Chương 382
Thứ làm Triệu mẫu tức giận không phải vì nhi tức châm chọc khiêu khích mình.
Dù sao thì từ sau khi phu thê cãi nhau, mỗi lần bà ta tới cửa thì đều sẽ bị kẹp thương đeo gậy, cuộc sống lâu dần cũng liền quen thuộc.
Mà thứ bà ta tức giận chính là lời nhi tức nói lại là sự thật!
Lâm Yểu Giai trước giờ chỉ lừa gạt nhi tử, tươi cười với hắn cũng là vì bạc của hắn, Nhưng nhi tử ngu xuẩn lại như không nhìn thấu vẫn nguyện ý xài bạc vì nàng ta.
Những năm trước đó, tiền công nhi tử và nhi tức kiếm được Triệu mẫu đều không thu, bởi vì bà biết hai bọn nó sẽ không phung phí.
Nhưng hiện tại, hai ngày trước Triệu mẫu e dè hỏi nhi tử về bạc hắn kiếm được, kết quả... hắn nói là không có!
Nhi tức rời đi đã hơn hai tháng, tiền công của Triệu Trường Xuân đều không nuôi mấy đứa trẻ, bình thường cũng không thấy hắn đặt mua đồ vật gì, ngay cả ra ngoài uống rượu cũng không. Vậy chỗ bạc đó ở đâu, Triệu mẫu chỉ tưởng tượng thôi cũng biết.
Cho nên, Triệu mẫu mới vội vàng muốn đón tôn tử về nhà.
Thứ nhất là Triệu Bảo Thư cứ ở bên ngoài như vậy, không nói đến người ngoài đàm tiếu, mà chỉ riêng nhiều năm cách xa thì tình cảm của bọn họ chắc chắn sẽ càng lúc càng mờ nhạt. Thứ hai, cũng là muốn sau khi tôn tử về nhà để nhi tử có cảm giác cấp bách. Dù sao thì Triệu Bảo Thư qua mười lăm tuổi sẽ phải nghị hôn, làm gì cũng tốn bạc.
Sắc mặt Triệu mẫu tái nhợt, Tần Thu Uyển cũng không muốn nhìn cái mặt thối của bà ta nữa: "Sắc trời không còn sớm, ngày mai bọn ta còn có việc nên muốn đi ngủ sớm một chút."
Nói xong thì nhanh chóng đóng cửa lại.
Triệu mẫu gõ cửa, nhưng gõ thế nào thì cửa cũng không mở.
Lúc về nhà, Triệu mẫu còn bị tảng đá trên đường ngáng chân làm ngã, mặc dù chỉ rách một chút da, nhưng lửa giận trong lòng càng để lâu càng thịnh. Sau khi về đến nhà, đối mặt với viện tử đen ngòm, bà ta hét lớn: "Trường Xuân, ngươi cút ra đây cho ta."
Triệu Trường Xuân đang ngủ, mơ mơ màng màng nghe được tiếng nương gọi mình tràn đầy tức giận, lập tức liền tỉnh lại. Mở cửa, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Nương, làm sao vậy?"
"Ta ngã rồi, mấu lấy thuốc rượu tới xoa cho ta." Triệu mẫu tức giận nói: "Mau đốt nến lên!"
Triệu Trường Xuân: "..."
Trước đó hắn đốt nến, lại bị nương răn dạy là không biết cách sống.
Giờ tắt đi nhưng vẫn không được. Quả nhiên là khó hầu hạ.
Nhưng mà, trong lòng Triệu Trường Xuân biết rõ tính cách mẫu thân táo bạo và không nói lý lẽ như vậy sở dĩ cũng là bởi vì hắn.
Hắn biết hai ngày qua nương muốn đón hài tử trở về, mà nhìn bộ dạng này hẳn là lại thất bại rồi.
Triệu phụ nghe được động tĩnh bên ngoài thì vội vàng đứng dậy, cầm rượu thuốc giúp bà ta xoa da.
Phòng của hai huynh muội Lâm Vũ không hề có động tĩnh gì. Lâm Yểu Giai cũng không dám ngủ, sau khi tỉnh dậy cũng không dám tiến lên trước, chỉ núp ở nơi hẻo lánh cố gắng giảm đi sự tồn tại của mình.
Rượu thuốc được bôi vào vết thương, Triệu mẫu nhíu mày lại: "Không thể nhẹ hơn chút sao?"
Triệu phụ bất đắc dĩ nói: "Bà có thấy ta dùng sức không?"
Nhìn nhi tử thận trọng, Triệu phụ cho rằng không thể cứ để lão thê nổi điên như vậy được. Lỡ như quá đáng quá làm nhi tử không muốn chăm sóc bọn họ lúc về già nữa thì cuối cùng người khổ vẫn là bọn họ.
"Bà đừng giận chó đánh mèo..."
Triệu mẫu tức giận đến mức nước mắt cũng ứa ra: "Ta đêm hôm khuya khoắt không trở lại là vì ai? Trường Xuân không hiểu, đến cả ông cũng trách ta, ông cho rằng ta muốn quan tâm sao?"
Nhìn thê tử khóc thành như vậy, trong lòng Triệu phụ cũng rất khó chịu, đạp một cước vào người nhi tử: "Ngươi mù rồi sao?"
Triệu Trường Xuân cũng đành chịu: "Nương, con đã sớm nói rồi. Miêu Nương sẽ không hồi tâm chuyển ý, hai đứa bé có nương phú quý nên vốn dĩ đã xem thường con. Bất luận người tới cửa bao nhiêu lần thì bọn chúng cũng không thể nào trở về đâu."
Triệu mẫu giận dữ mắng mỏ: "Thử còn không thử, làm sao ngươi biết?"
Tiếng bà ta rất lớn, rống đến mức màng nhĩ người nghe kêu lên ong ong. Triệu Trường Xuân đành phải im ngay.
Hai phụ tử không tiếp tục tranh chấp nữa, Triệu mẫu tràn ngập lửa giận không chỗ phát tiết, khóc lóc nói: "Mẫu tử bọn họ sẽ dọn đến nội thành, về sau ta muốn đi khuyên thì cũng không thấy được người nữa."
Triệu phụ kinh ngạc: "Bọn họ đi đến nội thành ở?"
Triệu mẫu khóc nói: "Miêu Nương mặc một bộ áo tơ, thật sự là kiếm được rất nhiều bạc."
Lâm Yểu Giai vẫn luôn không lên tiếng bán tín bán nghi: "Có thật không vậy? Bạc làm gì mà dễ kiếm thế?"
Triệu mẫu lúc này vừa tức vừa thương tâm, vốn dĩ không để ý đến nàng ta.
Triệu Trường Xuân thấy giai nhân thất vọng, e dè hỏi: "Nương, bọn họ đi nội thành chắc chắn cũng phải kiếm chút việc làm duy trì sinh kế. Vậy bọn họ đi làm cái gì?"
"Ta nào biết được?" Triệu mẫu tức giận, lau nước mắt, lại chần chờ nói: "Ca ca của nó hình như từng nhắc đến, Miêu Nương mới mở một cửa hiệu điểm tâm, buôn bán cũng không tệ lắm."
Bị Triệu mẫu náo loạn một trận, cộng thêm biết được Trương Miêu Nương sau khi rời khỏi bọn họ thì cuộc sống càng ngày càng tốt nên cả nhà bọn họ đều không hào hứng lắm.
*
Một bên khác, Tần Thu Uyển đi đến cửa hiệu điểm tâm để mở cửa, hai tỷ đệ đầu tiên là trả lại căn nhà sau đó lại tìm xe ngựa thu thập hành lý đi đến nội thành.
Tần Thu Uyển tìm người môi giới thuê một tiểu viện ở ngay cách cửa hiệu điểm tâm một con đường.
Lần này, bên tai thật thanh tĩnh.
Không nói đến việc người Triệu gia không biết nơi bọn họ đặt chân, mà cho dù biết thì quãng đường xa như vậy, bọn họ ngày nào cũng vội vàng làm việc nên vốn dĩ cũng không rảnh tới.
Tiền Hải Sinh liên tục tới cửa, lại còn rất thân thiết với Tần Thu Uyển, hai tỷ đệ đều thấy rõ. Đương nhiên cũng biết hai người không chỉ đơn giản là chủ tiệm và khách hàng.
Lúc Tiền Hải Sinh tặng hai người lễ gặp mặt quý giá, sau đó mỗi lần tới cửa đều sẽ mang theo một ít lễ vật thì trong đáy lòng hai người đã có suy đoán.
"Nương, trong nhà Tiền thúc có thê thất không?"
Người hỏi là Triệu Bảo Thư.
Cậu cho rằng mình là nam nhi duy nhất trong nhà nên phải chăm sóc hai nữ tử còn lại, cho nên đặc biệt quan tâm.
"Không thê không thiếp." Tần Thu Uyển vui mừng cười nói: "Chàng muốn lấy ta, nếu như hai người các con không phản đối thì chẳng mấy chốc bọn ta sẽ quyết định ngày thành hôn."
Tỷ đệ hai người hai mặt nhìn nhau.
Từ lúc mẫu thân hòa ly đến giờ cũng mới chỉ ba tháng mà thôi.
Nhưng mà nương còn trẻ, bên cạnh vẫn cần có một người biết nóng biết lạnh. Chỉ là... Tiền Hải Sinh quá phú quý, việc hôn nhân chú trọng môn đăng hộ đối, hai người bây giờ nhìn tình cảm thì rất tốt, nhưng về sau thì sao?
Lỡ như nương không chịu nổi thì ngày sau sợ là không thoát thân được.
Triệu Bảo Thư ngập ngừng nói: "Nương, người gả cho hắn là vì con và tỷ tỷ sao?"
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Kỳ thật là do Tiền thúc của các con hấp dẫn quá."
Hai tỷ đệ: "..." Thật là thành thật.
Rất nhiều nữ nhân đều không kháng cự lại được vẻ ngoài của Tiền Hải Sinh, một nam tử tuổi trẻ có tài có mạo như vậy tới cửa cầu hôn thì đúng là tìm không ra lý do cự tuyệt.
Đợi đến khi Tiền Hải Sinh lại đến cửa, phát hiện hai tỷ đệ thường xuyên bí mật quan sát mình thì lập tức dở khóc dở cười.
Về phần Tiền Phú, ngày hôm đó sau khi bị mang về nhà thì không còn tới cửa qua nữa. Hẳn là đã bỏ đi suy nghĩ kia.
Như thế lại qua nửa tháng.
Cửa hiệu điểm tâm buôn bán càng ngày càng tốt, bất luận là dùng hộp mang đi hay là ở lại cửa hiệu ăn thì bọn họ cũng không được rảnh rỗi. Dù hai tỷ đệ đều đến đây giúp một tay thì cũng vẫn rất bận.
Điểm tâm toàn dùng nguyên liệu tốt để làm, nhưng bởi vì khách nhân đều là người phú quý, chỉ riêng khen thưởng đã không phải là một con số nhỏ. Tần Thu Uyển cũng không muốn người nhà phải mệt mỏi như vậy nên lại mời ba tiểu nhị đến.
Về phần mẫu tử bọn họ, Tần Thu Uyển phụ trách làm, Triệu Bảo Ý phụ trách thu bạc, thỉnh thoảng giúp đỡ bày bàn, Triệu Bảo Thư thì đi mua đồ. Cứ như vậy, mẫu tử ba người đều nhẹ nhàng, trên cơ bản chỉ làm một buổi là có thể nghỉ ngơi.
Cửa hiệu điểm tâm chỉ có một lầu, bên ngoài chính là người đến người đi, ngoại trừ những phu nhân đặc biệt thích xem náo nhiệt thì phần lớn người đều không thích ngồi bên cửa sổ. Buổi chiều ngày hôm đó, toàn bộ bàn trong viện đều bị khách hàng ngồi đầy, Lúc Tiền Hải Sinh tới thì chỉ còn lại một bàn bên cửa sổ.
"Theo ta thấy, nơi này của nàng vẫn quá nhỏ," Tiền Hải Sinh cười đề nghị: "Tốt nhất là tìm một nhà nhỏ ba tầng, thêm món nước trà rồi tìm một thuyết thư tiên sinh đến... Như vậy tài nguyên sẽ cuồn cuộn tới."
Tần Thu Uyển buông tay: "Ta vừa mới cất bước nên tiền bạc cũng không thuận lợi."
Tiền Hải Sinh lắc đầu bật cười: "Nàng không có bạc, nhưng ta có!"
Cảnh hai người vừa nói vừa cười đã rơi vào trong mắt rất nhiều người, phàm là người hữu tâm đi ngang qua thì đều có thể nhìn thấy.
Tiền Hải Sinh không quan tâm lắm, dù sao thì hai người cũng sắp đính ước, vị hôn phu thê như thế vốn cũng không tính là quá phận. Người ngoài nhìn thì cứ nhìn.
Mà thật trùng hợp, Triệu Trường Xuân lúc đó lại đi theo xe ngựa đến nội thành đưa hàng.
Trên đường đi, hắn ghé vào đống hàng hóa để ngủ bù, trong lòng còn nghĩ lần này đi đến nội thành có thể nhìn thấy mẫu tử ba người hay không. Trên đường đi mê man, lúc xuống xe ngựa còn khiêng một túi hàng hóa, vừa quay người liền thấy hai người phía trước cửa sổ đối diện.
Nam tử mặc một bộ y sam xanh nhạt, dung mạo diễm lệ, nhưng không có nữ khí. Mà nữ tử mặc một bộ áo tím, mặt mày thanh lệ, mái tóc lưu loát kéo lên, chỉ dùng một cái trâm cài vào, mặt mày đều là ý cười.
Dung mạo không coi là xinh đẹp nhưng vô cùng vừa mắt.
Nói thật, nếu như không phải dung mạo kia quá mức quen thuộc thì Triệu Trường Xuân cũng không dám tin đó là thê tử cùng giường chung gối hơn mười năm với mình.
"Ngơ ngác đứng đấy làm gì?"
Quản gia bên cạnh không nhịn được lên tiếng thúc giục, Triệu Trường Xuân đột nhiên hoàn hồn. Chân đi vào cửa hiệu nhưng ánh mắt lại không nhịn được mà nhìn lâu một cái.
Hai xe ngựa hàng hóa chỉ dẫn theo một mình công nhân bốc vác là Triệu Trường Xuân tới, hắn chạy rất nhanh, hai khắc đồng hồ sau đã khiêng toàn bộ hàng hóa tiến vào nhà kho. Quản gia đặc biệt hài lòng, ngoại trừ tiền công còn cho thêm mười mấy tiền đồng.
Nếu là lúc trước, Triệu Trường Xuân sẽ rất thích. From
Nhưng lúc này trong lòng của hắn có việc, đi đến trước mặt xa phu: "Đại ca, làm phiền ngươi chờ ta một chút."
Xa phu hiếu kì: "Ngươi làm gì?"
Triệu Trường Xuân đưa tay chỉ về phía đối diện: "Ta muốn đi xem cửa hiệu điểm tâm kia."
Xa phu: "..." Món đồ đó quá quý, lại không no bụng được, mua để làm gì?
Triệu Trường Xuân không đợi xa phu trả lời đã chạy tới phía trước cửa sổ: "Miêu Nương."
Lúc Triệu Trường Xuân còn đang chuyển hàng, Tần Thu Uyển đã phát hiện ra hắn.
Nhìn thấy hắn tới cũng không bất ngờ, gật đầu nói: "Ngươi tới đưa hàng?"
Triệu Trường Xuân không trả lời, ánh mắt rơi vào Tiền Hải Sinh: "Vị này là khách hàng của nàng?"
"Là bằng hữu." Sắc mặt Tần Thu Uyển không có vẻ oán hận của các cặp phu thê sau khi hòa ly nên có mà sắc mặt nhàn nhạt: "Ta sắp đính ước, ngươi thế nào rồi?"
Nghe nàng nói như thế, Triệu Trường Xuân ngây ngẩn cả người.
Dù nhìn thấy Trương Miêu Nương và một công tử nói cười yến yến, hắn cũng không cho rằng hai người sẽ có thể thành thân.
Mà hắn chỉ cho rằng Trương Miêu Nương đang tận lực ôm lấy công tử phú gia... Cũng giống như là Lâm Yểu Giai chỉ thích mỗi bạc. Có thể là phú gia công tử chán ăn sơn trân hải vị, muốn thay đổi cháo loãng thức nhắm nên trêu chọc nàng mà thôi.
Sau khi kịp phản ứng, Triệu Trường Xuân chỉ vào Tiền Hải Sinh, nghẹn ngào hỏi: "Với hắn?"
Tần Thu Uyển cười gật đầu: "Đúng vậy."
Triệu Trường Xuân: "..." Người này bị mù sao?
Trương Miêu Nương tốt như vậy ư?
Nói đến vậy rồi mà công tử kia còn chưa lên tiếng nói gì, nụ cười trên mặt thậm chí còn sâu hơn. Nói cách khác, hắn thật sự có ý cầu hôn, chỉ còn chờ Trương Miêu Nương gật đầu.
Trong phút chốc, trong lòng Triệu Trường Xuân có chút hoảng hốt.