Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 381 - Chương 386

Chương 386
Giờ phút này Triệu Trường Xuân cuối cùng cũng nhận thức được, từ trước tới giờ Lâm Yểu Giai đều chưa từng nghĩ tới việc ở lại Triệu gia.

Như vậy, những tình cảm mập mờ trước kia của bọn họ là cái gì?

Đến giờ phút này, trong đầu Triệu Trường Xuân bỗng nhiên hiện lên lời nương đã từng nói: Nàng ta nguyện ý thân cận với con đều là vì bạc của con, nàng ta vốn dĩ đã xem thường con.

Lúc này, Lâm Yểu Giai thật sự thương tâm nên không chú ý tới vẻ mặt người đối diện.

Trong đầu Triệu Trường Xuân suy nghĩ rất nhiều, nhưng thứ duy nhất có thể xác định chính là nữ nhân này đang lừa mình. Mấy tháng nay tất cả bạc hắn kiếm đều cho mẫu tử bọn họ, hôm nay ăn điểm tâm xong, túi của hắn cũng hết sạch.

"Biểu muội, trước kia muội gạt ta đúng không?"

Lâm Yểu Giai cúi đầu: "Không phải!"

Triệu Trường Xuân không tin: "Muội đã không muốn gả cho ta, vì sao lại nói với ta những lời kia, làm những chuyện kia?"

Lâm Yểu Giai kinh ngạc: "Ta coi huynh là ca ca, chăm sóc huynh cũng là vì thấy huynh quá cực khổ..." Thấy sắc mặt người đối diện càng ngày càng không đúng, nàng ta vội vàng bổ sung: "Biểu ca, huynh yên tâm! Ta sẽ không quên ân tình của huynh với mẫu tử bọn ta."

Nghe nàng ta nói như thế, trong lòng Triệu Trường Xuân thương tâm không thôi.

Hắn cho bọn họ số bạc kia cũng không phải vì muốn giúp biểu muội, mà là vì muốn giúp người trong lòng. Nhưng kết quả, từ đầu tới cuối chỉ có một mình hắn động tâm.

Đồng thời, Triệu Trường Xuân còn xác định được thêm, trước kia Lâm Yểu Giai nói với mình những lời kia, làm những chuyện kia chính là muốn mình hiểu lầm nàng ta cũng hữu tình với mình.

Nữ nhân này thật dối trá.

Cho dù bạc được trả lại thì tình ý hắn trao sai giao người phải đòi ai?

Hơn nữa, lúc trước hắn quả quyết đồng ý hòa ly như vậy, thậm chí còn bỏ qua lời nương liên tục thúc giục hắn hòa hảo với Trương Miêu Nương đều là vì nàng!

Nếu như hắn không hề động tâm, Lâm Yểu Giai không lấy lòng hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không hòa ly! Bây giờ cửa hiệu điểm tâm và quán ăn ngoại thành này đã là của hắn!

Nghĩ đến những thứ này, ánh mắt Triệu Trường Xuân đỏ như máu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Muội phải trả lại cho ta!"

Lâm Yểu Giai cúi đầu: "Ta hiện tại tự thân còn khó đảm bảo, lấy cái gì mà trả?"

Trong đáy lòng nàng ta đã hạ quyết tâm, muốn di mẫu tiếp tục giữ mẫu tử bọn họ lại thì nàng ta phải thuyết phục nam nhân trước mặt giúp mình.

Triệu Trường Xuân đã hiểu được ý trong lời nói của nàng ta, giờ muốn để nàng ta trả tiền thì trước tiên cần phải cho nàng ta đến Tiền phủ!

Nói thật, tự tay đưa người trong lòng lên trên giường nam nhân khác có một tư vị thực sự khó chịu.

Hắn lau mặt một cái: "Yểu Giai, hay là muội sống cùng ta đi! Về sau ta sẽ hết sức chăm sóc mẫu tử các muội."

Vừa nãy, Lâm Yểu Giai đã nhìn thấy khuôn mặt hận thù của Triệu Trường Xuân khi nhìn mình, nên nghe hắn nói như thế, nàng ta cơ hồ thét to: "Ta không muốn. "

Nàng ta mâu thuẫn như vậy, thậm chí còn cự tuyệt ngay lập tức càng làm Triệu Trường Xuân thương tâm.

Nếu nàng ta đã không muốn gả, vậy thì phải lấy lại tổn thất của mình, Triệu Trường Xuân uống một ngụm trà, nói: "Vậy muội phải trả số bạc trước kia lại cho ta."đọc truyện miễn phí tại viptruyen full.net

Lâm Yểu Giai cũng biết ngữ khí của mình vừa nãy quá mức khích động, bèn hít sâu hai cái, đè xuống bất an trong lòng, nói: "Nếu như ta có thì ta sẽ đưa cho huynh."

Triệu Trường Xuân: "..." Vậy không có thì không trả sao?

Hơn nữa, tổn thất của hắn cũng không chỉ là đưa bạc cho nàng ta, đấy chẳng qua chỉ là một phần nhỏ. Hòa ly với Trương Miêu Nương mới là tổn thất lớn nhất của hắn.

Hắn nghĩ như vậy cũng liền nói như vậy: "Cửa hiệu điểm tâm và quán ăn chia nửa cũng chí ít trăm lượng, muội phải bồi ta!"

Lâm Yểu Giai trừng lớn mắt: "Không thể tính như vậy."

Triệu Trường Xuân lập tức nói: "Ta tính không đúng sao?" Vẻ mặt hắn thất vọng: "Ta không muốn bạc, ta chỉ muốn muội."

Lời nói này thực sự chân tâm thật ý.

Kỳ thật trong lời nói cũng có hàm ý, ngụ ý chính là, nếu như Lâm Yểu Giai không trả nổi bạc thì phải đem thân bồi cho hắn.

Lâm Yểu Giai đã hiểu, tức giận đến mức răng run lên: "Biểu ca, từ trước đến nay ta đều không ngờ, huynh lại là người hèn hạ như thế!" Trong cơn tức giận, nàng ta cũng không lựa lời nói: "Huynh và nương huynh giống y như nhau."

Ác ngữ đả thương tâm như vậy làm mặt Triệu Trường Xuân hơi biến sắc: "Yểu Giai, tâm ý của ta đối với muội là thật! Là muội gạt ta trước!"

Lâm Yểu Giai: "..."

Người Triệu gia cho mẫu tử bọn họ ăn cứ như cho thỏ ăn vậy, nàng muốn ăn ngon hơn một chút nên mới làm hắn vui lòng...Đạo chiêu đãi khách hàng không phải đều muốn khách hàng ăn ngon uống sướng sao?

Nàng ăn có một chút, sao lại thành gạt người rồi?

Nàng ta muốn giải thích, nhưng nhìn thấy ánh mắt huyết hồng của Triệu Trường Xuân thì lập tức liền đem lời đến bên miệng nuốt trở vào, chỉ nói: "Nếu như ta có thể trở lại Tiền phủ thì ta có thể cho huynh một trăm lượng!"

Nghĩ đến ngày tốt lành được cầm một trăm lượng trong tay, Triệu Trường Xuân hình như cũng không còn thương tâm nữa, hắn nhíu mày lại: "Tiền lão gia hình như không có ý định đón muội hồi phủ."

Hai người cho tới bây giờ coi như là đã có chung suy nghĩ, có một số việc không cần thiết phải lừa dối nữa, Lâm Yểu Giai thở dài: "Ta và hắn có hơn mười năm tình cảm, lại có hai đứa bé. Mới xa cách một chút, ta cũng đã nhìn ra hắn không quên ta. Thứ làm hắn băn khoăn... chẳng qua chỉ là vì sợ cọp cái trong nhà mà thôi."

Triệu Trường Xuân bán tín bán nghi: "Nữ nhân ở nhà theo cha, xuất giá tòng phu. Chuyện lão gia nhà giàu nạp thiếp cũng không hiếm, sao phu nhân nhà hắn dám quản?"

Lâm Yểu Giai trầm mặc, hơi khó mà mở miệng, hàm hồ nói: "Lúc hắn thú thê thì không giàu có như vậy."

Triệu Trường Xuân lập tức hiểu ra.

Nói cách khác, Tiền Phú nhờ có Nhạc gia mới buôn bán được lớn như vậy. Đồng thời, hiện tại hắn còn bị cản tay.

Cái này thật khó!

Triệu Trường Xuân nghĩ nghĩ, hỏi: "Trong nhà hắn có mấy hài tử?"

Nói đến đây, Lâm Yểu Giai hơi đắc ý: "Chỉ có một nữ nhi, đã vậy còn cao lớn thô kệch, trống giống như đầu gấu vậy!" Nàng ta hạ giọng: "Theo ta được biết, hắn chỉ có một đứa con trai là A Vũ, cho nên ta mới tin về sau hắn chắc chắn sẽ đón ta hồi phủ."

Cũng là một ưu thế.

Triệu Trường Xuân như có điều suy nghĩ: "Hôm nay việc chúng ta xuất hiện ở đây đã bị tên tùy tùng kia thấy được, lát nữa Tiền phu nhân có tìm đến hay không?"

Sắc mặt Lâm Yểu Giai lập tức trắng bệch trở lại: "Nữ nhân kia vô cùng ghen tuông..."

Triệu Trường Xuân lập tức móc tiền đồng ra đặt lên bàn, kéo nàng đứng dậy: "Vậy chúng ta đi nhanh lên."

Từ lúc Triệu Trường Xuân đi vào, hai tỷ đệ trong phòng bếp đã âm thầm chú ý.

Mặc dù đã thất vọng với phụ thân, nhưng nhìn hắn dẫn Lâm Yểu Giai đi vào bọn họ càng thất vọng hơn. Nhưng dù gì cũng là phụ thân, hai người vẫn còn có chút chờ mong. Kết quả từ đầu tới đuôi hắn đều không hỏi đến hai người bọn họ.

Thấy người sắp đi, Triệu Bảo Thư đã ngồi không yên được nữa, nhanh chóng ra thu tiền: "Phụ thân, nhanh như vậy đã muốn đi rồi sao?"

Cậu lên tiếng không phải vì không nỡ phụ thân, chỉ là muốn nhìn thái độ của phụ thân sau khi nhìn thấy mình.

Triệu Trường Xuân nghe tiếng, lập tức nhãn tình sáng lên.

Bạc Trương Miêu Nương kiếm được không có liên quan gì đến hắn, nhưng nếu hai đứa bé này có bạc thì cũng nên hiếu kính phụ thân là hắn mới đúng! Nghĩ đến chỗ này, tâm trạng mới vì giai nhân lừa mình mà khó chịu bỗng nhiên liền tốt lên không ít.

Hắn cũng không nóng nảy rời đi, đi trở về bên bàn ngồi xuống: "Bảo Thư, nãi nãi của con rất nhớ con. Vì hai tỷ đệ các con mà răn dạy ta không ít, hôm qua còn hỏi tới con nữa." Hắn nhìn thoáng qua khách nhân chung quanh: "Các con buôn bán như thế nào? Có mệt hay không?"

"Tạm được." Triệu Bảo Thư lạnh nhạt, chợt phát hiện không còn lời nào để nói với phụ thân, chỉ nói: "Sắc trời không còn sớm, các người muốn về ngoại thành thì sớm đi đi."

Triệu Trường Xuân không quấy rầy thê tử là vì sợ người trong lòng suy nghĩ nhiều, cũng là vì sợ thê tử muốn quay đầu. Sau này, thấy rõ quyết tâm của thê tử, biết là quấy rầy cũng vô dụng, không những không chiếm được lợi ích mà còn sẽ bị châm chọc khiêu khích.

Nhưng hài tử thì khác, đây là huyết mạch của hắn, bọn chúng nên hiếu kính hắn! Triệu Trường Xuân cười hỏi: "Các con bây giờ ở chỗ nào? Khi nào ta dẫn nãi nãi con sang đây gặp các con."

Triệu Bảo Thư nhìn thấy nụ cười của phụ thân, trong lòng có phần khó chịu.

Là phụ tử nhiều năm, phụ thân rất ít khi cười thân thiết với hắn như vậy, bây giờ cười rõ ràng là có mưu đồ.

"Không cần." Triệu Bảo Thư nhìn thoáng qua chung quanh: "Chúng ta bây giờ làm buôn bán, không thiếu bạc, sống rất tốt."

Triệu Trường Xuân: "..." Các ngươi không thiếu nhưng ta thiếu!

"Vậy không được." Hắn không đồng ý: "Bất luận ta và nương của con thế nào thì các con cũng là con của ta, cũng là huyết mạch của Triệu gia. Ta nuôi con, về sau con phải dưỡng lão ta, sao có thể không qua lại nữa?"

Nghe phụ thân nói như thế, Triệu Bảo Thư không có chút bất ngờ nào, trong lòng cũng càng thêm thất vọng, cậu thản nhiên nói: "Nếu như về sau ngài không cử động được nữa thì ta cũng sẽ không từ chối."

Điều kiện tiên quyết là "Không cử động được".

Bên cạnh Lâm Yểu Giai rất là nóng ruột: "Biểu ca, chúng ta đi nhanh đi!"

Nếu như lát nữa Tiền phu nhân đuổi tới thì sẽ rất là xấu hổ. Nếu còn bị la mắng ngay trước mặt người khác thì đến lúc đó người mất mặt chính là nàng ta.

Triệu Trường Xuân đã không còn muốn về ngoại thành nữa, nói: "Bảo Thư, cửa hiệu bên này của các con có thiếu nhân thủ không? Không câu nệ tiền công nhiều hay ít ta chỉ muốn gần các con hơn..."

Tần Thu Uyển xuất hiện ở cửa phòng bếp: "Triệu Trường Xuân, ngươi đừng tưởng là ta không còn cách nào khác!"

Thân hình Triệu Trường Xuân cứng đờ, miễn cưỡng cười nói: "Miêu Nương, bọn nó cũng là con của ta, ta muốn chăm sóc một chút, ngươi không thể ngăn cản."

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Trong nhà ngươi còn có một đôi hài tử cần ngươi chăm sóc, tỷ đệ bọn nó cũng không cần ngươi hao tâm tổn trí." Nàng tới gần chút: "Nếu ngươi muốn quấy rầy thì đừng trách ta không khách khí!"

Nghe giọng điệu này, Triệu Trường Xuân hơi sợ hãi trong lòng, hắn e dè hỏi: "Nếu như ta khăng khăng muốn ở lại nội thành thì ngươi định làm như nào?"

Tần Thu Uyển dò xét hắn, nghiêm túc nói: "Tìm người chùm bao tải! Nếu ngươi còn không đi thì đánh một trận!"

Tóm lại là sẽ đánh tới khi hắn sợ mới thôi.

Triệu Trường Xuân miễn cưỡng cười nói: "Miêu Nương, ngươi thực biết nói đùa."

Tần Thu Uyển gật đầu: "Ngươi có thể thử một chút."

Triệu Trường Xuân: "..."

 
Bình Luận (0)
Comment