Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 376 - Chương 381

Chương 381
Sau khi sửng sốt, Tiền Phú rất nhanh đã kịp phản ứng, đánh giá Tần Thu Uyển một phen rồi mới nói: "Không biết."

Thái độ lạnh nhạt, ngữ khí tùy ý, còn có cảm giác như bị quấy rầy nên không vui. Dù sau này điểm tâm được mang lên, hắn cũng không còn hỏi thêm một câu nào nữa.

Xem ra vẫn không dám thừa nhận!

Hai ngày sau đó, Tiền Phú và tùy tùng ngày nào cũng đến, mục đích cũng là vì công thức. Cửa hàng này Tần Thu Uyển dự định về sau sẽ để làm của hồi môn cho Triệu Bảo Ý nên đương nhiên sẽ không bán.

Mà mấy ngày nay Tiền Hải Sinh rất bận, chỉ bảo tùy tùng tới lấy điểm tâm.

Tiền Phú đi đến đó xin xỏ ba ngày, kiên nhẫn vốn cũng không còn nhiều đã triệt để hao hết. Ngày hôm đó vào lúc chạng vạng tối, sau khi đóng cửa hiệu thì lại tới nữa.

Tần Thu Uyển vốn dĩ chưa cần hắn nhắc tới chuyện công thức đã tiến lên áy náy nói: "Điểm tâm đã bán xong, cửa hiệu chuẩn bị đóng cửa, khách hàng ngày mai hẵng quay lại."

Tiền Phú nhìn nàng hồi lâu, bỗng nhiên bảo tùy tùng lui ra, hạ giọng hỏi: "Ai bảo ngươi hỏi ta về nữ tử họ Lâm kia?"

"Không có người nào, chỉ là thuận miệng hỏi một chút, khách hàng đã không biết thì là do ta mạo muội." Tần Thu Uyển nhàn nhạt đáp: "Khách hàng, mẫu tử bọn ta còn phải về ngoại thành, thật sự phải đóng cửa rồi."

Đối với câu trả lời như này, Tiền Phú đương nhiên là bất mãn. Hắn giận tái mặt: "Ta cũng rất có thành ý, ngươi cứ nói giá đi."

"Công thức không bán." Tần Thu Uyển nói với giọng điệu chắc chắn, lại nói: "Nếu khách hàng thực sự yêu thích thì có thể đặt một năm, ngày nào ta cũng sẽ sai người đưa đến phủ ngài, giá tiền chắc chắn sẽ hời hơn."

Tiền Phú hừ lạnh: "Ngươi nhìn gia giống như là người thiếu bạc?"

Nếu không thiếu thì ám hại Tiền Hải Sinh làm gì?

Tần Thu Uyển trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt nói: "Vậy nếu không muốn rẻ, ta có thể thu thêm một phần bạc đi lại."

Tiền Phú nghẹn lại.

"Ngươi cứ ra giá đi."

Tần Thu Uyển bất đắc dĩ đáp: "Mẫu tử bọn ta coi đây là kế sinh nhai, không bán công thức, đương nhiên cũng không ra giá. Ngài đang làm khó ta."

Tiền Phú như có điều suy nghĩ: "Như vậy đi, ngươi bán công thức cho ta, ta không ngăn cản ngươi mở cửa hiệu nữa."

So sánh với ý định mua đứt lúc trước thì bây giờ đã coi như là lui một bước dài rồi.

"Không bán." Bất luận Tiền Phú dụng ý ra sao thì Tần Thu Uyển vẫn muốn làm cho hắn thêm ngột ngạt.

Tiền Phú giận dữ.

Hắn cắn răng: "Ngươi muốn bức ta thừa nhận ta quen biết với họ Lâm kia đúng không?"

Trầm ngâm một lát, hắn nói: "Ta biết nàng ta, nếu như nàng ta muốn gặp ta thì ngươi bảo nàng ta chờ ta ở đây."

Tần Thu Uyển không hiểu nổi: "Ta thật sự chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi."

Tiền Phú dò xét nàng, bỗng nhiên nheo mắt lại hỏi: "Ngươi từ chỗ nào mà biết được ta quen một người như vậy?"

Đúng vào lúc này, có một chiếc xe ngựa khung màu đỏ chót dừng ở bên ngoài, vị phu nhân nở nang từng tới trước đây mang theo một vị phu nhân có dung mạo và thân hình giống bà ta cùng đến.

Người sau vẻ mặt phẫn nộ, sau khi vào cửa đã lập tức đánh giá Tần Thu Uyển và Tiền Phú đứng cạnh, ngữ khí châm chọc nói: "Lão gia, thiếp thân nghe nói gần đây người rất thích ăn điểm tâm, chẳng lẽ lại đổi khẩu vị rồi? "

Từ ánh mắt của nàng và giọng nói cũng có thể nghe ra là đang ghen tỵ. Đại khái là nghe nói Tiền Phú ngày nào cũng đến đây nên cho rằng hắn lại coi trọng người khác.

Nàng vừa xuất hiện, giữa lông mày Tiền Phú liền lóe lên một chút chán ghét và không kiên nhẫn, chỉ là đã che giấu đi, hắn hòa nhã nói: "Phu nhân hiểu lầm rồi, điểm tâm nhà này thực sự rất ngon, ta muốn mua lại công thức. Nhưng mãi mà người ta không đồng ý nên ta mới thường xuyên tới."

Tiền phu nhân tỏ rõ vẻ khinh thường: "Chỉ là điểm tâm mà thôi, cho dù ăn ngon thì cũng chỉ là quà vặt, không chống được cơn đói."

Đây là câu nói có hàm ý.

Nụ cười của Tiền Phú lập tức cứng ngắc, miễn cưỡng cười nói: "Phu nhân, khách hàng của cửa hiệu này rất nhiều. Nếu có thể lấy được công thức thì lợi nhuận buôn bán đương nhiên sẽ không tệ."

"Người ta đã không muốn bán, ngươi cần gì phải gò ép?" Tiền phu nhân hơi mất kiên nhẫn: "Làm những chuyện râu ria này quan trọng lắm sao? Về nhà sớm mới là quan trọng."

Từ hướng của Tần Thu Uyển cũng có thể nhìn thấy được Tiền Phú đã tức giận đến mức bộ ngực có chút phập phồng.

Tiền Phú giận mà không dám nói gì, hít sâu mấy lần, dùng sự đau lòng để đè xuống tức giận, nói: "Phu nhân, đã trễ như vậy rồi, chúng ta hồi phủ đi."

Một bên khác, Tề phu nhân đi cùng đã ngồi xuống: "Các ngươi đi trước đi, ta còn muốn ở lại ăn chút điểm tâm."

Tần Thu Uyển lập tức nói: "Điểm tâm đã bán hết."

Tề phu nhân giống như cười mà không phải cười: "Nha hoàn của ta muốn theo ngươi nghiên cứu một chút biện pháp để làm mềm điểm tâm."

Tiền phu nhân như có điều suy nghĩ, kéo cánh tay Tiền Phú lại, mang người ra ngoài.

Tề phu nhân ở lại nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi thành thật nói đi, hắn thật sự muốn mua cửa hàng của ngươi?"

Tề phu nhân là tỷ tỷ thân sinh của Tiền phu nhân. Từ thái độ khẩn trương của hai tỷ muội cũng có thể thấy được, Tiền Phú bình thường trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài không ít. Cho nên chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay thì các nàng đều cho rằng hắn đang có ý ngoại tình.

"Đúng vậy." Tần Thu Uyển trả lời. Chỉ là mục đích mua công thức tất nhiên sẽ không chỉ đơn giản là muốn làm buôn bán.

Theo Tần Thu Uyển suy đoán, hẳn là hắn ta thấy Tiền Hải Sinh rất quan tâm đến cửa hiệu điểm tâm này, cho rằng hắn ta lưu tâm với nữ tử bên ngoài, cho nên mới phải đến quan sát kỹ.

Nhìn Tần Thu Uyển đáp lại rất thẳng thắn, Tề phu nhân mới thở phào: "Ngày mai để lại ba bàn điểm tâm, ta muốn dùng nó để khen thưởng hạ nhân."

"Được." Tần Thu Uyển thuận miệng đáp ứng, nhìn sắc trời một chút, bèn nói: "Phu nhân, ta và nữ nhi còn muốn về ngoại thành."

Tề phu nhân không nghĩ nhiều, đứng dậy đi ra ngoài. Lúc lên xe ngựa nhìn thấy Triệu Bảo Ý từ trong phòng bếp đi ra, không nhịn được hỏi: "Nữ nhi của ngươi đã có người trong lòng chưa?"

"Vẫn chưa." Tần Thu Uyển sợ bà ta hiểu lầm lại sinh ra khó khăn, bèn nói: "Nó từ nhỏ đã đi làm, ta tính đợi nó mười sáu tuổi sẽ nghị hôn, sau mười tám tuổi sẽ xuất giá."

Lời này là thật tâm.

Tề phu nhân đã nhìn ra, lại thấy Triệu Bảo Ý tuy có chút ngượng ngùng nhưng ánh mắt thanh tịnh, cũng không có ý né tránh, lúc này mới bỏ đi lo nghĩ trong lòng.

Đưa tiễn Tề phu nhân xong, hai mẫu tử cũng tìm xe ngựa ngồi lên, chuẩn bị trở về ngoại thành.

Trên đường, Triệu Bảo Ý muốn nói lại thôi, chần chờ hỏi: "Nương, người thật sự muốn con mười tám xuất giá?"

"Đúng." Tần Thu Uyển lại giải thích: "Hai vị phu nhân vừa nãy hoài nghi Tiền lão gia có ý với chúng ta nên mới liên tục đề ra nghi vấn."

Triệu Bảo Ý đã nhìn ra, gật đầu nói: "Tiền lão gia kia hẳn là phải làm loạn ở bên ngoài không ít."

Có một số việc, Tần Thu Uyển cũng không có ý định giấu diếm, bèn nói thẳng: "Hắn chính là phụ thân của huynh muội Lâm gia."

Triệu Bảo Ý trừng lớn mắt.

Nhưng sửng sốt cũng chỉ trong một chớp mắt, lập tức, vẻ mặt cô bình tĩnh lại: "Khó trách Lâm Vũ kia lại gan lớn háo sắc như thế. Hóa ra là một mạch tương thừa."

Hai mẫu tử trì hoãn hồi lâu, lúc trở lại ngoại thành thì sắc trời đã tối đen.

Triệu Bảo Thư đứng ở giao lộ, nhìn thấy xe ngựa của hai người, thở phào xong thì vội vàng tiến lên đón.

"Nương, người về rồi."

Tần Thu Uyển cười giúp cậu lau mồ hôi trên đầu: "Bọn ta ngồi xe ngựa trở về, không có việc gì đâu. Lần sau con đừng đứng ở bên ngoài đợi." Dừng một chút, lại nói: "Nếu thực sự không yên lòng thì con đi theo bọn ta đi. Cửa hiệu điểm tâm làm ăn khá khẩm nên cũng hơi thiếu nhân thủ."

Triệu Bảo Thư đã sớm muốn giúp mẫu thân, chỉ là vẫn luôn bị cự tuyệt, nghe nàng nói như thế, nhãn tình cậu lập tức sáng lên: "Con có thể chứ?"

"Đương nhiên có thể." Tần Thu Uyển cười: "Quán ăn bận quá, ta không nỡ để con làm nữa. Cửa hiệu điểm tâm thì tốt hơn nhiều."

Làm điểm tâm sạch sẽ, không nhiều khói như việc xào nấu, cũng không cần phải ở trong phòng bếp nóng nực.

"Nếu như con nguyện ý thì cái viện này không cần thuê nữa, chúng ta đến nội thành thuê một gian khác, như vậy thì cũng không cần dậy sớm nữa." Nhìn hai tỷ đệ hưng phấn, Tần Thu Uyển tiếp tục nói: "Với tình hình bây giờ, chúng ta rất nhanh sẽ có thể có được căn nhà của mình."

Hai tỷ đệ thích thú như muốn nhảy dựng lên.

Sau khi trở lại trong viện, Tần Thu Uyển để hai đứa rửa mặt trước, còn mình thì làm sau. Đang định nằm ngủ thì bên ngoài lại có người gõ cửa.

Người đến là Triệu mẫu đã rất nhiều ngày không gặp.

Nhìn thấy Tần Thu Uyển, bà ta sửng sốt một chút: "Ngươi trở về rồi?"

Sự kinh ngạc giữa lông mày bà ta không giống giả mạo, Tần Thu Uyển nheo mắt lại: "Bà tìm ai?"

Hai mẫu tử mấy ngày này không về, trong viện tử này chỉ còn lại một mình Triệu Bảo Thư. Người Triệu mẫu tìm chắc chắn là cậu.

Nghe được động tĩnh, Triệu Bảo Thư từ trong nhà đi ra, nói: "Nãi nãi, con không quay về đâu."

Tần Thu Uyển có chút hiểu được.

"Bà muốn hài tử trở về?"

Triệu mẫu xấu hổ nói: "Bảo Thư còn nhỏ, để nó một mình ở đây ta không yên lòng. Ta không có ý trách cứ ngươi, ngươi cũng bận rộn, không để ý tới là tất nhiên nên ta muốn đón đó về." Đại khái là vì nhìn thấy sắc mặt Tần Thu Uyển không tốt lắm, bà ta vội vàng giải thích: "Bảo Thư là một nam oa, sẽ không bị ức hiếp đâu, ta cũng sẽ không để nó chịu oan ức..."

Tần Thu Uyển đưa tay chặn lời bà ta: "Không nhọc bà hao tâm tổn trí, hài tử của ta, ta tự quản."

Triệu mẫu trầm mặc: "Ngươi bận rộn như vậy..."

"Ngày mai ta không thuê viện này nữa." Tần Thu Uyển nói thẳng: "Ta dự định dẫn bọn nó đến nội thành, không cần bà quan tâm."

Triệu mẫu kinh ngạc há to miệng, bật thốt lên hỏi: "Viện tử ở nội thành bao nhiêu một tháng?" Sau khi nói, nhận thấy ngữ khí của mình quá mức khích động, bà ta miễn cưỡng nở một nụ cười: "Bạc cũng không phải là gió lớn thổi tới, hoàn toàn không cần phải ở nội thành, Nếu ngươi không yên lòng về Bảo Ý thì cứ mang nó theo. Còn Bảo Thư thì để nó về nhà ở cùng ta."

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Ở kho củi à?"

Nhớ ngày đó, khi Lâm Vũ đến, Triệu mẫu rất là khách khí đuổi bảo bối tôn tử của mình đến kho củi, chỉ vì nhường chỗ cho Lâm Vũ.

Nghe nàng nói như thế, Triệu mẫu cũng nghĩ đến lúc trước mình thật là ngu xuẩn, cười bồi: "Không đến mức đó đâu. Phòng Bảo Ý còn trống, vừa vặn cho Bảo Thư ở."

Triệu Bảo Thư cũng không phải hài tử ba tuổi, hiểu được rất nhiều chuyện. Biết phụ thân vì Lâm Yểu Giai mà hòa ly với mẫu thân, bây giờ mẫu tử kia đang ở trong nhà bọn họ, sau khi trở về cậu... sợ là ngày nào cũng bị làm phiền.

Mắt không thấy tâm không phiền. Triệu Bảo Thư vội vàng cự tuyệt: "Nãi nãi, con muốn ở nội thành."

Triệu mẫu lần này thật sự hoảng hốt.

Triệu Bảo Thư là tôn bối duy nhất của Triệu gia, ở chỗ này thôi mà bà ta đã rất khó chịu, nhưng ít nhất cũng có thể được nhìn một chút, nhưng nếu đi đến nội thành... Bà ta sợ là chỉ có mỗi tháng được nghỉ ngơi ngày nào thì mới có thể đi nhìn một cái.

"Không được!" Triệu mẫu thốt lên.

Trong ngoài thành cách nhau rất xa, ngồi xe ngựa cũng phải nửa canh giờ. Sau chuyến đi này, tôn tử chắc chắn sẽ càng ngày càng lạnh nhạt với Triệu gia.

Vốn Triệu mẫu còn muốn dùng ngữ khí ôn hòa một chút, nếu như có thể để Trương Miêu Nương hồi tâm chuyển ý càng tốt hơn. Nhưng đến giờ phút này, bà ta cũng bất chấp, vội vàng nói: "Miêu Nương, Bảo Thư là con độc nhất của Trường Xuân, ngươi không thể làm như thế."

"Nó cũng là con độc nhất của ta." Tần Thu Uyển nghiêm mặt, sau đó lại giễu cợt nói: "Triệu Trường Xuân hắn đã có thể đạt được ước muốn, lấy Lâm Yểu Giai thì chính là nhi nữ song toàn. Nào còn chỗ cho tỷ đệ bọn nó?"

Triệu mẫu cả giận nói: "Ai nói Trường Xuân muốn lấy Yểu Giai?"

"Không lấy sao?" Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Không phải là Lâm Yểu Giai không muốn gả đấy chứ?"

Nàng che miệng, cười trên nỗi đau của người khác: "Hoá ra Triệu Trường Xuân theo đuổi cả buổi mà người ta vốn dĩ đã chướng mắt hắn!"

Triệu mẫu: "..." Thật đáng giận!

 
Bình Luận (0)
Comment