Chương 372
Triệu Trường Xuân đúng là đã động tâm.
So với thê tử nhiều năm làm việc ở trong bếp, y phục mặc lên người chỉ cần có thể thuận tiện để làm việc, nhiều năm không son không phấn thì Lâm Yểu Giai da thịt trắng nõn, từ đầu đến chân gần như tinh xảo đến từng cọng tóc, còn đối với hắn ôn nhu hết mức, hắn đương nhiên sẽ tâm viên ý mã.
Hắn cũng cho rằng bất kỳ nam nhân nào đối mặt với nữ tử xinh đẹp như vậy cũng rất khó không động tâm.
Bị nói trúng tim đen, nhưng ngoài miệng hắn không thể thừa nhận, chỉ cứng cổ nói: "Trương Miêu Nương, nàng nói bậy! Người ta chỉ ở nhờ mà nàng còn muốn hãm hại thanh danh của người, nàng quá ác độc!"
"Rõ ràng là ngươi động tâm nhưng lại không cho phép ta nói?" Tần Thu Uyển cười nhạo: "Ta nói một câu thì gọi là ác độc, vậy ngươi động tâm chẳng phải là tội đáng chết vạn lần hay sao?"
Nơi này vẫn là đường cái người đến người đi, hai người cãi nhau gây nên động tĩnh khá lớn. Lại thêm bởi vì những việc này, Triệu Trường Xuân theo bản năng không muốn để cho người ngoài biết, Thấy nàng càng thêm hăng hái, hắn đành phải im ngay.
Tần Thu Uyển đi lên phía trước.
Triệu Trường Xuân đi theo phía sau.
Còn chưa đi được bao xa liền thấy hai tỷ đệ chạy tới.
Hai đứa hẳn là vì thấy Tần Thu Uyển tan tầm quá muộn nên cố ý tới đón.
Vòng vào hẻm nhỏ, người chung quanh ngày một ít đi. Triệu Trường Xuân lại bắt đầu khuyên: "Miêu Nương, cho dù là ta sai nhưng người ta cũng đã dọn đi rồi, sinh hoạt ngày sau vẫn chỉ có hai chúng ta...Phu thê chúng ta còn có cả một đời dài với nhau, khó khăn là khó tránh khỏi, ta xin lỗi nàng còn không được sao?"
Phu thê bọn họ cãi nhau, hai tỷ đệ không tiện nói chen vào.
Hai người cố ý đi đằng sau, nghe thấy phụ thân nhận sai, Triệu Bảo Ý như có điều suy nghĩ.
Triệu Bảo Thư hạ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, vì sao phụ thân lại xin lỗi?"
Triệu Bảo Ý lắc đầu.
Triệu Bảo Thư tiếp tục hỏi: "Có phải là bởi vì Lâm Vũ vào phòng của tỷ hay không?"
Nhắc tới người này, lòng Triệu Bảo Ý tràn đầy chán ghét.
Cô ở ngân lâu làm việc, bình thường tiểu nhị tiếp xúc rất có lễ độ, dù gặp phải khách hàng háo sắc muốn làm nhục cô thì cũng sẽ có quản gia đi lên ngăn cản. Hạng vô lễ như Lâm Vũ là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Triệu Bảo Ý lắc đầu, cô cẩn thận hồi tưởng lời phụ thân mới nói, e dè nói: "Phụ thân quá để tâm với vị biểu cô kia... Ta đoán hình như là bởi vậy mà xin lỗi."
Triệu Bảo Thư kinh ngạc: "Có chuyện này nữa sao?"
Triệu Bảo Ý liếc cậu một cái, nói: "Trước ngày chúng ta dời ra ngoài, biểu cô nói muốn ăn kẹo đường, khi đó mặt trời đã xuống núi mà phụ thân còn chạy đi mua. Lúc phát hiện cửa hiệu đóng cửa, còn nghe ngóng suốt một đường chạy đến tận nhà người ta để mua." Cô lắc đầu: "Lúc ấy ta cảm thấy phụ thân có chút để tâm với khách rồi... Việc này đệ đừng nói cho nương biết, đỡ khiến người thương tâm."
Triệu Bảo Thư tỏ rõ vẻ phẫn nộ: "Chuyện này không thể giấu diếm!"
Triệu Trường Xuân trước mặt hết lời ngon ngọt, thấy thê tử còn không chịu về nhà thì cũng có chút buồn bực: "Vậy nàng cứ ở lại nơi này đi!"
Nói xong thì nghênh ngang rời đi.
Bởi vì Triệu Trường Xuân náo loạn một trận đã làm bầu không khí giữa mẫu tử bọn họ có chút ngột ngạt.
Cũng bởi vì công việc một ngày quá là mệt mỏi nên bọn họ cũng không có tinh thần nói chuyện.
Triệu Bảo Thư nhìn mẫu thân, muốn nói lại thôi hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra.
Tần Thu Uyển không hề tức giận, chỉ cười nói: "Ta đã sớm nhìn ra phụ thân các con tâm tư bất chính. Nhưng không quan trọng, dù sao hai tỷ đệ các con cũng đã lớn rồi, hắn muốn đi thì cũng tùy theo hắn."
Triệu Bảo Thư muốn mở miệng khuyên nhưng cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
"Ta có việc thương lượng với các con." Tần Thu Uyển kéo hai tỷ đệ ngồi xuống: "Cả nhà chúng ta đều ở bên ngoài giúp người khác làm việc, dù làm cả một đời thì cũng chỉ có thể có được cuộc sống ấm no, còn tiền đều bị chủ tiệm lấy đi. Ta gần đây vẫn luôn nghĩ, hay là... chính chúng ta tự mở một cửa hiệu?"
Hai tỷ đệ quay qua nhìn nhau.
Người trong nhà đều ở bên ngoài làm việc, hai người bọn họ cũng cho rằng về sau bọn họ cũng chỉ có thể giúp người khác làm việc, điều mong muốn nhất chỉ là có thể nhẹ nhõm hơn một chút.
Triệu Bảo Ý hiếu kì hỏi: "Chúng ta mở cửa hiệu gì?"
"Tiền vốn của chúng ta không nhiều, trước tiên mở một quán ăn." Tần Thu Uyển bẻ ngón tay tính cho hai đứa xem: "Buôn bán tốt thì mua nhiều thức ăn hơn chút, không nên mua quá nhiều. Tóm lại là sẽ không lãng phí, cũng sẽ không thua thiệt."
Hai tỷ đệ không chắc lắm. Trước khi bàn bạc chuyện này, Tần Thu Uyển đã hạ quyết tâm, bởi vì công việc của nàng ở tửu lâu bên kia sắp không giữ được nữa. Đời trước Trương Miêu Nương cũng bị thôi việc trong mấy ngày gần đây.
"Như vậy đi, vì để ổn thỏa, hai người các con vẫn đi làm công. Ta sẽ thử làm, nếu như có thể làm được thì các con bỏ việc làm công rồi trở về giúp ta một tay."
Nói làm là làm.
Buổi sáng hôm sau, Tần Thu Uyển dự định sẽ đến tửu lâu từ công.
Mới vừa vào cửa đã thấy quản gia.
Có một điều khác biệt so với trước kia chính là, quản gia không vừa nhìn thấy nàng đã bắt nàng làm việc. Mà kéo nàng qua một bên: "Phòng bếp chúng ta hơi nhiều nhân thủ..."
"Trương quản sự, hôm nay ta đến chính là muốn từ công." Trương Miêu Nương ở đây làm nhiều năm, nhưng nàng vẫn luôn phụ trách mảng thức ăn chay... Rất ít người đến tửu lâu để ăn đồ ăn chay, cho nên, dù hương vị thức ăn chay có không ngon hay làm sao thì cũng sẽ không có người nào để ý.
Trương quản sự rất là kinh ngạc, bán tín bán nghi hỏi: "Có người khác mời ngươi rồi à?"
"Không." Tần Thu Uyển nghĩ nghĩ: "Hôm qua ta nghe Chu đại nương nói, bếp sau mới có thêm một vị đầu bếp trẻ tuổi. Đầu bếp trong tửu lâu chúng ta cũng có hạn, nếu lại có người đến thì khẳng định sẽ có người đi. Ta coi như là tầm thường nhất trong số đó..."
Trương quản sự đột nhiên cảm giác hơi mất tự nhiên.
Bởi vì vị mới tới này là thân thích của hắn.
Hai bên đều đồng ý. Ngày đó Tần Thu Uyển lấy lại số tiền công còn lại, còn chưa quá trưa thì đã trở về tiểu viện của mình.
Lúc đi ngang qua đường phố có viện tử Triệu gia, Tần Thu Uyển suy nghĩ một lát rồi trực tiếp đi vào.
Lúc này còn chưa tới giờ ăn trưa, người đi đường trên đường không nhiều lắm. Sau khi thấy nàng, có một vị hàng xóm nhiệt tâm tiến lên hỏi thăm: "Miêu Nương, ngươi không làm việc nữa sao?"
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Không làm nữa."
Người cả đường phố này gần như đều quen biết nhau, Trương Miêu Nương ở tửu lâu làm đầu bếp, tiền công rất là không tệ.
Nghe thấy nàng không làm nữa, người hỏi kinh ngạc không thôi: "Sao lại như vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Có rất nhiều nguyên nhân, vừa vặn ta đã làm nhiều năm như vậy rồi nên cũng muốn nghỉ một lát." Nàng nói xong thì đi tới bên ngoài viện Triệu gia.
Lúc này cổng sân mở ra, bên trong đang rất ầm ĩ.
Hôm qua Lâm Yểu Giai tìm đến nàng nói là hôm nay sẽ dọn đi, cho nên trở về là đã thu thập hành lý.
Hôm nay mới sớm tinh mơ đã đi tìm Triệu mẫu chào từ biệt.
Triệu mẫu còn muốn lấy ba lượng bạc mỗi tháng của nàng ta nên đâu chịu nguyện ý.
"Di mẫu, biểu tẩu vẫn không trở lại. Con tới đây ở là muốn chúng ta đều được sống tốt chứ không hề muốn làm nhà các người huyên náo sống không được yên ổn." Lâm Yểu Giai áy náy nói: "Chờ con đi rồi, biểu tẩu tự nhiên sẽ trở về."
Dù nhi tức đã ra ngoài thuê viện tử, Triệu mẫu cũng không cho rằng nàng ta sẽ thật sự không trở về. Cho dù Lâm Yểu Giai không đi thì cũng không được bao lâu nữa nàng ta sẽ về nhà.
"Biểu tẩu của con không biết cách làm người, tính cách cũng quái dị. Lát nữa ta sẽ giáo huấn nó một trận." Triệu mẫu kéo người lại: "Nó đi ra ngoài ở là bởi vì chuyện khác, con chớ để ở trong lòng. Con đó, giữa trưa ta sẽ trở về nấu cơm cho con."
Lâm Yểu Giai cự tuyệt: "Con biết người có hảo ý, nhưng người bên ngoài nói chuyện rất khó nghe..."
"Con quan tâm bọn họ làm gì?" Triệu mẫu oán hận nói: "Luôn có một số người không chịu được người khác sống tốt, vô sự cũng sẽ nói là có sự. Chúng ta muốn sống thư thái thì không nên quá để ý đến cách nhìn của mọi người."
Hai người đang cãi nhau, Tần Thu Uyển liền xuất hiện tại cửa ra vào.
"Không phải đã nói là hôm nay sẽ chuyển đi sao? Sao đã canh giờ này rồi còn chưa đi?" Tần Thu Uyển nhìn thoáng qua hai người: "Không phải lát nữa bà bà ta giữ ngươi lại, ngươi sẽ không đi nữa đấy chứ?"
Lâm Yểu Giai cũng không muốn đi lắm.
Nếu như không phải Trương Miêu Nương nhất định phải làm mọi chuyện huyên náo đến mức mọi người đều biết, làm nàng ta bị mất mặt thì nàng ta còn dự định sẽ ở chỗ này luôn.
Lâm Yểu Giai kinh ngạc vui mừng hỏi: "Biểu tẩu, tẩu trở về rồi sao?"
Tần Thu Uyển nhếch miệng cười: "Chỉ là đi ngang qua, muốn vào xem ác khách trong nhà có còn ở đó hay không!"
Lâm Yểu Giai: "..."
Ngay trước mặt đã không khách khí như vậy, Triệu mẫu há có thể tha thứ?
Bà ta đi tới cửa, hô to với đám người đang xem náo nhiệt: "Thời tiết tốt như vậy, mọi người đi làm chuyện của riêng mình đi." Một câu hét xong bèn đưa tay ra kéo Tần Thu Uyển vào: "Ngươi vào đây."
Tần Thu Uyển tránh tay bà ta, tự mình bước vào cửa.
Triệu mẫu nhanh chóng đóng cửa lại, cáo lỗi với Lâm Yểu Giai rồi lại đưa tay ra kéo Tần Thu Uyển: "Ngươi cùng ta vào nhà."
Tần Thu Uyển tiếp tục tránh: "Hẳn là bà muốn nói một tháng nàng ta ở đây chúng ta sẽ được ba lượng bạc nên muốn ta nhịn một chút. Không cần nói, ta biết hết rồi. Không nói đến việc số bạc này có thể nắm tới tay hay không, nhưng có lẽ bà không biết, con của bà rất để tâm đến vị biểu muội này, nàng ta ở lại càng lâu, hồn của hắn cũng sẽ càng nhanh bị câu đi."
Triệu mẫu kinh ngạc.
Bà ta không hề biết chuyện này.
Vô thức, bà ta quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Lâm Yểu Giai.
Lâm Yểu Giai cúi đầu, giống như không nghe thấy lời này.
Nữ tử y sam hồng phấn đứng tại chỗ kia, thân hình yểu điệu, da thịt trắng nõn, gió nhẹ làm váy bồng bềnh, giống như chỉ chớp mắt sau thì sẽ theo gió bay đi. Đúng là một mỹ nhân.
Nhi tử không phải thánh nhân, có động tâm thì cũng không kỳ quái.
Triệu mẫu ho khục một tiếng, răn dạy: "Ngươi nói cái gì vậy? Yểu Giai xuất thân giàu có, cho dù có tái giá thì cũng không thể nào coi trọng Trường Xuân."
Tần Thu Uyển lập tức nói: "Nàng ta thích hay không là chuyện của nàng ta, nhưng chuyện Triệu Trường Xuân động tâm là thật."
Triệu mẫu nhíu mày lại: "Trường Xuân có động tâm cũng chỉ dư thừa, nó chắc chắn vẫn sẽ sống với ngươi, ngươi đừng nói những lời này nữa. Đúng rồi, sao giờ này ngươi đã trở về rồi? Ngươi không làm việc nữa ư?"
"Không làm!" Tần Thu Uyển vuốt vuốt cổ tay: "Từ lúc ta mười hai tuổi đến giờ đã qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ lúc ở cữ có thể nghỉ ngơi thì ta vẫn luôn phải làm việc. Ta làm đủ rồi, hôm nay sớm tinh mơ, ta đã đi từ công."
Nàng nói rất nhẹ nhàng, nhưng Triệu mẫu đã đổi sắc mặt. Bà ta há miệng muốn mắng, nhưng vì cố kỵ vị khách còn đang đứng bên cạnh, bèn hít sâu mấy lần, cố đè xuống tức giận, khẽ khiển trách: "Công việc đang tốt, vì sao ngươi lại không làm nữa? Ngươi không ăn cơm sao? Hai đứa bé càng lúc càng lớn, đến lúc cưới gả, trong nhà ngoài nhà chỗ nào mà không cần bạc? Ngươi nói không làm là không làm, ngươi đã thương lượng với ai chưa?"
Bà ta càng nói càng giận, đưa tay kéo người lại: "Ngươi đi theo ta. Chúng ta đi đến tửu lâu tìm quản gia nói chuyện."
Tần Thu Uyển không muốn để cho bà ta tự tiện hành động nên đương nhiên không để bà ta kéo.
"Ta đã lấy lại tiền công." Tần Thu Uyển lui về phía sau một bước: "Quản gia đã tìm xong người mới, ta không trở về được."
Triệu mẫu vừa giận vừa vội, há hốc mồm, lập tức nói: "Tay nghề của ngươi đang tốt, trước đó không phải còn có một vài tiểu tửu lâu muốn mời ngươi đi đến đó sao? Lát nữa ngươi qua bên kia hỏi một chút, tranh thủ thời gian tìm việc để hoạt động. Ta từng tuổi này còn ở bên ngoài làm việc, ngươi tuổi tác còn trẻ mà không lo kiếm sống, không biết xấu hổ sao?"
Bà ta trách mắng: "Làm gì có chuyện không thành thân còn muốn hưởng phúc, ta thấy ngươi đang mơ mộng hão huyền rồi."
Tần Thu Uyển chỉ nói hai chữ: "Không đi!"
Triệu mẫu sắp điên lên rồi.
Bà ta một lòng muốn khuyên nhi tức ra ngoài làm việc nên đã đặt vị khách kia sang một bên.
Nhưng Tần Thu Uyển thì vẫn không quên, nàng quay sang hỏi: "Lâm biểu muội, không phải ngươi nói là muốn đi hay sao? Tại sao còn chưa đi?"
Lâm Yểu Giai đang xem trò vui: "..."