Chương 375
Trong viện huyên náo túi bụi, lại còn là lúc mọi người trở về nhà nên người qua đường đều rối rít ghé mắt để hóng hớt.
Tần Thu Uyển cách một con đường cũng rất nhanh đã biết được chuyện xảy ra ở bên này. Náo nhiệt như vậy, nàng đương nhiên muốn góp chút sức.
Triệu mẫu vừa vội vừa giận nên đã không lựa lời nói, luôn miệng nói hồ ly tinh thế này thế kia. Triệu Trường Xuân vốn chột dạ nên muốn ngăn cản.
Triệu phụ nhìn thấy người vây xem bên ngoài càng ngày càng nhiều, cũng không muốn để người ta chê cười, bèn tiến lên hai bước kéo bà ta đứng dậy: "Nương nó, bà đứng dậy đã. Bên ngoài nhiều người như vậy, dù gì cũng là thân thích, có chuyện gì từ từ nói..."
Triệu mẫu vốn chỉ tức giận khi nhìn thấy hai phụ tử vì nữ nhân bên ngoài mà làm tổn thương bà ta, nghe ông ta nói như thế bà ta lại càng khó chịu, sau khi khó chịu thì càng thêm tức giận: "Chỉ vì là thân thích, ta còn phải chịu đựng việc nàng ta ăn bám ở đây sao? Vậy thân thích này không làm cũng được!"
"Bà nói nhỏ chút." Triệu phụ nhìn về phía tường viện, hạ giọng: "Không ngại mất mặt sao?"
Triệu mẫu cũng sợ mất mặt, nhưng lúc này trong nội tâm bà ta đang rất phẫn nộ nên chẳng buồn để ý tới, giận dữ mắng mỏ: "Ông tránh ra cho ta, hôm nay ta phải cho nàng ta một trận."
Hai phu thê đang kéo đẩy nhau thì Tần Thu Uyển đi đến.
Triệu mẫu nhìn thấy nhi tức, lập tức giống như tìm được người giúp đỡ, bèn lên án: "Miêu Nương, con nói đúng, mấy món đồ trang sức kia của nàng ta đều là giả. Nàng ta chính là kẻ lừa gạt, còn muốn tay không bắt tôn nữ của ta đi... Ta nhổ vào!"
Bà ta lại bò dậy, nhào tới trước muốn cào mặt Lâm Yểu Giai.
Triệu gia phụ tử đương nhiên lại ngăn cản.
Nếu như lần này bỏ ra nhiều lực thì rất có thể sẽ làm bị thương được nàng ta. Triệu mẫu thấy thế nên không quan tâm mà nhào về phía trước.
Lâm Yểu Giai có chút chật vật, cho rằng không thể tiếp tục như vậy nữa, bèn khóc lóc nói: "Di mẫu, con có chuyện muốn nói... A... Người nghe con nói xong đã..."
Lúc này Triệu mẫu một chữ cũng không nghe vào.
Lâm Yểu Giai thấy thế, bỗng nhiên nói: "Con không phải lừa đảo, con có thể bỏ được bạc ra."
Nghe vậy, Triệu mẫu bán tín bán nghi, nhưng vẫn không tha mà tiếp tục vươn tay về phía nàng ta: "Vậy ngươi bỏ ra đi!"
Lúc này Lâm Yểu Giai không bỏ ra nổi. Nàng ta liếc trộm vẻ mặt di mẫu, nếu như ăn ngay nói thật thì di mẫu có thể sẽ lại nổi điên. Nàng ta ngập ngừng, thấp giọng nói: "Đi vào trong phòng rồi nói."
Ở trong nhà mình, Triệu mẫu không sợ nàng ta làm bất cứ thứ gì.
Hai người vào cửa, lúc Lâm Yểu Giai sắp đóng cửa, Tần Thu Uyển cũng lưu loát chui vào.
Lâm Yểu Giai dừng lại: "Biểu tẩu, ta muốn nói chuyện riêng với di mẫu."
Triệu mẫu đang sửa sang lại đầu tóc rối bời, không quản chuyện khác.
Tần Thu Uyển nhất quyết phải ở lại, thấy nàng ta muốn đuổi của mình, nàng nảy ra ý riêng: "Nương, con sợ nàng ta lại lừa dối người."
Nghe nàng nói như thế, Triệu mẫu lập tức nhớ ra, mình có thể vạch trần Lâm Yểu Giai cũng là bởi vì có nhi tức nhắc nhở. Nếu không, còn không biết sẽ là đồ đần mơ mơ màng màng hầu hạ nàng ta bao lâu, cho nên đã nói ngay: "Biểu tẩu của ngươi không phải người ngoài!"
Tần Thu Uyển quay người, tự mình đóng cửa lại. Sau đó khoanh tay nhìn Lâm Yểu Giai vành mắt đỏ bừng: "Ngươi nói đi, ta nghe."
Triệu mẫu còn trực tiếp hơn, bàn tay giơ đến trước mặt Lâm Yểu Giai, suýt nữa thì đâm vào ngực của nàng ta: "Lấy bạc ra!"
Lâm Yểu Giai mấp máy môi, nhìn Tần Thu Uyển một cái, tựa hồ có chút băn khoăn.
Triệu mẫu tỏ rõ vẻ không kiên nhẫn: "Biểu tẩu ngươi hầu hạ ngươi nửa tháng, đồ ăn cũng là nó mua. Số bạc này ta còn phải phân một nửa cho nó... Dù sao cũng là bạc cho nhà chúng ta, ngươi cứ cầm là được."
"Di mẫu." Lâm Yểu Giai có chút chần chờ, e dè nói: "Con tạm thời không bỏ ra nổi bạc."
Triệu mẫu nhanh như chớp nổ tung, âm thanh gần như có thể tung bay nóc nhà: "Ngươi mẹ nó còn muốn lừa gạt ta?"
"Không phải không phải..." Lâm Yểu Giai tiến lên một bước kéo tay của bà ta lại: "Người nghe con nói!"
Triệu mẫu kiềm chế lại, ánh mắt thúc giục.
Lâm Yểu Giai lại liếc mắt nhìn Tần Thu Uyển: "Đây là bí mật, người là di mẫu, con có thể nói với người, nhưng biểu tẩu..."
"Nó không phải người ngoài." Triệu mẫu cảm thấy Lâm Yểu Giai cứ ấp a ấp úng như thế chắc chắn lại muốn giở trò quỷ, còn nhất quyết muốn đuổi nhi tức ra ngoài, không biết là có tâm tư gì.
Lâm Yểu Giai muốn đuổi, bà ta càng không cho!
Lúc này tính khí Triệu mẫu nóng nảy cực kì, thấy nàng ta không nói lời nào liền đưa tay muốn cào.
Lâm Yểu Giai sợ bà ta chạm vào mặt mình thì sẽ bị thương để lại sẹo, vội vàng đưa tay che mặt: "Con nói!"
Nàng ta cách xa Tần Thu Uyển một chút, lúc này mới thấp giọng nói: "Con không có bạc, nhưng phụ thân đám hài tử lại có."
Triệu mẫu bán tín bán nghi: "Không phải ngươi thủ tiết sao?"
"Không phải." Lâm Yểu Giai không được tự nhiên lắm: "Nói thủ tiết là để cho êm tai thôi. Phụ thân của hài tử vẫn còn, chỉ là... hắn không tiện qua lại cùng bọn con..."
Tần Thu Uyển hiểu rõ, nói thẳng: "Là người có thê tử?"
Triệu mẫu kinh ngạc.
Lâm Yểu Giai ho nhẹ một tiếng: "Đúng." Lại vội vàng bổ sung: "Hắn đối với mẫu tử bọn con rất tốt. Bọn con có tình cảm nhiều năm, lại có hai hài tử, hắn sẽ không mặc kệ bọn con. Chỉ là cọp cái trong nhà quản rất nghiêm, chờ qua một khoảng thời gian nữa, hắn sẽ có thể tiếp tế cho bọn con."
Nàng ta tiến lên nắm chặt tay Triệu mẫu, tha thiết nói: "Di mẫu, người phải giúp con. Về sau con nhất định sẽ cám ơn người gấp trăm lần nghìn lần, tuyệt sẽ không để người trả giá uổng phí." Vì để thuyết phục Triệu mẫu, nàng ta còn nêu rõ ví dụ: "Phụ thân bọn trẻ từng cho con không ít bạc, có đôi khi một tháng đã cho mấy chục lượng ngân. Nếu người giúp con, hắn sẽ không bạc đãi người đâu."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Ngươi cũng đã bị đuổi ra ngoài rồi, còn có thể trở về sao? Cho dù như lời ngươi nói, hai người các ngươi tình cảm sâu đậm, hắn không thể chăm sóc các ngươi nhưng chẳng lẽ đến cả bạc cũng không thể cho?" Nàng nhìn thoáng qua Triệu mẫu như có điều suy nghĩ, tiếp tục nói: "Hơn nữa, tại sao bọn ta phải giúp ngươi? Chuyện ngươi lừa bọn ta là sự thật, nói muốn cho lợi ích, nhưng lợi ích đó bọn ta cũng không thể thấy! Ai biết lời ngươi nói là thật hay giả?"
Triệu mẫu hơi động tâm nghe nói như thế, lập tức lại trở nên hung ác: "Ngươi ở nhà ta ăn không ở không nửa tháng, Lâm Vũ suýt chút nữa còn khi dễ tôn nữ của ta, việc này không xong đâu!"
Lâm Yểu Giai nhìn ra được, nếu không phải có Trương Miêu Nương ở đây, di mẫu đã bắt đầu dao động, trong lòng hận vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn đầy vẻ cầu khẩn: "Di mẫu, lời con nói đều là thật. Bằng không, một nữ tử đã thành hôn như con, sao hài tử lại mang họ Lâm giống con?" Nàng cắn răng, quyết định lộ ra một chút: "Cọp cái trong nhà phụ thân hài tử chỉ cho hắn sinh một nữ nhi."
Triệu mẫu không lên tiếng.
Lâm Yểu Giai không ngừng cố gắng: "Cửa hiệu trong nhà hắn có chừng hơn mười cái, trong đó có một gian tửu lâu chỉ tiểu nhị thôi đã có hơn hai mươi người!"
Triệu mẫu cuối cùng cũng động tâm, bán tín bán nghi hỏi: "Thật sao? Ngươi không gạt người chứ?"
"Con có thể thề với trời." Lâm Yểu Giai nghiêm mặt nói, "Di mẫu, người bình thường không thể nuôi nổi ra khí chất như nhi tử và nữ nhi của con đâu!"
Nàng ta biết Trương Miêu Nương nhắm vào mình, nghiêng đầu nói với Tần Thu Uyển: "Biểu tẩu, ta muốn kết thân cũng là vì cảm kích mọi người từ trong đáy lòng. Nếu không phải xảy ra chuyện bất ngờ này thì thê tử A Vũ chắc chắn là nữ tử phú thương. Người như Bảo Ý thì... Không phải ta muốn nói Bảo Ý không tốt, nhưng nếu thật sự để phụ thân A Vũ chọn, hắn tuyệt đối không thể nào đồng ý mối hôn sự này."
Triệu mẫu vội vàng: "Vậy..."
"Vậy chúng ta sẽ không trèo cao." Tần Thu Uyển mở miệng: "Ngươi vẫn nên chờ đến lúc Lâm Vũ nhận tổ quy tông rồi lại chọn một cô nương môn đăng hộ đối rồi thành thân." Lại nhìn về phía Triệu mẫu: "Cho dù lời nàng ta nói là thật, nhưng hậu trạch đại hộ nhân gia cũng không dễ đi vào, nàng ta muốn đi... chưa hẳn đã đi vào được. Đừng để đến lúc đó lại bị lừa gạt, cái gì cũng không lấy được."
Triệu mẫu cũng sợ mình bị lừa gạt, nhưng nếu lời Lâm Yểu Giai nói đều là sự thật, bà ta cứ như vậy đuổi người ta ra ngoài thì không những mất đi thù lao chăm sóc mẫu tử bọn họ hơn nửa tháng trước đó, lại còn đắc tội người ta.
Lỡ như về sau nàng ta được vào vào phủ làm mẫu thân gia chủ thì nhà mình coi như là mất đi cơ hội tốt được dựa vào người phú quý rồi.
Thấy Triệu mẫu do dự, Tần Thu Uyển cũng không bất ngờ.
Nếu Triệu gia không phải kẻ tham lam thì cũng sẽ không chấp nhận Lâm Yểu Giai, mẫu tử Trương Miêu Nương cũng không gặp phải những chuyện kia và nàng cũng không cần tới.
Triệu mẫu rất nhanh đã hạ quyết tâm: "Yểu Giai, ngươi có thể ở lại. Nhưng ngươi cũng biết, nhà bọn ta không dư dả. Tất cả mọi người phải thông cảm cho nhau, mẫu tử các ngươi ở chỗ này, mỗi ngày ta giúp các ngươi mua thức ăn, còn tự các ngươi nấu cơm, đồng thời phải giúp ta quản lý sạch sẽ nhà cửa, đến cả y sam ngươi cũng phải giúp ta giặt." Bà ta cường điệu nói: "Ta cũng muốn giúp ngươi nhưng năng lực có hạn, Nếu ngươi không muốn ở thì trả nợ tiền thuê nhà rồi lúc nào cũng có thể đi."
Lâm Yểu Giai nào có bạc để giao tiền thuê nhà?
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Xem ra nương vẫn không muốn cho ta trở về." Nàng lắc đầu, mở cửa đứng ra ngoài nói: "Bọn họ ở lại, vậy thì ta sẽ không về nữa. Hôm nay ta đến cũng là muốn kết thúc với nhà các ngươi."
Triệu Trường Xuân nhìn mặt mày nàng yên bình lạnh nhạt, cảm thấy hơi lo lắng.
Triệu phụ nhíu mày lại.
Triệu mẫu từ trong phòng đi ra, tiến lên thấp giọng nói: "Miêu Nương, con đừng làm loạn nữa. Ta làm tất cả những thứ này cũng là vì các con. Nếu Bảo Ý có thể gả cho Lâm Vũ thì về sau chính là Thiếu phu nhân có nha đầu phục vụ đó..."
Mặt Tần Thu Uyển lộ vẻ giễu cợt: "Bất luận Lâm Vũ có thân phận gì thì cũng không thể che giấu việc hắn là một tên khốn nạn, ta không thể nào gả nữ nhi cho một người như vậy. Thậm chí, sẽ không cùng hắn ở chung dưới mái hiên."
Nàng nhìn về phía Triệu Trường Xuân: "Nếu không thể đồng ý, vậy thì chúng ta liền chia tay trong êm đềm đi."
Triệu Trường Xuân tỏ rõ vẻ kinh ngạc, thật lâu sau mới lấy lại được thanh âm của mình: "Miêu Nương, nàng đang nói cái gì vậy?"
"Chúng ta hòa ly đi." Tần Thu Uyển quét mắt nhìn về phía phòng ngủ của Lâm Yểu Giai: "Tâm của ngươi đã không ở đây, ta cần gì phải miễn cưỡng."
"Ta không đồng ý!" Lần này người mở miệng là Triệu mẫu.
Tần Thu Uyển cũng không sốt ruột, không nhanh không chậm nói: "Trước đó Lâm Yểu Giai ở chỗ này, là ta mua thức ăn phục vụ nàng ta. Bây giờ nàng ta không bỏ ra nổi một bạc nào, vậy thì chính là lừa gạt, ta muốn đến nha môn tố cáo nàng ta!"
Triệu mẫu: "..."
Nếu lên trên công đường thì chắc chắn sẽ kết thù.
Triệu phụ nhíu mày: "Miêu Nương, ngươi đừng làm chuyện liều lĩnh, chút chuyện của bách tính chúng ta, đại nhân sẽ không quản đâu."
"Đại nhân có quản hay không, không phải ông nói là được." Tần Thu Uyển cất bước đi ra ngoài: "Ta đi thử một chút là biết liền."
Người Triệu gia không gánh nổi, đương nhiên là sẽ không cho nàng đi. Triệu mẫu vội vàng tiến lên ngăn cản, Triệu Trường Xuân còn đưa tay kéo.
Tần Thu Uyển tránh đi, hai bước lướt ra ngoài, nói với chúng nhân xem náo nhiệt bên ngoài: "Lâm Yểu Giai không bỏ ra nổi bạc, chính là một kẻ lừa gạt, Triệu gia còn muốn nuôi nàng ta, rõ ràng là Triệu Trường Xuân đã động tâm với người ta. Ta không chịu được nỗi oan ức này, cũng tự nhận mình không mỹ mạo hiền lành am hiểu như nàng ta, cho nên tự xin rời đi. Mọi người giúp ta làm chứng."
Phu thê cãi nhau là chuyện bình thường, dù bị ngoại nhân biết thì cũng không thể coi là chuyện lớn gì. Nhưng trước mặt mọi người nói muốn hòa ly... Sau này cho dù hòa hảo thì cũng sẽ bị người ta chê cười. Triệu mẫu trợn mắt: "Trương Miêu Nương, ngươi nói bậy bạ gì đó!"
"Ta nói bậy?" Tần Thu Uyển chỉ tay vào phòng Lâm Yểu Giai: "Vậy bà nói xem, vì sao bà muốn kẻ lừa đảo này ở lại?"
Triệu mẫu: "..."