Chương 390
Trước đó Trương Miêu Nương làm Triệu gia tức vất vả nhiều năm như vậy, ngoại trừ sinh con ở cữ thì đều không được nghỉ ngày nào, còn hào phóng cho tiền người nhà. Làm việc nhanh nhẹn, lại biết làm người, chung quanh này không có nhà nào mà nàng chưa từng giúp đỡ.
Triệu mẫu nghĩ rất đơn giản.
Thay vì cưới một nữ tử õng ẹo như Lâm Yểu Giai, lài còn không muốn ở lại Triệu gia thì còn không bằng khuyên Trương Miêu Nương trở về.
Bây giờ nàng mở hai gian cửa hiệu, buôn bán cũng không tệ. Chỉ cần có thể thuyết phục được nàng quay về, tôn tử tôn nữ vừa có thể về nhà mà số bạc đó cũng thuộc về Triệu gia.
Càng nghĩ, Triệu mẫu càng chờ mong.
Đột nhiên ở cổng lại có người xuất hiện, thân mang y sam màu xanh nhạt, thân hình thon dài, ánh mắt hờ hững, lúc mở miệng ngữ khí cũng lạnh: "Đây là vị hôn thê của ta."
Đây là lần đầu tiên Triệu mẫu nhìn thấy Tiền Hải Sinh, dù trước đó từ miệng nhi tử cũng đã nghe nói là người này ưu tú. Nhưng đến lúc chân chính nhìn thấy, bà ta vẫn không nhịn được sửng sốt một chút.
Nam nhân này đặt chung một chỗ với nhi tử, đồ đần cũng biết chọn như nào.
Vận khí của Trương Miêu Nương thật tốt mà.
Tần Thu Uyển cười nhìn người bên cạnh: "Ta sẽ quay về nhanh thôi, sao chàng còn trở lại?"
Tiền Hải Sinh nhìn Triệu mẫu ngu ngơ, cười nhạo: "Si tâm vọng tưởng."
Nói xong, đưa tay kéo nàng: "Chúng ta đi thôi, gặp đại ca xong chúng ta lại đi đến Tú Lâu xem giá y."
Tiền Hải Sinh tướng mạo tốt, khí chất tốt. Trương Miêu Nương chỉ là một trù nương, theo lý thuyết thì rất không xứng đôi. Thế nhưng khi hai người đứng chung một chỗ lại cảm giác vô cùng hài hòa.
Mãi đến khi hai người đi ra ngoài lên xe ngựa rời đi, Triệu mẫu mới hồi thần.
Từ ánh mắt của Tiền Hải Sinh nhìn Trương Miêu Nương cũng nhìn ra được sự thân cận mà người ngoài không thể chen vào.
Dưới mái hiên, Lâm Yểu Giai tỏ rõ vẻ đố kị, cũng là xuất thân hàn vi, cũng không còn gì khác, Trương Miêu Nương thậm chí còn không có tướng mạo bằng nàng ta, tại sao lại có thể được một phú gia công tử ưu tú như vậy thực tình cầu hôn?
"Nhìn cái gì, mau làm việc đi!"
Nghe được tiếng di mẫu quát lớn, Lâm Yểu Giai vô thức tăng nhanh động tác quét dọn trong tay. Sau khi kịp phản ứng nàng ta không nhịn được cười gượng, nàng ta thực sự không muốn nửa đời sau của mình đều phải sống trong tiếng quát mắng này, nàng ta cầm cái chổi ngồi xổm xuống trước mặt Triệu mẫu: "Di mẫu, chúng ta tâm sự một chút đi."
Triệu mẫu cũng không ngẩng đầu lên: "Nếu ngươi không muốn gả thì mang mấy đứa bé cút xa cho ta! Đừng để nhà chúng ta bị Tiền phủ giận chó đánh mèo, cũng đừng để Trường Xuân đi tìm ngươi!"
Lâm Yểu Giai trầm mặc: "Di mẫu, ta biết ngài không muốn ta qua cửa... A Vũ là con độc nhất của phụ thân nó, bất luận hiện tại Tiền phủ đối với bọn ta là thái độ gì thì sớm muộn cũng sẽ tiếp nhận bọn ta! Ta biết, ngài giúp bọn ta rất nhiều, phần ân tình này ta cũng sẽ nhớ kỹ, về sau ta sống tốt thì chắc chắn sẽ hoàn trả gấp bội."
Nàng nói nhiều như vậy, Triệu mẫu nghe chẳng hiểu gì: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Lâm Yểu Giai mấp máy môi: "Di mẫu, không bằng chúng ta giả vờ thành thân, chờ khi nào A Vũ trở lại Tiền phủ, đến lúc đó ta sẽ cho ngài thêm bạc, trăm lượng! Hai trăm lượng cũng được!"
Triệu mẫu nhổ vào mặt nàng: "Ngươi tưởng Tiền phu nhân là đồ trang trí?"
"Có nàng ta, Tiền lão gia không thể nào đón ngươi hồi phủ!"
Sự thực này Lâm Yểu Giai cũng đã thấy rõ, nội tâm nàng khổ như ăn hoàng liên, nước mắt không ngăn được tràn mi mà ra: "Di mẫu, ngài giúp ta một chút đi, coi như ta van xin ngài..."
"Ta cầu xin ngươi cũng giúp ta một chút, trả lại số bạc trước đó người nợ nhà bọn ta!" Triệu mẫu đếm trên đầu ngón tay: "Từ lúc mẫu tử các người chuyển vào đến này, bạc ta tích lũy đã thiếu đi sáu lượng, mấy tháng qua tiền công của Trường Xuân cũng không thấy. Không chỉ như vậy, ta còn mất một nhi tức tài giỏi, mất cả tôn tử tôn nữ... Ngươi còn có mặt mũi khóc, ta mới muốn khóc đây này!"
Tốc độ tích lũy bạc mấy tháng này rõ ràng không bằng những năm trước đó. Triệu mẫu hiểu rõ, là bởi vì trong nhà thiếu đi tiền công của nhi tức, lại có thêm ba cái hang không đáy. Lâm Yểu Giai còn đỡ, ăn cơm bao nhiêu làm bấy nhiêu. Còn hai huynh muội kia chỉ có ăn, điển hình của ăn không ngồi rồi.
Triệu mẫu vừa mới thấy được nhi tức sống rất tốt còn sắp khác gả cho người khác, cộng thêm Lâm Yểu Giai nói những lời này thì trong lòng không đè nén nổi tức giận, bỗng nhiên đứng dậy chỉ vào phòng Lâm Vũ: “Ngày nào cũng chỉ biết ăn với nằm, cũng không sợ mốc meo hết cả người sao? Con chó ăn cơm còn biết giữ nhà, ta nuôi các ngươi làm gì? Nhìn mà ngứa con mắt, mau đi ra giúp ta một tay!"
Bà ta chống nạnh mắng to, Lâm Yểu Giai bị dọa sợ. Nàng ta không ngờ Triệu mẫu lại bộc phát oán khí lên thân hài tử.
Lâm Yểu Giai vẫn cho rằng, huynh muội hai người chảy dòng máu Tiền gia thì chính là thiên kim tiểu thư và phú gia công tử, từ nhỏ đã nuôi đến mức da mịn thịt mềm, sao có thể làm việc được?
Nàng ta tình nguyện làm nhiều một chút cũng không nỡ sai bọn nó.
"Di mẫu, hai đứa bé đang ngủ trưa, người đừng dọa chúng nó." Lâm Yểu Giai vội vàng thuyết phục: "Người muốn bọn nó làm cái gì, trực tiếp dặn dò ta là được."
"Ngươi im miệng lại cho ta." Triệu mẫu gào lên: "Nhà chúng ta không nuôi người rảnh rỗi. Ngươi tiến vào nhà ta thì chính là nhi tức nhà ta, hai đứa bé của ngươi cũng có thể miễn cưỡng được coi là tôn tử tôn nữ của ta, thân sinh tôn tử tôn nữ của ta đều làm việc, tại sao bọn nó không làm? Ngày nào cũng nằm trên giường chờ người hầu hạ, không sợ giảm thọ ư... Nhanh, cút ra đây cho ta."
Câu nói sau cùng là hướng về phía cửa sổ của hai gian phòng.
Lâm Vũ đã lớn như vậy rồi mà chưa từng bị người nào chỉ mũi mắng thẳng như vậy, bèn mở cửa sổ thò đầu ra: "Ta không làm!"
Lâm Dao thì uyển chuyển hơn chút: "Di bà, tay con đau, không làm được."
Triệu mẫu phì cười: "Không làm đúng không?"
Bà ta nhìn về phía Lâm Yểu Giai đang rơi lệ: "Vậy thì không có cơm ăn! Có bản lĩnh, các ngươi cút hết cho ta!"
Bị người chỉ vào mũi đuổi cút, trong lòng hai huynh muội đều tức giận.
Lâm Vũ tính tình xúc động, há miệng định nói. Lâm Yểu Giai chạy vội tới phía trước cửa sổ, đưa tay che miệng nhi tử lại, nước mắt giàn giụa không ngừng lắc đầu. Nàng ta thừa dịp khẽ nói với hai đứa bé cái gì đó. Không bao lâu sau, hai huynh muội đều ra cửa, đứng trước mặt Triệu mẫu.
Nói thật, Triệu mẫu cũng không cảm thấy sảng khoái.
Cả con đường chung quanh này, con cái nhà ai mà không làm việc?
Suy nghĩ của bà ta cũng không sai, về sau Lâm Yểu Giai sẽ là Triệu gia tức, trước khi hai đứa vướng víu này được Tiền phủ nhận thì chắc chắn sẽ ở lại nơi này. Tôn tử tôn nữ của bà ta lúc sáu tuổi đã giúp người nhà làm việc, hai đứa này đã lớn như vậy, tại sao lại không làm? Hai người bọn nó bày ra bộ dạng ủy khúc không thể không từ này cho ai nhìn?
"Ngươi quét rác!" Triệu mẫu lên tiếng: "A Dao, ngươi đi lau bàn. Lau tất cả những cái giường và ngăn tủ cho ta."
Hai người không tình nguyện bắt đầu làm việc, Lâm Vũ còn chưa quét mấy lần, ánh mắt đã thay đổi, chạy tới đoạt lấy khăn trong tay muội muội: "Ta lau."
Sau đó, hắn giống như không cẩn thận đổ bồn đựng nước, trên mặt đất vốn đã ướt, bị đổ như thế thì lầy lội không chịu nổi.
Triệu mẫu vốn còn nghĩ hai đứa này không biết làm việc nên sẽ chậm rãi dạy. Không ngờ Lâm Vũ lại làm ra chuyện này, bèn phì cười.
"Cơm tối không có phần của ngươi!"
Lâm Yểu Giai: "..."
Nàng ta đành phải tiến lên cầu xin.
Triệu mẫu đã quyết tâm, không xử lý hai huynh muội này thì bọn chúng còn tưởng rằng bà ta là Bồ Tát.
Đến buổi tối, Triệu mẫu thật sự không cho Lâm Vũ ăn, cười lạnh nói: "Làm việc lười biếng, lương thực cũng không có. Nếu như đói thì đến giếng uống nước."
Lâm Vũ huyết khí phương cương, trở về phòng mạnh mẽ đóng sầm cửa.
Lâm Yểu Giai nói đủ lời cũng không thể làm Triệu mẫu đổi giọng. Từ ngày ngồi xe ngựa trở về trong tay nàng ta chỉ còn lại mấy văn tiền, sau bữa cơm chiều đã lặng lẽ ra đường mua bánh bao.
Đáng tiếc Lâm Vũ không ăn, hắn ở sau cửa phòng, cả giận nói: "Nương, con không hiểu sao người lại muốn ở lại nhẫn nhịn như vậy? Chẳng lẽ người thật sự muốn gả cho tên công nhân kia? Người mà gả, con sẽ không chịu nổi nỗi xấu hổ này đâu, về sau đừng trách con không nhận người."
Lâm Yểu Giai: "..."
Những lời nhi tử nói tuy là nói trong lúc tức giận, nhưng nàng ta nghe được đây chính là những lời chân thật trong lòng hắn.
Suy nghĩ một chút, đường đường là mẫu thân của phú gia công tử thì việc là một nhân tình đã đủ mất mặt rồi, nếu như còn gả cho một công nhân như Triệu Trường Xuân thì... Đúng là nói thì dễ mà nghe thì khó.
Nàng ta đứng ở cổng, thật lâu sau chưa hoàn hồn.
*
Không đề cập tới hiện trạng Triệu gia hiện giờ đúng là gà bay chó chạy, Trương đại ca nhìn thấy muội phu như vậy cũng không thể nói ra lời cự tuyệt, chỉ nói: "Ngươi không được ức hiếp muội muội ta."
"Sẽ không." Tiền Hải Sinh hiền lành đáp: "Nếu đại ca rảnh rỗi thì có thể đến nhà ta làm khách."
Trương đại ca nghĩ đến cái gì, bèn hỏi: "Trưởng bối trong nhà ngươi cũng thật tâm đồng ý mối hôn sự này?"
"Trưởng bối không quản việc này," Tiền Hải Sinh khẽ cười: "Bọn họ đều theo ta."
Song thân Tiền Hải Sinh đã không còn, chỉ còn lại hai di nương của Tiền phụ ở hậu viện dưỡng lão, từ trước đến nay đều không nhúng tay vào chuyện trong nhà.
Nghe vậy, Trương đại ca thoáng an tâm.
Hai nhà định hôn sự, tiếp theo sẽ bắt đầu đi sáu lễ. Tiền Hải Sinh chuẩn bị sính lễ đưa đến cho phu thê nhà họ Trương, nhưng mà, bọn họ đến cả cái rương cũng không mở mà trực tiếp đưa đến viện tử Tần Thu Uyển mướn ở nội thành.
Trương mẫu cho rằng, nữ nhi được gả tốt như vậy, về sau trong nhà có thân thích như thế thì sẽ có thêm rất nhiều lợi ích. Trong nhà đã được hời rồi, bọn họ không có bạc mua của hồi môn cho nữ nhi thì cũng không thể kéo chân sau của nàng. Xâm chiếm sính lễ sẽ chỉ làm nữ nhi mất mặt, về sau ở nhà trượng phu không ngóc đầu lên được, nàng sẽ không sống nổi!
Hôn sự diễn ra rất thuận lợi.
Một bên khác, Lâm Yểu Giai muốn đi đến nội thành một chuyến, nhưng Triệu mẫu luôn trông coi, nàng ta không tiện đi ra ngoài.
Hơn nữa, bạc cũng là một vấn đề.
Nàng ta không chịu đựng được, lặng lẽ tìm Triệu Trường Xuân, lấy lý do mình cần mua quần áo thiếp thân hỏi xin hắn chút tiền đồng. Sau đó, thừa dịp trời còn chưa sáng, nàng ta lặng lẽ ra khỏi Triệu gia, ngồi lên xe ngựa đi đến nội thành.
Lần này, nàng ta vẫn đi tìm Tiền Phú.
Đồng thời, nàng ta đã hạ quyết tâm, nhất định phải thuyết phục được Tiền Phú đón mình vào cửa.
Nàng ta tìm mấy chỗ liền, cuối cùng đến tận buổi chiều mới đến được cửa hiệu Tiền Phú gặp người.
Thấy nàng ta lại tới, mặt Tiền Phú hơi biến sắc.
Lâm Yểu Giai không để ý tùy tùng bên cạnh, đi thẳng lên: "Lão gia, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói cho người."
Tiền Phú không muốn nghe, mỗi lần gặp nàng ta thì cuộc sống của mình lại khổ sở. Hắn sợ nhất là phu nhân không quan tâm việc ở trước mặt người ngoài mà răn dạy hắn.
"Ta không quen ngươi."
Lâm Yểu Giai tiếp tục tiến lên: "Lão gia, người biết vì sao nhiều năm như vậy người đều không có nhi tử không?"
Nghe vậy, Tiền Phú muốn quay người rời đi bỗng nhiên bảo tùy tùng lui ra, lôi nàng ta tới chỗ trà lâu cách đó không xa: "Nàng nói đi."
Trong hốc mắt Lâm Yểu Giai tràn đầy nước mắt: "Lão gia, người có tin ta hay không?"
Tiền Phú nguyện ý ở cùng nàng thì rõ ràng là đã tin, vuốt cằm nói: "Nàng cứ nói."
Lâm Yểu Giai liếc trộm hắn vài lần, bèn nói: "Lão gia còn nhớ Xương Bình hay không?"
Xương Bình là tùy tùng của hắn, những năm trước đó đều đi theo hắn. Tiền Phú nhíu mày lại.
Lâm Yểu Giai tiếp tục nói: "Thật ra hắn đã bị phu nhân thu mua! Chuyên môn cho nữ nhân của ngài thuốc phá thai..."