Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 378 - Chương 383

Chương 383
Triệu Trường Xuân cảm giác được tim của mình nhảy lên liên hồi.

Chẳng lẽ Trương Miêu Nương thật sự là một khối bảo bối, mà hắn lại không biết, còn tặng bảo bối cho người ta?

Trước đó ngày nào nương cũng thúc giục, Triệu Trường Xuân không chỉ không muốn cầu hoà mà thậm chí còn sợ Trương Miêu Nương được mẫu thân thuyết phục rồi trở về.

Cho nên, sau khi hai người hòa ly, bất luận Triệu mẫu thúc giục như thế nào thì Triệu Trường Xuân cũng không chịu tới cửa cầu hòa. Hắn vẫn luôn cho rằng Trương Miêu Nương sẽ ở nguyên nơi đó chờ mình.

Chỉ cần hắn nói một câu, nàng nhất định sẽ về.

Nhưng hôm nay, nàng đã sắp gả cho người khác.

Trong đầu Triệu Trường Xuân trống rỗng, vô thức nói: "Hai đứa bé làm sao rồi?"

Hắn nhìn về phía Tiền Hải Sinh: "Miêu Nương, nữ nhi của chúng ta đã mười lăm, nàng cũng đã đến tuổi phải làm nãi. Chuyện tái giá vẫn nên suy nghĩ một chút."

Trong giọng nói tràn đầy ác ý, còn có ý nhắc nhở.

Nhắc nhở vị công tử tướng mạo tốt lại vô cùng phú quý trước mặt này là nữ nhân của ngài chính là ngươi đã sinh và nuôi hai đứa trẻ!

Người thực sự phú quý, dù đã qua tuổi cổ hi thì cũng có rất nhiều nữ tử trẻ tuổi nguyện ý gả cho. Nếu vị công tử này quả thật giàu có như cách hắn ăn mặc thì bên cạnh sao lại thiếu nữ tử trẻ đẹp chứ?

Cưới ai không được mà lại cưới Trương Miêu Nương?

"Ta đã sớm nghĩ thông suốt rồi." Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Không phải ngươi cho rằng sau khi hòa ly với ngươi, ta sẽ mang theo hài tử thủ tiết cả một đời vì ngươi đấy chứ?" Nàng cười nhìn Tiền Hải Sinh phía đối diện, nói: "Tiền công tử tính tình thuần hậu, cũng thích con của ta. Bảo Ý và Bảo Thư có một phụ thân như vậy cũng không cần đến ngươi quan tâm. Trở về, ngươi sống tốt cuộc sống của chính ngươi đi."

Triệu Trường Xuân nhìn thì như có lòng tốt nhưng thật ra là đang nhắc nhở Tiền Hải Sinh. Cho nên sau khi nói xong, hắn vẫn luôn chú ý vào vẻ mặt nam nhân đó.

Sắc mặt Tiền Hải Sinh vẫn như thường: "Bảo Ý nhu thuận, Bảo Thư thông minh, đều là những hài tử tốt, về sau ta sẽ thiện đãi bọn nó." Hắn nhìn về phía Triệu Trường Xuân: "Ngươi cứ yên tâm đi."

Triệu Trường Xuân: "..." Yên tâm?

Con cái của hắn sắp phải gọi nam nhân này là phụ thân, hắn có thể yên tâm mới là lạ.

Triệu Trường Xuân há hốc mồm, còn muốn nói chuyện, Tần Thu Uyển đã không muốn nói nữa: "Ngươi cũng để ý đi, biểu ca biểu muội thân càng thêm thân cũng coi là chuyện tốt. Chờ đến khi hai người các ngươi thành thân, nhớ là phải đưa thiếp mời đến cho ta, đến lúc đó cho dù ta không thể đến thì cũng nhất định sẽ đưa lên một phần hạ lễ. Chúc hai người các ngươi bạch đầu giai lão, đời đời kiếp kiếp ân ái."

Triệu Trường Xuân: "..."

Cổ họng hắn khô chát: "Hai đứa đâu?"

"Buổi chiều rảnh rỗi, ta đã bảo bọn nó trở về rồi." Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Ta đã hỏi thăm với đại phu, hài tử đang tuổi mới lớn, tốt nhất là phải ngủ trưa."

Triệu Trường Xuân nghe xong thì còn có chút hâm mộ.

Hôm nay hắn bởi vì đưa hàng nên mới có thể ở trong xe ngựa ngủ một chút. Nếu là bình thường thì ngủ trưa đối với hắn mà nói là một chuyện rất xa xỉ.

Tần Thu Uyển đưa tay đóng cửa sổ lại: "Sắc trời không còn sớm, ngươi còn phải về ngoại thành, ta không làm phiền ngươi nữa."

Nhìn về phía cửa sổ, trong lòng Triệu Trường Xuân rất là uất ức.

Trên đường trở về, Triệu Trường Xuân cả đường không ngủ, trong lòng nghĩ đến rất nhiều chuyện linh tinh, hắn vô cùng muốn về nhà.

Sau khi đến ngoại thành, hắn không cùng xa phu trở về làm việc mà lại về nhà mình.

Ban ngày, trong nhà chỉ có ba mẫu tử.

Triệu Trường Xuân về nhà mình nên đương nhiên không cần gõ cửa. Hắn đưa tay đẩy, phát hiện cổng sân không đẩy được, bèn lên tiếng hô: "Biểu muội!"

Chờ thật lâu, cửa mới được mở ra. Lâm Yểu Giai nhô đầu ra: "Biểu ca, một mình huynh về thôi à?"

Triệu Trường Xuân đưa tay đẩy cửa: "Tại sao lâu như vậy mới ra mở cửa?"

Lâm Yểu Giai có chút xấu hổ: "Vừa nãy ta ngủ trưa."

Triệu Trường Xuân tùy ý gật đầu, sau khi vào cửa liền thấy dưới mái hiên có một chậu đầy y sam. Đã hơn nửa ngày qua đi mà còn đặt ở chỗ đó.

Không hiểu sao Triệu Trường Xuân lại nhớ ra lời nương nói trước đó là Lâm Yểu Giai giả vờ chịu khó để lấy lòng thương hại.

Hiện tại xem ra đúng là thật.

Nhưng mà, Triệu Trường Xuân đã sớm biết biểu muội mình không thích làm việc, tay nàng tinh tế tỉ mỉ như thế vốn là nên nuôi dưỡng. Lúc này trong lòng của hắn càng để ý đến chuyện khác, sau khi vào cửa Triệu Trường Xuân liền cài chốt cửa đại môn, nhìn thoáng qua phòng hai huynh muội, cầm lấy tay Lâm Yểu Giai: "Yểu Giai, muội gả cho ta đi!"

Lâm Yểu Giai không hiểu hắn lại nổi điên cái gì, nhưng mà gả thì chắc chắn không thể. Nàng ta cúi đầu, lông mi thật dài che khuất ánh mắt, rụt rè nói: "Di mẫu sẽ không đồng ý."

"Chỉ cần muội gật đầu, ta sẽ làm cho bà ấy đồng ý." Triệu Trường Xuân tỏ rõ vẻ vội vàng: "Yểu Giai, muội thật lòng với ta, cũng muốn gả cho ta, có đúng hay không?"

Lâm Yểu Giai: "..." Không đúng.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không thể nói thật. Nàng ta chần chờ: "Kỳ thật, ta chỉ coi huynh là ca ca."

Nói thì nói như thế nhưng lại bày ra vẻ mặt ngại ngùng.

Nhìn vẻ mặt nàng ta như vậy, Triệu Trường Xuân đương nhiên là không tin: "Yểu Giai, muội đồng ý với ta đi!"

Lâm Yểu Giai rút tay mình về, quay người đưa lưng về phía hắn: "Biểu ca, ta mang theo hai đứa bé... Trong người không có đồng nào... Cũng không biết làm việc... Ta không xứng với huynh..."

Triệu Trường Xuân một tay ôm lấy nàng ta vào lòng: "Ta không chê muội."

Trong lòng Lâm Yểu Giai chỉ muốn mắng chửi người, nhưng bên ngoài cũng chỉ dám tránh né.

Nàng ta cố gắng gỡ tay hắn ra, trốn ra khỏi ngực hắn, lớn tiếng nói: "Biểu ca, huynh điên rồi!"

Đại khái là giọng nói của nàng ta quá lớn nên rất nhanh hai huynh muội đã phát hiện có động tĩnh. Ngay sau đó, hai người còn đang buồn ngủ đã đứng ở dưới mái hiên.

Ngay trước mặt hài tử, bất luận Triệu Trường Xuân có khát khao giai nhân đến mức nào thì cũng chỉ có thể khắc chế. Hắn nhìn thoáng qua Lâm Yểu Giai cúi đầu, lại nhìn về phía hai đứa bé: "Ta muốn lấy nương các con, các con yên tâm..."

"Ngươi mơ mộng hão huyền vừa thôi." Lâm Vũ không phải là người biết che giấu ý nghĩ của mình, nghe hắn nói như vậy thì trong phút chốc liền phẫn nộ: "Phụ thân ta là lão gia phú quý, chẳng mấy chốc sẽ đón chúng ta về nhà, ngươi là cái thá gì mà dám đòi lấy nương ta!"

Triệu Trường Xuân nhìn Lâm Vũ thịnh nộ, nghe được sự khinh bỉ trong lời nói của hắn, cả người giống như là rơi vào trong nước đá.

"A Vũ, sao con có thể nói như vậy?"

Lâm Vũ tức giận giơ nắm tay lên: "Ngươi ức hiếp nương ta, ta không chỉ muốn mắng mà ta còn muốn đánh người đó!"

Lâm Yểu Giai nhào tới trước ngăn nhi tử lại: "A Vũ, con dừng tay. Con đừng xúc động, biểu ca chỉ nói đùa thôi, không phải thật lòng đâu."

Hai mẫu tử một người đánh, một người muốn ngăn, vô cùng náo nhiệt.

Triệu Trường Xuân lui về sau mấy bước, ngồi ở trên ụ đá, hai tay bứt tóc, trở nên trầm mặc.

Lâm Yểu Giai thấy thế, ánh mắt ra hiệu hai đứa trẻ trở về phòng, lúc này mới ngồi xuống trước mặt hắn: "Biểu ca, huynh làm sao vậy?"

Triệu Trường Xuân nhìn nàng ta, ánh mắt trống rỗng: "Miêu Nương sắp đính ước!"

Lâm Yểu Giai sững sờ, vô thức hỏi: "Nàng ta gả cho ai?"

"Lão gia nhà giàu ở nội thành." Trong đầu Triệu Trường Xuân trống rỗng, thuận miệng nói: "Ta nghe được có người bàn tán, hắn ta hình như họ Tiền."

Nghe được dòng họ quen thuộc, tim Lâm Yểu Giai hụt mất một nhịp, nhưng rất nhanh nàng ta đã trấn định lại: "Thật sự là lão gia nhà giàu sao? Người giả giàu nhiều như vậy, không phải là lừa đảo đấy chứ?"

Triệu Trường Xuân cũng hi vọng là lừa đảo, nhưng hắn tận mắt thấy phong thái và vẻ mặt của Tiền Hải Sinh nên biết rõ đó không phải giả mạo.

"Không phải." Triệu Trường Xuân nhíu mày lại: "Muội nói xem, bên cạnh Tiền lão gia cũng không thiếu mỹ nhân, vì sao hắn lại muốn cưới Miêu Nương? Còn nói là đặc biệt yêu thích hai tỷ đệ Bảo Ý..."

Lâm Yểu Giai lập tức nói: "Vậy người này chắc chắn là không có hài tử, cưới Trương Miêu Nương là vì muốn có hài tử dưỡng lão."

Ý nghĩ như vậy, trên đường trở về Triệu Trường Xuân cũng đã tưởng tượng qua, lại hỏi: "Vậy sao hắn không tìm một hài tử sơ sinh đi?"

Lâm Yểu Giai trầm mặc: "Người kia giàu như nào?"

Triệu Trường Xuân miêu tả một phen, thuận miệng nói tướng mạo của hắn.

Nam sinh nữ tướng còn không có nữ khí, Lâm Yểu Giai trùng hợp cũng quen biết một vị như vậy.

Đương nhiên, hai người không có qua lại, nàng ta chỉ vừa vặn đụng phải vị tiểu thúc thúc kia khi đang cùng Tiền Phú dạo phố thôi.

Người có gia thế như vậy sẽ để ý Trương Miêu Nương sao?

Lâm Yểu Giai không dám xác định, e dè hỏi: "Có phải thân thể hắn ta không tốt lắm hay không?"

Triệu Trường Xuân vốn không chú ý, nghe nàng hỏi thì bỗng nhiên liền nhớ lại vẻ tái nhợt trên mặt người kia, vội vàng gật đầu: "Đúng, mặt hắn rất trắng, hình như là đang mang bệnh..." Nói tới chỗ này, hắn bỗng nhiên dừng lại, nghi ngờ nhìn nữ tử trước mặt: "Sao muội lại biết?"

Trong lòng Lâm Yểu Giai đầy tư vị phức tạp.

Sau khi rời khỏi nội thành, nàng ta đã nghe nói đến chuyện liên quan tới phụ thân hài tử. Người này đúng là rất giàu, nhưng Trương Miêu Nương sao có thể quen biết với Tiền Hải Sinh, thậm chí Tiền Hải Sinh còn muốn lấy nàng ta, tại sao?

Mình nóng vội tính toán cả nửa đời mà đến cả cửa Tiền phủ còn không thể nào vào được. Mà Trương Miêu Nương lại dễ dàng có thể gả vào cạnh cửa cao hơn cả Tiền phủ... Suy nghĩ một chút là đã không cam tâm!

Không cam lòng thì cũng đành bỏ qua, bởi vì hiện tại việc quan trọng nhất là tìm được phụ thân hài tử. Trước khi tách ra, Tiền Phú đã hứa hẹn là chỉ cần cọp cái trong nhà vừa buông lỏng thì hắn sẽ trở lại tìm mẫu tử bọn họ.

Nhưng cũng đã qua nửa năm mà vẫn không hề có một chút tin tức nào.

Không phải Tiền Phú đã có tân hoan mới nên quên bọn họ rồi đấy chứ?

"Biểu ca, huynh có thể mang ta đi đến cửa hiệu của biểu tẩu được không?" Lời ra khỏi miệng, Lâm Yểu Giai chợt nhớ ra nam nhân trước mặt này luôn bề bộn công việc, nếu như không có lợi ích thì có lẽ sẽ không muốn đi. Nàng ta nói bổ sung: "Trước kia ta cũng từng nếm thử không ít điểm tâm, cũng từng làm thử, nếu như ta cũng có thể làm được, vậy thì chúng ta..."

Hôm nay Triệu Trường Xuân chỉ nhìn qua một cái cũng đã nhìn thấy được bên trong cửa hiệu điểm tâm có đông đảo khách hàng. Nghe Lâm Yểu Giai nói, lòng hắn lập tức tràn đầy chờ mong.

Hắn lập tức tỉnh táo lại rồi bỗng nhiên đứng dậy: "Ta dẫn muội đi."

 
Bình Luận (0)
Comment