Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 379 - Chương 384

Chương 384
Lúc này chân trời đã rải đầy ánh nắng chiều đỏ, muốn đi đến nội thành thật ra đã hơi trễ.

Từ sâu bên trong tâm khảm, Lâm Yểu Giai cũng không muốn ở cùng Triệu Trường Xuân, lại còn ở trong xe ngựa chật chội, nàng ta vô cùng lo lắng.

Lỡ như Triệu Trường Xuân muốn ép buộc nàng ta, hai người thật sự có gì đó. Đến lúc đó, cho dù Tiền Phú muốn đón hài tử trở về thì cũng sẽ không nhận nàng ta. Tiền Phú là đường lui duy nhất cũng là tốt nhất của nàng ta, nàng ta sẽ không tự tay chặt đứt nó.

"Biểu ca, không cần vội vã như vậy. Ngày mai chúng ta chờ di mẫu rồi hẵng lên đường, vừa hay tối nay ta cũng muốn nhớ lại một vài công thức điểm tâm." Thấy Triệu Trường Xuân cách mình rất gần, nàng ta hạ giọng: "Hai đứa bé vẫn còn ở đây, huynh đừng..."

Triệu Trường Xuân chợt động tâm, vậy không có hài tử ở đây chẳng phải là được rồi sao?

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Lâm Yểu Giai liền biết là hắn hiểu lầm. Nàng ta đang định giải thích vài câu thì Triệu mẫu đẩy cửa tiến vào.

Nhìn thấy hai người trong viện, bà ta lập tức nhăn nhăn lông mày: "Yểu Giai, sao y sam còn chưa giặt?"

Lâm Yểu Giai như được đại xá, chạy vội tới dưới mái hiên: "Con làm ngay."

Nàng ta bưng bồn chạy tới bên cạnh giếng, Triệu mẫu nhíu mày nhìn về phía nhi tử: "Sao hôm nay con nghỉ làm sớm vậy?"

Triệu Trường Xuân không được tự nhiên nhìn ra chỗ khác: "Buổi chiều con đưa một chuyến hàng nên không cần quay lại làm nữa. Nương, con còn chưa ăn cơm chiều, người có thể làm cho con một chút được không?"

Triệu mẫu không nỡ để nhi tử chịu đói, đi hai bước về phía phòng bếp. Nhưng sau đó hình như nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nói: "Hôm nay có hàng tới cửa hiệu nên ta phải sửa sang cả buổi. Bây giờ ta mệt mỏi đau lưng thật sự không muốn làm cơm nữa. Như vậy đi, con qua bên quán ăn Trương gia ăn tạm gì đó đi."

Cửa hiệu người ta mở ra đương nhiên là tay nghề không tệ. Bình tĩnh mà xem xét thì Triệu Trường Xuân rất tình nguyện ra ngoài ăn cơm, nhưng cửa hiệu nhà họ Trương... Trong lòng của hắn mâu thuẫn, cũng không phải là bởi vì hương vị món ăn bên kia không ngon, mà là vì hắn sợ người nhà họ Trương.

Trước hôm nay, hắn ngoại trừ sợ đại cữu tử đánh mình thì còn sợ bọn họ dây dưa với mình.

Nhưng mà, xảy ra chuyện ngày hôm nay, Triệu Trường Xuân cũng muốn đi dò xét xem Trương đại ca biết được bao nhiêu chuyện của muội muội mình ở nội thành. Chuyện tốt như vậy, Triệu Trường Xuân rất muốn mang biểu muội đi theo, nhưng bởi vì muốn nghe được chuyện của thê tử nên mang theo cũng không tiện.

Cho nên, Triệu Trường Xuân một thân một mình đi ra ngoài.

Triệu mẫu không yên lòng, còn đi theo đuôi một đoạn xa. Nhìn thấy nhi tử tiến vào quán ăn thì mới quay người về nhà.

Quán ăn đang vào giờ náo nhiệt nhất, Trương đại ca ở phòng bếp loay hoay chân không chạm đất. Biết được Triệu Trường Xuân đến đây, vốn còn muốn đi ra ngoài lý luận, nhưng bây giờ đang buôn bán, nếu như gạt khách hàng sang một bên ầm ĩ với người ta thì thực sự không dễ nhìn, chẳng những vậy còn ảnh hưởng đến việc buôn bán về sau.

Lại nghĩ một chút, bởi vì dạng người này làm ảnh hưởng đến việc kiếm bạc của mình thì đúng là lỗ nặng. Thấy Triệu Trường Xuân ngoan ngoãn ngồi xuống, hắn liền kềm chế ý nghĩ muốn đánh người lại, an tâm xào rau.

Đại nương đi ra một chuyến, lúc trở về thì sắc mặt phức tạp: "Hắn gọi món ăn, ba mặn một chay."

Trương đại ca liếc nhìn, nói: "Cho món của hắn ta ra cuối cùng."

Thích chờ cứ chờ, không chờ được thì cút.

Thực ra, nếu không phải băn khoăn khách hàng, hắn vốn dĩ cũng không muốn bán cho Triệu Trường Xuân.

Hôm nay tâm trạng của Triệu Trường Xuân rất không thoải mái, nghe chung quanh toàn là mùi thơm thì chỉ cảm thấy bụng đói kêu vang, đói đến mức đau đớn. Hắn gục xuống bàn, nghĩ xem bao lâu mới có thể đến phiên mình... Rất nhanh hắn đã phát hiện không đúng, người tới muộn hơn so với hắn cũng đã được ăn mà bàn của hắn thì vẫn trống không.

Hắn cũng không ngốc, lập tức liền biết Trương đại ca cố ý không cho hắn ăn.

Trong phút chốc, Triệu Trường Xuân rất muốn rời đi.

Nhưng nghĩ đến mục đích đến đây của mình, hắn rốt cuộc cũng nhẫn nhịn lại được. Sau nửa canh giờ, Trương đại ca xào xong tất cả đồ ăn, tự mình bưng khay đưa đến trước mặt hắn.

Triệu Trường Xuân mang trên mặt nụ cười: "Đại ca, gần đây huynh bận việc gì không?"

Trương đại ca cứng mặt, hỏi lại: "Ngươi mù à!"

Triệu Trường Xuân: "..." Hắn chỉ khách khí một chút, tùy tiện tìm chuyện để hỏi thôi mà.

"Tranh thủ thời gian ăn đi, ăn xong thì cút." Trương đại ca thúc giục xong, lại nói: "Trước kia ta quên nói, ta không bán đồ cho Triệu gia các ngươi. Về sau nếu ngươi lại đến thì nước gạo cũng không cho ngươi!"

Triệu Trường Xuân: "..." Nếu không phải vì muốn nghe ngóng thì hắn cũng không thích tới.

"Đại ca, huynh biết..."

Trương đại ca tỏ rõ vẻ không vui, xen lời hắn: "Ai là đại ca của ngươi? Đừng có làm thân với ta, hai chúng ta không quen biết!"

Triệu Trường Xuân nghĩ đến mục đích của mình, cắn răng nhẫn nhịn: "Chủ tiệm, ta tới đây là vì nghe nói đến một chuyện." Hắn tới gần chút: "Hôm nay ta đi đến nội thành đưa hàng, vừa vặn thấy cửa hiệu của Nương Nương ở đối diện."

Trương đại ca nhướng mày, giơ nắm đấm lên hung ác nện xuống bàn: "Nếu ngươi còn dám đi tìm muội muội ta gây phiền phức thì đừng trách ta ra tay nặng."

Triệu Trường Xuân lập tức cười làm lành: "Huynh nghĩ đến đâu rồi, cho dù bọn ta không phải phu thê thì cũng có hai đứa bé ở đây. Từ sâu bên trong, ta chỉ hi vọng Miêu Nương càng ngày càng tốt. Cho nên, hôm nay thấy nàng và một nam nhân ngồi đối diện nhau, còn nói hai người sắp đính ước... Nam nhân kia ta cũng không biết, bộ dạng thì có vẻ nghiêm chỉnh nhưng ai mà biết có phải lừa đảo hay không?" Hắn thấy mặt Trương đại ca lộ vẻ nghi ngờ, rõ ràng là không biết việc này, cảm thấy hơi thất vọng, e dè hỏi: "Nếu như sắp đính ước thì chắc cũng không phải người ngoài, đại ca có nghe nói đến chuyện này không?"

Trương đại ca đen mặt.

Bởi vì hắn đúng là không biết.

Gần đây hắn nghe theo lời Tam muội nên lại làm thêm mấy món ăn mới, buôn bán càng ngày càng tốt, mỗi ngày bận rộn ngã đầu là ngủ nên cũng không rảnh đi đến nội thành thăm.

Muội muội bên kia hẳn là cũng bận bịu, cho nên mới không đến tìm hắn.

"Không." Trương đại ca đanh mặt lại: "Tam muội ta bất luận lấy hay không lấy thì cũng không liên can tới ngươi."

Triệu Trường Xuân vừa ăn cơm, vừa giải thích: "Ta cũng vì lo lắng cho nàng..."

"Ngươi lo lắng cái rắm." Trương đại ca không tin.

Những ngày qua, Triệu mẫu thường xuyên tới cầu hoà hết lời ngon ngọt, nhưng chưa từng thấy Triệu Trường Xuân đi cùng. Rất rõ ràng, nam nhân này đã quyết tâm bỏ rơi thê nhi. Nếu thật sự để ý đến tình cảm phu thê thì hắn ta sẽ không làm được chuyện như thế.

"Tranh thủ thời gian ăn đi, ăn xong thì cút." Trương đại ca đứng lên, dặn dò đại nương bên cạnh: "Nhớ là thu ba mươi hai văn."

Đại nương gật đầu.

Triệu Trường Xuân trầm mặc.

Thật ra mà nói thì hương vị mấy món ăn này... không tốt lắm, giống như ba mâm đồ ăn thì bỏ muối vào mâm thứ tư, hoặc là nhạt nhẽo vô vị, hoặc là đắng chết người.

*

Buổi sáng hôm sau, Triệu Trường Xuân và Lâm Yểu Giai làm theo dự định hôm qua. Đưa tiễn phu thê Triệu gia xong, hai người đi đến góc đường rồi ngồi lên xe ngựa đi đến nội thành.

Triệu Trường Xuân đã từng tới qua một lần nên coi như là quen thuộc.

Lúc hai người đến, trong cửa hiệu điểm tâm đã ngồi đầy người.

Triệu Trường Xuân chỉ: "Ngay tại chỗ ấy."

Đi xe ngựa quá lâu, Lâm Yểu Giai cả đường đi đều không dám dựa vào cũng không dám nằm sấp vì chỉ sợ bị Triệu Trường Xuân thừa cơ hội làm loạn.

Sau khi xuống xe ngựa đã bắt đầu chỉnh lý váy áo bị ép tới dúm dó, nghe thấy hắn nói bèn ngẩng đầu nhìn qua.

Sau đó liền thấy hai người phía trước cửa sổ.

Nam tử dung mạo diễm lệ, mang trên mặt cười ôn hòa.

Nhìn nụ cười kia, Lâm Yểu Giai sửng sốt một chút. Trong trí nhớ, nàng ta từng nghe Tiền Phú nhắc đến, Tiền Hải Sinh bởi vì dung mạo đẹp nên lúc tuổi còn trẻ còn bị nói là đồng tính. Sau đó thì không thích cười nữa.

"Muội biết không?"

Nghe thấy người bên cạnh hỏi, Lâm Yểu Giai nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Nàng ta quen biết Tiền Hải Sinh, nhưng Tiền Hải Sinh có lẽ không biết nàng ta.

Lúc này lắc đầu.

Triệu Trường Xuân cũng không bất ngờ, đưa tay kéo tay áo nàng ta: "Chúng ta đi nhìn xem."

Hai người vào cửa, tiểu nhị tiến lên cười hỏi: "Hai vị muốn mua điểm tâm sao? Ở lại ăn hay là mang đi?"

Triệu Trường Xuân liếc Trương Miêu Nương phía trước cửa sổ, nói: "Ăn ở chỗ này."

Nghe vậy, tiểu nhị hơi bất ngờ, cũng rất nhanh đã che giấu đi. Sau đó lấy ra một tấm gỗ nhỏ lớn bằng bàn tay: "Hai vị muốn ăn loại nào?" Sợ bọn họ không biết chữ, hắn ta còn rất quan tâm mà hỏi thăm: "Ngọt miệng hay là mặn miệng?"

"Mang lên một bàn." Sau khi lời ra khỏi miệng, ánh mắt Triệu Trường Xuân liền nhìn thấy bài trí tinh xảo trong phòng, bèn hỏi: "Một bàn bao nhiêu?"

Lâm Yểu Giai mặc một bộ sa y, nhìn thì có vẻ mua được. Nhưng Triệu Trường Xuân mặc một bộ áo vải, cả người đen nhánh, vừa nhìn đã biết là công nhân. Nhưng trong hai người người làm chủ rõ ràng là hắn, tiểu nhị bèn nói: "Rẻ nhất ba mươi văn, nếu như lấy loại ngon nhất thì có lẽ là hai lượng."

Triệu Trường Xuân kinh ngạc trừng lớn mắt.

Bộ dáng nhà quê của hắn đương nhiên làm Lâm Yểu Giai rất bất mãn. Ngày trước, Tiền Phú mang nàng ta đi ra ngoài, bất luận bao nhiêu bạc cũng không nhăn lông mày.

"Vậy trước tiên mang lên hai bàn, bọn ta nếm thử đã." Lâm Yểu Giai tìm một chỗ ngồi xuống, trong lòng đã tính toán xem làm thế nào để Tiền Phú nhớ tới mình. Ánh mắt nàng ta nhìn về phía tùy tùng bên Tiền Hải Sinh, mượn cớ đi tiểu tiện bèn mời tên tùy tùng kia ra cửa sau.

"Vị tiểu ca này, ta muốn nhờ huynh giúp một chút chuyện." Lâm Yểu Giai mang trên mặt nụ cười ôn nhu: "Là như thế này, huynh có biết Tiền lão gia Tiền Phú không?"

Tùy tùng gật đầu: "Biết."

Lâm Yểu Giai đại hỉ, giật một hầu bao từ bên hông xuống: "Tiểu ca, ta muốn mời huynh giúp ta đem thứ này cho hắn. Chỉ cần huynh giúp ta thì lát nữa ta nhất định sẽ hậu tạ."

Tiểu ca từ chối, không nhận vật kia: "Vị phu nhân này, chủ tử không cho bọn ta bí mật gặp mặt Tiền lão gia, ngươi làm khó ta rồi."

Lâm Yểu Giai kinh ngạc: "Vì sao?"

Tiểu ca gật đầu ra hiệu, cất bước rời đi.

Không thể đạt được mục đích, Lâm Yểu Giai vô cùng thất vọng, lúc trở lại bên cạnh bàn thì cũng không mấy vui vẻ. Thấy người đối diện tràn đầy phấn khởi đưa miếng điểm tâm tới: "Muội mau nếm thử đi, xem có giống như muội làm không?"

Lâm Yểu Giai không yên lòng tiếp nhận, cắn một cái thì lập tức nhãn tình sáng lên: "Ngon quá!"

Triệu Trường Xuân càng thêm chờ mong: "Muội làm được không?"

Lâm Yểu Giai: "..." Không!

Nàng ta lại cắn một miếng, lắc đầu nói: "So với những cái trước kia ta làm hoàn toàn khác biệt, thứ này cảm giác tinh tế tỉ mỉ, có chút thơm ngọt. Khó trách lại buôn bán tốt như vậy."

Triệu Trường Xuân để nàng ta đến cũng không phải vì để nghe nàng ta khen điểm tâm, hỏi lại: "Vậy loại muội làm là như nào?"

Lâm Yểu Giai trở nên trầm mặc.

Nàng ta hơi chột dạ. Lần này tới nội thành vốn là vì tìm Tiền Phú chứ không phải vì làm điểm tâm!

Nếu như có thể vào Tiền phủ thì sơn trân hải vị tơ lụa hưởng dụng không hết, cần gì phải làm khổ mình đi buôn bán?

Đáng tiếc... Không thể thấy được Tiền Phú.

Đang nghĩ ngợi thì liền nghe thấy có người đến, Lâm Yểu Giai đang ăn điểm tâm, đột nhiên không còn vẻ tùy ý nữa, lập tức ánh mắt sáng rõ, vô thức đứng lên.

Nhìn nàng ta kích động như vậy, Triệu Trường Xuân đối diện tỏ rõ vẻ không hiểu: "Muội nhìn cái gì đấy?"

Vì Lâm Yểu Giai bỗng nhiên đứng dậy nên người đi vào cửa cũng nhìn thấy.

Tiền Phú phát hiện gần đây tiểu thúc thúc rất hay từ chối mình, mấy lần tới cửa thăm hỏi đều không được vào cửa. Trong lòng của hắn càng căng thẳng, liền sai người canh giữ ở cổng Tiền phủ, biết được hành tung của tiểu thúc thúc nên đã lập tức tìm được tới nơi này.

Ai ngờ còn chưa được nói chuyện với tiểu thúc thúc thì đã thấy người quen thuộc.

Hai người âm thầm qua lại hơn mười năm, cùng giường chung gối thẳng thắn gặp qua, phải gọi là quá quen thuộc mới đúng!

 
Bình Luận (0)
Comment