Chương 374
Triệu mẫu cầm cây trâm kia, ngơ ngơ ngác ngác trở về nhà.
Trong viện không có một ai. Trên đường đi, Triệu mẫu đã nghĩ qua, chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy.
Không nói đến việc Trương Miêu Nương không đồng ý cho mối hôn sự này, mà chỉ nói đến vật đính ước... Triệu mẫu không ngờ tôn nữ của mình lại có giá rẻ như vậy.
"Yểu Giai, con lấy thứ này từ chỗ nào?"
Lâm Yểu Giai không hiểu đáp lại: "Con mua! Lúc ấy bỏ ra gần hai mươi lượng! Làm sao vậy?"
Triệu mẫu nhìn thẳng vào mắt của nàng ta: "Ta mang đi đến hiệu cầm đồ, sư phó bên kia nói thứ này là gỗ, chỉ đáng giá mấy văn tiền."
Lâm Yểu Giai kinh ngạc đáp: "Sao có thể như vậy?" Lại bày ra vẻ mặt bị thương: "Di mẫu, người không tin con ư?"
Triệu mẫu tin, nhưng nhi tức không tin.
Cũng may mà có nhi tức không tin nên mới giúp bà ta biết được chân tướng.
"Miêu Nương nói, mối hôn sự này nó không đồng ý. Con vẫn nên lấy lại thứ này đi!" Triệu mẫu đặt cây trâm lên bàn, lại nói: "Đúng rồi, Miêu Nương mang đi không ít bạc, ta đang cần gấp. Trước con nói một tháng ba lượng... Ta cũng không phải muốn thúc giục con nhưng nể tình thân thích, tháng thứ nhất con đưa cho ta hai lượng là được. Hiện tại đã qua nửa tháng, con ít nhiều cũng phải cho ta một chút. Nếu không, đồ ăn ngày mai có thể sẽ không mua được."
Bất luận lời nói ra dễ nghe cỡ nào thì trong lòng hai người đều biết rõ. Triệu mẫu đang nảy sinh nghi ngờ.
Lâm Yểu Giai áy náy đáp: "Con hiện tại không có bạc lẻ. Như vậy đi, lát nữa con sẽ đi ra ngoài đổi."
Triệu mẫu gật đầu một cái.
Đến buổi chiều, Lâm Yểu Giai nói dối là đau đầu, nằm ở trên giường không dậy nổi.
Triệu mẫu từ trong thành trở về thì mặt trời đã ngã về tây, không bao lâu là trời đã sắp tối.
Sắc trời dần dần muộn, người làm việc từ bên ngoài bắt đầu trở về. Triệu mẫu hơi mất tập trung, thỉnh thoảng liếc nhìn sang phòng của Lâm Yểu Giai.
Chuyện này bà ta không nói cho ai, chỉ là, hôm sau bà ta lại xin nghỉ, canh ở nhà chờ Lâm Yểu Giai đi đổi bạc.
Hôm nay bệnh của Lâm Yểu Giai còn nặng hơn.
Chờ người trong nhà đi hết, Triệu mẫu không muốn nhẫn nhịn nữa, trực tiếp xông vào cửa hỏi: "Con có muốn đi mời đại phu hay không?"
Lâm Yểu Giai lắc đầu: "Con nằm một lát là ổn. Di mẫu đừng lo lắng."
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc như vậy, Triệu mẫu thực sự không lo lắng cho nàng ta mà chỉ lo lắng là mình bị nàng ta lừa.
"Yểu Giai, hay là như thế này, chỗ bạc này của ta chỉ đủ mua chút thức ăn chay, nhưng con đang mang bệnh phải mua chút thức ăn mặn bồi bổ một chút. Hay là con đưa ngân phiếu cho ta, ta cầm đi đổi cho con?"
Lâm Yểu Giai nhắm mắt lại: "Di mẫu, đầu con rất đau, người tha cho con đi! Để cho con ngủ một lát được không?"
Sau đó, bất luận Triệu mẫu nói cái gì, Lâm Yểu Giai đều từ chối.
Càng đến sau này, Triệu mẫu càng hoài nghi.
Thế là lúc ăn cơm trưa, bà ta chỉ xào mỗi rau khô.
Huynh muội hai người kia đương nhiên là không ăn quen, Lâm Vũ ăn một miếng đã thả bát đũa xuống: "Như này làm sao ăn?"
Lâm Yểu Giai nhức đầu vào buổi sáng, lúc ăn cơm mới miễn cưỡng đứng dậy, nhìn thấy nhi tử như vậy bèn giáo huấn: "A Vũ, không được lãng phí lương thực."
Lâm Vũ tỏ rõ vẻ quật cường: "Nương, một tháng ba lượng bạc là cơm nước như vậy sao?"
Triệu mẫu sắc mặt hờ hững: "Xin lỗi, ta không có tiền, không bỏ ra nổi bạc mua thức ăn. Nếu ngươi không ăn thì chờ đến mai đến cả cơm nước như này cũng không có đâu." Bà ta nhìn về phía Lâm Yểu Giai đối diện: "Nếu ngươi đã khỏe lên rồi thì nên đưa bạc cho ta trước đi."
Lâm Yểu Giai cười gượng: "Di mẫu, lúc này con vẫn cảm thấy trời đất quay cuồng, không phân rõ đông nam tây bắc, nên nào dám đi ra ngoài?"
Thấy nàng ta từ chối như vậy, Triệu mẫu càng cảm thấy khó chịu.
Bà ta có thêm một ý tưởng mới. Lúc buổi chiều, thừa dịp mẫu tử ba người ngủ trưa, Triệu mẫu lặng lẽ đi vào cửa phòng trộm mấy thứ đồ trang sức của Lâm Yểu Giai.
Cầm tới hiệu cầm đồ hôm qua, để đề phòng hiệu cầm đồ hiểu lầm mình muốn gạt người. Bà ta nói thẳng là mình không muốn bán mà chỉ muốn nhờ kiểm tra thực hư.
Bên kia sư phó không muốn giúp không, còn hỏi bà ta phải trả mấy văn tiền phí.
Kết quả... Cũng không khác là bao, toàn bộ đều là giả, nhìn thì sáng rõ nhưng cũng chỉ là lấy ra để khoe khoang mà thôi.
Đứng tại cổng hiệu cầm đồ, Triệu mẫu mất rất lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
Nếu không phải nhi tức cẩn thận, bà ta còn coi ba mẫu tử kia là khách quý đó. Nói cái gì mà nước phù sa không chạy ruộng người ngoài, kỳ thật chính là tới đây hết ăn lại uống.
Hiệu cầm đồ cách rất gần đó, Triệu mẫu trộm đồ nên rất là chột dạ, lúc đến thì đi rất chậm, nhưng lúc trở về thì do quá tức giận nên trực tiếp chạy luôn.
Về đến nhà, ba người còn chưa tỉnh.
Triệu mẫu cũng mặc kệ bọn họ có tỉnh không tỉnh, một cước đá văng cửa ra: "Lâm Yểu Giai, ngươi đứng lên cho ta."
Lâm Yểu Giai biết tình cảnh của mình, nhìn thấy bộ dáng Triệu mẫu như muốn hưng sư vấn tội, trong lòng liền biết đã để hổng chỗ nào rồi, nàng ta chỉ miễn cưỡng nở một nụ cười: "Di mẫu, có chuyện cứ từ từ nói. Ai chọc người tức giận vậy?"
"Ngoại trừ ngươi thì còn có ai?" Triệu mẫu cũng không che giấu, trực tiếp mang đồng đồ trộm mạnh mẽ ném lên trên người Lâm Yểu Giai: "Ngươi lại dám gạt ta. Còn cầm cây trâm rách kia đổi lấy tôn nữ của ta, ta nhổ vào!"
Bà ta quá mức tức giận, nước bọt thậm chí còn phun vào mặt của Lâm Yểu Giai.
Lâm Yểu Giai lau mặt một cái: "Di mẫu, con lừa người lúc nào?"
Triệu mẫu vươn tay về phía nàng ta: "Ngươi trả nửa tháng tiền thuê nhà cho ta, ta sẽ xin lỗi ngươi."
Lâm Yểu Giai vẫn nói y như trước: "Ngân phiếu của con còn chưa đi đổi."
"Vậy bây giờ ngươi đi đổi đi." Triệu mẫu đưa tay túm nàng ta: "Ngươi đừng nói nhức đầu nữa, nếu như không đổi được bạc, lão nương sẽ khiến toàn thân ngươi đều đau."
Lâm Yểu Giai thân hình nhỏ bé, sao có thể chịu được bà ta túm?
Rất nhanh đã bị lôi lên trên mặt đất, Lâm Yểu Giai vội vàng nói: "Di mẫu, người nghe con giải thích."
Giải thích?
Nếu như trong lòng không có quỷ thì trực tiếp mang bạc ra là được, cần gì phải giải thích?
Ả nha đầu chết tiệt này làm cho Triệu gia không được an bình, nhất là còn làm cho nhi tức mang theo tôn tử tôn nữ dọn đi... Triệu mẫu cảm thấy mọi tín nhiệm của mình dành cho nàng ta thật quá là ngu ngốc.
"Bớt nói nhiều lời, tranh thủ thời gian mang bạc ra!"
Lâm Yểu Giai đứng dậy, nói dối là muốn đi thay y sam để Triệu mẫu ở bên ngoài chờ.
Triệu mẫu không muốn, chống nạnh đứng ở một bên, tỏ rõ vẻ xem thường: "Ta cũng là nữ nhân, ngươi có ta cũng có. Không có gì đẹp mắt, ngươi mau thay đi."
Lâm Yểu Giai: "..."
Nàng lề mà lề mề, đầu tiên là đi tìm y sam, đổi được rồi thì lại nói không thích hợp, thay qua hai lần xong lại chạy tới chải đầu.
Trước kia động tác nhanh nhẹn, rất nhanh đã có thể làm ra được búi tóc tinh xảo, hôm nay tay lại giống như bị làm sao, chải mãi mà vẫn loạn.
Triệu mẫu lạnh lùng nhìn. Lâm Yểu Giai càng lề mề, trong đáy lòng bà ta càng thêm chắc chắn nàng ta là lừa đảo.
Thấy trời tối rồi, Lâm Yểu Giai còn đang kì kèo không chịu đi ra ngoài. Triệu mẫu nghĩ lại trước đó cả nhà bọn họ bận rộn như vậy, bà ta còn dặn dò nhi tức trở về nấu cơm cho bọn chúng vì sợ bọn chúng nghĩ nhà mình không biết đãi khách, đã vậy còn mua không ít đồ ăn mà cả nhà bọn họ đều không nỡ ăn... Nhưng cái bà ta oán hận không phải Lâm Yểu Giai đến đây ở nhờ, bởi vì dù gì nàng ta cũng là nữ nhi của thân tỷ tỷ, đã tới cửa tìm nơi nương tựa, bà ta cũng không thể nào cự tuyệt người ta, chỉ là tuyệt đối sẽ không để bụng như vậy. Mà nàng ta, đã ăn nhờ ở đậu thì nên có thái độ của một kẻ ăn nhờ ở đậu, ăn cơm được thì phải làm việc được, trong nhà có mấy việc như quét dọn giặt quần áo ít nhất cũng phải làm một chút! Nàng ta không làm, đã vậy còn la ó sai khiến, giả vờ như mình giàu đến chảy mỡ, bắt cả nhà bọn họ coi nàng ta như lão bà tử mà hầu hạ, còn làm nhi tức tức giận bỏ đi.
Nghĩ đến những thứ này, Triệu mẫu càng tức giận hơn, tiến lên tóm lấy tóc của nàng ta: "Ta xem người còn muốn chải nữa không?"
Nói xong thì thô bạo búi tóc lên, dắt người đi ra bên ngoài: "Đi đổi bạc!"
Sắc trời đã muộn, hai phụ tử chế tác cho người ta từ bên ngoài trở về, nhìn thấy tình hình trước mặt, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng mình vào nhầm nhà.
Triệu Trường Xuân nhìn thấy nương gắt gao kéo giai nhân, nhất là khi nhìn thấy mặt Lâm Yểu Giai tỏ rõ vẻ thống khổ thì không kịp nghĩ nhiều, một bước xông lên trước: "Nương, có chuyện cứ từ từ nói."
Một bên nói, còn đưa tay kéo tay Triệu mẫu.
Triệu mẫu làm việc suốt bao năm, sức lực rất lớn, Triệu Trường Xuân cũng không muốn làm nương thương tổn nên sức lực tương đối hòa hoãn. Cho nên mới không thể đẩy ra.
Triệu mẫu giận dữ mắng mỏ: "Trường Xuân, con tránh ra cho ta."
Triệu Trường Xuân bị hét thì sững sờ, vô thức buông lỏng tay: "Nương, người nắm biểu muội chặt như vậy, sẽ làm biểu muội đau..."
Thấy nhi tử che chở nàng ta, Triệu mẫu tức giận không nhịn được nữa, sụp đổ rống to: "Lão nương cũng rất đau đớn, ngươi có thấy hay không?"
Triệu Trường Xuân giật nảy mình: "Nương, xảy ra chuyện gì vậy?"
Triệu phụ cũng tiến lên khuyên bảo: "Nương nó, có chuyện gì cứ từ từ nói. Đây là khách mà."
Một tháng ba lượng đó.
Không đề cập tới còn tốt, nhắc đến việc này, Triệu mẫu tức giận đến mức nước mắt cũng ứa ra: "Ả nha đầu chết tiệt này lừa gạt chúng ta. Nàng ta căn bản không có bạc, những thứ đồ trang sức kia cũng là giả... Hu hu hu... Nàng ta lừa ta thật thê thảm..."
Triệu Trường Xuân ngây dại.
Triệu phụ sửng sốt một chút, bật thốt lên hỏi: "Thật sao?"
Lâm Yểu Giai cúi đầu, khóc đến mức toàn thân run rẩy: "Ta cũng không muốn như vậy... Ta cũng không nói là mình giàu có, là các ngươi tự cho rằng ta có bạc..."
"Tự cho cái đầu người!" Triệu mẫu giận dữ mắng mỏ: "Ngày ngươi tới còn đưa cho mỗi người chúng ta một tờ khăn lụa, sau này còn nói là một tháng ba lượng. Nếu ngươi không có thì ngươi nói những thứ này làm gì?"
Bà ta tức giận, tiến lên định cào mặt Lâm Yểu Giai: "Cái thứ lừa đảo này, ta sẽ không để yên cho ngươi!"
Lâm Yểu Giai vội vàng thét chói tai, tránh né.
Triệu Trường Xuân vô thức tiến lên che chở. Một bên khác, Triệu phụ cũng kéo thê tử lại, không để bà ta dưới sự kích động đả thương người ta. Nhưng vì lúc này bà ta tương đối điên tiết nên sức lực trên tay liền nặng hơn một chút.
Triệu mẫu bị nam nhân bóp làm cánh tay đau đớn, nhìn thấy Lâm Yểu Giai khóc đến mức lê hoa đái vũ, hai nam nhân thì phòng bị mà nhìn mình... Lập tức giận dữ: "Ngươi là thứ hồ ly tinh!"
Vừa mắng vừa nhào tới.
Hai nam nhân ngăn cản, Triệu mẫu không đả thương được nàng ta, còn mình phải chịu không ít tổn thương, tức giận đến mức ngồi bịch xuống đất gào khóc: "Lâm Yểu Giai, ngươi ức hiếp người quá đáng!"
Lại chửi ầm lên: "Ta chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như ngươi..."