Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 383 - Chương 388

Chương 388
Tiền phu nhân tỏ rõ vẻ xem thường, tóm lại thì người mất mặt cũng không phải nàng, người ngoài nhìn thì cứ nhìn. Nàng hất khăn lên, hai tay đặt ở phần bụng, ngoài cười nhưng trong không cười: "Không cần, cũng chỉ có hai câu nói, ta nói xong sẽ đi."

Trái tim Lâm Yểu Giai đập loạn nhịp, cũng không dám nói nữa.

Ánh mắt Tiền phu nhân rơi vào Triệu Trường Xuân vẻ mặt đề phòng bên cạnh: "Nghe nói hai người các ngươi thích nhau?"

Lâm Yểu Giai: "..." Ai nói? Nghe nói từ chỗ nào?

Triệu Trường Xuân nghe nàng nói như thế, tâm tư liền trôi dạt đến nơi khác.

Lúc trước Tiền phu nhân đuổi mẫu tử ba người đi, rất rõ ràng là vì không muốn bọn họ trở về. Như vậy, nàng ta nói lời này là muốn tác hợp hai người bọn họ?

Nhưng mà, phu nhân nhà giàu tâm tư khó đoán, Triệu Trường Xuân cũng không dám bất chấp rủi ro.

Lâm Yểu Giai cũng nghĩ đến những thứ này, nàng ta thật sự sợ Tiền phu nhân bày trò ghép cặp uyên ương, vội vàng tiến lên giải thích: "Đây là nhà di mẫu ta, mẫu tử bọn ta không có chỗ ở nên tìm tới đây. Vị này là biểu ca của ta, ta chỉ coi huynh ấy là huynh trưởng, phu nhân hiểu lầm rồi."

Tiền phu nhân khoát tay áo: "Ngươi đừng vội phủ nhận, ta đã nghe nói rồi. Trước đó ngươi quấn lấy lão gia nhà ta vài chục năm, ta thật sự ghét ngươi. Nhưng mà bây giờ thấy ngươi có kết cục tốt, lão gia cũng có thể yên tâm."

Ánh mắt nàng ra hiệu bà đỡ bên cạnh.

Bà đỡ lập tức hiểu ra, móc ra một cái hầu bao đưa tới. Tiền phu nhân lập tức nói: "Đây coi như là tân hôn chi lễ ta đưa cho ngươi. Ở đây, ta chúc hai người các ngươi bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử."

Ánh mắt nàng nhìn về phía Triệu Trường Xuân, nâng giọng lên: "Nếu đã là một đôi người hữu tình thì không cần để ý đến ánh mắt thế tục. Nhân sinh khổ đoản, tận hưởng lạc thú trước mắt mới là tốt nhất."

Giọng nói mang đầy ý uy hiếp.

Triệu Trường Xuân sống nửa đời người, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy một phú quý phu nhân nào giống như Tiền phu nhân, thấy nàng đanh mặt thì vô thức liền gật đầu.

Lâm Yểu Giai: "..." Giết người tru tâm cũng chỉ có như thế.

Tiền phu nhân quá độc ác!

Nếu như nàng ta gả cho người khác thì cho dù Tiền Phú tới đón nhi nữ, cũng tuyệt đối không đón thêm nàng ta.

Dưới cơn sốt ruột, Lâm Yểu Giai vội vàng tiến lên giải thích: "Phu nhân, ta..."

Tiền phu nhân khoát tay áo, không muốn nghe nàng ta nói, rất mau đã ra cửa lên xe rời đi.

Đợi đến khi Tiền phu nhân rời đi, Triệu Trường Xuân mới lấy lại tinh thần, nghĩ đến chuyện vừa rồi mình đồng ý, hắn liền nhìn về phía Lâm Yểu Giai, trong ánh mắt tràn đầy sốt ruột: "Yểu Giai, phu nhân đã nói như vậy, hay là chúng ta tranh thủ thời gian thành thân đi."

Lâm Yểu Giai: "..." Ta không muốn gả!

Nàng ta còn dự định thương lượng với Triệu Trường Xuân một chút. Ai ngờ xe ngựa vừa đi, hai phu thê Triệu gia đã trở lại.

Triệu mẫu từ xa xa nhìn thấy một đám người vây quanh cửa nhà mình thì cảm thấy rất kinh hãi, tưởng là trong nhà lại xảy ra chuyện bèn chạy đến. Nhưng còn chưa mở miệng hỏi đã thấy mọi người chúc phúc cho mình.

Mấu chốt là, trên mặt mọi người đều có chút vi diệu, Triệu mẫu không hiểu ra sao: "Cái gì vậy?"

Phụ nhân bên cạnh lao nhao nói: "Vừa rồi có một vị phu nhân nhà giàu tự thân lên cửa chúc mừng các người, còn đưa lễ vật đến đó. Ta đã sớm nhìn ra Trường Xuân và Yểu Giai không tầm thường, nhưng vì ngươi vẫn luôn ngăn cản nên bọn ta đều không hỏi."

"Còn không phải sao." Lại có người nói tiếp: "Triệu gia tẩu tử, con cháu tự có phúc của con cháu, giữa hai người này đã có tình thì ngươi cũng không nên ngăn cản! Hơn nữa, Yểu Giai nhu thuận như vậy, có chỗ nào không xứng với Trường Xuân đâu chứ?"

"Chọn tốt ngày xong thì nhớ phải nói cho bọn ta biết, bọn ta sẽ sớm chuẩn bị hạ lễ, cũng sẽ xin nghỉ để trở về giúp ngươi chuẩn bị món ăn..."

Triệu mẫu không biết nội tình, nghe chúng nhân nói đến hỉ thì khuôn mặt cũng nghệt ra. Bà ta nhìn về phía hai người trong nhà. Nhi tử vẻ mặt vui mừng, không đè nén được hưng phấn. Mà vẻ mặt Lâm Yểu Giai lại bi thương, giống như là phụ thân chết vậy.

So sánh xong thì Triệu mẫu lập tức tức giận.

Bà ta còn chưa ghét bỏ Lâm Yểu Giai cái gì cũng không biết còn mang theo hai đứa con đâu, tại sao Lâm Yểu Giai lại dám không muốn? Hơn nữa, cái tên ngu xuẩn Trường Xuân kia, người ta đã không vui, hắn ở nơi đó còn tỏ ra hưng phấn cái gì?

Đuổi mọi người đi, Triệu mẫu vào cửa lập tức đanh mặt lại: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Triệu Trường Xuân cười nói: "Nương, vị Tiền phu nhân vừa rồi chính là đích mẫu của hai huynh muội A Vũ. Nàng ta cố ý tới đây chính là vì chúc phúc cho niềm vui tân hôn của bọn con."

"Ta không gả!" Lâm Yểu Giai sợ mình không mở miệng thì sẽ thật sự biến thành Triệu gia phụ mất.

Nàng ta quá sợ hãi nên lúc nói ra âm thanh vô cùng sắc nhọn.

Triệu mẫu cười lạnh: "Ngươi cho rằng ta muốn cưới sao?" Bà ta chỉ: "Các ngươi cút ngay cho ta."

Lâm Yểu Giai hơi biến sắc, còn chưa nói thêm được gì, Triệu Trường Xuân đã bị lôi đi.

"Nương." Hai mẫu tử vào phòng, Triệu Trường Xuân nhìn Lâm Yểu Giai bên ngoài viện nước mắt giàn giụa. Lúc đóng cửa lại, hắn bèn hạ giọng nói ra ý nghĩ trước đó của mình.

"Tiền lão gia chỉ có A Vũ là con trai, cho dù không cho hắn tiếp nhận gia nghiệp thì tuyệt đối sẽ không bạc đãi hắn. Ngày sau A Vũ giàu có rồi thì tất nhiên sẽ không quên mẫu thân, chúng ta và Yểu Giai ở chung với nhau nhất định có thể được nhờ." Triệu Trường Xuân càng nói càng hưng phấn, thấy nương động tâm, hắn tiếp tục khuyên: "Yểu Giai tướng mạo tốt, rất hợp với con..."

"Nàng ta không biết làm việc!" Triệu mẫu tức giận nói: "Trong nhà ngoài nhà bụi bẩn nhiều như vậy, giặt y sam cũng không sạch sẽ, y phục toàn là vết bẩn to to nhỏ nhỏ, còn không thể mặc ra khỏi cửa."

Triệu Trường Xuân cười làm lành: "Nương, người nghĩ xem. Nếu A Vũ giàu sang thì người nhà chúng ta đều có tơ lụa, còn có thể mặc một bộ ném một bộ, áo vải đã hỏng thì cứ bỏ, còn gì sung sướng hơn nữa?"

Triệu mẫu đã bị nhi tử thuyết phục, chỉ là vô thức phản bác mà thôi. Nghe đến đó, bà ta lại nói: "Miêu Nương bên kia..."

Nghe thấy nương còn nhắc đến Trương Miêu Nương, Triệu Trường Xuân vội vàng nói: "Nương, người đừng nghĩ nữa, nàng ta đã đính ước, không thể nào quay lại đâu!"

Triệu mẫu lần đầu tiên nghe nói đến việc này, vẻ mặt kinh ngạc: "Con nghe được từ nơi nào?"

"Tận mắt nhìn thấy." Triệu Trường Xuân nhìn thoáng qua trong viện: "Phụ thân không nói với người sao, hôm nay con không đi làm chính là vì đi đến nội thành tìm nàng ta. Con còn chứng kiến vị hôn phu của nàng ta..."

Triệu mẫu kinh ngạc: "So với con thì như thế nào?"

Triệu Trường Xuân trầm mặc, không tình nguyện nói: "Người kia rất là phú quý, phụ thân A Vũ còn tất cung tất kính với hắn, hình như là thúc thúc của hắn ta."

Nghe hắn nói như thế, Triệu mẫu hừ lạnh một tiếng: "Chuyện này cũng bình thường, nếu không phải tuổi đã cao thì cũng không coi trọng Trương Miêu Nương."

Triệu Trường Xuân tiếp tục trở nên trầm mặc.

Nhìn thấy sắc mặt nhi tử không đúng, Triệu mẫu ngờ vực: "Ta nói sai sao?"

"Người kia chỉ là bối phận lớn, nhưng kỳ thật rất trẻ. Còn trẻ tuổi hơn con. Tướng mạo cũng tuấn tú..." Triệu Trường Xuân không muốn khen nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chắc chắn là có bệnh kín không dám nói với người ngoài!"

Triệu mẫu rất tán thành.

Bà ta nhìn về phía Lâm Yểu Giai đang yên lặng lau nước mắt trong viện: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Cưới!" Nói đến việc này, Triệu Trường Xuân lại hưng phấn: "Tiền phu nhân đã lên tiếng, nàng ta không dám không đồng ý."

Sự thật cũng là như thế.

Lâm Yểu Giai bị Triệu mẫu răn dạy một trận xong, tuy là có khóc, nhưng khi người Triệu gia chuẩn bị hôn sự cũng không dám mở miệng ngăn cản.

Tối ngày hôm đó, Lâm Yểu Giai đi ngủ sớm, buổi sáng hôm sau, nàng ta đợi người Triệu gia rời đi xong thì tự mình đi đến nội thành.

Nàng ta không dám đi đến cửa hiệu điểm tâm mà lần theo ký ức trước kia đi đến tửu lâu Tiền lão gia thường đi. Có lẽ là do vận khí tốt, nàng ta cho một tiểu nhị tiền đồng xong thì liền biết được Tiền lão gia đang ở trên lầu.

Chỉ là, nàng ta có muốn lên lầu, tiểu nhị cũng không dám tự mình dẫn người. Nàng ta cắn răng, đem tất cả tiền đồng trên người mình cho hắn mới có thể vụng trộm lên lầu.

Tiểu nhị không thể tự mình mang theo nàng ta đi vào mà phải giả vờ là không biết nàng ta! Còn nói thẳng, nếu nàng ta bị phát hiện thì cũng không có liên quan gì đến hắn.

Lâm Yểu Giai đi đường lén lén lút lút mới mò tới lên lầu ba. Hữu kinh vô hiểm đến trước của phòng Tiền lão gia. Nàng ta hít sâu mấy hơi, đưa tay đẩy cửa.

Cửu biệt trùng phùng hẳn là sẽ ôm nhau mà khóc, Lâm Yểu Giai cũng cho rằng như thế.

Nhưng nàng ta vừa đẩy cửa, liền nghe thấy bên trong có tiếng Tiền lão gia răn dạy: "Đã nói là không cho người ngoài quấy rầy, sao còn dám đi vào, cút ra ngoài!"

Tiếng nói vừa dứt, Lâm Yểu Giai đã đứng ở bên trong, cũng thấy rõ ràng tình hình trong phòng.

Trên bàn là trân tu mỹ vị, Tiền lão gia ngồi ở chủ vị, trong ngực đang ôm một nha hoàn tuổi trẻ y sam đã cởi một nửa.

Nhìn thấy Lâm Yểu Giai vào cửa, nha hoàn kinh hô lên một tiếng, ôm lấy y sam chạy về sau tấm bình phong.

Tiền lão gia thấy rõ người đến thì cũng không giữ nha hoàn lại nữa, bưng ly rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch, nói: "Sao nàng tìm được tới nơi này?"

Nước mắt của Lâm Yểu Giai nhanh như chớp tràn mi mà ra: "Lão gia, người có tân hoan mới rồi sao?"

Tiền lão gia bị phu nhân quản thúc rất bức bối, nghe nàng ta nói như thế thì lập tức tỏ rõ vẻ không vui: "Đây không phải chuyện ngươi nên quản."

Lâm Yểu Giai thương tâm vô cùng, nước mắt đổ rào rào rơi xuống: "Ta mang theo nhi nữ ra bên ngoài thành phải chịu bao nhiêu oan ức người có biết không? Mấy tháng nay ta bị người ta ngược đãi chửi rủa, nhưng trong lòng vẫn luôn cho rằng người sẽ đến đón ta, kết quả... Hôm qua phu nhân đi ra ngoại thành, bắt ép ta gả cho một tên công nhân Triệu Trường Xuân, hôm nay ta tiêu hết bạc trên người mới tới được nơi này."

Nàng ta từng bước một tiến lên, quỳ rạp xuống trước mặt Tiền lão gia, ghé vào đầu gối của hắn, nâng lên hai mắt đẫm lệ: "Lão gia, ta đã từng nói, đời này ta sống là người của người, chết là quỷ của người. Người thật sự muốn nhìn ta gả cho người khác sao?"

Ngụ ý, nếu như Tiền lão gia không ngăn cản thì nàng ta sẽ ở xuất giá xong rồi tự tử.

Rốt cuộc cũng là nữ nhân mình đã từng thực tình yêu thương, giữa hai người còn có hai đứa con, Tiền lão gia thực sự không nỡ. Hắn nhìn về phía bình phong: "Diễm Hồng, ngươi đi ra ngoài trước đi."

Nữ tử để lộ thân thể ban nãy lúc này đã bó xong vạt áo, dậm chân đi ra ngoài.

Tiền lão gia kéo Lâm Yểu Giai đứng dậy: "Nàng đừng khóc, ngồi xuống trước đã."

Sau khi Lâm Yểu Giai ngồi xuống, nhìn thấy thức ăn trên bàn, nàng ta bèn khóc nói: "Từ khi rời khỏi người, mẫu tử bọn ta đã không còn được nếm qua những món đồ ăn này. Vị di mẫu cay nghiệt kia ngày nào cũng cho bọn ta ăn dưa muối..."

Nhắc tới người Triệu gia, Tiền lão gia nhanh chóng nghĩ đến chỗ khác: "Vị biểu ca kia không âm thầm tiếp tế cho nàng?"

Lâm Yểu Giai: "..."

Nàng ta không muốn trả lời, chỉ nói: "Lão gia, biểu ca của ta tâm tư không thuần, nghe phu nhân dặn dò xong thì giống như là nhặt được bảo, đã bắt đầu chuẩn bị hôn sự rồi. Ta không thể gả cho hắn, ngài... hẳn là cũng không nỡ để ta thành thân, để cho hai đứa bé gọi người khác làm phụ thân, có đúng hay không?"

Tiền lão gia nheo mắt lại: "Yểu Giai, nàng và vị biểu ca kia thật sự trong sạch?"

Chuyện Lâm Yểu Giai sợ nhất chính là chuyện này.

Nói thật, việc Trương Miêu Nương dưới cơn nóng giận hòa ly là thứ nàng ta có nằm mơ cũng chẳng ngờ tới.

Nếu như Trương Miêu Nương không hề rời khỏi Triệu gia, Tiền lão gia cũng sẽ không hỏi như vậy. Lúc trước nếu như nàng ta sớm biết tính cách Trương Miêu Nương dứt khoát như thế thì trừ phi là cùng đường mạt lộ, nàng ta sẽ không lựa chọn đi đến Triệu gia!

"Ta thật sự chưa hề phản bội người!" Lâm Yểu Giai tỏ rõ vẻ oan ức: "Lão gia, ta có thể thề với trời."

Tiền lão gia vuốt vuốt mi tâm, bộ dáng nhức đầu: "Ta tin nàng. Nhưng phu nhân không cho phép chúng ta đến với nhau, cũng không cho phép ta âm thầm tiếp tế cho nàng, nàng... Hay là nàng gả đi!"

Lâm Yểu Giai: "..." Cái quái gì?

 
Bình Luận (0)
Comment