Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 380 - Chương 385

Chương 385
Tiền Phú nhìn thấy nữ tử đình đình ngọc lập đứng lên trong phòng, thân hình tinh tế, dung mạo không mấy thay đổi, ánh mắt như muốn nói lại ngừng. Thời gian dần qua, mắt hắn bắt đầu đỏ lên, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, đúng là đầy vẻ thương tiếc.

Hắn vô thức đi về phía trước một bước, nhưng chợt nhớ tới tùy tùng bên cạnh mình là phu nhân mới thay đổi. Nếu như nhận nhau thì chắc chắn phu nhân bên kia sẽ biết được tin tức. Lúc này, chân hắn thay đổi, đi về bên cửa sổ.

Lâm Yểu Giai nhìn sắc mặt của hắn liền biết hắn nhận ra mình, đối với mình cũng không phải là không có cảm giác. Đang nghĩ là lần này cực khổ đến đây nhưng vẫn đạt được mong muốn thì lại thấy hắn làm bộ như không quen biết mình, trực tiếp đi tìm Tiền Hải Sinh.

Triệu Trường Xuân bên cạnh nhìn ra vẻ mặt nàng ta có gì đó không đúng, gõ nhẹ mặt bàn nhắc nhở: "Biểu muội, muội mau ngồi xuống đi."

Lâm Yểu Giai thất hồn lạc phách ngồi xuống, lại lấy một miếng điểm tâm để ăn. Nhớ tới mấy ngày nay bị ủy khuất, nước mắt nàng ta không tự giác theo gương mặt lăn xuống, càng nghĩ càng thương tâm, thậm chí còn sụt sùi khóc.

Triệu Trường Xuân thấy thế thì càng thêm ngờ vực: "Muội khóc cái gì?" Nhìn thoáng qua điểm tâm trên bàn, bỗng nhiên hiểu ra: "Về sau ta sẽ thường mang muội tới ăn... Ngày lễ ngày tết ăn một bữa thì ta vẫn cung cấp nổi."

Nghe hắn nói như thế, Lâm Yểu Giai càng thương tâm hơn.

Nếu Tiền Phú không muốn đón nàng ta nhập phủ thì nàng ta cũng chỉ có thể sống cuộc sống như thế, ăn điểm tâm cũng phải tính toán tỉ mỉ, suy nghĩ một chút là đã rất buồn.

Một bên khác, Tiền Phú mặc dù đã đi tới bên cạnh tiểu thúc thúc, nhưng cũng nghe được động tĩnh sau lưng. Giai nhân đang thương tâm, nam nhân đối diện nàng hình như còn đang an ủi.

Nam nhân kia là ai?

Trong lòng Tiền Phú suy nghĩ lung tung, nhưng ngoài mặt vẫn mang theo một nụ cười: "Thúc thúc, thúc cũng thích ăn điểm tâm ở nơi này sao?"

Tiền Hải Sinh giống như cười mà không phải cười: "Ngươi không phải đã sớm biết rồi ư?" Còn muốn mua công thức về.

Tiền Phú hơi xấu hổ: "Đúng vậy. Thúc thúc, gần đây vận khí của ta không tốt nên mỗi lần tới cửa thăm hỏi thúc đều không ở. Hôm nay thật sự là trùng hợp..." Hắn ta cười nhìn về phía Tần Thu Uyển đối diện: "Chủ tiệm, làm phiền ngươi làm mấy bàn điểm tâm, thuận tiện pha một bình trà cho bọn ta. Loại trà tốt nhất."

Tần Thu Uyển không hề động.

Tiền Hải Sinh cũng không thúc giục, nhìn hắn ta nói: "A Phú, ta sắp đính ước rồi."

Tiền Phú trong lòng giật mình, vội vàng hỏi: "Là cô nương nhà nào có phúc khí như vậy?"

Tiền Hải Sinh đưa tay cầm tay Tần Thu Uyển để ở trên bàn.

Trong lúc nhất thời Tiền Phú còn cho rằng mình nhìn lầm, trừng lớn mắt.

Tiếp tục nhìn về phía thúc thúc, thấy hắn không nói đùa, bèn bật thốt lên hỏi: "Điểm tâm nương tử?" Hắn ta tỏ rõ vẻ kinh ngạc: "Nàng ta đã có hai đứa con..."

"Đúng vậy!" Tiền Hải Sinh gật đầu, nghiêm túc đáp: "Ta thú thê xong thì coi như là nhi nữ song toàn."

Sắc mặt Tiền Phú đúng là một lời khó nói hết: "Thúc thúc, hôn nhân là việc lớn cần thận trọng. Hai người còn chưa đính ước đúng không?"

Lát nữa hắn ta sẽ dắt mấy vị tiểu thư khuê các tới, tốt nhất là những người nghe theo mình... Trong lòng đang nghĩ ngợi thì lại nhìn thấy thúc thúc trước mặt giật xuống một viên ngọc bội từ bên hông, bỏ vào trong tay điểm tâm nương tử.

"Cái này là định ước."

Tiền Phú: "..." Qua loa như thế luôn sao?

Hắn ta nuốt một ngụm nước bọt: "Thúc thúc, người làm vậy là không đúng..."

"Ta tin tưởng duyên phận," Tiền Hải Sinh cười nhìn Tần Thu Uyển, chân tâm thật ý nói: "Ta thật sự muốn cưới nàng."

Tiền Hải Sinh thật lâu không nói ra lời.

Quá mức kinh ngạc, hắn ta liền quên mất Lâm Yểu Giai vẫn còn đang thút thít.

"Nếu đã là thân thích thì về sau ngươi đến cửa, bất luận ăn bao nhiêu cũng chỉ cần thanh toán tám phần." Nói đến đây, Tần Thu Uyển giật mình: "Đúng rồi, ta nhớ Tiền lão gia đã từng nói là ngài không thiếu bạc. Vậy vẫn trả theo giá gốc đi."

Tiền Hải Sinh không đồng ý: "Tiền lão gia gì, nàng phải đổi giọng đi. Về sau gọi là A Phú hoặc là hiền chất!"

Tần Thu Uyển cười mỉm: "Xưng hô hiền chất sẽ thân cận hơn chút. Về sau ta sẽ gọi ngươi như vậy."

Tiền Phú: "..."

Ngay trước mặt Tiền Hải Sinh, hắn ta không dám phản bác, cười làm lành: "Thúc thúc, ta có việc cần tìm thúc thương lượng."

Hắn ta muốn nói đến chuyện hàng hòa.

Trước đó Tiền Hải Sinh đi nơi khác nhập hàng thì đều sẽ mang cho Tiền Phú một chút. Nhưng gần đây lại không mang, cũng bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt, Tiền Phú chắc chắn là phải gấp rồi.

"Gần đây thân thể của ta còn chưa khỏi hẳn, mấy chuyện làm ăn đều giao cho quản gia. Ngươi tìm bọn họ nói đi!"

Tiền Phú trở nên trầm mặc.

Thực ra, chính là mấy vị quản gia đã nói với hắn ta là về sau hắn ta hãy tự nhập hàng, bọn họ sẽ không giúp nữa.

Trước khi đến nơi này, Tiền Phú đã tặng mấy vị quản gia lễ vật nhưng hiệu quả quá mức bé nhỏ, các quản sự thì là rất khách khí, nhưng chuyện mang hộ hàng thì vẫn không chịu nhận.

Tiền Phú còn muốn quấy rầy nữa.

Nhưng Tiền Hải Sinh không cho phép hắn ta làm thế, hắn nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Khi nào ta có thể tới thăm hỏi bá phụ bá mẫu? Còn cả ca ca và tỷ tỷ của nàng, ta cũng nên đi thăm bọn họ. Đúng rồi, lễ vật có cần kiêng kị gì không?"

Hai người bắt đầu thương lượng lễ gặp mặt. Tiền Phú không biết nói gì, mà đứng đấy lại rất xấu hổ nên dứt khoát đi sang một bên khác ngồi xuống rồi bảo tiểu nhị đưa mấy bàn điểm tâm lên.

Chỗ ngồi của hắn ta vừa vặn ngay bên cạnh Lâm Yểu Giai.

Lâm Yểu Giai tuy khóc, nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý đến hắn. Thấy hắn ngồi bên cạnh mình, còn tưởng rằng hắn muốn nói chuyện với mình.

Kết quả từ sau khi ngồi xuống, hắn chỉ ăn điểm tâm, rảnh rỗi thì cũng nhìn về hai người phía trước cửa sổ, vốn dĩ không nhìn sang bên này. Lâm Yểu Giai thất vọng, đồng thời trong lòng cũng càng thêm căng thẳng, không phải hắn đã thật sự quên mình đấy chứ?

Không được, hôm nay vô luận như thế nào cũng phải nói chuyện được, phải dò ra được tâm ý của hắn.

Nghĩ đến đây, Lâm Yểu Giai nhìn về phía người đối diện, e dè nói: "Biểu ca, chúng ta trở về phải ngồi xe ngựa rất lâu, hay là huynh đi giải quyết trước đi?"

Triệu Trường Xuân không suy nghĩ nhiều, đứng dậy đi về phía hậu viện.

Sau đó, Lâm Yểu Giai cố tình làm rơi đũa, trước khi tiểu nhị giúp đỡ nhặt lên nàng ta đã vội xoay người nhặt. Lúc nhặt được đũa lại giống như là bị trượt tay, rơi xuống dưới chân Tiền Phú.

Động tĩnh lớn như vậy, Tiền Phú cuối cùng cũng hoàn hồn. Nhìn đũa dưới chân, hắn ta xoay người nhặt lên, nghiêng đầu nhìn về phía tùy tùng bên cạnh: "Ta còn muốn trò chuyện với thúc thúc một chút, ngươi đi nhìn giúp ta một chút xem phu nhân bên ngân lâu đã mua đồ trang sức xong chưa."

Tiền phu nhân đã sớm phân phó tùy tùng là đặc biệt chú ý đến các nữ nhân bên cạnh lão gia, nếu như phát hiện có gì không đúng thì phải lập tức báo cáo. Nhưng trong cửa hiệu này không có cô nương trẻ tuổi nào. Tùy tùng không nghi ngờ gì, rất mau đã đi ra cửa.

Lâm Yểu Giai vui mừng vô cùng, ngồi xuống đối diện Tiền Phú, chưa nói được gì thì nước mắt đã rơi.

Tiền Phú đưa tay giúp nàng ta lau nước mắt: "Đừng khóc."

Lâm Yểu Giai thuận thế nắm chặt tay của hắn, vội vàng nói: "Lão gia, gần đây ta sống rất khổ. Di mẫu kia bắt ta rửa y sam cho cả nhà họ, còn bắt ta tự nấu cơm ăn, cũng không mua thức ăn, ngày nào cũng ăn dưa muối màn thầu. Ta không sợ khổ, nhưng hai đứa bé đang tuổi lớn nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Nguyệt sự của Dao nhi còn chưa tới... Ta thực sự sợ hãi..."

Nàng ta nức nở không ngừng, thân thể không ngừng run rẩy.

Tiền Phú cảm thấy rất khó chịu: "Nàng đừng khóc, có nhiều người nhìn lắm đó."

Lâm Yểu Giai vội vàng lau khô nước mắt: "Lão gia, ta vốn xuất thân là nhà nghèo khổ, chịu khổ một chút cũng không sao. Nhưng hai đứa bé không thể tiếp tục như vậy được, người phải suy nghĩ biện pháp..."

Tiền Phú nghe nàng ta nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý về phía cổng. Nhìn thấy tùy tùng quay lại, hắn ta vội thúc giục: "Mau ngồi trở lại đi!"

Lâm Yểu Giai không dám phá hỏng chuyện của hắn.

Hoặc nói đúng hơn, nàng ta cũng sợ bị Tiền phu nhân phát hiện.

Lúc trước khi bị phát hiện, mẫu tử bọn họ đã bị đuổi ra khỏi nội thành. Nếu như lại bị phát hiện thì sợ là sẽ bị đuổi ra khỏi phủ thành mất.

Thế là, nàng ta nhanh chóng đứng dậy ngồi lại chỗ lúc trước.

Đúng vào lúc này, Triệu Trường Xuân từ cửa sau trở về, thấy nàng ta không khóc nữa thì cũng nhẹ nhàng thở ra.

Tùy tùng đi lên phía trước: "Lão gia, hôm nay không mang đủ bạc."

Tiền Phú gật đầu: "Vậy ngày mai đến lấy."

Lúc này chuyện hắn ta nói chuyện với Lâm Yểu Giai đã bị rất nhiều người trông thấy, Tiền Phú sợ việc này bị truyền đi nên dự định mấy ngày gần đây sẽ không tới nữa. Hắn cũng sợ ở lại nữa sẽ tự nhiên bị phát hiện, bèn đứng lên nói: "Vậy chúng ta đi đến cửa hiệu đi."

Tần Thu Uyển vẫn luôn nói chuyện phiếm với Tiền Hải Sinh, nhưng cũng chú ý đến động tĩnh bên này. Nhìn thấy Tiền Phú và Lâm Yểu Giai lén lén lút lút ngồi cùng một chỗ, lúc này Tiền Phú còn muốn đi... Nàng mỉm cười đứng dậy, ngồi xuống đối diện Tiền Phú: "Hiền chất, hai người các ngươi quen biết nhau sao?"

Tiền Phú: "..." Ai là hiền chất!

Còn nhớ kỹ trước đây không lâu, hắn ta còn tới này mua cửa hàng. Khi đó hắn ta còn không đặt nữ nhân này vào trong mắt. Nghe được xưng hô này, trong lòng của hắn ta vô cùng uất ức.

Uất ức thì uất ức nhưng hắn ta cũng không thể không nhận, lập tức lắc đầu: "Không biết."

Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta thấy Lâm cô nương nhìn thấy ngươi liền khóc, còn tưởng rằng hai người các ngươi có tình cũ..." Giọng nói của nàng dừng lại, nhìn về phía Lâm Yểu Giai: "Trước đó hình như ta nghe nói ngươi là nhân tình của người khác, không phải chính là vị Tiền lão gia này đấy chứ?"

Lâm Yểu Giai không thể thừa nhận, cúi đầu nói: "Biểu tẩu, tẩu chớ nói nhảm."

Tần Thu Uyển đanh mặt lại: "Ta và Triệu gia đã cắt đứt quan hệ, ngươi cũng đã lớn như vậy rồi mà còn không biết nên xưng hô thế nào sao? Không biết nói chuyện thì nên ngậm miệng, đỡ phải đắc tội người khác."

Nàng không nhìn về phía tùy tùng bên cạnh mà nhìn về phía Tiền Phú: "Hiền chất, Lâm Vũ kia là con của ngươi sao?" Không đợi hắn ta trả lời, nàng nghiêm túc nói: "Nếu thật sự như vậy thì ngươi phải quản giáo cho tốt, đứa bé kia quá lớn gan, còn dám trộm đồ, đến chết cũng không thừa nhận. Ta nói muốn báo quan, nó lại cãi lại còn mang bạc vào giấu trong phòng người khác để trả đũa."

Lâm Yểu Giai trợn mắt.

Người càng phú quý thì càng có yêu cầu cao về phẩm tính của hài tử. Chuyện Lâm Vũ trộm đồ nếu như để Tiền Phú biết được thì có lẽ hắn ta sẽ chán ghét hài tử.

Tiền Phú lúc này cũng không quan tâm đến phẩm tính của nhi tử, ánh mắt hắn ta liếc trộm vẻ mặt tùy tùng, càng nghĩ càng sợ, bèn nói: "Lâm Vũ không phải nhi tử của ta!"

Tần Thu Uyển gật đầu: "Như vậy à, vậy ngươi coi như là ta chưa đề cập đến việc này." Nàng nhìn thoáng qua Tiền Hải Sinh: "Ta phải về phía sau làm việc rồi."

Tiền Hải Sinh lập tức đứng dậy: "Ta giúp nàng."

Hai người rất nhanh đã biến mất ở cửa phòng bếp. Bốn người ở lại thì mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Triệu Trường Xuân cũng không ngu ngốc, nghe Tần Thu Uyển nói xong thì mới nhớ tới Lâm Yểu Giai kích động chính là bởi vì Tiền Phú đi vào... Đáy lòng của hắn cũng đã có đáp án.

Tiền Phú không quan tâm đến vẻ mặt của giai nhân, lúc này hắn ta chỉ nghĩ xem làm thế nào có thể giải thích việc này, mà quan trọng nhất là kéo dài khoảng cách với nữ nhân này. Thế là, hắn ta thanh toán rồi dẫn tùy tùng đi mất, gần như là chạy trối chết.

Người đi cũng không để lại một câu nói, càng không có bạc ở lại. Lâm Yểu Giai đi một chuyến mất không, nhìn bóng lưng của hắn ta, nước mắt nàng ta lại bất tri bất giác rơi xuống.

Triệu Trường Xuân nhìn thấy thì trong lòng càng thêm khó chịu: "Hắn là phụ thân của Lâm Vũ?"

Lâm Yểu Giai cúi đầu xuống: "Biểu ca, huynh cũng đừng hỏi."

Triệu Trường Xuân nhìn thẳng vào nàng, không buông tha một tia cảm xúc nào trên mặt của nàng: "Muội thật sự muốn trở lại bên cạnh hắn?"

Lâm Yểu Giai lén lút tính kế không ít mới có thể gặp mặt được. Thấy mục đích không đạt được, còn có thể sẽ bị tên tùy tùng kia mật báo, trong nội tâm nàng ta tràn đầy thất vọng: "Vậy ta muốn về thì có thể về được sao?"

Triệu Trường Xuân: "..." Vậy ra nàng ta vẫn muốn về!

 
Bình Luận (0)
Comment