Chương 377
Triệu mẫu khiển trách hắn ta cả buổi.
Trong lúc đó, còn ngấm ngầm nói Trương Miêu Nương là nhi tức nhưng không hiểu chuyện.
Cuối cùng nói: "Miêu Nương, cái viện kia của con hình như sắp đến kỳ đóng tiền rồi, con nên chuyển về đây ở đi. Ngày nào chuyển nhớ nói trước một tiếng, đến lúc đó bọn ta đều đi một chuyến dọn đồ về cho con."
Lại răn dạy nhi tử: "Đừng đứng đấy nữa, mau rót nước cho Miêu Nương."
Trong lời nói đầy ý tác hợp, Triệu Trường Xuân vô cùng không cam lòng, lề mà lề mề rót một chén nước tới.
Tần Thu Uyển đưa tay tiếp nhận, hạ giọng nói: "Hai chúng ta cũng không phải hài tử, cũng không cần băn khoăn suy nghĩ của nhau, hết thảy cứ làm theo bản tâm. Ngày mai giờ Thìn, ta ở đầu phố chờ ngươi, đến lúc đó chúng ta cùng đi đến nha môn."
Ánh mắt Triệu Trường Xuân lấp lóe, không trả lời ngay.
Tần Thu Uyển uống xong nước, đặt bát lên trên bàn, rất nhanh đã rời đi.
Triệu mẫu nhìn thấy, chờ người đi rồi, bà ta bèn kéo nhi tử sang một bên khẽ răn dạy: "Mặc dù thỉnh thoảng ta cũng hơi ghét Miêu Nương, nhưng những năm gần đây nó coi như là ngoan ngoãn. So với nhi tức nhà khác, nó đã là loại tốt nhất rồi. Con cũng đừng vờ ngớ ngẩn, mau dỗ người ta trở về đi." Bà ta nhấn mạnh: "Đi nha môn cái gì, sớm bỏ đi cái tâm tư đó cho ta."
Triệu Trường Xuân không lên tiếng.
Động tĩnh trong viện lần này đương nhiên là không gạt được Lâm Yểu Giai.
Nhất là khi nghe được Trương Miêu Nương nói, trong nội tâm nàng ta lập tức hiểu ra, chuyện giữa mình và Triệu Trường Xuân, Trương Miêu Nương cho dù không biết thì cũng đoán được.
Nàng ta nguyện ý dính lấy Triệu Trường Xuân cũng là vì để lấy bạc cho hai đứa con mua đồ ăn thuận miệng, thật sự không nghĩ sẽ ở trong cái viện rách nát này cả một đời.
Nàng ta cho rằng mình cần phải nói chuyện lại với Triệu Trường Xuân.
Ngay trước mặt người khác, hai người cho dù ở cùng một chỗ thì cũng có mấy lời không tiện nói. Sau khi sắc trời tối xuống, người Triệu gia đều ngủ, Lâm Yểu Giai mới lặng lẽ mò tới trước của phòng Triệu Trường Xuân.
Triệu Trường Xuân nghe được động tĩnh ở cửa, lập tức hỏi: "Ai?"
Lâm Yểu Giai hạ giọng: "Biểu ca, ta tìm huynh có việc."
Triệu Trường Xuân nhìn thoáng qua ánh trăng ngoài cửa sổ, nghĩ đến cái gì, cảm thấy thật vui mừng. Hắn sửa sang lại y sam, mở cửa ra, sau đó thì thò một tay lôi người vào.
Lâm Yểu Giai bị kéo vào trong phòng, giật nảy mình, cố gắng khắc chế mình không thét lên. Sau khi vào cửa, nàng ta vội vàng lách mình vào trong một chỗ hẻo lánh, đẩy tay Triệu Trường Xuân ra: "Biểu ca, ta có chính sự, huynh để cho ta nói xong đã."
Triệu Trường Xuân miễn cưỡng kềm chế, nói: "Muội nói đi, ta nghe."
Trước tiên hắn thầm tính toán, nếu như Lâm Yểu Giai nguyện ý thân cận với hắn thì số bạc hắn để dành được cũng có thể chuyển cho nàng.
"Biểu ca." Trong bóng tối, Lâm Yểu Giai rất là căng thẳng, lời nói rất nhanh chóng: "Ta không muốn chen vào giữa huynh và biểu tẩu, nếu như các người hòa ly thì ta rất bất an. Huynh hàng vạn hàng nghìn lần đừng làm chuyện điên rồ!"
Sợ hắn ép buộc mình, Lâm Yểu Giai dứt lời xong thì nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài.
Triệu Trường Xuân nhìn bóng lưng của nàng, chóp mũi còn quanh quẩn hương thơm trên người nàng. Nhiều ngày không động phòng với thê tử, hắn đã không nhịn được rồi. Vốn đang có sáu phần chờ mong, nay đã thay đổi thành mười phần.
Nếu lén lút không thể được, vậy thì cứ quang minh chính đại đi!
*
Buổi sáng hôm sau, Tần Thu Uyển còn chưa tới đầu phố, cách thật xa đã thấy Triệu Trường Xuân đứng ở nơi đó.
Xem ra hắn rất là sốt ruột.
Tần Thu Uyển chậm rãi đến gần nói: "Năm ngày trước, ngươi còn khuyên ta về nhà. Hôm nay lại đến sớm như vậy, không kịp chờ đợi à?"
Triệu Trường Xuân không muốn thừa nhận mình thay đổi bỏ rơi vợ con, châm chọc nói: "Ngươi nhiều ngày như vậy không có nhà, tâm sớm đã bay đi mất. Giống như là ngươi nói, tâm không có ở đây thì lưu lại người có ích lợi gì? Dù đã từng là phu thê, nhưng nếu ngươi thực tình muốn đi thì ta cũng không ngăn cản."
"Ồ, vậy đây là ngươi thành toàn cho ta sao?" Tần Thu Uyển dò xét hắn: "Hẳn là ta thành toàn cho ngươi mới đúng." Không đợi hắn phản bác, nàng khoát khoát tay: "Phu thê duyên đã tận, chúng ta không hài lòng nhau, nói thêm gì nữa thì có lẽ lại phải ầm ĩ. Ngươi vội vàng làm việc, ta cũng vội vàng kiếm sống, chúng ta làm nhanh lên đi."
Phu thê hòa ly rất ít, nhưng cũng không phải không có. Tần Thu Uyển đã sớm nghe qua là cần phải tìm một quan môi đi cùng đến nha môn để lấy lại giấy hôn thú lúc trước của hai người.
Hai người chậm trễ gần nửa canh giờ mới cầm được giấy hôn thú mới tinh đứng ở bên ngoài nha môn, chia ra mỗi người một tờ.
Mấy năm trước nha môn cháy nên đã bị thiêu hủy rất nhiều giấy hôn thú. Cũng có thể là do sư gia không muốn đi tìm nữa nên cuối cùng đã viết lại.
"Về sau không có chuyện gì đừng đến tìm ta, cũng quản nương ngươi đi."
Nói xong, Tần Thu Uyển xoay người rời đi.
Cũng vào lúc này, Triệu Trường Xuân chợt nhớ tới hai đứa bé: "Vậy Bảo Ý và Bảo Thư phải làm sao bây giờ?"
"Bọn nó đương nhiên là đi theo ta!" Tần Thu Uyển không cho hắn phản bác: "Ta sẽ không để cho bọn nó trở về tranh giành sủng ái với hai huynh muội kia đâu. Bạc ngươi kiếm có chút xíu như vậy, nuôi sống ba mẫu tử kia còn không đủ."
Nghe ra trong lời nói của nàng có ý gièm pha, lòng Triệu Trường Xuân cảm giác thật khó chịu.
"Bọn nó thành thân..."
"Cũng không cần ngươi quản." Tần Thu Uyển không quay đầu lại: "Tóm lại, ngươi đừng tới tìm mẫu tử chúng ta nữa là ta đã vô cùng cảm kích rồi."
*
Lúc Tần Thu Uyển đến, vị đại nương nàng mời tới đã bắt đầu thái thịt.
Vừa tới không lâu đã có khách chờ.
Người đến đây nơi này ăn cơm đều là công nhân kiếm tiền vất vả, đồ ăn ăn được nhiều, giá tiền còn không cao.
Tần Thu Uyển cũng rất quan tâm bọn họ, dù là như thế, nàng cũng có thể kiếm được không ít.
Chỉ là có chút mệt mỏi. Buổi chiều, vị đại nương kia mệt mỏi gập cả người, nhịn không được nói: "Miêu Nương tử, nghe nói ngươi có nhi nữ nhi tử, vì sao không để bọn nó đến giúp đỡ?"
"Hai ngày nữa ta sẽ mời thêm người." Việc ở nơi này nếu để cho người mới bắt đầu làm thì sẽ rất mệt mỏi, đợi về sau làm lớn hẵng để cho hai đứa nó về làm cũng không muộn.
Nghe nói như thế, đại nương rất cao hứng: "Ngươi có chọn được ai thích hợp chưa?"
Tần Thu Uyển dự định sẽ đi vào tửu lâu, chọn một đồ đệ có nhân phẩm để dạy bảo. Sau này sẽ giao quán ăn cho hắn, nàng cũng có thể thoát thân đi làm việc khác.
Một bên khác, Triệu Trường Xuân cầm thư hòa ly rất là thích thú, bỏ cả công việc cầm thư trở về nhà.
Lúc này trong nhà chỉ còn lại ba mẫu tử, Lâm Yểu Giai đang ở trong sân quét dọn.
Triệu Trường Xuân rất là kích động, vào cửa nhìn thấy giai nhân, không kịp nghĩ nhiều đã trực tiếp tiến lên ôm người vào trong ngực.
Lâm Yểu Giai giật nảy mình hô lên một tiếng. Thấy là hắn thì lập tức ngờ vực: "Biểu ca, tại sao huynh lại trở lại?"
Nghĩ đến, trong khoảng thời gian qua mình và hắn càng ngày càng thân mật, nàng ta hãi nhiên... chẳng lẽ hắn muốn tiến thêm một bước nữa?
Nghĩ đến đây, Lâm Yểu Giai vội vàng đẩy hắn ra, thấp giọng nói: "Hài tử còn ở đây, huynh chớ làm loạn."
Triệu Trường Xuân cười ha ha: "Ta không làm loạn." Hắn từ trong ngực móc ra giấy hôn thú và thư hòa ly: "Chúng ta chẳng mấy chốc sẽ là phu thê chân chính, nàng có cao hứng hay không?"
Lâm Yểu Giai: "..." Cao hứng?
Kinh hãi còn tạm được.
Lâm Yểu Giai lúc này bị dọa đến mức mặt trắng bệch, ôm một tia hi vọng cuối cùng hỏi: "Đây là cái gì?"
"Thư hòa ly của ta và Trương Miêu Nương." Triệu Trường Xuân chỉ vào thư hòa ly: "Từ nay về sau, nam cưới nữ gả đều không liên quan. Yểu Giai, ta muốn lấy nàng!"
Lâm Yểu Giai: "..." Nhưng ta không muốn gả!
Trương Miêu Nương có câu nói rất đúng, nàng ta nhìn thì ôn nhu hoà thuận, đối với người nào cũng không tiếc nụ cười nhưng kỳ thật nàng ta không hề để người Triệu gia vào mắt, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có cái gì với Triệu Trường Xuân.
Trước đó nàng ta cố ý đối xử nhẹ nhàng với hắn chẳng qua là vì hưởng thụ ánh mắt ái mộ hắn dành cho mình mà thôi.
Hơn nữa, Lâm Yểu Giai vẫn còn phải chờ phụ thân hài tử đón nàng hồi phủ làm phú quý phu nhân, sao có thể gả cho Triệu Trường Xuân được?
"Không!" Lâm Yểu Giai gần như là thét lên. Nàng ta lui về sau mấy bước, hít sâu nhiều lần mới đè lại nỗi sợ hãi trong lòng mình: "Biểu ca, huynh nghe ta nói, ta rất cảm kích huynh những ngày qua chiếu cố mẫu tử chúng ta. Nhưng ta là một người ở goá, thật sự là không xứng với huynh. Ta cũng không muốn chia rẽ huynh và biểu tẩu, càng không nghĩ tới sẽ có cái gì với huynh... Huynh hiểu lầm rồi, ta không muốn gả cho huynh."
Nàng càng nói càng nhanh: "Biểu tẩu và huynh có tình cảm nhiều năm như vậy, lại có hai đứa bé. Tẩu ấy vào cửa nhiều năm, không có công lao thì cũng có khổ lao, huynh mau đi dỗ dành người ta đi..."
Nói đến đây, nàng ta đã bắt đầu nói năng lộn xộn.
Triệu Trường Xuân nhìn ra được những lời này của nàng ta là thật tâm. From
Nàng ta không hề muốn gả cho chính mình.
Mà những ngày qua sở dĩ tới gần hắn có lẽ là vì ham số bạc trong tay hắn!
Suy nghĩ minh bạch, trong phút chốc, bức tường trong lòng Triệu Trường Xuân lập tức sụp đổ. Lâm Yểu Giai trong mắt hắn là người mỹ tâm thiện. Hắn chưa hề nghĩ tới nàng ta lại vì bạc mà giả vờ với hắn.
Dối trá như vậy cũng uổng công vẻ mỹ mạo này!
Trong lòng khó chịu, Triệu Trường Xuân không ở lại thêm, với cả bởi vì sắc trời không còn sớm, hắn phải đi làm.
Lâm Yểu Giai đứng ở trong sân, vẻ mặt chết lặng.
Phu thê cãi nhau đánh nhau nhiều như vậy, nhưng người hòa ly có lẽ một hai năm mới có một đôi. Sao Triệu Trường Xuân lại lớn gan như vậy? Hắn không sợ mất mặt sao?
Huống chi, đêm qua di mẫu còn gần như véo lỗ tai của hắn mà nhấn mạnh, bảo hắn mau dỗ dành thê tử trở về... Nghĩ đến Triệu mẫu, Lâm Yểu Giai rùng mình một cái.
Sợ thì sợ, nhưng nội tâm nàng ta cũng rõ ràng. Bây giờ người duy nhất có thể ngăn cản Triệu Trường Xuân nổi điên có lẽ cũng chỉ có Triệu mẫu.
Lâm Yểu Giai thật sự không muốn ở lại Triệu gia, sự không muốn này thậm chí còn vượt trên cả sự sợ hãi của nàng ta với Triệu mẫu. Nàng ta buông cái chổi xuống, đổi y sam đi ra ngoài, trực tiếp đi tìm Triệu mẫu đang bắt đầu làm việc.
"Di mẫu, vừa rồi biểu ca trở về, còn cầm giấy hôn thú và thư hòa ly. Người mau trở về xem một chút đi!"
Lời còn chưa dứt, Lâm Yểu Giai đã lệ rơi đầy mặt.
Bị sắc mặt đen kịt của Triệu mẫu dọa sợ, nàng ta vội vàng giải thích: "Di mẫu, chuyện này không liên quan đến con, con cũng không biết tại sao biểu ca lại... A..."
Cuối cùng là một tiếng kêu thảm.
Do là Triệu mẫu không thể nhịn được nữa, mạnh mẽ vung một bàn tay ra.