Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 374 - Chương 379

Chương 379
Triệu Trường Xuân không hối hận.

Nhưng mẫu tử bọn họ đúng là muốn đổi ý.

Triệu mẫu thấy nàng không muốn nói chuyện về sau, một lòng chỉ nghĩ đến làm ăn thì cũng không còn nhiều lời chuyện hai người hòa ly nữa: "Con thiếu nhân thủ đúng không? Vậy lát nữa ta từ công tới giúp con."

Tần Thu Uyển không ngẩng đầu lên: "Chỉ là buôn bán nhỏ, không có lợi nhuận, không mời nổi bà."

Nghe nàng nói như thế, Triệu mẫu còn muốn nói là đuổi việc vị đại nương kia đi để bà ta thay thế. Ai ngờ còn chưa mở miệng, đã nghe thấy nhi tức lạnh nhạt nói: "Cho dù thiếu nhân thủ thì cũng sẽ không cần người Triệu gia các ngươi."

Tần Thu Uyển nhàn nhạt nói: "Hai chúng ta đã không có quan hệ gì, về sau đừng tới đây nữa."

Triệu mẫu: "..."

Triệu Trường Xuân không mở miệng.

Triệu mẫu lén lút nhéo nhi tử mấy cái nhưng hắn vẫn không phản ứng.

Chưa nói được mấy câu, hai mẫu tử đã bị đuổi đi. Mà cũng là bởi vì bàn cơm nhi tức bưng lên quá thơm, người nào nhìn thấy cũng phải nuốt nước miếng nên hai người thực sự không chịu nổi nữa.

Ra khỏi quán ăn, Triệu mẫu tỏ rõ vẻ tiếc nuối: "Trường Xuân, sao con cứ không nghe lời như vậy, con muốn làm ta tức chết sao?"

Triệu Trường Xuân trở nên trầm mặc.

Không biết có phải là quá đói hay không mà vừa rồi khi nhìn thấy chén cơm trong tay Trương Miêu Nương, hắn lại có chút hối hận. Nhưng thân là nam nhân, sao có thể nói mà không làm?

Triệu mẫu khuyên nhi tức không được, kỳ thật bà ta cũng nhìn ra được, Trương Miêu Nương đã quyết tâm không muốn quay lại nữa. Nhưng bà ta vẫn không cam tâm.

Hai mẫu tử ăn tạm một tô mì, Triệu mẫu lại đi tìm nhà họ Trương.

Hai phu thê nhà họ Trương cũng làm công, bọn họ tuổi đã lớn, không làm được mấy công việc khiêng hàng mà chỉ có thể làm mấy công việc thoải mái. Vì tình cảm với mấy đứa con không mấy sâu sắc nên hai phu thê cũng nhanh trí tìm một kho lúa để trông coi, một người thủ vệ, một người quét dọn, bình thường cũng tự mình làm cơm, ngoại trừ ở chỗ khác thì đó cũng giống như nhà riêng của họ.

Người Triệu gia rất bận bịu, ngoại trừ ngày lễ ngày tết thì hai nhà chưa từng gặp mặt. Cho dù thỉnh thoảng gặp thì cũng tới lui rất vội vàng.

Lúc Triệu mẫu tìm tới cửa, Trương phụ đang nằm ở chỗ thoáng mát ngủ trưa. Nghe thấy có người gọi, ông ta lấy cái mũ rơm trên đầu ra, nhìn thấy hai mẫu tử đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lập tức nhanh chóng đứng dậy: "Bà thông gia, mau vào nhà ngồi." Lại cất giọng hô: "Nương nó, bà thông gia và Trường Xuân tới."

Thấy thế, Triệu mẫu liền hiểu ra.

Nhìn thái độ của phu thê nhà họ Trương hẳn là bọn họ không biết chuyện hai đứa trẻ đã hòa ly. Trước đó một mình bà ta ngăn cản đúng là gian nan.

Nếu có phu thê nhà họ Trương giúp một tay, hai bên đều tác hợp thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Mấy người ngồi xuống, Triệu mẫu bưng nước trà, thở dài: "Chỗ ta cũng rất bận, nếu không phải xảy ra chuyện thì cũng sẽ không tới làm phiền các người." Bà ta nói hết những chuyện phát sinh trước đó ra. Trong lúc đó, cũng tận lực che giấu chuyện của Lâm Yểu Giai, chỉ nói Trương Miêu Nương hiểu lầm nhi tử và Lâm Yểu Giai có tư tình nên mới dời ra ngoài, quyết tâm hòa ly.

Phu thê nhà họ Trương lần đầu tiên nghe nói đến những việc này, hai mặt nhìn nhau xong thì đã bắt đầu ngồi không yên.

Chuyện hòa ly ít xuất hiện như chuyện giết người vậy. Phàm là xuất hiện thì đều sẽ bị người ta bàn tán không ngớt.

Chỉ vì một chút hiểu lầm mà phu thê nhiều năm tách ra thì sao mà được?

Trương mẫu làm công việc này nên có đi mất một ngày hay nửa ngày cũng không quá gấp, cũng không cần phải xin nghỉ với ai, lúc này bèn đứng dậy: "Bà thông gia, ta cùng bà đi khuyên."

Kho lúa phải có người trông coi, Trương phụ không đi được, chỉ có thể dặn dò: "Nếu Miêu Nương rảnh, bà bảo nó trở về một chuyến. Chúng ta trò chuyện một chút."

*

Nói thật, tình cảm của Trương Miêu Nương với song thân cũng không sâu đậm lắm. Từ nhỏ đến lớn, hai phu thê bọn họ đều bận rộn làm việc bên ngoài, thấy huynh muội mấy người hơi hiểu chuyện là đã để từng đứa một tự đi khắp các nơi làm việc.

Hơn nữa, Trương Miêu Nương xuất giá đã lâu, mười mấy năm qua, ngoại trừ ngày lễ ngày tết theo thông lệ trở về thăm thì không có qua lại nhiều.

Nhưng nghiêm túc suy xét một chút thì phu thê nhà họ Trương cũng rất vất vả mới nuôi lớn được mấy đứa bé, cũng chưa từng làm việc gi sai.

Đối với Trương mẫu, Tần Thu Uyển vẫn rất cung kính, nhưng muốn khuyên nàng về Triệu gia thì không có cửa. Ngay trước mặt Triệu mẫu, nàng không giấu diếm, nói hết ra từ đầu chí cuối chuyện ân oán giữa Trương Miêu Nương và Triệu gia, Lâm Yểu Giai, cuối cùng nói: "Lâm Vũ là tên khốn nạn, cho nên con mới phải dẫn hài tử dời ra ngoài. Triệu gia muốn bọn con trở về, nhưng lại không đuổi mẫu tử kia đi. Nếu để nữ nhi và tên khốn nạn như thế ở chung dưới mái hiên thì làm sao con dám yên tâm?"

"Về phần hòa ly, Triệu Trường Xuân đã có ý với Lâm Yểu Giai, con có ở lại thì cũng không có vị trí của con. Con cũng không chịu được nỗi oan ức đó."

Đã nói đến nước này, những gì nên nói nàng đều nói rồi.

Tần Thu Uyển kéo tay Trương mẫu: "Người đừng quan tâm nữa, cứ sống tốt cuộc sống của mình đi. Chờ khi nào con rảnh rỗi thì sẽ trở lại thăm người. Còn Triệu gia, con tuyệt sẽ không trở về."

Tâm trạng Trương mẫu rất là phức tạp. Bà ta không hề biết tiểu nữ nhi đã phải trải qua nhiều chuyện như vậy.

Lúc này đã đến giờ cơm tối, khách hàng từng lớp từng lớp tiến vào, an vị đầy khắp quán ăn.

Bà ta nhìn quanh một vòng: "Con đi trước đi." Nghĩ nghĩ lại nói: "Ta giúp con."

Về phần mẫu tử Triệu gia thì đã bị bà ta trực tiếp ném sang một bên.

Không nói đến việc hai người vốn đã không hòa hảo, mà trước đó Triệu gia còn làm rất nhiều chuyện không tử tế. Theo ý của Trương mẫu, cho dù muốn quay lại thì Triệu gia cũng phải tỏ ý thành tâm, chí ít là đuổi ba mẫu tử kia đi trước.

Hôm nay khách hàng rất nhiều. Ban đầu Trương mẫu còn luống cuống tay chân, nhưng sau đó lên tay thì cũng đi theo làm rất ổn.

Đợi đến khi khách hàng đi hết, quán ăn được quét dọn sạch sẽ. Sau khi đại nương rời đi, Tần Thu Uyển lấy ra tiền đồng bắt đầu tính.

Hộp tiền đồng làm người ta nhìn thấy vô cùng nóng mắt.

Không tính không biết, Trương mẫu giúp đếm xong mới phát hiện, so sánh với một tháng tiền công của bà ta thì chỗ này đủ để bà ta làm nửa năm.

"Con kiếm được bao nhiêu trong số này?"

Tần Thu Uyển nghĩ nghĩ: "Bốn phần."

Trương mẫu kinh ngạc, thật lâu sau mới hoàn hồn: "Vừa rồi khách hàng nhiều như thế, ta nhìn thấy rất nhiều người rời đi. Nếu lại đến nữa thì hẳn là có thể kiếm càng nhiều hơn."

Tần Thu Uyển lại cười nói: "Như vậy thì con sẽ bận rộn lắm."

"Hay là sau này ta giúp con?" Trương mẫu e dè nói: "Gọi cả phụ thân con tới, con cho đại nương kia nghỉ việc đi.”

Hai phu thê trông kho lúa rất nhẹ nhàng, bạc kiếm được cũng đủ để chi tiêu, không cần thiết phải làm việc mệt mỏi như vậy. Tần Thu Uyển cám ơn hảo ý của bà, nhưng lại nói: "Nếu người tới giúp con thì tẩu tẩu sẽ không vui."

Tinh cảm huynh muội bọn họ không tệ, chỉ là bình thường đều bận bịu nên rất ít khi gặp nhau.

Nếu như có thể thì Tần Thu Uyển vẫn rất tình nguyện để bọn họ đến đây, nàng bèn đề nghị: "Người có thể bảo đại ca và nhị tỷ tới giúp con, con trả cho bọn họ tiền công. Con cũng có thể dạy bọn họ cách nấu ăn và cách mở quán, nhiều nhất ba tháng, bọn họ sẽ có thể mở một gian cho mình."

Trương mẫu tỏ rõ vẻ kinh ngạc: "Con không sợ bọn nó đoạt việc buôn bán của con?"

Tần Thu Uyển bật cười: "Trong thành này có nhiều người như vậy, bọn họ có thể đi thành nam hoặc là thành tây mở mà."

Trên đường trở về, Trương mẫu rất là vui sướng.

Đại khái là do bị kích thích, nên sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tần Thu Uyển đến cửa hiệu thì Trương mẫu đã mang theo hai huynh muội đến.

Trương đại ca da đen sạm, không được tự nhiên nói một câu: "Tam muội, nương nói muội nguyện ý dạy bọn ta làm ăn?"

"Mọi người đừng có gấp, trước tiên giúp ta làm mấy ngày, sau đó sẽ xem xét sau.” Tình hình từng nhà bọn họ Tần Thu Uyển đều biết rất rõ. Suy xét một chút thì trong nhà này Trương Miêu Nương coi như là dư dả nhất.

Có thêm hai người thì vẫn bận rộn như thường. Tần Thu Uyển cũng không kiêng kị gì bọn họ, đưa tiễn khách hàng và đại nương xong thì kéo bọn họ lại đếm tiền đồng.

Thực ra vào ban ngày lúc tiếp đãi khách hàng, hai huynh muội đã biết quán ăn này kiếm được khoảng bao nhiêu tiền. Đến buổi tối đếm xong, hai người mới thật sự hoảng hốt.

Một ngày này ở chung, hai huynh muội đều biết, từ buổi sáng đi mua thức ăn đến tối đếm tiền, Tam muội đều không kiêng kị gì mà thật sự không coi bọn họ là người ngoài. Hai người càng thêm cảm động, cũng không cần thử mấy ngày đã quyết định đi theo Tần Thu Uyển học làm ăn.

Trương đại ca rất là xấu hổ: "Trước kia ta rất bận bịu, biết muội sống tốt nên không quan tâm nhiều. Ta cũng không biết Triệu gia lại ức hiếp người như vậy... Tam muội yên tâm, về sau nếu như bọn họ còn dám tới cửa, ta sẽ giúp muội thu dọn bọn họ!"

Nhị tỷ Xuân Nương cũng oán hận nói: "Triệu Trường Xuân kia là thứ chó hình người, không ngờ lại có thể làm được chuyện như vậy. Tam muội, chúng ta không thể dễ dàng tha cho hắn."

"Không cần tha, về sau cũng là người xa lạ rồi." Tần Thu Uyển tiếp tục nhấn mạnh: "Hắn không đến thì thôi, nếu lại đến quấy rầy, hai người cứ việc đánh!"

Hai huynh muội đã nhìn ra quyết tâm của nàng. Như vậy đúng là nàng không có ý định muốn quay lại rồi.

Triệu Trường Xuân vốn dĩ cũng không muốn tới.

Lúc Triệu mẫu lại đến, phát hiện huynh muội nhà họ Trương đều ở đây. Có đôi khi không cần Tần Thu Uyển ra mặt thì Trương Xuân Nương đã có thể ép bà ta rời đi.

Rất nhanh, Triệu mẫu liền phát hiện mình sẽ không thể thấy được nhi tức nữa. Ngày hôm đó bà ta tới cửa lại bị Trương Xuân Nương giễu cợt một phen, làm bà ta tức giận đến mức muốn đánh người.

Bà ta cũng hiểu rõ nếu như mình và người nhà họ Trương ầm ĩ lên thì nhi tức càng không thể nào trở về. Cho nên bà ta chỉ có thể chịu đựng cơn giận mà rời đi, không thể trêu vào còn không được chạy sao?

Trên đường trở về, mặt Trương mẫu trầm như nước. Sau khi vào cửa, nhìn thấy hai phụ tử hóng mát dưới mái hiên, bà ta cả giận nói: "Trường Xuân, con rảnh rỗi thì đi đến cửa hiệu giúp một tay đi. Liệt nữ sợ quấn lang, hai người các con có hài tử, ta không tin Miêu Nương lại quyết tuyệt như vậy!"

Triệu Trường Xuân cúi đầu không lên tiếng.

Triệu phụ cũng khuyên, hai phu thê thay nhau thuyết phục, nhưng hiệu quả quá mức bé nhỏ.

Đúng vào lúc này, Lâm Yểu Giai bưng một chậu y sam ra, Triệu mẫu nhìn thấy thì càng tức giận: "Trời đã tối rồi còn giặt áo gì nữa?"

Bà ta chống nạnh mắng to: "Ban ngày ở nhà lười biếng, bây giờ cố ý chịu khó cho bọn ta nhìn chứ gì. Trường Xuân nhìn thấy còn tưởng rằng ngươi oan ức lắm đấy. Làm việc không ra gì nhưng giả bộ đáng thương thì ngươi lợi hại nhất! Đáng tiếc lão nương không phải nam nhân nên không bị ngươi mê hoặc... Dẹp ngay cái bộ dáng đáng thương của ngươi đi, người thật sự khổ đều bị ngươi cướp hết khổ rồi..."

Bà ta tức giận nên nói rất nhiều, Lâm Yểu Giai khóc đến mức thương tâm không thôi.

Triệu Trường Xuân vốn không có ý định nói đỡ, bởi vì trước đó hắn cũng từng thử nói giúp Lâm Yểu Giai, nhưng lại càng làm mẫu thân tức giận thêm.

Thấy nương càng nói càng thái quá, hắn lên tiếng nói: "Nương, Trương Miêu Nương bây giờ làm ăn buôn bán tốt như vậy nên sẽ không trở về đâu. Người đừng đi nữa, mỗi lần đi là lại nổi giận, bọn con lại bị mắng lây."

"Ý ngươi là ta giận chó đánh mèo?" Triệu mẫu chỉ chóp mũi mình: "Ta chịu những oan ức này còn không phải là bởi vì ngươi. Ngươi là cái thứ Bạch Nhãn Lang không có lương tâm, lão nương mệt gần chết, một ngày trở về còn phải giúp ngươi dỗ dành tức phụ, lớn như vậy còn không để cho người ta bớt lo. Sớm biết như thế, lúc trước ta không nên sinh ngươi..."

Trong viện Triệu gia không yên tĩnh, hàng xóm chung quanh đều nghe thấy được.

Nhưng mà gần đây chuyện này xảy ra thường xuyên nên mọi người cũng đã quen.

Lâm Yểu Giai e dè đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Triệu mẫu còn cố ý cách xa bà ta.

Bộ dáng quá mức sợ hãi, thận trọng đó rơi vào trong mắt Triệu mẫu thật sự làm cơn bực bội của bà ta dâng lên. Trong cơn tức giận, bà ta đạp một phát.

Lâm Yểu Giai thân hình nhỏ bé, không phòng bị được cú đá bất ngờ đó. Chỉ cảm thấy đầu gối đau xót, cả người quỳ xuống.

Lúc nằm trên đất, không biết là đau hay là ủy khuất mà nước mắt nàng ta ào ào rơi xuống.

 
Bình Luận (0)
Comment