Chương 387
Triệu Trường Xuân thấy thần tình của vị thê tử đã từng cùng giường chung gối với mình không phải đùa cợt cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Dù sao thân phận Trương Miêu Nương đúng là xưa đâu bằng nay, cũng không còn là trù nương trong tửu lâu, mà là chủ tiệm mở hai gian cửa hiệu, còn sắp là vị hôn thê của đại phú thương nội thành.
Hắn miễn cưỡng nở một nụ cười: "Miêu Nương, đánh người là coi thường luật pháp."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Đạo lý này ta hiểu hơn so với ngươi. Cho nên, ngươi cũng có thể thử một chút."
Triệu Trường Xuân còn muốn đến nội thành tìm công việc, mà Lâm Yểu Giai bên cạnh đã đợi không kịp, giật giật tay áo của hắn: "Biểu ca, chúng ta đi nhanh đi."
Nàng ta thực sự sợ hãi Tiền phu nhân.
Lời ra khỏi miệng xong lại cảm thấy ý sợ hãi trong lời nói của mình quá mức rõ ràng nên muốn che giấu một chút: "Sắc trời không còn sớm, từ nơi này về ngoại thành cần thời gian lâu. Dù sao huynh cũng đã tìm được chỗ ở của bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể tới thăm."
Lúc này Triệu Trường Xuân đã không còn ý nghĩ sẽ quay về khổ cực làm việc kiếm bạc nữa. Làm gì có đạo lý con cái thì ăn ngon uống say, trong nhà thậm chí còn thuê người, mà phụ thân là hắn lại khổ cực chuyển hàng mà sống.
Nhưng mà, hắn cũng nghe ra sự nóng ruột trong lời nói của Lâm Yểu Giai, cộng thêm việc mẫu tử ba người đối với hắn lãnh đạm, lại còn có rất nhiều khách nhân đều tò mò nhìn về phía bọn họ nên cũng không dây dưa nữa, thuận thế cùng Lâm Yểu Giai ra cửa.
Sau khi hai người lên xe ngựa, Lâm Yểu Giai nhẹ nhàng thở ra, còn Triệu Trường Xuân do trong lòng có việc nên không nói gì nữa.
Hoàng hôn, xe ngựa ra khỏi nội thành, Triệu Trường Xuân vén rèm nhìn thoáng qua bên ngoài. Lúc thu tầm mắt lại, nhìn thấy nữ tử đối diện rưng rưng nước mắt, khắp khuôn mặt là bi thương, trông thật sự rất đẹp.
Triệu Trường Xuân khẽ động tâm, nói: "Yểu Giai, hay là, muội an tâm sống cùng ta đi."
Dù sao Trương Miêu Nương cũng không thể nào quay đầu lại, hắn cũng muốn tái giá.
Lấy người khác, còn không bằng lấy biểu muội trước mặt. Không nói đến tướng mạo mỹ mạo của nàng ở bên cạnh trông vô cùng đẹp mắt. Mà chỉ riêng việc Lâm Vũ là con độc nhất của Tiền Phú, rất có thể sẽ được tiếp nhận gia nghiệp. Cho dù không được thì quan hệ máu mủ có xóa cũng không mất, Tiền Phú về sau cũng sẽ chia một ít gia tài cho hắn. Người giàu có như vậy chỉ cần tùy tiện để lọt một khe hở từ ngón tay thì cũng bù đắp được nỗi khổ nhiều năm của người Triệu gia. Nếu như hắn cưới Lâm Yểu Giai thì cũng chính là kế phụ của Lâm Vũ, Lâm Vũ chỉ cần còn bận tâm đến mẫu thân thì hắn sẽ có thể đi theo hưởng phúc.
Khi đó, thứ lấy được có thể không chỉ có một trăm lượng.
Càng nghĩ càng thấy có lý, Triệu Trường Xuân vươn tay, không để ý Lâm Yểu Giai phản kháng mà đặt hai tay nàng vào lòng bàn tay xoa xoa: "Biểu muội, ta thật tâm yêu muội. Sau khi muội gả cho ta, ta tuyệt đối sẽ không để muội chịu oan ức."
Lâm Yểu Giai sợ đến mức nhảy lên, muốn thu tay nhưng thu không được, gấp đến độ nước mắt giàn giụa: "Biểu ca, huynh đừng như vậy, ta chỉ coi huynh là huynh trưởng, thân ca ca sao có thể có ý nghĩ như vậy với muội muội?"
Nàng không cam lòng, sợ Triệu Trường Xuân làm chuyện đường đột nên còn thò đầu ra nhờ xa phu giúp một tay.
Thấy nàng phản kháng kịch liệt, xe ngựa cũng sắp dừng lại, Triệu Trường Xuân nhanh chóng buông lỏng tay.
Còn nhiều thời gian, hôm nay nàng ta không muốn, không có nghĩa là về sau cũng không muốn. Hơn nữa, muốn âu yếm thì về nhà sẽ dễ dàng hơn so với ở chỗ này.
Hôm nay việc Triệu Trường Xuân ép buộc làm Lâm Yểu Giai thực tình hoảng sợ, nàng ta cũng biết, nếu như Triệu Trường Xuân quyết tâm khi nhục nàng ta, hai người ở chung một phòng dưới mái hiên thì nói không chừng, nàng ta sẽ thật sự bị ức hiếp.
Không thể ở lại Triệu gia!
Nhưng bây giờ trong túi nàng ta chỉ có một chút tiền đồng Triệu Trường Xuân cho trước đó, muốn dàn xếp cho mẫu tử ba người quả thực là thiên phương dạ đàm. Xem ra, phải tìm cách từ chỗ của Tiền Phú!
Lâm Yểu Giai cúi đầu, suy nghĩ đủ chuyện.
Rơi vào trong mắt Triệu Trường Xuân chính là cảnh tượng biểu muội không muốn thân cận với mình, thậm chí đến nói cũng không muốn nói.
Lúc hai người trở lại ngoại thành, những người còn lại còn chưa tan tầm.
Nhưng mà, hai huynh muội Lâm Vũ đã đói đến bực mình, nhất là Lâm Vũ, nhìn thấy nương vào cửa thì lập tức nói: "Nương, sáng sớm người đi đâu vậy, con đói đến mức toàn thân như nhũn ra rồi..."
Lâm Dao cũng không kém là bao, tỏ rõ vẻ không đồng ý kéo nương tiến vào phòng bếp: "Nương, không phải người thật sự muốn gả cho hắn đấy chứ? Vừa dơ vừa thúi, nhìn mà cay con mắt, con sẽ không nhận hắn làm phụ thân."
Lâm Yểu Giai bất đắc dĩ: "Con nghĩ đến đâu vậy? Ta theo chân hắn đi đến nội thành tìm cha con."
Nghe vậy, nhãn tình Lâm Dao sáng lên: "Tìm được chưa?"
Lâm Yểu Giai gật đầu, không đợi Lâm Dao nói gì, nàng ta thở dài: "Phụ thân con bây giờ vẫn không dám nhận chúng ta, người đứng bên cạnh hắn quan sát rất kỹ, lời cũng không dám nhiều chứ đừng nói là cho bạc."
Nghe được câu cuối cùng, Lâm Dao tỏ rõ vẻ không thể tin: "Một chút cũng không cho?"
Lâm Yểu Giai lắc đầu.
Lâm Dao khó nén thất vọng: "Sao phụ thân không có chút khí khái nam tử nào vậy."
Ông ta còn không dám ngỗ nghịch phu nhân ở nhà để chăm sóc mẫu tử bọn họ.
Nam tử thú thê nạp thiếp đều rất bình thường, nhưng đó là đối với người khác. Lâm Yểu Giai và Tiền Phú âm thầm qua lại nhiều năm, biết được nhiều hơn một chút. Bản thân Tiền Phú là dựa vào phu nhân làm giàu, cho nên mới không dám làm loạn... Đương nhiên, chuyện này nói ra rất là mỉa mai nên nàng ta vẫn không đề cập đến.
Đối với Lâm Dao mà nói, điều làm nàng sợ nhất là nương muốn ở lại nơi đây, biết được nương không có ý nghĩ như vậy thì nàng liền yên tâm hơn.
Trên đường trở về Lâm Yểu Giai vô cùng nóng ruột sợ hãi, sau khi giải thích với nữ nhi, còn phải vội vàng nấu cơm... Nàng ta nhìn sắc trời một chút, trước khi trời tối phải mang y sam đi giặt, nếu không, Triệu mẫu sẽ lại chửi mắng.
Sau đó, thời gian nói chuyện cũng không có nữa.
*
Một bên khác, bên trong cửa hiệu điểm tâm, sau khi hai người Triệu Trường Xuân đi không lâu thì bên trong cửa hiệu lại có khách hàng đặc biệt tới.
Tiền phu nhân khí thế hùng hổ, sau khi tiến vào cửa hiệu thì liếc nhìn một vòng, sau đó đi tới phía trước cửa sổ đến trước mặt tỷ đệ hai người: "Phụ thân các ngươi và nữ nhân kia đâu?"
Hai tỷ đệ liếc nhau, Triệu Bảo Thư đứng dậy: "Bọn họ đã đi rồi."
"Đi đâu?" Tiền phu nhân tỏ rõ vẻ tức giận.
Âm thanh nàng ta rất lớn, ngữ khí cũng không vui.
Trong phòng bếp Tần Thu Uyển nghe thấy thì nhô đầu ra: "Vị phu nhân này, bọn họ chỉ là khách hàng bên trong cửa hiệu bọn ta, khách hàng đã ăn xong điểm tâm rời đi thì sao bọn ta có thể biết được hành tung?"
Tiền phu nhân giận dữ: "Đó là nam nhân của ngươi, ngươi lại không biết hắn ở đâu, giả vờ cái gì vậy..."
Lời còn chưa dứt, liền thấy một cái đầu nhô ra từ trong phòng bếp. Nàng ta lập tức kinh ngạc nuốt ác ngữ sắp ra miệng trở vào. Sắc mặt biến đổi mấy lần, sau đó mới miễn cưỡng nở một nụ cười: "Thúc thúc, sao ngài lại ở đây?"
Tiền Hải Sinh mặc trên người hộ áo màu xanh, trên đầu còn mang theo mũ tự chế của Tần Thu Uyển, mấy chỗ trên mặt đều dính phấn, có chút buồn cười.
Nhưng Tiền phu nhân không dám cười.
Nhìn thúc thúc như vậy, trong nội tâm nàng ta có chút bất an. Nữ nhân này có lai lịch gì mà có thể khiến thúc thúc tự mình tiến vào phòng bếp?
Tiền Hải Sinh đanh mặt lại: "Ta và Miêu Nương đã đính ước, đây là thẩm thẩm tương lai của ngươi, đừng nói lung tung."
Tiền phu nhân: "..." Chuyện xảy ra lúc nào vậy?
Tiền Hải Sinh tướng mạo tốt, thân thế tốt, trong thành này hơn phân nửa tiểu thư khuê các đều mặc hắn chọn lựa. Hắn nghĩ gì vậy?
Kỳ thật, vừa nãy tùy tùng bẩm báo cũng đã nói đến việc này, chỉ là Tiền phu nhân nghe thấy chuyện nam nhân nhà mình lại cùng ả hồ ly tinh kia qua lại thì lập tức một cỗ khí huyết bay thẳng lên trán, không để ý tới cái gì nữa.
Đến giờ phút này, Tiền phu nhân cũng biết mình nói sai. Nàng ta là người thức thời, vội vàng xin lỗi: "Thúc thúc, điệt tức phụ nói sai, ngài chớ trách."
Tiền Hải Sinh phủi phủi bột trên người: "Xin lỗi thẩm nương đi."
Tiền phu nhân: "..."
Nội tâm nàng ta không tình nguyện, nhưng Tiền Hải Sinh đã lên tiếng nàng ta không dám không nghe theo, phúc thân hành lễ: "Thẩm nương, ngài đừng nóng giận."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Đều không phải là người ngoài, ta không so đo với ngươi." Nàng chỉ về phía hai người trước cửa sổ: "Đó là nhi nữ của ta, về sau ngươi nói chuyện khách khí một chút."
Tiền phu nhân rất miễn cưỡng mới nở được một nụ cười, cởi ngọc bội bên hông xuống cho vào trong tay Triệu Bảo Thư, lại tháo vòng ngọc trên tay đưa cho Triệu Bảo Ý: "Đây là lễ gặp mặt tẩu tẩu cho các ngươi."
Hai tỷ đệ có chút chần chờ.
Tiền Hải Sinh nói: "Nhận đi!"
Hai tỷ đệ nghe lời nhận lễ vật. Thấy thế, Tiền phu nhân thở dài một hơi, nàng ta cũng chưa quên mục đích tới đây, e dè hỏi: "Thẩm nương, ta nghe nói có một nữ tử họ Lâm ở đây nói chuyện với lão gia nhà ta, hai người dường như có tình cũ, ngài có biết không?"
"Biết." Tần Thu Uyển không giấu diếm: "Nói đến đây thì việc ta hòa ly cũng là bởi vì nàng ta câu dẫn Triệu Trường Xuân. Nhưng mà ta cũng phải đa tạ nàng ta, nếu ta không hòa ly thì cũng không gặp được tiểu thúc của ngươi."
Nàng nhìn về phía Tiền Hải Sinh.
Hai người nhìn nhau cười.
Tiền phu nhân không ngờ lại có chuyện này, cũng là bởi vì nàng ta vừa nhận được tin tức đã chạy tới nên còn chưa kịp nghĩ lại.
"Nữ nhân kia không phải là người an phận, thích nhất là câu tam đáp tứ." Tiền phu nhân cực kỳ phẫn nộ, nhưng trong lòng có giận, nàng ta cũng không dám tức giận trước mặt hai người này. Nàng ta hít sâu mấy hơi, nở một nụ cười cứng ngắc hỏi: "Thẩm nương, mạo muội hỏi một chút, bây giờ bọn họ đang ở đâu?"
Đây là muốn tới cửa gây chuyện?
Vậy thì quá tốt rồi!
Tần Thu Uyển nói cho nàng ta biết chỗ của Triệu gia, còn tri kỷ vạch ra mấy lối rẽ dễ dàng đi nhầm.
Tiền phu nhân không thấy người, lại còn suýt chút nữa đắc tội trưởng bối. Sau khi rời khỏi cửa hiệu thì tức giận trong lòng tăng vọt, ngồi xe ngựa tiến đến ngoại thành.
Ngoại thành Triệu gia, Lâm Yểu Giai loay hoay chân không chạm đất, đã làm xong bữa ăn nhưng chỉ ăn được mấy miếng đã phải vội vàng bưng chậu nước giặt quần áo.
Hai ngày này Triệu mẫu ra lệnh cho nàng, đó là trước khi người Triệu gia trở về nàng phải làm xong hết những chuyện này.
Triệu Trường Xuân biết nàng bận bịu, còn giúp nàng quét dọn trong phòng ngoài phòng.
Hai người loay hoay đầu đầy mồ hôi, chợt nghe có tiếng đập cửa truyền đến.
Lâm Yểu Giai nheo mắt, tưởng rằng người Triệu gia trở về, lại vừa nhìn sắc trời, biết bọn họ không về nhanh như vậy, lúc này mới yên tâm. Nàng xoa xoa tay, chạy tới mở cửa.
Khi thấy bà đỡ đứng ở cửa và chiếc xe ngựa màu đỏ chót đậu ở chỗ đó, sắc mặt Lâm Yểu Giai nhanh chóng tái nhợt: "Đại nương, ngươi tìm ai?"
"Lâm cô nương thật là quý nhân hay quên, mới có bao lâu mà người đã không nhớ rõ nô tỳ rồi?" Ngữ khí bà đỡ sắc nhọn, mang theo ý trào phúng.
Nói xong thì lại trở lại bên cạnh xe ngựa, vén rèm lên đỡ Tiền phu nhân ra.
Lúc nhìn thấy Tiền phu nhân, Lâm Yểu Giai sợ tới mức chân mềm nhũn, suýt nữa ngồi sập xuống đất. Nàng đỡ khung cửa, nhìn thoáng qua chung quanh, bởi vì có xe ngựa phú quý tới mà hàng xóm đã bắt đầu vây tới, nàng cố gắng trấn định: "Phu nhâ có chuyện gì cần nói."
Tiền phu nhân cười nhạo, chậm rãi bước vào cửa.
Sau khi vào cửa, nàng ta đứng trong chính viện quét mắt nhìn viện tử cổ xưa, lại tiến lên một bước, còn dùng khăn bịt mũi, không hề che giấu vẻ ghét bỏ.
Nàng ta không nói một câu nào nhưng đã làm Triệu Trường Xuân rất tức giận.
Chủ tớ mấy người chặn cửa, Lâm Yểu Giai muốn đóng cửa cũng không thể. Nàng thật sự sợ mất mặt, tiến lên một bước thận trọng nói: "Phu nhân, người ngoại thành rất hay nói dài nói ngắn, hay là ngài vào trong nói đi."