Chương 378
Lâm Yểu Giai đưa tay bụm mặt, tỏ rõ vẻ không thể tin.
Nàng ta chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị đánh. Lão bà này, sao bà ta dám?
Quá mức chấn kinh, Lâm Yểu Giai không thể che giấu nổi ánh mắt của mình. Triệu mẫu nhìn thấy lại giận quăng thêm một bàn tay nữa.
Lần này sức lực so với vừa nãy càng lớn hơn, trực tiếp đánh cho Lâm Yểu Giai lảo đảo, nàng ta đỡ tường mới không có ngã sấp xuống. Đau đớn khiến nàng ta vô cùng thanh tỉnh, cũng càng thêm không muốn ở lại Triệu gia nữa. Nàng ta đối mặt với tường gạch rêu xanh, hít sâu mấy hơi, đè xuống phẫn nộ trong lòng, âm thanh rụt rè nói: "Di mẫu, hiện tại cần gấp nhất là ngăn biểu ca lại, vãn hồi biểu tẩu."
Triệu mẫu rất tán thành, nơi này là cửa sau nơi bà ta làm việc, chung quanh thỉnh thoảng cũng có người đi ngang qua. Bà ta không muốn bị người ta chê cười, cười lạnh nói: "Lát nữa ta sẽ xử lý ngươi sau!"
Nói xong thì đi về phía nhà mình, lại vỗ trán một cái. Lúc này trong nhà không ai, bà ta có muốn trách cứ thì cũng sẽ chỉ đi một chuyến tay không. Trầm ngâm một lát, bà ta chạy về chỗ nhi tử làm việc.
Những năm gần đây, Triệu Trường Xuân đã làm rất nhiều công việc, nhưng bởi vì Triệu gia không có người nhờ vả nên cuối cùng cũng chỉ có thể khiêng hàng.
Hai cha con ở cùng một chỗ, nhìn thấy Triệu mẫu khí thế hùng hổ xông tới. Triệu phụ nhíu lông mày, lau mồ hôi trên trán, kéo nhi tử từ kho bên trong ra: "Nương con tới kia."
Triệu Trường Xuân trong lòng cả kinh, nghiêng đầu nhìn, quả nhiên là thấy mẫu thân và biểu muội đứng cùng nhau.
Biểu muội vành mắt đỏ bừng, nương... thì sắc mặt khó coi.
Nương không đồng ý mình hòa ly, Triệu Trường Xuân hiểu rõ. Sáng nay hắn lặng lẽ làm chuyện này cũng biết lát nữa chắc chắn sẽ chịu một trận giáo huấn, chỉ là hắn không ngờ nương lại tìm tới tận nơi này tới. Theo lý mà nói thì nương sẽ không biết nhanh như vậy mới đúng.
Nhưng mà, nhìn thấy biểu muội thút thít bên cạnh, hắn lại có chút giật mình. Hắn lấy khăn trên cổ ra lau mồ hôi, giải thích với đốc công rồi mới đi ra.
"Nương, người không làm việc à?"
Triệu mẫu cực kỳ phẫn nộ, ngay trước mặt mọi người cũng không muốn làm lớn chuyện. Oán hận đưa tay túm hắn ra ngoài, tức giận đến mức ngón tay run rẩy không thôi: "Ai cho ngươi lá gan hòa ly? Ngươi đã thương lượng với ai chưa? Ngươi đừng tưởng rằng ngươi trưởng thành rồi thì lão nương cũng không dám đánh ngươi à." Nói xong thì tức giận nắm chặt lỗ tai của hắn.
Mấy người đứng ở phía sau ngoài cửa, cách đó không xa còn có xe ngựa dỡ hàng, Triệu Trường Xuân cảm thấy rất mất mặt, bèn hất tay của mẫu thân ra.
Triệu mẫu tức giận đến mức trước mắt hoàn toàn mông lung, nổi giận nói: "Miêu Nương làm gì có lỗi với ngươi? Ngươi không cần làm việc, mau trở về cùng ta giải thích rõ ràng chuyện này."
Thấy nhi tử bất động, bà ta rống to: "Con đứng đấy làm gì, mau đi xin nghỉ đi!"
Triệu Trường Xuân vẫn bất động, trước khi Triệu mẫu tiếp tục động thủ, hắn nhìn về phía Lâm Yểu Giai: "Nương, con và biểu muội lưỡng tình tương duyệt, con muốn lấy nàng."
Hôm nay thấy Lâm Yểu Giai chạy tới mách cho mình chuyện hòa ly, Triệu mẫu đã đoán ra được hơn phân nửa nội tình. Lúc này nghe được lời nói xác thực từ trong miệng nhi tử, trong phút chốc bà ta tức giận đến mức đầu óc ong ong.
"Duyệt cái rắm!" Triệu mẫu tức giận, vô thức đưa tay hướng về phía mặt của nhi tử.
Triệu Trường Xuân muốn cho nương nguôi giận, nên nhận lấy cái tát mà không tránh né.
Thấy nhi tử không tránh, Triệu mẫu càng thêm tức giận: "Mau xin nghỉ cho ta, cùng ta đi nói chuyện rõ ràng với Miêu Nương. Chuyện ngày hôm nay chỉ là hiểu lầm."
"Con đã nói rõ ràng với nàng ta rồi." Triệu Trường Xuân cường điệu nói: "Nương, nàng ta từ lâu đã không muốn ở cùng con, miễn cưỡng ở cùng thì cũng chỉ ghét nhau thêm thôi."
"Không thể nào." Triệu mẫu nói với giọng điệu chắc chắn: "Hai người các ngươi những trong năm qua sống cũng không tệ, ầm ĩ cũng ít, lại còn có hai đứa bé. Chỉ cần ngươi muốn vãn hồi thì nó nhất định sẽ cùng ngươi về nhà."
Bà ta oán hận trừng mắt liếc nhìn Lâm Yểu Giai, cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng nữ nhân này muốn sống cùng ngươi? Nàng ta chẳng qua chỉ là lừa gạt bạc của ngươi mà thôi!"
Triệu Trường Xuân cũng lờ mờ đoán được, nhưng Lâm Yểu Giai tướng mạo mỹ mạo, hắn vẫn luôn rất yêu thích nàng ta. Cho nên, bất luận nàng ta muốn làm gì thì chỉ cần thành hôn, nàng ta chính là tức phụ của hắn!
Triệu mẫu thấy nhi tử vẫn bất động, cắn răng nói: "Nàng ta vốn dĩ không phải quả phụ mà là nhân tình của người khác, chỉ là bị vợ cả trong nhà phát hiện nên mới bị đuổi ra. Người ta vẫn chờ nam nhân kia hồi tâm chuyển ý đón mình trở về làm phu nhân, ngươi là cái gì mà cũng dám đua đòi lấy người ta?"
Triệu Trường Xuân sửng sốt.
Trước đó Triệu mẫu còn muốn che giấu những chuyện Lâm Yểu Giai nói, thêm một người biết thì càng dễ bại lộ, cho nên bà ta mới giấu diếm người trong nhà. Dù biết nhi tử hi vọng xa vời, bà ta cũng không cho rằng Lâm Yểu Giai sẽ đồng ý, cho nên mới không nói.
Bây giờ nhi tử giống như là bị ma quỷ ám ảnh, lời nói của Triệu mẫu càng thêm gắt gao: "Người ta từ đầu tới đuôi đều không nhìn ngươi, chỉ có ngươi là kẻ ngu, có được vài câu ôn ngôn nhuyễn ngữ của ngươi ta liền cho rằng người ta tình thâm với ngươi. Ngươi mới hòa ly xong, ngươi cho rằng sao ta lại biết chuyện đó nhanh thế?"
Bà ta đưa tay chỉ Lâm Yểu Giai: "Là nàng ta chạy đến chỗ ta làm việc để nói cho ta, để ngươi đừng làm chuyện điên rồ, tranh thủ thời gian níu kéo Miêu Nương!"
Triệu Trường Xuân ngỡ ngàng.
Triệu mẫu thấy hắn như vậy, giơ tay nắm chặt mặt của hắn dùng sức nhéo: "Ngươi thanh tỉnh chưa vậy?"
Đau đớn truyền đến, Triệu Trường Xuân lấy lại tinh thần, nhìn về phía Lâm Yểu Giai cúi đầu thút thít: "Những gì nương ta nói đều là thật?"
Lâm Yểu Giai đúng là không hề muốn ở lại Triệu gia. Nhưng trước hôm nay, nàng ta còn mưu đồ nhiều thứ với Triệu Trường Xuân. Chỉ là, Triệu mẫu trở mặt, thô bạo như vậy làm nàng ta quả thực sợ hãi, cũng hối hận trước kia mình vì vài thứ không quan trọng mà cứ ra sức lấy lòng Triệu Trường Xuân.
Phải làm cho hắn hết hi vọng mới tốt. Nếu không, chính nàng ta không thể thoát thân, Triệu mẫu cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Nàng ta khóc gật đầu.
Triệu Trường Xuân nhìn nước mắt của nàng ta, hỏi: "Nàng có phải bị nương ta bức bách mới thừa nhận hay không?"
Lâm Yểu Giai: "... Không phải!"
Nàng ta nói chân tâm thật ý như vậy, Triệu Trường Xuân vẫn không muốn tin.
Triệu mẫu: "..." Ngu chết đi được!
Bà ta tỏ rõ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, không chịu được bộ dạng nhi tử giả vờ ngớ ngẩn, bà ta thô bạo giật một cái: "Ngươi đi theo ta, đi tìm Miêu Nương xin lỗi."
Triệu Trường Xuân bất động: "Nương, con không đi."
Đúng vào lúc này, Triệu phụ thấy nhi tử mãi không về thì cũng xin nghỉ ngơi từ bên trong đi ra, nhìn thấy lão thê và Lâm Yểu Giai nước mắt giàn giụa ở cổng, nhi tử vẻ mặt quật cường thì hiếu kì hỏi: "Đây là thế nào?"
Triệu mẫu bị nhi tử làm tức giận liền giận chó đánh mèo nói: "Cái thứ nhi tử ngu dốt này giống y như ông!"
Triệu phụ tự nhiên bị dạy dỗ, vốn còn định tức giận, nhưng nhìn thấy thê tử lệ rơi đầy mặt, biết là có đại sự xảy ra, bèn tiến lên ấm giọng hỏi: "Rốt cuộc là vì cái gì?"
Triệu mẫu khóc lóc nói chuyện kia ra, cuối cùng chỉ vào Triệu Trường Xuân chửi ầm lên: "Ta thấy đám chó trên đường còn thông minh hơn ngươi."
Triệu phụ vội vàng trấn an: "Bà bớt giận, đây là đường cái đó. Trường Xuân cũng không phải hài tử, không thể giáo huấn như thế." Ông ta trầm ngâm một lát: "Trường Xuân, con và Miêu Nương là phu thê nhiều năm, tình cảm trước đó cũng không tệ. Lúc nó ra đi đã nói, con và Yểu Giai không minh bạch. Hiện tại nếu con lại vì Yểu Giai mà hòa ly với nó, Triệu gia chúng ta chỉ sợ sẽ bị nước bọt làm cho chết đuối."
Ông ta vỗ vỗ vai nhi tử: "Là phu thê, sống với nhau cả một đời mấy chuyện va va chạm chạm là khó tránh khỏi, con đừng xúc động như vậy. Nương con nói đúng, ta đi xin nghỉ cho con, con đi theo nương con đi tìm Miêu Nương giải thích. Hai đứa bé ở bên ngoài lâu như vậy cũng nên về nhà rồi."
Triệu Trường Xuân không muốn đi.
Triệu phụ đanh mặt lại: "Nhanh đi đi!"
Lâm Yểu Giai sợ di mẫu, nhưng càng sợ di phụ hơn nên vẫn luôn núp ở nơi hẻo lánh đến khóc cũng không dám khóc, chỉ sợ bị di phụ để mắt tới.
Triệu mẫu hung ác: "Nếu ngươi không đi thì cũng đừng về nhà nữa!"
Lời đe dọa vừa ra, Triệu Trường Xuân nào dám không nghe?
Quán ăn cách Triệu gia không xa, mới chuyển qua một góc đường đã đến, Lâm Yểu Giai rụt rè đề nghị: "Di mẫu, con không đi được không?"
Triệu mẫu rất tán thành.
Bất luận nữ nhân nào khi đối mặc với thứ hồ ly tinh phá hoại tình cảm phu thê của mình thì cũng sẽ không vui vẻ, cũng rất khó thanh tỉnh. Nếu Lâm Yểu Giai đi cùng thì sẽ chỉ biến khéo thành vụng.
"Ngươi trở về dọn nhà." Triệu mẫu càng nghĩ càng giận, "Sớm biết ngươi không ngoan ngoãn như thế, lúc trước ta không nên mềm lòng để ngươi ở lại!"
Lúc này ở trên đường cái nên có mấy lời không tiện nói. Triệu mẫu thầm hạ quyết tâm, chờ sau khi về nhà sẽ trực tiếp hỏi nàng nam nhân kia là ai, phải tìm người hỏi thăm bên kia có muốn đón nàng ta trở về hay không.
Lâm Yểu Giai không dám phản bác, chạy về Triệu gia.
Ánh mắt Triệu Trường Xuân dõi theo nàng ta.
Triệu mẫu vỗ vào mặt của con trai: "Hồi tâm!" Bà ta oán hận nói: "Yểu Giai cũng không phải kiểu người biết an tâm sinh hoạt, ngươi sớm dẹp bỏ suy nghĩ đó cho ta!"
Không có người ở đây nữa, lời bà ta nói càng thêm khó nghe: "Cho dù nam nhân bên kia không đón nàng ta trở về, nàng ta cũng không thể nào ở lại."
Dựa vào tướng mạo của nàng ta, vốn dĩ không lo không gả đi được. Tùy tiện tìm một người, chắc chắn cũng giàu có hơn Triệu gia. Cũng bởi vì thế nên Triệu mẫu mới có thể cắn răng giữ người ở lại.
Hai người đi tới bên ngoài quán ăn, giờ chính là giờ cơm trưa. Nhưng mà rất nhiều nơi làm việc bao cơm trưa, nên bây giờ khách hàng cơ bản chỉ có các quản gia, các công nhân gần như là không có.
Khách hàng không nhiều, đại nương đang thu dọn bát đũa, nhìn thấy Triệu gia mẫu tử đứng ở cổng thì nhiệt tình chào đón: "Hai vị dùng cơm sao?"
Triệu mẫu hơi xấu hổ, trước đó vẫn luôn bận bịu, bà ta cũng biết nhi tức không ưa gì mình, lỡ như tìm tới nơi này tới bị nhi tức nói vài lời khó nghe thì vẫn là mình mất mặt. Cho nên, đây là lần đầu tiên bà ta tới nơi này.
"Tìm chủ tiệm của các ngươi."
Nghe bà ta nói như thế, đại nương cũng thấy được vẻ mất tự nhiên trên mặt hai người, có chút hiểu được.
"Chủ tiệm đang nấu ăn, khách nhân cũng đang chờ." Đại nương cười nói: "Đã là người quen thì các ngươi qua bàn trống kia ngồi đợi đi."
Đang là giờ cơm, Triệu mẫu bôn ba cả buổi sáng, Triệu Trường Xuân cũng mới khiêng hàng buổi sáng nên đã có chút đói bụng. Ngửi thấy mùi thơm truyền đến từ phòng bếp, hai người lại càng đói bụng.
Triệu mẫu hạ giọng: "Trường Xuân, chỉ với tay nghề của Miêu Nương thì con cũng không nên hòa ly với nó. Con nghĩ xem, người khác phải dùng tiền đi ra quán ăn, con ở nhà ngày nào cũng được ăn, còn có cái gì không vừa lòng?"
Triệu Trường Xuân cũng biết, bàn về tài giỏi thì Lâm Yểu Giai sẽ kém hơn Trương Miêu Nương. Nhưng thân là nữ tử, tài giỏi như vậy để làm gì?
Biết nấu cơm quét dọn giặt quần áo đẻ con là được rồi, cái quan trọng nhất... vẫn là có vẻ ngoài đẹp. Vất vả một ngày trở về, nhìn thấy cũng là cảnh đẹp ý vui.
Những năm gần đây, Triệu Trường Xuân được chăm sóc quá tốt nên mới có suy nghĩ như vậy.
Tần Thu Uyển từ chỗ đại nương biết được có người tìm của mình, thăm dò nhìn ra, thấy là mẫu tử Triệu gia bèn nói: "Không vội, đợi ta làm xong đồ ăn đã."
Đại nương thực sự hiếu kì: "Là người Triệu gia sao?"
Tần Thu Uyển gật đầu một cái, không muốn nhiều lời.
Làm xong đồ ăn cho khách hàng, nàng lại làm cho mình một phần, lúc này mới bưng đi ra bàn mẫu tử Triệu gia.
Tần Thu Uyển đặt cơm lên bàn, nhấp một ngụm trà, nói: "Đã nói rõ ràng rồi mà các ngươi còn tới làm gì?" Lại nhìn về phía Triệu Trường Xuân, châm chọc nói: "Còn chưa được một buổi, không phải ngươi đã hối hận rồi đấy chứ?"
Triệu Trường Xuân: "..."