Chương 380
Khi nhìn thấy biểu muội ngã sấp xuống, Triệu Trường Xuân lập tức liền nhảy dựng lên, vội vàng tiến lên đỡ.
Triệu phụ cũng cảm thấy thê tử quá trớn.
Thứ nhất là không nên giận chó đánh mèo, hiện tại Lâm Yểu Giai ở trong nhà cũng không ăn không ngồi rồi, mà rất tận lực làm việc. Thứ hai, bất luận có tức giận như nào cũng không nên động thủ đánh người.
Ông ta nghĩ như vậy cũng liền nói như vậy.
Một bên khác, Triệu Trường Xuân đỡ người dậy xong, nhìn thấy Lâm Yểu Giai nước mắt giàn giụa, cũng không nhịn được phụ họa: "Phụ thân nói đúng. Người không vui nên mắng chửi người, bọn con đều có thể nhịn, nhưng sao người có thể động thủ? Lỡ như đả thương người thì còn phải mời đại phu... Người bên ngoài biết sẽ lại châm biếm nhà ta."
Triệu mẫu đánh người xong thì cũng có chút lo lắng, nhưng nghe thấy hai cha con mắng mình không đúng thì nỗi tức giận vốn đã tiêu đi lại vụt một phát dâng lên, bà ta chống nạnh mắng to: "Chê ta mất mặt? Ta còn cảm thấy ngươi mất mặt đó, ngươi đi ra bên ngoài hỏi xem, cả một đầu đường phố này có mấy nhà hòa ly? Ta muốn dỗ tức phụ nhà mình trở về, ngươi còn ở chỗ này dỗ ả hồ ly tinh bên ngoài, ta thấy đầu óc của ngươi bị chó ăn rồi!"
Kể từ sau khi hòa ly, ngày nào Triệu Trường Xuân mệt mỏi trở về nhà đều sẽ nghe mẫu thân nhắc tới và chửi mắng, thỉnh thoảng phụ thân cũng bổ sung thêm mấy câu. Việc hòa ly với Trương Miêu Nương, hắn biết mình đã hơi sai lầm, cho nên vẫn luôn chịu đựng không nói lại, nhưng trong lòng vẫn rất uất ức.
Bất luận là ai, khi bị ép quá đáng thì đều sẽ cắn trả. Triệu Trường Xuân nghe thấy mẫu thân gièm pha mình như thế, lại còn ở ngay trước mặt Lâm Yểu Giai, lúc này cả giận nói: "Bà ngày nào cũng nói, nói đủ chưa! Có phải muốn ta chết thì bà mới hài lòng hay không?"
Nhi tử lớn tiếng như vậy làm Triệu mẫu sửng sốt một chút.
Lập tức, bà ta càng thêm tức giận: "Vậy ngươi đi chết đi!"
Triệu Trường Xuân đương nhiên không thể nào đi chết.
Nhưng Triệu phụ sợ thê tử nói chuyện quá nặng làm nhi tử nghĩ quẩn thật sự chạy đi tự vẫn, lập tức tiến lên giật một cái: "Nói bậy bạ gì đó? Nổi giận cũng phải có mức độ, đứng quá đáng quá."
Triệu mẫu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Miêu Nương buôn bán tốt như vậy, còn nó..."
"Đó là chuyện của người ta." Triệu phụ thở dài một tiếng: "Bà đi khuyên nhiều ngày như vậy, nhưng thái độ của Miêu Nương đối với bà có tốt hơn hay không? Có ý kiến gì không?"
Triệu mẫu trầm mặc.
Triệu phụ cũng đã hỏi qua mấy lần, nhưng nhìn bộ dáng của bà ta thì cũng không bất ngờ, kéo người lại ngồi xuống một bên: "Theo ta thấy, Miêu Nương đã quyết tâm rồi. Về sau bà đừng đến cửa khuyên nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi!"
Triệu mẫu không cam tâm!
Triệu phụ cũng biết căn nguyên là ở trên người Lâm Yểu Giai, bèn khuyên nhủ: "Miêu Nương đã từng nói, chỉ cần mẫu tử Yểu Giai ở đây thì nó sẽ không trở lại."
Những ngày qua, Triệu mẫu cũng tới cửa nói rất nhiều điều hay, nhưng mà thực tế thì lại không làm chuyện gì. Ví dụ như đuổi người đi chẳng hạn.
Triệu mẫu nhìn ra chỗ khác: "Nhưng Yểu Giai thiếu nợ chúng ta nhiều như vậy, nếu như đuổi người đi thì hết thảy những thứ trước đó đều uổng phí!"
Hơn nữa, mẫu tử bọn họ cũng chưa chắc đã có chỗ ở.
Nếu có thì Lâm Yểu Giai đã sớm dọn đi rồi.
Triệu phụ khuyên nhủ: "Đừng có đi nữa. Nếu Miêu Nương có ý thì sẽ tìm người tới nói."
Triệu Trường Xuân rất tán thành, nhưng hắn không dám mở miệng. Nương gần đây cứ nhìn hắn là bực mình, mở miệng luôn chửi rủa giễu cợt, hắn không muốn bị mắng nữa.
*
Trong viện Triệu gia ầm ĩ như vậy, Tần Thu Uyển thỉnh thoảng cũng nghe nói đến.
Thực ra, với tính tình của Triệu mẫu, nếu nàng vẫn luôn không quay trở về thì Triệu mẫu chắc chắn sẽ không để cho Triệu Trường Xuân và Lâm Yểu Giai được sống dễ chịu.
Mấy việc như nấu ăn chỉ cần dùng tâm là đều có thể học tốt.
Hơn nửa tháng sau, Trương đại ca và Trương Xuân Nương đã có thể xào ra hơn phân nửa món ăn, Tần Thu Uyển cuối cùng cũng có thể rảnh tay làm chuyện khác.
Trương Miêu Nương sống lâu một đời, so với người khác phải biết nhiều hơn một chút.
Lâm Yểu Giai cũng không phải là từ nơi khác chuyển đến, hoặc nói đúng hơn là vào hơn mười năm trước, nàng ta đã đến nơi đây. Còn nam nhân nuôi nàng ta thì ở nội thành.
Nam nhân kia thủ đoạn tàn nhẫn, Triệu Bảo Ý không chịu được khi nhục nên đã tự vẫn, mà Trương Miêu Nương và Triệu Bảo Thư vì muốn thay cô đòi công đạo, nhục mạ Lâm Vũ vài câu, kết quả đã bị một cỗ xe ngựa bên đường đụng vào, Triệu Bảo Thư chết ngay tại chỗ. Trương Miêu Nương trở về tĩnh dưỡng mấy ngày, nhưng cũng vẫn ra đi.
Kỳ thật, lúc xe ngựa đến, Triệu Bảo Thư đã đẩy nương ra, Trương Miêu Nương bị thương cũng không chí tử. Nhưng sau khi nàng trở về, vì uống thuốc tương khắc nên mới buông tay rời khỏi nhân gian.
Mà người động tay chính là Triệu Trường Xuân!
Đời trước, Lâm Yểu Giai không bại lộ nhanh như vậy. Tình cảm của nàng ta và vị biểu ca Triệu Trường Xuân này là từ ngày hôm đó mới dần dần tích lũy, sau đó càng ngày càng sâu. Về sau, dù Lâm Yểu Giai không còn thuộc về Triệu Trường Xuân thì hắn cũng nguyện ý vì nàng liều mạng.
Tần Thu Uyển đi đến nội thành hỏi thăm người, thuận tiện còn thuê một gian cửa hiệu dự định bán điểm tâm.
Nàng sống quá lâu nên biết không ít đồ vật, điểm tâm chỉ là một trong số đó. Bán đồ ăn tiền vốn rất ít, hồi vốn nhanh, bây giờ trong tay nàng không dư dả nên cũng chỉ có thể làm như thế.
Mướn cửa hiệu để bán điểm tâm cũng không phải cải biến, chỉ trong nửa tháng đã khai trương.
Điểm tâm có mùi vị không tệ, Tần Thu Uyển còn bảo thợ mộc làm khuôn mẫu nên món điểm tâm vừa tinh xảo lại đẹp mắt. Vừa mới khai trương đã hấp dẫn không ít khách hàng.
Lần này Tần Thu Uyển mang Triệu Bảo Ý tới cửa hiệu.
Mà ở ngoại thành, Trương Xuân Nương đã đi đến thành bắc mở một quán ăn, nàng ta còn dành thời gian đi giúp nàng một ngày. Thiếu người, Tần Thu Uyển vốn có suy nghĩ sẽ đi đến tửu lâu trước đó tìm vị tiểu nhị chịu khó phúc hậu mà nàng quen biết để Trương đại ca mang hắn theo. Đợi đến khi Trương đại ca mở cửa hiệu xong thì nơi đó sẽ giao cho tiểu nhị.
Tần Thu Uyển bận bịu cả ngày, ngày hôm đó, điểm tâm vừa làm xong thì liền thấy một chiếc xe ngựa khung màu đỏ chót đi đến.
Cửa hiệu điểm tâm có hai gian, khách hàng gần như là mang đồ đi, bình thường đều là các nha hoàn bà đỡ giúp chủ tử mua, cũng có kha khá phú quý phu nhân tự mình đến đây.
Tần Thu Uyển tự mình tới cửa đón khách, vừa mới nhìn thấy vị phụ nhân đi ra, ánh mắt nàng ngưng lại một chút. Sau đó lập tức khôi phục tự nhiên, cười tiến lên chìa tay ra: "Phu nhân, mời vào trong."
Tề phu nhân cười nhìn nàng: "Ta nghe nói ở đây mở một cửa hiệu điểm tâm nên muốn tới nếm thử. Ngươi là chủ tiệm?"
"Vâng." Tần Thu Uyển dẫn bà ta đến bàn ăn, lại kéo cái ghế ra để bà ta ngồi xuống: "Phu nhân cứ việc phân phó."
Bà đỡ tiến lên, nâng giọng nói: "Đem điểm tâm ở chỗ các ngươi lên hết đây, nếu phu nhân thích thì về sau không thiếu đồ tốt cho các ngươi."
Tiễn người đi xong, Triệu Bảo Ý mới lặng lẽ tiến lên: "Nương, vị phu nhân này thật hào phóng!"
Trả một lượng bạc mua điểm tâm xong, vị phu nhân này có lẽ vì thật sự yêu thích nên đã để lại ba lượng.
Chỉ là khen thưởng thôi cũng bằng mấy tháng tiền công trước đó của Triệu Bảo Ý.
Tần Thu Uyển cười: "Chúng ta về sau mở đại tửu lâu thì sẽ gặp được khách hàng hào phóng hơn."
Hai ngày trôi qua, ngày hôm nay, lại có một vị công tử ốm yếu đến đây.
Dung mạo vị công tử này có thể xưng là diễm lệ, thật sự đẹp mắt, nhưng lại không thể đi lại được mà phải nhờ hạ nhân dìu tiến vào. Người này đặc biệt như vậy nên Tần Thu Uyển khó tránh khỏi nhìn lâu một cái.
Chỉ nhìn một cái, nàng đã có hơi sửng sốt. Sau đó, ánh mắt lại rơi xuống đùi của hắn.
Tần Thu Uyển mỉm cười tiến lên: "Công tử lần đầu tiên đến, thích ăn ngọt hay ăn mặn vậy?"
Công tử nhìn vào ánh mắt của nàng, bỗng nhiên cười: "Mang hết lên."
Triệu Bảo Ý giúp đỡ bày bàn, hạ giọng nói: "Tiếc quá."
"Có thể trị được." Tần Thu Uyển nói xong, bưng khay đưa đến bàn công tử.
Đặt điểm tâm lên bàn xong, nàng hiếu kì hỏi: "Chân của công tử bị thương rất nặng? Có thể trị được không?"
Tùy tùng bên người công tử hơi biến sắc, đang muốn mở miệng răn dạy thì công tử đã mở miệng trước: "Có thể trị, đã tìm được cao minh đại phu rồi. Không bao lâu nữa là có thể đứng lên."
Lúc nói chuyện, sắc mặt rất đương nhiên, giống như là hai người quen biết.
Tùy tùng mấy ngày gần đây mới tới hầu hạ, bình thường đã cảm thấy tính tình công tử nhà mình hơi quái lạ, lúc này chỉ nghi ngờ một chút rồi rất nhanh đã bỏ qua.
Công tử bảo tùy tùng đi chỗ khác, hai người nói chuyện phiếm với nhau.
Tần Thu Uyển đã biết thân phận của hắn, hắn họ Tiền, tên Tiền Hải Sinh. Suy xét một chút thì cũng có thể dính dáng đến Lâm Yểu Giai.
Bởi vì nam nhân nuôi Lâm Yểu Giai chính là đường điệt của Tiền Hải Sinh, Tiền Phú.
Tiền Phú lớn tuổi, nhưng bối phận lại nhỏ, ở trong thành này cũng chỉ có thể coi là thương hộ bình thường, thê tử và hắn môn đăng hộ đối. Sau này hắn dám mang Lâm Yểu Giai trở về chính là bởi vì tiếp nhận gia tài của vị thúc thúc trẻ tuổi Tiền Hải Sinh này sau đó trở thành tài phú, cho nên, dù thê tử tính cách không tốt thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn việc hắn mang nhân tình về.
"Chàng đã tàn phế nửa người rồi, quả thực đáng thương." Tần Thu Uyển chậc chậc lắc đầu.
Tiền Hải Sinh bất đắc dĩ: "Nàng cứ giễu cợt ta đi."
Tần Thu Uyển nhìn mặt mày của hắn, hiếu kì hỏi: "Chàng thành thân rồi sao?"
Tiền Hải Sinh biết ý nàng, bèn nói: "Tang thê, có để lại một đứa bé, cũng bị bệnh tật. Nếu như ta đến chậm hai ngày thì đã không cứu được."
Vì có rất nhiều chuyện phức tạp nên hắn mới đến mấy ngày đã rất là bận rộn, cho nên rất nhanh đã cáo từ rời đi.
Từ ngày đó trở đi, Tiền Hải Sinh ngày nào cũng đến ăn điểm tâm trong cửa hiệu này, thỉnh thoảng còn đích thân đến.
Mười ngày sau, Tần Thu Uyển liền thấy nam nhân của Lâm Yểu Giai.
Tiền Phú đang ở độ tuổi chững chạc, trông rất là phúc hậu, tóc hơi ít, nhìn càng lộ vẻ già nua, cách ăn mặc lại không hề phù hợp, mặc một bộ đồ lộng lẫy, tiến vào cửa hiệu thì lập tức ngồi xuống: "Gọi chủ tiệm các ngươi đến đây, ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng."
Tần Thu Uyển nhận ra hắn, chậm rãi tiến lên: "Khách hàng lần đầu tiên tới sao? Thích ăn ngọt hay ăn mặn?"
"Ta muốn mua cửa hiệu của các ngươi." Tiền Phú đi thẳng vào vấn đề: “Tất cả công thức điểm tâm của các ngươi, ngươi nói giá đi!"
Tần Thu Uyển hờ hững đáp: "Mua điểm tâm thì được, nhiều ít bao nhiêu ta không quan tâm. Nhưng công thức không bán!"
Tiền Phú nhíu mày lại: "Ngươi là chủ tiệm? Ngươi có thể làm chủ không?"
"Tất cả công thức đều là ta nghĩ ra." Tần Thu Uyển lạnh nhạt nói: "Đây là bảo bối có thể truyền thế, không bán!" Nói đến đây, nàng hiếu kì hỏi: "Lão gia, ta thấy ngươi rất hiền hòa, không biết ngươi có biết một vị nữ tử họ Lâm mang theo hai đứa con hay không?"
Tiền Phú sửng sốt.