Hắn nhìn thoáng qua song thân, hạ giọng nói: "Nàng càng làm loạn, nương càng tức giận."
"Thế thì làm sao?" Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ xem thường: "Cùng lắm thì chúng ta hòa ly đi."
Triệu Trường Xuân nghe thấy lời này, cả giận: "Trương Miêu Nương, nàng đừng tùy hứng như thế. Lời này có thể tùy tiện nói sao?"
Tần Thu Uyển không ngừng bước, nói: "Không thể nói cũng đã nói, đừng tưởng là ta không nhìn ra được tâm tư của ngươi với Lâm Yểu Giai, vừa vặn nàng ta bây giờ sống một mình. Nếu ngươi muốn cưới thì trước tiên cần phải hòa ly với ta. Ta tùy hứng như vậy không phải hợp ý ngươi sao?"
Nghe vậy, khuôn mặt Triệu Trường Xuân xấu hổ đỏ bừng.