Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 371 - Chương 376

Chương 376
Không thể nói cho người ngoài biết nguyên do chân chính Lâm Yểu Giai ở lại được.

Làm nhân tình cho người ta vốn là loại chuyện nói thì dễ mà nghe thì khó. Nếu nói ra ngoài thì Lâm Yểu Giai sẽ bị nhiều người lén lút thóa mạ, thanh danh Triệu gia cũng không thể tốt được.

Vì vậy Triệu mẫu không trả lời.

Tần Thu Uyển nhìn về phía người Triệu gia: "Ta đã quyết định đi rồi, các ngươi không cần khuyên nữa. Từ nay về sau, chúng ta người nào về nhà nấy."

Nói xong liền đi ra bên ngoài.

Không phải là phu thê hai người chưa từng cãi nhau, nhưng Trương Miêu Nương chưa từng nhắc đến chuyện hòa ly ở trước mặt người ngoài. Triệu Trường Xuân hơi ngỡ ngàng, bởi vì hắn có thể cảm giác được thê tử lần này muốn hòa ly thật.

Theo bản năng, Triệu Trường Xuân muốn đuổi theo.

Nhưng không thể đuổi kịp.

Nhưng hắn đã biết chỗ mẫu tử bọn họ ở, trực tiếp đi đến tận trong nhà.

Hắn chạy một mạch, tới nơi còn sớm hơn Tần Thu Uyển.

"Miêu Nương, nàng điên rồi sao?"

Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Ngươi không nỡ bỏ ta?"

Triệu Trường Xuân trở nên trầm mặc: "Tình cảm nhiều năm với nhau, ta cũng không muốn chia tay nàng."

"Lâm Yểu Giai kia và ngươi cùng ở chung dưới mái hiên, bây giờ gần nhau như thế, nếu ngươi muốn đoạt lấy trái tim nàng ta thì cần phải nắm chặt." Tần Thu Uyển nghiêm túc nói: "Theo ta biết, có mấy người tìm nương ngươi nghe ngóng, hình như là có ý kết thân đó."

Những chuyện này, Triệu Trường Xuân cũng đã lờ mờ nghe nói.

Lâm Yểu Giai có tướng mạo đẹp như vậy, tuổi cũng trẻ, nhìn có chút phú quý. Đúng là có không ít người để bụng.

Triệu Trường Xuân trầm mặc, không nói nữa.

Tần Thu Uyển giễu cợt: "Ngươi do dự, rõ ràng ngươi động tâm!"

"Ta không có." Triệu Trường Xuân phản bác.

Tần Thu Uyển chỉ: "Ngươi trở về suy nghĩ kĩ đi!"

*

Lúc Triệu Trường Xuân về đến nhà, hàng xóm chung quanh đã đi hết, Triệu mẫu cùng Lâm Yểu Giai ở trong phòng bếp nấu nướng.

Lâm Yểu Giai mặc y sam màu hồng, tóc kéo cao, vốn dĩ không hề hợp với phòng bếp đen như mực. Chỉ cần nhìn qua thì luôn cảm thấy nàng ta vô cùng dễ nhìn.

Triệu Trường Xuân không hiểu nổi: "Nương, trước đó Yểu Giai cũng đã nói, muội ấy nhiều năm rồi chưa vào phòng bếp, vì sao người còn bắt muội ấy làm việc?"

Lâm Yểu Giai cúi đầu không lên tiếng.

Nghe hắn nói như thế, Triệu mẫu liền có chút tức tối, cười lạnh nói: "Trường Xuân, cho tới bây giờ ta cũng không có ý định thay nhi tức. Con là người có vợ thì phải biết giữ bổn phận."

Tâm tư bị nói trúng, Triệu Trường Xuân tỏ vẻ không mấy tự nhiên, ho khan: "Nương, người nói đến đâu rồi."

"Ta đang nhắc nhở con, cho con mặt mũi." Triệu mẫu không chút khách khí: "Yểu Giai chỉ ở tạm, con đừng tưởng rằng nàng ta sẽ ở chỗ này cả đời."

Lâm Yểu Giai không phủ nhận.

Thấy thế, Triệu Trường Xuân có hơi thất vọng.

Nhà bọn họ phải làm việc cả ngày nên buổi tối ngủ rất sớm. Triệu Trường Xuân cho dù muốn níu kéo thê tử thì cũng phải chờ buổi tối tan tầm trở về.

Sau ngày đó, Tần Thu Uyển bắt đầu bận rộn với quán ăn. Triệu Trường Xuân cứ thỉnh thoảng lại tới tìm nàng, khuyên nàng về nhà.

Tần Thu Uyển coi những lời này như gió thoảng bên tai, chuyên tâm bận rộn công việc của mình. Nửa tháng sau, nàng khai trương quán ăn ở một ngõ nhỏ.

Một bên khác, Triệu mẫu sau khi biết chuyện của Lâm Yểu Giai thì cũng không còn coi bọn họ là khách quý nữa, thường xuyên sai bảo nàng ta làm việc. Đồ ăn cũng không còn tốt như trước kia... Triệu mẫu vốn dĩ cũng là người sống khá tùy ý, ăn cháo loãng suốt ngày cũng được. Trên đường thấy có người bán dưa muối, bà ta mua nửa bình, sau đó cũng không thèm xào rau, chỉ nói dối là bận nên để mẫu tử bọn họ ăn dưa muối với cơm.

Lâm Yểu Giai đã nhiều năm chưa từng phải chịu cuộc sống kham khổ như vậy, mấy ngày trôi qua thì có hơi thèm thịt. Nhưng nàng ta không có bạc, Lâm Vũ tìm kiếm khắp trong nhà nhưng bởi vì Triệu mẫu đề phòng nên đã sớm mang bạc về nương gia nhờ người trông hộ. Cho nên, Lâm Vũ tìm kiếm hồi lâu cũng không thu hoạch được gì.

Không tìm được bạc, nhưng lại muốn ăn ngon thì chỉ có thể nghĩ cách khác.

Đối với chuyện nương hành hạ mẫu tử bọn họ, Triệu Trường Xuân cũng biết. Hắn nhìn thấy giai nhân càng ngày càng gầy gò thì rất không đành lòng, chạng vạng tối hắn tan tầm về nhà đã cố ý mua một con gà quay.

Người Triệu gia bởi vì đều làm việc ở bên ngoài, người nào cũng rất mệt mỏi, cho nên lúc tìm công việc thì cũng chọn công việc nào bao ba bữa cơm. Vì vậy bọn họ thường không ăn cơm ở nhà.

Triệu Trường Xuân lén lút tránh nương trong phòng bếp, mang gà quay kia đưa sang phòng của Lâm Yểu Giai.

Lâm Yểu Giai nghe thấy có người gõ cửa, rồi thấy người kia mở cửa ra nhét một bọc giấy vào. Nàng ta vô thức nhận lấy, cảm giác hơi âm ấm. Nàng ta rất vui, ngẩng đầu liền đối mặt với Triệu Trường Xuân đang đặt ngón tay ở trên môi.

Nàng ta thấp giọng nói cảm ơn.

Triệu Trường Xuân bật cười lắc đầu, rất nhanh đã rời đi.

Lâm Yểu Giai gọi hai đứa con tới, ba người ở trong phòng lặng lẽ chia nhau ăn con gà quay kia.

Gà quay không lớn, Lâm Vũ gặm nửa con, gặm xong còn mút ngón tay, tỏ rõ vẻ vẫn chưa thỏa mãn: "Trước kia con còn ghét bỏ thứ dầu mỡ này, bây giờ lại cảm thấy giống như mỹ vị nhân gian. Nương, khi nào phụ thân đón chúng ta về nhà, con nhất định phải gặm đủ."

Nghĩ đến cuộc sống như thế, Lâm Yểu Giai cũng rất là ước mơ: "Đến lúc đó ta sẽ mời trù nương đặc biệt làm gà quay cho con. Hoặc là trực tiếp mua cả tiệm gà quay về, con muốn gặm bao nhiêu cũng được."

Lâm Dao không lên tiếng, lặng lẽ lấy đi khối thịt còn lại.

Được sung sướng lần này, lại muốn thử lại lần sau, mẫu tử bọn họ cũng như vậy.

Ăn gà quay mỹ vị xong, lại phải đối mặt với dưa muối thì cũng có cảm giác khó mà nuốt xuống.

Lát sau, Lâm Vũ nói với nương: "Nương, con muốn ăn thịt."

Lâm Dao cũng không kém là bao, nàng ta thấp giọng nói: "Nương, ngày nào cũng ăn như thế, nguyệt sự của con cũng bị chậm rồi."

Nghe vậy, Lâm Yểu Giai cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa. Lỡ như làm chậm quá trình phát triển của hài tử, vậy thì là chuyện cả đời rồi.

Cho nên chạng vạng tối hôm nay, Triệu Trường Xuân vừa mới vào cửa, đã thấy Lâm Yểu Giai ngồi trong viện rửa chén.

Lâm Yểu Giai nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn hắn cười: "Biểu ca trở về rồi à? Có mệt không?"

Làm cả ngày trời, ai mà không mệt?

Nhưng mà, giai nhân mỉm cười hỏi thăm, Triệu Trường Xuân chỉ cảm thấy mỏi mệt toàn thân đã không còn nữa, cười tiến lên: "Không mệt. Ta quen rồi."

Lâm Yểu Giai rửa sạch bát, vẩy nước trên tay đi, hơi do dự.

Triệu Trường Xuân vốn muốn rửa ráy xong sẽ đi thăm mẫu tử kia. Nhưng nhìn ra nàng ta có chuyện muốn nói, hắn liền dừng bước chân: "Biểu muội, có chuyện gì sao?"

Lâm Yểu Giai trầm mặc, cúi đầu trông rất là quẫn bách: "Biểu ca, ta muốn mượn huynh ít bạc."

Triệu Trường Xuân sững sờ, lập tức bật cười: "Nhìn muội thận trọng này, ta cho thì cho, có cái gì đâu." Nói xong thì cởi hầu bao bên hông xuống, toàn bộ đặt vào trong tay Lâm Yểu Giai.

Trong lòng Lâm Yểu Giai rất là uất ức, cắn môi nói: "Biểu ca, cám ơn huynh. Khi nào ta có tiền sẽ lập tức trả lại cho huynh."

"Muội lấy trước mà dùng đi." Triệu Trường Xuân phất tay. Nhưng không có từ chối việc nàng ta muốn trả lại.

Bạc này kiếm rất vất vả, toàn là mồ hôi mà ra. Cho dù là người trong lòng thì Triệu Trường Xuân cũng có chút không nỡ.

Lâm Yểu Giai hiểu rõ, cũng có chút thất vọng.

Nàng ta thấy Triệu Trường Xuân thường xuyên len lén nhìn nàng ta, bình thường chuyện gì có thể giúp đều giúp, còn tưởng rằng hắn có mấy phần tâm tư, không ngờ lại chỉ có như này!

Lấy bạc xong, nàng ta thừa dịp ban ngày người Triệu gia ra ngoài làm việc đã đi mua được đồ ăn cho người nhà.

Những năm qua, mẫu tử ba người được người khác nuôi, không biết kiếm bạc vất vả thế nào nên có được tiền liền vung tay quá trán. Bạc Triệu Trường Xuân cho chỉ hai bữa đã ăn xong.

Ba người ăn ngon mất khẩu vị đối mặt với bát dưa muối thì làm sao có thể nuốt nổi?

Thế là, Lâm Yểu Giai lại bí mật tìm Triệu Trường Xuân.

Triệu Trường Xuân vẫn cho nhưng đã hơi không vui.

Lâm Yểu Giai ngập ngừng, tiến lên kéo tay áo hắn lại lắc lắc: "Biểu ca, ta thật sự rất cần, về sau chắc chắn sẽ trả."

Triệu Trường Xuân bị nàng nũng nịu như thế lập tức tâm viên ý mã, vô thức cầm tay của nàng.

Lâm Yểu Giai sợ hãi, cố gắng khắc chế mình không rút tay về.

Thấy giai nhân không phản kháng, Triệu Trường Xuân càng vui hơn, ngước mắt nhìn nữ tử trước mặt: "Biểu muội, ta..."

Lâm Yểu Giai ngượng ngùng cúi đầu.

Lần này, Triệu Trường Xuân cho bạc rất là sảng khoái. Ngày ấy, hắn cũng không tiếp tục đi tìm mẫu tử kia nữa.

Tần Thu Uyển không quan tâm Triệu Trường Xuân có tới hay không, bây giờ nàng rất là bận. Hơn nữa, Triệu Trường Xuân vốn đã động tâm, nếu như Lâm Yểu Giai cứ tiếp tục lấy lòng thì hai người chắc chắn sẽ làm việc bất chính.

Liên tiếp vài ngày, Triệu Trường Xuân đều không xuất hiện, Tần Thu Uyển liền biết cơ hội của mình đã tới rồi.

Quán ăn mỗi khi đến giờ cơm đều rất bận bịu, bởi vì cửa hiệu không lớn nên người đến đây ăn cơm đều là công nhân làm việc chung quanh, ăn xong liền đi, sẽ không ở lại đến tận khuya.

Sau khi nàng đóng cửa thì không trở về tiểu viện mình thuê nữa mà đi thẳng đến Triệu gia.

Quán ăn nàng đóng cửa có sớm thì cũng muộn hơn giờ người ta tan tầm. Cho nên, lúc nàng đến, người Triệu gia đã trở về rồi.

Triệu mẫu mở cửa, thấy là nàng thì lập tức kinh ngạc, sau đó lách mình để nàng vào cửa: "Miêu Nương, ta nghe nói con ở bên kia mở một quán ăn, ta còn đang định nghĩ xem ngày nào đó sẽ dành thời gian tới xem một chút, Nếu con thiếu người thì có thể thuê ta. Về sau con trả ta tiền công như người ngoài là được..."

Ngữ khí và thái độ đều rất tùy ý, chứng tỏ vẫn còn coi nàng là người nhà.

"Không cần, ta đã mời được người rồi." Tần Thu Uyển bước vào viện tử: "Ta trở về có chút việc muốn tìm Triệu Trường Xuân."

Triệu Trường Xuân đang rửa mặt, nghe được động tĩnh bên ngoài thì luôn cảm thấy có gì đó bất an. Sau khi ra ngoài nhìn thấy thê tử, hắn rất không được tự nhiên. Nghĩ đến mình mấy ngày này không đi tìm thê tử, nàng lại chủ động trở về... Không phải là muốn về nhà đấy chứ?

Nói thật, trước đó Triệu Trường Xuân không muốn chia tay thê tử, dù đã cãi nhau túi bụi nhưng hắn vẫn cho rằng hai người vẫn còn cơ hội quay lại. Nhưng mấy ngày gần đây, hắn và Lâm Yểu Giai càng thêm thân mật, hắn cũng không muốn thê tử quay về lắm.

Dù sao Lâm Yểu Giai bây giờ cũng ở goá, nếu như hắn và thê tử chia tay, về sau tái giá với biểu muội... Thực ra, trong đáy lòng Triệu Trường Xuân đã tưởng tượng ra khả năng này.

Vì vậy hắn lập tức cho rằng thê tử trở về để quấy rầy mình, lại càng thêm chột dạ, ngữ khí liền tràn đầy mỉa mai: "Biết về nhà rồi à?"

Tần Thu Uyển nhìn về phía phòng Lâm Yểu Giai ở bên cạnh, giống như cười mà không phải cười: "Ta trở về thì còn vị trí của ta sao?"

Nghe nàng nói như thế, Triệu Trường Xuân càng thêm chột dạ, nhưng lời nói vẫn rất kiên cường: "Ngươi trở về hay không thì tùy, ta cũng không muốn cầu xin ngươi."

Trong đáy lòng, hắn không hề muốn Trương Miêu Nương về nhà.

Thậm chí còn cảm thấy nếu như hai người hòa ly thì cũng không tệ lắm.

Tần Thu Uyển gật gật đầu: "Ngươi yên tâm, ta không về đâu, cũng không muốn làm ác nhân chia cắt đôi uyên ương. Nhưng hai người chúng ta cứ không minh bạch như vậy, trì hoãn việc ngươi tái giá, cũng chậm trễ việc ta thành thân."

Lời này rất hợp tâm ý của Triệu Trường Xuân, hắn hừ lạnh: "Ngươi không hối hận là được."

Triệu mẫu nghe thấy lời này có gì không đúng, nhíu mày trách cứ: "Nói cái gì vậy? Cuộc sống không cố gắng mà qua đi, chia tay nhau thì đẹp mắt lắm hả?" Bà ta không có ý răn dạy nhi tức nhiều ngày không về, buôn bán rất tốt, mà nói với con trai mình: "Hài tử đã lớn như vậy, còn sắp phải làm tổ phụ rồi mà vẫn không hiểu chuyện..."

 
Bình Luận (0)
Comment