Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 368 - Chương 373

Chương 373
Lâm Yểu Giai bị nhắc nhở thì giật mình hoàn hồn.

"Di mẫu, về sau người nhớ bảo trọng."

Nói xong liền đi vào trong phòng, chắc là đi lấy hành lý.

Triệu mẫu lại vội vàng tiến lên khuyên can.

Thế là lỗ tai của Tần Thu Uyển liền thanh tịnh.

Nàng đứng dưới mái hiên, nhìn hai người một người muốn đi, một người muốn giữ lại.

Bỗng nhiên nhận thấy có ánh mắt đang nhìn vào mình, nàng quay lại, vừa vặn đối mặt với ánh mắt hung tợn của Lâm Vũ.

"Ngươi hận ta?"

Lâm Vũ hừ lạnh, đóng cửa lại “ầm” một tiếng.

Viện tử Triệu gia đã cổ xưa, mỗi người trong nhà đều phải bận rộn làm việc, cánh cửa lâu năm không được tu sửa nên khi bị đập mạnh như thế thì liền bị hỏng nặng hơn.

"Biểu muội, trước khi đi, ngươi bồi thường cho bọn ta cái cửa này đã."

Lâm Vũ cả giận nói: "Chỉ là một cái cửa hỏng, ngươi còn muốn lừa gạt ai?"

Tần Thu Uyển giật mình: "Đúng rồi, biểu muội, ngươi ở nhà ta cũng đã gần nửa tháng, một tháng ba lượng bạc, trước khi đi, nhớ giao lại cho nhà ta một nửa." Nàng lại nhìn về phía Triệu mẫu: "Khoảng thời gian qua, ngày nào ta cũng trở về nấu cơm, đồ ăn cũng là ta mua, Lâm Vũ ở phòng của Bảo Thư, ta lấy đi một nửa cũng không quá phận nhỉ?"

Triệu mẫu: "..."

"Thân thích chỉ tới ở vài ngày, ngươi không cảm thấy ngại sao mà còn lấy bạc?"

"A?" Tần Thu Uyển không hiểu nổi: "Số bạc này cũng không phải là ta muốn lấy, là chính nàng ta muốn cho mà."

Lâm Yểu Giai miễn cưỡng nở một nụ cười: "Đúng là nên đưa. Nhưng trên tay ta chỉ có tấm ngân phiếu, không có bạc lẻ. Chờ ta dọn đi rồi thì sẽ đưa lại cho mọi người sau."

"Con cứ ở lại đi!" Triệu mẫu tiếp tục nhấn mạnh: "Chỉ cần có ta ở đây thì không có người nào dám để con đi. Tiền thuê nhà con cũng không cần gấp, trước đó đã nói là một tháng, vậy thì chờ đầy tháng là được."

"Nương, người sai rồi." Tần Thu Uyển sửa lại lời bà ta: "Cho dù là sẽ trả thì cũng không thể để cho người ta chỉ nói mồm thôi được. Đáng lẽ nàng ta nên giao một tháng trước, hoặc ít nhất cũng phải có tiền đặt cọc..."

"Ngươi im ngay!" Triệu mẫu giận không nhịn nổi: "Trương Miêu Nương, ngươi đúng là thứ phá nhà phá cửa, có ta ở đây, cái nhà này không tới phiên ngươi làm chủ."

Tần Thu Uyển nhàn nhạt nói: "Bà sẽ hối hận thôi."

Triệu mẫu không để lời này vào trong lòng, lại vội vàng đi khuyên Lâm Yểu Giai ở lại.

"Nương, nơi này ồn quá, chúng ta có thể dọn đi hay không?" Một nữ tử trẻ tuổi mở cửa ra, tỏ rõ vẻ bực mình.

Đây là nữ nhi của Lâm Yểu Giai Lâm Dao, năm nay mười lăm tuổi, dung mạo giống nàng ta đến mấy phần. Nhưng thần tình ương ngạnh trên mặt đã phá hủy nét ôn nhu trên mặt nàng.

Lâm Yểu Giai thấy thế bèn trách mắng: "Là một cô nương gia, tính tình không được vồn vã như vậy."

"Quá ồn!" Lâm Dao nhìn lướt qua Tần Thu Uyển, lại nhìn về phía Triệu mẫu: "Di bà, bọn con cũng không phải là ở không. Nếu người thật sự muốn bọn con ở lại thì người nên thương lượng với người nhà của người trước đi."

Nói xong thì tỏ rõ vẻ không vui đập mạnh vào cửa.

Triệu mẫu rất là xấu hổ.

Lâm Yểu Giai áy náy đáp: "Dao nhi bị con làm hư, nó là kiểu người ngoài miệng lợi hại nhưng trong lòng không có ý xấu. Di mẫu, người đừng giận nó."

Triệu mẫu cười: "Nó vẫn còn là con nít, ta sẽ không so đo đâu. Các con an tâm ở lại, chuyện khác đã có ta lo."

Vậy ra nói chuyện hồi lâu, Lâm Yểu Giai vẫn không chịu đi.

Tần Thu Uyển cũng không bất ngờ lắm.

Ba mẫu tử này nhìn bề ngoài thì ngăn nắp, nhưng kỳ thật còn nghèo hơn cả Triệu gia làm giúp cho người ta. Số bạc còn sót này, tất cả đều dùng để lừa gạt Triệu gia.

"Không đi thì thôi!" Tần Thu Uyển quay người đi ra ngoài.

Triệu mẫu không ngăn cản, trấn an mẫu tử ba người vài câu rồi đuổi theo.

"Miêu Nương, ngươi bị ngốc hả?" Triệu mẫu hạ giọng: "Ta làm vậy còn không phải là vì cả nhà chúng ta hay sao, một tháng ba lượng đã có thể bằng được tiền công của cả nhà chúng ta đấy..." Nói đến đây, bà ta ngừng nói, dường như nghĩ đến cái gì, e dè bảo: "Dù sao ngươi cũng đã từ công, không bằng ngươi ở nhà chăm sóc bọn họ. Về sau số bạc này..." Bà ta cắn răng: "Ta cho ngươi hết."

Bà ta cũng rất chán ghét việc Trương Miêu Nương làm loạn nên muốn dàn xếp ổn thỏa.

Dù sao số bạc này cho Trương Miêu Nương cũng chính là cho hai đứa bé. Triệu gia chỉ có hai tôn bối, bọn họ kiếm bạc cũng chính là vì muốn để dành cho hài tử.

Cho ai cũng như thế.

Chỉ cần Trương Miêu Nương không còn làm loạn, an tâm ở nhà, để ba người Lâm Yểu Giai được thư thái là được.

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Bọn họ đã ở nửa tháng, bà không phát hiện có cái gì không đúng sao?"

Nghe vậy, Triệu mẫu không hiểu ra sao: "Không đúng chỗ nào?"

"Ngoại trừ ngày chuyển vào nàng ta đưa cho chúng ta một chút lễ vật thì nhiều ngày về sau, bà có nhìn thấy bọn họ mua đồ gì không?" Tần Thu Uyển cười lạnh nói: "Trước đó ta không hoài nghi, nhưng Lâm Vũ đến cả một lượng bạc cũng phải đi trộm, nếu nói trong tay Lâm Yểu Giai có nhiều bạc, ta chắc chắn không tin. Chuyện xưa có câu, người nghèo mới đi ăn trộm, nếu bọn họ không thiếu bạc thì cần gì phải ăn trộm?"

Tần Thu Uyển nói một lượt rồi cất bước đi lên phía trước: "Bà muốn ta hầu hạ bọn họ thì cứ nằm mơ đi."

Triệu mẫu còn muốn đuổi theo.

Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn bà ta, chân thành nói: "Bà nên thăm dò xem bọn họ rốt cuộc có bạc hay không đi, đừng để đến lúc đó phát hiện ra thì đã quá muộn."

Triệu mẫu: "..."

Lần này, bà ta không tiếp tục đuổi theo.

Trở lại trong viện, Lâm Yểu Giai đang chải đầu, trên bàn bày một đống đồ trang sức, từng cái sáng rõ tinh xảo.

Thấy thế, Triệu mẫu vốn còn có chút hoài nghi lập tức liền bỏ đi hoài nghi, mỉm cười tiến lên: "Hôm nay con lại muốn làm kiểu tóc gì vậy?"

Lâm Yểu Giai nhìn về phía cổng: "Biểu tẩu vẫn chưa trở lại sao?"

"Không cần phải để ý đến nó." Triệu mẫu bực mình đáp: "Công việc đang ổn lại bỏ đi, ta thấy nó bị điên rồi."

Lâm Yểu Giai thở dài: "Di mẫu, làm nhà các người loạn thành như vậy thật sự không phải bản ý của con. Trong tim con... càng nghĩ càng áy náy." Nàng hạ giọng: "Con cũng mới biết được, biểu tẩu tức giận như vậy là vì A Vũ đã tự tiện lục rương quần áo của Bảo Ý."

Chuyện này, Triệu Trường Xuân biết xấu hổ nên không nói. Vì vậy Triệu mẫu đến bây giờ còn chưa biết.

Lúc này nghe nói thì cũng có chút hiểu được vì sao nhi tức tức giận.

Triệu Bảo Ý đã là đại cô nương, Lâm Vũ làm như thế... đúng là không ổn.

Nụ cười trên mặt Triệu mẫu hơi mất tự nhiên, nhưng mà, bà ta lại liếc mắt nhìn đống đồ trang sức trong tay Lâm Yểu Giai.

Nếu như hai nhà có thể kết thân... Vừa nghĩ đến đây, liền nghe cô nương đối diện e dè hỏi: "A Vũ khi dễ Bảo Ý, mà nhà hai chúng ta cũng không phải người ngoài, mẫu tử bọn con ở trong thành này cũng không có chỗ nương tựa. Di mẫu, không bằng chúng ta kết thân, về sau chiếu cố lẫn nhau?"

Lời này vừa vặn đúng ý của Triệu mẫu, bà ta lập tức hớn hở đáp: "Nhưng Bảo Ý chỉ là nha đầu giúp việc."

"Bảo Ý chịu khó, con càng nhìn càng yêu thích." Lâm Yểu Giai đưa tay kéo tay Triệu mẫu lại, vẻ mặt tươi cười đề nghị: "Di mẫu, nếu người đồng ý, lát nữa con sẽ tìm người tới cửa cầu thân."

"Tốt!" Triệu mẫu lập tức đáp ứng.

Ánh mắt Lâm Yểu Giai thay đổi, chọn lấy một cây mộc trâm từ trong đống đồ trang sức: "Vậy cái này chính là vật đính ước."

Triệu mẫu: "..."

Cả đống đồ trang sức rực rỡ như vậy mà chỉ lấy ra một thanh gỗ. Nàng ta làm vậy là không hài lòng mối hôn sự? Hay là xem thường Triệu gia?

Lâm Yểu Giai thấy nụ cười của bà ta cứng đờ, đoán được bà ta đang hiểu lầm, cười nói: "Di mẫu, người đừng nghĩ thanh gỗ này tầm thường, đây là một loại hương mộc, cả đống này cũng không đáng tiền bằng nó."

Nghe nàng nói như thế, Triệu mẫu lập tức hớn hở đáp: "Không phải ta ghét bỏ, chỉ là ta đang nghĩ khi nào sẽ đi nói cho biểu tẩu của con biết."

Nụ cười của Lâm Yểu Giai hơi cứng lại: "Biểu tẩu có hiểu lầm nặng nề với con như thế sợ là sẽ không đáp ứng. A Vũ tướng mạo ổn, con cũng muốn kiếm cho nó một mối hôn sự ổn thỏa. Nhưng nó không hiểu chuyện khi dễ Bảo Ý... Thân là nam nhi thì nên có trách nhiệm."

Ngụ ý là nếu không phải Lâm Vũ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa lục rương quần áo thì nàng ta còn không đồng ý cho mối hôn sự này.

Hai người hàn huyên vài câu, sau đó Triệu mẫu đi vào phòng bếp nấu cơm. Trong lúc đó, bà ta còn thỉnh thoảng sờ vào cây trâm, càng nghĩ càng thấy thích.

Đồ ăn làm xong để lên trên bàn, sau đó bà ta tìm một lý do đi ra ngoài.

Sau khi Tần Thu Uyển dời ra ngoài thì vẫn luôn đi sớm về trễ, công việc ở tửu lâu cũng không nhẹ nhõm, dù nàng cũng có chút mệt mỏi nhưng nhà cửa cũng không thể không quét dọn.

Đang lau bàn, nàng nghe được tiếng đập cửa.

Nàng mở cửa, thấy là Triệu mẫu thì sắc mặt nhàn nhạt: "Có việc gì?"

Triệu mẫu chen vào cửa: "Ta có việc muốn thương lượng với ngươi."

Bà ta móc cây mộc trâm kia ra: "Vừa rồi ta trở về vừa vặn nhìn thấy Yểu Giai đang trang điểm, cả một đống đồ trang sức... Chậc chậc, đúng là có thể sáng mù mắt người. Nó là một người hiểu lễ, vừa rồi nghe nói đến chuyện A Vũ lục rương quần áo của Bảo Ý liền đề cập đến việc kết thân với ta."

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Đây là vật định ước?"

"Đúng, ta đã đáp ứng." Bà ta đưa mộc trâm đến trước mặt Tần Thu Uyển: "Ngươi đừng thấy nó tầm thường mà khinh, thứ này đáng giá không ít bạc đâu."

Tần Thu Uyển đưa tay tiếp nhận, hỏi: "Là ai nói thứ này đáng tiền?"

Triệu mẫu: "... Yểu Giai nói."

Bà ta cường điệu: "Ta và nương nó là thân tỷ muội. Nó sẽ không gạt ta đâu."

"Có phải lừa gạt hay không, chúng ta đi ra ngoài nhờ người xem là biết." Tần Thu Uyển nắm chặt tay bà ta, trực tiếp kéo ra bên ngoài.

Ra cửa, thấy nàng đi về phía hiệu cầm đồ, Triệu mẫu hơi kháng cự: "Lỡ như bị Yểu Giai phát hiện thì rất xấu hổ đó."

Miệng thì nói, nhưng chân cũng không dừng lại.

Nói cho cùng thì lời nói của Tần Thu Uyển vẫn khiến bà ta nghi ngờ.

Hơn nữa, nhi tức luôn miệng nói là Lâm Yểu Giai lừa đảo, bây giờ đi đến hiệu cầm đồ cũng có thể cho nhi tức xem thật kỹ một chút nàng ta có phải lừa đảo hay không?

Hiệu cầm đồ trong thành này có hơn mười nhà, hai người đi đến một hiệu cầm đồ nhỏ ở ngoại thành, thấy là mộc trâm, chủ tiệm trực tiếp xua tay: "Chúng ta không giám mộc, cũng không nhận thứ này."

Thế là hai người đi vào nội thành.

Hiệu cầm đồ trong nội thành đã nhận, còn tìm sư phó kiểm tra thực hư.

Sư phó nhìn qua thì chần chừ một lúc, nói: "Thứ này... không phù hợp với quy củ nhận đồ của hiệu cầm đồ chúng ta."

Triệu mẫu tiến lên: "Chúng ta không muốn bán, mà chỉ muốn ngài nhìn giúp thử xem. Thứ này có thể đáng giá bao nhiêu tiền?"

Sư phó không để ý đến câu nói kế tiếp của bà ta, chỉ nói: "Nếu đã mua rồi thì cứ cất giữ đi, vị tẩu tử này đeo cũng hợp đấy."

Đi ra khỏi hiệu cầm đồ, Triệu mẫu hơi hoảng hốt.

"Cái gì gọi là đồ vật không hợp quy củ?"

Tần Thu Uyển nói trúng tim đen: "Hiệu cầm đồ cũng là kiểu thấp mua cao bán, thứ này căn bản không đáng tiền, giá tiền không đáng bao nhiêu nên người ta đương nhiên sẽ không nhận!"

Triệu mẫu: "... Ta không tin."

Hai người đổi sang một nhà khác, lần này sư phó trẻ tuổi hơn một chút, lời nói cũng không uyển chuyển được như vậy: "Nhà chúng ta không nhận thứ này."

Triệu mẫu hỏi: "Vậy nó có thể đáng giá bao nhiêu bạc?"

"Có lẽ... mấy văn?" Sư phó ném đồ xuống: "Thứ này rất là giống hương mộc, nhưng giá tiền thì đúng là ngày đêm khác biệt. Thứ này vốn dĩ không đáng một đồng, lấy ra để dọa người ngoài nghề mà thôi, không lừa được ta đâu."

Trong lời nói còn hơi trách cứ hai người đến đây lừa gạt bọn họ, vẻ mặt cũng vô cùng bực mình, trực tiếp rời đi.

Triệu mẫu mất một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Nếu bà mang về nói cho Lâm Yểu Giai biết thì nàng ta nhất định cũng sẽ nói là mình cũng bị người ta lừa gạt. Nương, vẫn là vàng ròng bạc trắng chân thật nhất."

Trước khi đi, nàng nói: "Bất luận Lâm Yểu Giai có thể lấy ra vật định ước hay không thì ta cũng không thể gả nữ nhi cho một tên khốn nạn tự tiện xông vào khuê phòng nữ nhi gia như hắn."

 
Bình Luận (0)
Comment