Chương 391
Chuyện này Tiền Phú đã hơi hoài nghi. Nhưng từ đầu đến cuối do không tìm được chứng cứ, lại thêm việc lúc trước hắn dựa vào của hồi môn của phu nhân để làm giàu, nếu như hắn trách móc nặng nề phu nhân quá mức thì khó tránh khỏi sẽ bị nói là vong ân phụ nghĩa.
Sau này Xương Bình được phu nhân thay đi, hắn cũng không tiếp tục hỏi tới nữa.
"Làm sao nàng biết?"
Lâm Yểu Giai cúi đầu: "Xương Bình cũng muốn hạ dược với ta."
Tiền Phú nheo mắt lại, Lâm Yểu Giai coi như là nữ nhân duy nhất hắn giữ ở bên người sau khi thành thân, lại là người qua lại với hắn nhiều năm nhất.
"Sau đó thì sao?"
Ánh mắt Lâm Yểu Giai liếc trái nhìn phải, nói: "Hắn thấy ta giống muội muội đã chết của hắn nên mới không xuống tay với ta, còn khuyên bảo ta cẩn thận người bên cạnh ngài. Cho nên sau này ta mới có thể thuận lợi sinh hạ huynh muội A Vũ."
Tiền Phú: "..." Muội muội?
"Vì sao nàng không nhắc tới việc này với ta?"
Đã qua nhiều năm như thế, ngoại trừ thê tử trong nhà Tiền Phú sinh được nữ nhi thì cũng chỉ có Lâm Yểu Giai sinh cho hắn một đôi nhi nữ. Người đã trung niên, nhìn người khác ôm tôn tử mà bên hắn thì dưới gối thưa thớt, quả thực có chút thê lương.
Lúc trước cho dù Tiền Phú có hoài nghi thì cũng không biết người có vấn đề bên cạnh mình là Xương Bình. Nếu như đổi người ngay lúc đó thì nhất định có thể sinh thêm mấy đứa rồi.
Lâm Yểu Giai cắn cắn môi: "Ta không dám nói."
Không phải không dám, bởi vì sau khi khai ra Xương Bình thì cũng không có lợi ích gì đối với nàng, thậm chí còn có thể đắc tội với phu nhân.
Hơn nữa, việc làm của Xương Bình đối với nàng ta có ích vô hại.
Quả nhiên, đã qua nhiều năm như thế, Tiền Phú cũng chỉ có một đứa con trai là A Vũ. Mặc dù bây giờ để nó lưu lạc bên ngoài nhưng Lâm Yểu Giai tin tưởng Tiền Phú chắc chắn sẽ đón nhi tử về.
Lâm Yểu Giai liếc trộm vẻ mặt nam nhân trước mặt, e dè nói: "Lúc trước Xương Bình nói với ta, phu nhân từng nhắc cho hắn biết là tuyệt đối sẽ không để ngài sinh hạ hài tử bên ngoài. Còn nói nếu như ngài nhất định muốn trêu hoa ghẹo nguyệt, thì sẽ làm cho ngài... không còn khả năng sinh con nữa."
Tiền Phú tức giận.
Hắn dò xét nữ tử đang khóc sướt mướt trước mặt: "Nàng tìm ta nói những thứ này với mục đích gì?"
Lâm Yểu Giai cúi đầu: "Lão gia, ta là đang uất ức thay ngài. Một ngày còn phu nhân, ngài sẽ không thể thích làm gì thì làm, ngài có được bạc triệu gia tài nhưng ngay cả nữ nhân mình thích cũng không bảo vệ được." Nước mắt nàng từng giọt rơi xuống: "Tối hôm qua, vị di mẫu kia của ta còn ép A Vũ làm việc..."
Nói đến đây, nàng ta đã khóc không thành tiếng: "Hai tay A Vũ là dùng để cầm bút đọc sách, làm sao có thể làm việc? Làm không tốt, di mẫu còn không cho nó cơm ăn. Lão gia, A Vũ đã gầy đến mức da bọc xương, Dao nhi còn không lớn nổi... Ngài phải nghĩ một vài biện pháp cứu lấy bọn ta chứ..."
Nói hết lời, đã ghé vào trên gối Tiền Phú.
Tiền Phú chỉ có một đứa con trai là Lâm Vũ, biết được nhi tử chịu oan ức lớn như thế thì trong lòng của hắn đột nhiên sinh ra một cỗ tức giận, vỗ mạnh lên bàn: "Lẽ nào lại vậy!"
Cái bàn bị đập bành một tiếng, Lâm Yểu Giai giật nảy mình.
Nàng ta ngồi quỳ chân trên mặt đất, nhìn cái tay béo đặt trên mặt bàn như có điều suy nghĩ. Có lẽ, nàng ta đã sai rồi, nàng ta không nên nói đến việc mình bị ủy khuất, mà phải nói là hài tử phải chịu khổ thế nào.
Nghĩ như vậy, nội tâm nàng ta liền có chút khó chịu. Nhiều năm tình cảm, vậy mà còn không sánh bằng địa vị hài tử trong lòng hắn. Nhưng mà hôm nay đi chuyến này cũng không tính là không thu hoạch được gì.
Nàng ta cúi thấp đầu: "Lão gia, có một chuyện ta không biết có nên nhắc đến hay không."
Tiền Phú ở trên cao nhìn xuống nàng, rũ mắt uống trà: "Nàng nói đi."
"Ta đã sớm nói, nếu như Triệu gia thật sự muốn cưới ta, ta tình nguyện tự vẫn." Lâm Yểu Giai nức nở vài tiếng, tiếp tục nói: "Những ý nghĩ này ta chỉ tiết lộ với ngài, còn trước mặt hai đứa bé, ta vẫn luôn tỏ ra kiên cường. Đêm qua A Vũ còn hỏi ta, có phải thật sự muốn gả cho Triệu Trường Xuân hay không, còn nói có một phụ thân như vậy... Cho dù chỉ là kế phụ, nhưng đối với cả đời sau này của nó cùng có ảnh hưởng không nhỏ."
Nàng ta ra vẻ kiên cường, đưa tay lau nước mắt: "Hôm nay ta tới cũng là vì muốn nói lời tạm biệt với ngài. Bất luận là vì tình cảm ta trả giá nhiều năm, hay là vì thanh danh về sau của hai đứa bé, ta cũng không thể gả." Nàng nâng hai mắt đẫm lệ lên, trong ánh mắt đầy vẻ không nỡ và ái mộ: "Cùng quân từ biệt, có lẽ không lâu sau sẽ âm dương lưỡng cách, nguyện quân mọi chuyện hài lòng, không bị người cản tay nữa."
Nói xong, còn quỳ gối rồi lui ra phía sau, nghiêm túc dập lạy ba cái, cuối cùng từng bước một lui ra ngoài.
Tiền Phú ngây người.
Bộ dáng quyết tuyệt vừa rồi của Lâm Yểu Giai thực sự là một đả kích không nhỏ đối với hắn. Sau khi kịp phản ứng, hắn giật mình nhớ tới trên người nàng không có bạc, bèn đuổi theo ra cửa: "Nàng chờ một chút."
Lâm Yểu Giai dừng lại nhưng không quay đầu: "Lão gia có lời cứ nói, ta không dám nhìn ngài... Sợ nhìn thêm một cái thì sẽ không nỡ chết..."
Nói đến đây, chỉ còn lại tiếng khóc.
Tiền Phú cảm giác hơi khó chịu, bèn nói: "Ta nhớ trong tay nàng không có bạc, nàng sẽ trở về kiểu gì?"
Lâm Yểu Giai đưa lưng về phía hắn, đưa tay lau nước mắt: "Đi như nào, về như thế."
"Giờ này không nên trở về, trời tối rồi." Tiền Phú không đồng ý: "Đường ban đêm nguy hiểm, lỡ như gặp phải kẻ xấu..."
"Đó cũng là mệnh của ta." Lâm Yểu Giai không chỉ không ngần ngại mà còn đi xuống lầu dưới: "Dù sao ta cũng không muốn sống, nếu như kẻ xấu thật sự tới tổn thương ta, ta giúp người khác ngăn tai thì cũng coi như là làm việc thiện."
Bộ dáng hữu khí vô lực này rơi vào trong mắt Tiền Phú chính là nàng thật sự muốn chết.
"Có thể gặp mặt lão gia, dù không thể hẹn nhau tới già thì đời ta cũng đáng."
Nói xong, nàng ta đã xuống một nửa cầu thang.
Tình cảm sâu như vậy, Tiền lão gia cũng không nhịn được nữa, đuổi theo ôm nàng vào trong ngực. Hai người ngồi trong xe ngựa nói chuyện hồi lâu rồi hắn mới phái xe ngựa đưa nàng về ngoại thành.
*
Ngoại thành Triệu gia, Triệu mẫu là người đầu tiên rời giường.
Mấy ngày nay vì chuẩn bị hôn sự, bà ta không đi làm việc. Sau khi rời giường thì rửa mặt, sau đó mới gọi phụ tử Triệu gia.
Hai phụ tử đều đứng dậy, nhưng không thấy phòng của Lâm Yểu Giai có động tĩnh gì, bà ta bèn chửi ầm lên: "Còn chưa chịu rời giường, chờ lão nương hầu hạ sao?"
Hai phụ tử chỉ cảm thấy lỗ tai vang lên ong ong, rất nhanh đã biến mất.
Không có người nào ngăn cản, Triệu mẫu càng mắng hăng hơn, trọn vẹn một khắc đồng hồ sau mấy căn phòng vẫn không có động tĩnh, Triệu mẫu phát hiện có gì không đúng.
Hai huynh muội kia bất động còn bình thường, sao đến Lâm Yểu Giai cũng bất động?
Đi lên trước đẩy cửa ra, chăn mền trên giường được xếp chỉnh tề, nhưng không có bóng người nào?
Người không có ở đây!
Nàng ta có thể đi chỗ nào?
Triệu mẫu biết, lúc trước tỷ tỷ gả đến ngoại thành thì sau đó không còn trở lại nữa, thân thích trong nhà cũng không còn. Cho nên, Lâm Yểu Giai chỉ có thể tìm tới bà ta.
Tìm một vòng trong sân ngoài sân vẫn không nhìn thấy có người. Triệu mẫu lại hỏi hai huynh muội, kết quả bọn họ cũng không biết.
Triệu mẫu muốn đi ra ngoài nghe ngóng, nhưng lại sợ bị hàng xóm biết việc này thì sẽ sinh thêm sự cố. Bà ta đứng tại cổng do dự hồi lâu, hay là cứ quay về làm điểm tâm đã, có thể lát nữa nàng ta sẽ trở lại.
Chờ đến tận giữa trưa vẫn không thấy bóng dáng.
Triệu mẫu hoảng hốt, vội đi ra cửa hỏi thăm hàng xóm. Hỏi hơn phân nửa người trên đường nhưng vẫn không có ai trông thấy Lâm Yểu Giai.
Cuối cùng, từ chỗ một đại thúc sáng sớm trở phân biết được, buổi sáng ông ta nhìn thấy một nữ tử mảnh mai tìm xe ngựa rời đi, hình như là đi đến nội thành.
Triệu mẫu: "..." Sớm biết đã không nghe ngóng rồi.
Bà ta chạy đi tìm người nên đã có rất nhiều người biết chuyện sáng sớm Lâm Yểu Giai đã không thấy tăm hơi. Người lớn như thế, không thể dễ dàng bị bắt đi được?
Thế là, mọi người nghe ngóng khắp nơi, nghe đại thúc nói xong, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó bắt đầu khẽ nghị luận. Lâm Yểu Giai quen biết một vài người ở nội thành, hình như còn vì đắc tội phu nhân nhà giàu nên mới bị ép gả cho Triệu gia. Người trên đường phố đều nghe nói qua... Có khi nào nàng ta không muốn gả nên lặng lẽ đi tìm trợ thủ rồi?
Về đến nhà, Triệu mẫu càng nghĩ càng giận.
Lúc làm việc, không biết đã nhìn ra đại môn bao nhiêu lần. Một mực chờ đến hoàng hôn, phụ tử Triệu gia đều đã trở về, nhưng vẫn không nhìn thấy người.
Cũng vào lúc này, Triệu Trường Xuân mới biết được người không có ở nhà. Nhưng mà việc Lâm Yểu Giai đi tới nội thành cũng không phải một hai lần, hắn cũng không lo lắng.
Triệu mẫu lại nhắc với nhi tử, nói hắn không nên cưới một nữ nhân tham mộ hư vinh như Lâm Yểu Giai, bởi vì sẽ không thể sống yên ổn.
Sau khi trời tối, bỗng nhiên có người gõ cửa.
Triệu Trường Xuân đột nhiên có cảm giác, sau khi mở cửa nhìn thấy một khung xe ngựa màu xanh đậm. Nhìn từ xa phu đến xe ngựa đều không phải là kiểu mà bên ngoài có thể thuê được.
Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, ngay sau đó, rèm xốc lên, Lâm Yểu Giai chậm rãi xuống xe. Sau đó, nàng ta đi qua Triệu Trường Xuân vào cửa.
Xa phu không hề rời đi, cũng đi theo bước vào cửa: "Lão gia nhà ta nói, hôn kỳ sẽ trì hoãn hai tháng." Hắn lại móc ra một nén bạc năm lượng từ trong ngực: "Lão gia nói, về sau nhà các ngươi không được bắt Lâm cô nương và hài tử của nàng làm việc nữa."
Triệu mẫu nhìn thấy nén bạc, lại thấy cách nói chuyện và vẻ mặt của xa phu đều không giống như lừa đảo, bèn đáp ứng không ngừng, tiến lên nhận bạc: "Được!"
Xa phu lại uy hiếp vài câu, xong xuôi thì rời đi.
Trong viện, người Triệu gia hai mặt nhìn nhau.
Triệu mẫu cầm nén bạc kia lật tới lật lui để nhìn xem, muốn tìm ra chứng cứ đấy là nén bạc giả.
Triệu phụ như có điều suy nghĩ.
Triệu Trường Xuân thì trợn mắt nhìn về phía Lâm Yểu Giai: "Lão gia nào phân phó?"
Ngón tay Lâm Yểu Giai vòng quanh tóc, miệt thị nhìn hắn: "Đương nhiên là Tiền lão gia!" Nàng ta nhìn nhi nữ vui vẻ đứng dưới mái hiên, âm thanh hơi lớn: "Ta đã sớm nói, tình cảm của lão gia với ta không phải là bình thường, chắc chắn ngài ấy sẽ không từ bỏ mẫu tử bọn ta. Từ nay về sau, các người cũng đừng có bắt bọn ta làm việc nữa."
Nàng ta ngáp một cái: "Đi sớm quá, ta có chút mệt mỏi. Nghỉ ngơi trước." Đi hai bước, lại nhìn về phía Triệu mẫu: "Di mẫu, ta còn chưa ăn cơm, bà giúp ta nấu chút cháo đi."
Triệu mẫu đang suy nghĩ đến bạc, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên: "Không." Bà ta cười lạnh cất nén bạc đi: "Ngươi đừng tưởng ta không biết tính, mẫu tử các người ở đây lâu như vậy, chút bạc này đến cả tiền phòng và khẩu phần lương thực của các ngươi cũng không đủ. Muốn ăn thì lấy thêm bạc ra!"
Lâm Yểu Giai cực kỳ phẫn nộ. Trong lòng cũng hiểu rõ, nói chuyện với ả nữ nhân đanh đá không nói lý lẽ như Triệu mẫu cũng vô dụng. Nàng ta dậm chân, oán hận trở về phòng đi ngủ.
Dù sao thì bên Tiền lão gia chắc chắn sẽ sớm có tin tức thôi.
Chờ mẫu tử bọn họ trở về Tiền phủ thì xử lý Triệu gia cũng không muộn!
Sau khi Tiền lão gia và Lâm Yểu Giai tách ra, tùy tùng bị đuổi đi đã một mình tìm một xe ngựa đi vào trong ngõ nhỏ xa xôi.
Sâu trong ngõ nhỏ, từ xa xa đã ngửi thấy mùi thuốc.
Ở bên trong có một vị đại phu, nhưng vị đại phu này chưa từng chữa bệnh cho người ta, chỉ phối dược mà thôi. Các loại thuốc độc dược cần có đều có, một bộ phối xong có giá hơn mười lượng, cũng không cần quảng bá gì mà chỉ nhờ người mua truyền miệng. Điển hình là ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm!
Mấy năm trước Tiền Phú đã nghe nói đến một chỗ như vậy, cũng là bởi vì hắn đang tận lực nghe ngóng, cho nên mới biết được.
Lần đầu tiên tới cửa, hắn có chút sốt sắng. Người ở bên trong đã thấy có gì khác thường, chờ đến lúc đi ra từ trong tiểu viện tử, trong tay Tiền Phú đã nắm một gói thuốc lớn bằng ngón tay.