Chương 389
Trong phút chốc, Lâm Yểu Giai còn tưởng rằng lỗ tai của mình hỏng rồi.
Hai người có nhiều năm tình cảm, hơn nữa còn có hai đứa bé, sao hắn có thể nói ra lời như vậy?
Nước mắt nàng từng giọt đáp xuống: "Lão gia, người nói cái gì vậy?"
Tiền lão gia bất đắc dĩ nói: "Phu nhân rất là chán ghét nàng nên sẽ không cho nàng vào cửa. Bên cạnh ta đều là con mắt của nàng ta, cũng không tiếp tế được cho nàng. Yểu Giai, nàng còn trẻ, hay là tìm đường đi khác đi! Nếu như vị biểu ca kia thực tình với nàng thì cũng là một lựa chọn không tệ, vừa vặn phu nhân cũng lên tiếng, nàng..."
"Ta không muốn." Một nam nhân nghèo khổ, đến cả ăn điểm tâm cũng tiếc rẻ thì làm sao xứng với nàng ta?
Dung mạo của nàng ta đẹp như vậy, lúc trước cho dù không ở cùng Tiền lão gia thì cũng sẽ không luân lạc tới tình trạng như vậy.
Thực ra, Lâm Yểu Giai ở Triệu gia mấy ngày qua đã từng vô số lần hối hận bản thân lúc trước hành xử qua loa. Nếu như nàng ta cẩn thận một chút, nghe ngóng nhiều một ít biết được Tiền phu nhân ghen tị như vậy thì tuyệt đối sẽ không chọn Tiền lão gia.
Hiện tại hối hận cũng đã muộn.
Thời kỳ nở hoa của nữ tử chỉ có mấy năm, bây giờ nàng ta mang theo hai đứa bé, nếu gả cho một người bình thường còn có thể, còn muốn chọn một lão gia nhà giàu thì đúng là mơ mộng hão huyền.
"Lão gia, chúng ta có nhiều năm tình cảm như vậy..."
Tiền lão gia thở dài: "Yểu Giai, thứ phu nhân sợ nhất chính là tình cảm của hai chúng ta."
Thành thân nhiều năm, phu nhân biết rõ hắn háo sắc, nhưng hai năm nay cũng đã dần tiếp nhận. Bởi vì hắn không làm ra hài tử nên cứ giả bộ như không nhìn thấy. Chỉ là, nàng ta tuyệt đối không cho hắn bồi dưỡng tình cảm với những nữ nhân kia, nhiều thì một năm, ít thì hai ba tháng sẽ đuổi nữ nhân bên cạnh hắn đi.
Trong tất cả nữ nhân của hắn thì người Tiền phu nhân ghét nhất chính là Lâm Yểu Giai.
Tiền lão gia đã đoán được ý nghĩ của phu nhân, thứ nhất là bởi vì Lâm Yểu Giai sinh cho hắn một đôi nhi nữ, hơn nữa đó còn là con trai duy nhất của hắn. Thứ hai, hắn và Lâm Yểu Giai âm thầm qua lại nhiều năm như vậy, tình cảm không hề tầm thường, phu nhân sợ hắn sẽ nhận họ.
Nghe hắn nói như thế, Lâm Yểu Giai sửng sốt: "Người thật sự muốn ta thành thân?"
Tiền lão gia buông tay: "Ta cũng không muốn, nhưng phu nhân đã lên tiếng." Hắn không ngăn cản được.
Thấy chuyện không có chút chỗ trống nào để xoay chuyển, trong lòng Lâm Yểu Giai bắt đầu suy nghĩ cách để ứng đối, rất nhanh đã có quyết định, nàng ta e dè nói: "Lão gia, nếu phải gả cho người khác thì ta tình nguyện đi chết!" Nàng ta lau nước mắt: "Hay là, người tìm người bí mật thương lượng với Triệu Trường Xuân để bọn ta làm một đôi phu thê giả?"
Tiền lão gia kinh ngạc.
Lâm Yểu Giai càng nghĩ càng cảm thấy kế này có thể thực hiện, bèn nói: "Hắn chính là tên tiểu nhân hám lợi, chỉ cần cho đủ bạc thì hắn chắc chắn sẽ đồng ý."
Tiền lão gia không chút nghĩ ngợi liền xua tay: "Hai năm qua phu nhân trông chừng rất chặt chẽ, ta chỉ cần tiêu xài một văn tiền thì tùy tùng bên người cũng sẽ trở về báo lại!"
Sắc mặt Lâm Yểu Giai một lời khó nói hết: "Lão gia, người không chuyển..."
Trước đó Tiền lão gia cũng muốn chuyển, nhưng Tiền phu nhân nhìn chằm chằm như vậy, hắn căn bản không chuyển ra được bao nhiêu. Mà chút bạc đó từ lâu đã bị mấy nữ nhân bên người tiêu xài hầu như không còn, làm gì còn dư bạc?
"Không!" Ban đầu Tiền lão gia đúng là dụng tâm với Lâm Yểu Giai.
Nhưng tách nhau mấy ngày này, hắn cũng vẫn có thể tiếp tục trêu hoa ghẹo nguyệt. Cộng thêm việc sau khi đuổi Lâm Yểu Giai đi phu nhân đã đối với hắn tốt hơn, so với trước kia cũng rộng lượng hơn. Dần dà, hắn cũng không muốn đón người trở về nữa.
Lâm Yểu Giai thương tâm không thôi, nước mắt trong mắt quá nhiều làm nàng ta chỉ cảm thấy trước mắt hoàn toàn mơ hồ, không thấy rõ được nam nhân vô tình trước mặt.
Lâm Yểu Giai đưa tay lau nước mắt: "Lão gia, ta biết người có chỗ khó xử, ta không trách người. Lát nữa chính ta sẽ đi tìm Triệu Trường Xuân thương lượng." Nàng ta nắm chặt tay Tiền lão gia: "Lão gia, người phải nhớ đón ta hồi phủ."
Nữ tử oan ức cầu toàn như vậy, Tiền lão gia cảm thấy nếu như mình không đáp ứng thì sẽ không xứng là người, bèn gật đầu nói: "Ta sẽ tận lực."
Lâm Yểu Giai vừa khóc một trận, trước khi ra cửa, tỏ rõ vẻ không được tự nhiên: "Lão gia, vừa rồi ta thu mua tiểu nhị, tất cả tiền đồng trên thân đã hết sạch."
Không có bạc về ngoại thành.
Tiền lão gia tỏ rõ vẻ bất đắc dĩ, từ trong tay áo móc ra một đôi ngân nhĩ trụy: "Nàng dùng cái này để về ngoại thành đi. Chuyến đi này tốn hao không ít, về sau không có chuyện gì thì đừng đến nữa."
Khuyên tai kia rõ ràng là của nữ tử, tuy tinh xảo nhưng giá trị không có bao nhiêu, mà thắng ở mưu đồ. Vừa nhìn đã biết đây là thứ Tiền lão gia mua để lấy lòng nữ nhân nào đó... Có thể chính là nha hoàn vừa nãy.
Trong lòng Lâm Yểu Giai vừa đố kỵ vừa hận, nắm đấm để ở bên người nắm chặt, khuyên tai cấn làm cho lòng bàn tay nàng ta đau nhức.
Trên đường trở về coi như là thuận lợi, chỉ là vào canh giờ đó, hai đứa bé đã đói đến độ bực mình, Lâm Yểu Giai vội vàng vào phòng bếp nấu cơm, còn phải giặt quần áo trước khi người Triệu gia trở về, thiếu đi Triệu Trường Xuân giúp một tay, nàng ta còn phải quét dọn trong phòng ngoài phòng... Căn bản là không kịp.
Lâm Yểu Giai ăn mấy miếng cơm, nuốt xuống xong thì phân phó: "Dao nhi, con cầm khăn lau những cái bàn trong phòng kia đi rồi lại quét một chút." Nàng ta biết nữ nhi chưa từng làm những chuyện này, cũng vốn dĩ không muốn làm, bèn nói bổ sung: "Tùy tiện lau thôi, để người ta cảm thấy sạch là được! Đợi ngày mai ta sẽ cẩn thận quét dọn lại một lần."
Lâm Dao tỏ rõ vẻ bực bội, đâm đũa vào trong mâm dưa muối: "Nương, thời gian khổ cực này rốt cuộc phải chịu đến lúc nào?" Lời ra khỏi miệng xong mới nhớ tới lời nương mới phân phó: "Con không làm!"
Nói xong thì quay thân vào phòng.
Lâm Vũ một câu không nói nhiều, buông bát đũa xuống rồi cũng trở về phòng.
Lâm Yểu Giai nhìn bát đũa trên bàn, tức đến độ rưng rưng nước mắt: "Hai con mang chén đũa đi rửa đi, ta sắp không kịp rồi."
Hai gian phòng đều không phản ứng chút nào, giống như là không có người.
Lâm Yểu Giai tức giận đến mức nước mắt rơi lã chã, nhưng cũng không dám dừng lại để khóc. Nhanh chóng cầm bát đũa tiến vào phòng bếp rửa sạch sẽ, sau đó lại đi giặt quần áo.
Nàng ta gắng sức làm nhưng vẫn không thể nào làm kịp.
Triệu Trường Xuân trở về trước, thấy Lâm Yểu Giai đang phơi áo, nhìn thấy người vào cửa là hắn bèn thở dài một hơi: "Biểu ca, giúp ta quét qua nhà chút đi."
Nàng ta chỉ nhìn lướt qua, sau khi nhận ra người liền thuận miệng dặn dò. Quá mức sốt ruột nên nàng ta không thấy được sắc mặt người đi vào.
Sắc mặt Triệu Trường Xuân nặng nề, cũng không nghe lời đi lấy cái chổi, đứng tại chỗ trầm giọng hỏi: "Hôm nay muội ra ngoài?"
Lâm Yểu Giai thuận miệng phủ nhận: "Không có, ta ngủ trưa quá muộn nên hôm nay thực sự mệt, ngủ một giấc tỉnh dậy đã là hoàng hôn..."
Triệu Trường Xuân nghe thấy nàng ta phủ nhận, cả giận nói: "Nhưng Lưu đại nương nói nhìn thấy muội lên xe ngựa. Sau này còn thấy xa phu đưa muội trở về, bà ấy nói muội từ trong thành trở về."
Động tác của Lâm Yểu Giai dừng lại.
"Muội đi lấy tiền của lão gia?" Triệu Trường Xuân từng bước một tới gần: "Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, hai người đã lên giường rồi đúng không? Muội còn nhớ bây giờ muội đã là vị hôn thê của ta không?"
Lâm Yểu Giai bị sắc mặt của hắn dọa tới mức lui về sau hai bước: "Biểu ca, huynh nghe ta giải thích."
"Ta không muốn nghe!" Triệu Trường Xuân vung tay lên: "Từ nay về sau, ta không cho phép muội ra ngoài nữa!"
Lâm Yểu Giai sợ hãi thì sợ hãi nhưng vẫn chưa quên làm việc.
Nhìn nàng ta bận rộn, Triệu Trường Xuân cũng không ra tay giúp đỡ.
Lúc Triệu mẫu trở về nhìn thấy tình hình trong viện rối bời, lập tức há miệng mắng chửi. Ô ngôn uế ngữ bên tai không dứt, mắng đến mức Lâm Yểu Giai một bên làm việc một bên khóc.
Lần này, Triệu Trường Xuân không mở miệng giảng hòa.
Triệu mẫu mắng thống khoái, cuối cùng nói: "Nếu như đã thành thân mà còn lười như thế thì ngươi nên cùng ta đi làm việc đi. Ta không ép ngươi thì cũng có người ép ngươi. Ngươi chê ta nói chuyện khó nghe thì những quản gia bên ngoài kia còn nói chuyện khó nghe hơn."
Lâm Yểu Giai chỉ nghe được một câu, chính là muốn nàng ta đi ra ngoài làm việc. Cực cực khổ khổ một tháng, còn chưa đủ để ăn mấy bát điểm tâm, nàng ta không muốn!
*
Lâm Yểu Giai ở ngoại thành sống khổ cực lầm than, mà Tần Thu Uyển gần đây cũng rất bận.
Ngày đó chuyện mở trà lâu hai người nói không phải là nói đùa mà đã chọn tốt rồi, chỉ còn chờ tu sửa xong thì khai trương.
Trước khi khai trương, còn phải đặt mua không ít thứ, còn có vài thứ vốn dĩ không phải kiểu dáng như thế. Tần Thu Uyển còn phải tự mình chỉ điểm, đồng thời, hai người phải định ra ngày để còn dành thời gian ra ngoài thành gặp người nhà họ Trương.
Nhà họ Trương đối với người con rể này, ngoại trừ hơi lo lắng nữ nhi vào cửa xong thì sẽ không dễ chịu, ngoài ra cũng không tìm ra lý do để cự tuyệt.
Trương đại ca gần đây bận rộn việc làm ăn, ngày nào cũng ở trong cửa hiệu tối tăm mặt mũi. Cho nên, Tần Thu Uyển đã trực tiếp mang theo Tiền Hải Sinh đến quán ăn tìm người.
Trong lúc đó, Tần Thu Uyển còn cố ý để xe ngựa đi ngang qua Triệu gia, nhìn thấy cửa mở ra, còn xuống xe ngựa vào cửa chào hỏi.
Triệu mẫu gần đây cũng đang chuẩn bị hôn sự cho nhi tử, hôn kỳ là trong hai ngày này, bất luận trong đáy lòng có thích nhi tức hay không thì thân thích hàng xóm tới cửa cũng không thể thất lễ. Cho nên, cố ý xin vài ngày nghỉ ở nhà để chuẩn bị.
Lúc này bà ta đang rửa năm cái bình cổ, bỗng nhiên phát giác trước mặt có người. Bởi vì đang ngồi xổm nên lúc giương mắt lập tức thấy được một vòng tử sắc.
Tử sắc áo tơ... Trong bụng bà ta kinh hãi, còn tưởng rằng Tiền phu nhân lại tìm đến gây chuyện.
Lúc ngẩng đầu, nhìn rõ ràng dung mạo nữ tử trước mặt, trong phút chốc bà ta có hơi hoảng hốt, đây là nhi tức bụi bẩn trước kia sao?
"Miêu Nương?" Triệu mẫu e dè gọi.
Tần Thu Uyển gật đầu: "Nghe nói nhà bà có tin mừng, ta vừa vặn trở về ngoại thành nên cố ý tới xem một chút, cũng là muốn chúc mừng cho bà." Nàng nhìn về phía Lâm Yểu Giai sắc mặt tái nhợt gầy gò đi không ít phía dưới mái hiên: "Trước đó bà nói ta lười, còn nói ta không biết làm người, bây giờ cuối cùng cũng chọn được nhi tức hài lòng, đúng là một chuyện tốt."
Triệu mẫu: "..."
Ngày trước, Lâm Yểu Giai có chỗ nào là không sánh bằng Trương Miêu Nương. Trước kia nàng ta da thịt trắng nõn, khí chất cũng tốt... Nhưng bây giờ Trương Miêu Nương so với nàng ta còn trắng, khí chất còn tốt hơn.
Hiện tại một nữ tử gọn gàng xinh đẹp đứng ở cổng, một nữ tử ỉu xìu ỉu xìu đứng dưới mái hiên, làm sao so sánh được?
Triệu mẫu cảm thấy càng thêm hối hận: "Miêu Nương, ngươi biết đó, nhi tức ta hài lòng nhất vẫn luôn là ngươi. Trường Xuân cũng hối hận, nếu như ngươi muốn trở về... Triệu gia chúng ta có thể dùng tám nhấc đại kiệu khiêng ngươi qua cửa."