Chương 392
Lúc Tiền Phú trở lại phủ thì đã là đêm khuya.
Bên trong chính phòng, Tiền phu nhân không cảm thấy kinh ngạc đối với chuyện này, nhưng thấy nam nhân về muộn thì vẫn trầm mặt xuống.
"Tiền Phú, ta còn tưởng là hai chúng ta đã thống nhất với nhau, vì sao ngươi lại đuổi người ta phái theo ngươi đi?"
Tiền Phú vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng phu nhân chất vấn, lòng bàn tay hắn hơi thấm ướt mồ hôi, âm thầm thở hắt ra, chậm rãi tiến lên: "Phu nhân, ta có chút việc gấ, muốn cho tên đó và ta chia ra hai đường để làm việc nhanh hơn một chút mà thôi. Nếu không thì giờ này ta vẫn còn ở bên ngoài mất." Tay hắn đặt lên cổ Tiền phu nhân nhẹ nhàng vuốt ve: "Ta cũng muốn về sớm một chút cùng nàng mà."
Tiền phu nhân không phản ứng lại, đưa tay đẩy ra hắn: "Ta thấy ngươi là đang vội vàng gặp tiểu yêu tinh nào đấy mới đúng?"
"Phu nhân, nàng hiểu lầm ta rồi." Tiền Phú chỉ trời thề: "Chuyện ta làm cũng không tiện để hạ nhân nhìn thấy."
Tiền phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Há lại chỉ có hạ nhân, sợ là tất cả mọi người đều không thể thấy mới đúng?"
Tiền Phú làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Phu nhân, ta đi cùng đầu bếp học nấu canh, không phải nàng thích nhất là uống canh bồ câu sao? Ta đã đi học rồi, sáng sớm ngày mai... Không, hiện tại ta sẽ đi hầm cho nàng."
Nói xong thì cất giọng dặn dò: "Bảo phòng bếp giết một con bồ câu cho ta, ta muốn nấu canh cho phu nhân."
Tiền phu nhân bán tín bán nghi, nhưng sắc mặt đã hòa hoãn trở lại.
"Đã trễ như vậy rồi, có hầm thì ta cũng không uống." Tiền phu nhân ném cái lược trong tay ra: "Đi ngủ sớm đi, ngày mai rồi tính."
Tiền Phú vô cùng ân cần đỡ người lên giường, vì không để phu nhân hoài nghi, hắn còn dốc sức học để phu nhân hiểu rõ, hắn thật sự không lêu lổng với tiểu yêu tinh ở bên ngoài.
Buổi sáng hôm sau, khi Tiền phu nhân tỉnh lại, sắc trời đã sáng rõ.
Nàng sờ sang bên cạnh, phát hiện bên đó là một vùng lạnh lẽo. Khóe miệng Tiền phu nhân lộ ra một nụ cười giễu cợt. Cửa bị đẩy ra, nha hoàn bưng khay đi vào.
"Phu nhân, đây là canh lão gia hầm cho ngài."
Tiền phu nhân kinh ngạc: "Thật sự nấu?"
Nha hoàn mặt mày hớn hở: "Đúng vậy, lão gia còn uống một bát, lúc này đã đi đến thư phòng. Nói là giữa trưa trở về sẽ cùng ngài dùng bữa."
Tiền phu nhân bưng chén canh kia lên, khóe miệng không nhịn được nhếch lên: "Sao đột nhiên lại thay đổi tính tình rồi?"
Nha hoàn đi theo chủ tử đã lâu, nghe nàng nói như thế, cười nói: "Nô tỳ nghe nói, nam nhân ở bên ngoài nếu quá mệt thì đều biết đường về nhà. Theo nô tỳ thấy thì lão gia đã hồi tâm rồi."
Cũng chỉ có lời giải thích như này mới có thể nói rõ việc Tiền Phú đột nhiên thay đổi.
Nam nhân nhà mình lần đầu tiên xuống bếp, Tiền phu nhân đương nhiên sẽ nể mặt. Canh kia dù có chút đắng nhưng nàng vẫn nắm lỗ mũi uống hết.
Uống xong, thấy sắc trời còn sớm, Tiền phu nhân lại nằm lên giường.
Nhưng mà, lần này nàng làm thế nào cũng không ngủ được, chỉ cảm thấy khắp thân đều ngứa, trong dạ dày cũng nóng nực đến khó chịu, toàn thân bủn rủn bất lực. Tiền phu nhân thử xoay người, lại phát hiện mình không thể động đậy. Nàng kinh hãi, đột nhiên nhớ lại mình đã từng nghe tỷ tỷ nói ở trong ngõ hẻm kia có một đại phu hay phối kỳ dược, triệu chứng rất là giống với mình bây giờ.
Lập tức, nàng lại nghĩ tới hôm qua Tiền Phú đuổi tùy tùng đi hơn nửa ngày... Nàng cố gắng xoay người ngồi dậy: "Tùng Tử, sai người chuẩn bị ngựa xe." Cuối cùng lại dặn dò một câu: "Đừng nói cho lão gia, ta muốn cho ngài ấy kinh hỉ."
Vị đại phu trong ngõ nhỏ nổi tiếng cả bên ngoài, có lẽ Tiền Phú không ngờ phu nhân nhà mình cũng đã được nghe nói đến tên tuổi của hắn.
Tiền phu nhân không chậm trễ, sau khi lên xe ngựa đã bắt đầu hộc máu, nàng cố nén đau đớn và khó chịu trên người. Trước tiên phái người đi tìm tỷ tỷ của mình rồi lại bảo xa phu đưa mình đến trong ngõ hẻm kia.
Đại phu phối thuốc đương nhiên là có giải dược.
Chỉ là hôm qua kiếm lời mấy chục lượng, hôm nay giải dược hắn thu ba trăm lượng. Đồng thời, còn nhắc nhở qua, nếu như muốn lên công đường thì hắn sẽ không giúp đỡ làm chứng.
Đến giờ phút này, Tiền phu nhân cũng không lo đến việc truy cứu nữa, vẫn nên bảo trụ mạng trước nên đã đáp ứng.
Độc mới ngấm vào một chút xíu, lúc ấy Tiền phu nhân ăn một viên dược hoàn hắn cho sau đó thì phun ra một vũng lớn máu đen. Cuối cùng, lại lấy thêm mười bộ giải dược, đại phu nói, ba ngày một bộ, uống một tháng thì sẽ không nguy hiểm đến tình mạng.
Cũng chỉ là không nguy hiểm đến tình mạng mà thôi, thân thể hao tổn còn phải chậm rãi đền bù.
Mặt Tiền phu nhân đen như màu đất, hữu khí vô lực tựa lên trên xe ngựa, ánh mắt xám xịt không ánh sáng. So với đau đớn trên người thì đả kích trong lòng càng làm cho nàng khó có thể chịu đựng.
Nhiều năm qua, nàng đối với Tiền Phú tốt như vậy, còn chịu đựng việc hắn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thậm chí còn nhiều lần giúp hắn đuổi nữ nhân. Kết quả thì sao?
Tiền phu nhân lúc bị trúng độc thì chạy vội ra ngoài, ăn giải dược xong trở về lại tiếp tục đi vội, trong lúc đó có đụng phải tỷ tỷ của mình, nhưng nàng không khóc.
Tề phu nhân thấy xe ngựa của nàng thì tỏ rõ vẻ lo lắng, biết được muội muội đã ăn giải dược, oán hận nói: "Tiền Phú là đồ khốn nạn, đúng là không xứng làm người..." Mắng một trận xong, nước mắt của bà cũng không biết đã rơi xuống lúc nào: "Ta thật sự không nghĩ ra muội sẽ tới chỗ này tìm giải dược... Về sau muội phải làm sao bây giờ?"
Tiền phu nhân trải qua trận này thì thân thể hao tổn nghiêm trọng, giống như là tâm cũng đã chết. Thật lâu sau, nàng mới cười lạnh nói: "Hắn làm một, cũng đừng trách muội làm mười!"
Nói xong, xe ngựa tiến vào thiên môn Tiền phủ.
Buổi sáng lúc ra cửa, Tiền phu nhân muốn đến ngõ nhỏ nên sẽ đi từ thiên môn cho gần, khi đó nàng ta vội vàng giải độc, đương nhiên là phải càng nhanh càng tốt, lúc trở về cũng giống vậy.
Mà nàng vừa đi vừa về mới bỏ ra nửa canh giờ, Tiền Phú trong thư phòng đã vô cùng nóng ruột. Biết phu nhân ăn canh xong thì vẫn luôn mất tập trung, nhưng lại không dám hỏi người bên cạnh.
Nương gia của phu nhân cũng không phải người dễ lừa. Nếu như họ nghi ngờ thì rất có thể hắn sẽ không chiếm được bạc triệu gia tài này mà còn có thể bị tống vào đại lao.
Nghĩ đến đây, Tiền Phú bèn đè xuống nỗi nóng ruột trong lòng.
Thấy bên ngoài mặt trời dần dần lên cao, đảo mắt cũng sắp đến giờ dùng cơm trưa. Ở chỗ hậu viện lại vẫn chưa có tin phu nhân hộc máu sinh bệnh truyền đến, Tiền Phú ngồi không yên: "Hồi phòng."
Chính viện Tiền phủ vẫn như ngày xưa, không hề có sự khác biệt.
Tiền Phú tiến vào viện tử, lập tức có một nha hoàn tiến lên: "Lão gia, phu nhân nói ngài ấy phải rửa mặt nên bảo ngài ăn trước."
Rửa mặt?
Nàng ta không sao cả?
Sắc mặt Tiền Phú biến hóa, theo hắn biết, đồ chủ tử không ăn thì gần như đều sẽ bị người phía dưới chia ra ăn hết. Nhất là canh bồ câu lại còn tinh quý như vậy, nếu như phu nhân không uống thì hạ nhân càng không bỏ qua.
Nếu là như vậy thì không chỉ không hạ độc được phu nhân, mà ngược lại còn bại lộ những chuyện mình đã làm... Nghĩ đến đây, Tiền Phú chờ không nổi, lập tức tiến vào chính phòng.
Bên trong chính phòng là một mảnh yên tĩnh, Tiền phu nhân ngồi ở trước bàn trang điểm, da thịt hồng hào, mặt mày lạnh nhạt, không có gì khác biệt so với ngày xưa.
Nhìn thấy tình hình như vậy, chân Tiền Phú liền dừng lại.
Hắn chậm rãi tiến lên: "Phu nhân đã rất đẹp, không cần trang điểm nữa đâu. Chúng ta đi dùng cơm trưa đi!"
Nha hoàn đỡ Tiền phu nhân đứng dậy, đi rất chậm.
Nàng không nói gì, nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện chân của nàng đang run rẩy, nếu không phải nha hoàn đỡ thì căn bản là không đứng vững nổi.
Tiền Phú có thể nhận ra nhưng hắn không dám nhìn nhiều nên đương nhiên là không phát hiện.
Hai người đến trước bàn, ánh mắt Tiền phu nhân ra hiệu nha hoàn.
Nha hoàn chần chừ một lúc, múc một chén canh đưa tới tay Tiền Phú.
Tiền Phú không nghi ngờ gì, nhận lấy canh cười hỏi: "Phu nhân, buổi sáng ta hầm canh bồ câu cho nàng, nàng uống chưa?"
Tiền phu nhân lắc đầu, khăn đặt ở bên môi, tựa hồ có chút khó chịu.
Tiền Phú đặt chén trong tay xuống, đứng lên lo lắng hỏi: "Thân thể phu nhân khó chịu sao?"
"Một chút." Tiền phu nhân cúi đầu xuống: "Muốn ngủ."
Tiền Phú quan sát mặt mày của nàng.
Tiền phu nhân phát hiện liền nhìn về phía nha hoàn bên cạnh.
Nha hoàn lập tức tiến lên thúc giục: "Lão gia, đây là canh phu nhân cố ý phân phó người nấu cho ngài."
Tiền Phú mất tập trung, bưng lên uống canh vào. Chỉ là, hương vị canh này hình như là canh bồ câu?
Xác định phu nhân vô sự, hắn rất là chột dạ. Nghĩ phải tranh thủ thời gian cơm nước xong xuôi đi tìm chén canh buổi sáng hắn đưa tới, thế là ăn rất nhanh chóng.
Tiền phu nhân khoát tay áo, bảo tất cả hạ nhân lui ra.
Trước kia Tiền phu nhân cũng thích ở một mình với Tiền Phú, hắn không hoài nghi, tiếp tục ăn cơm.
Không đến một khắc đồng hồ sau, Tiền Phú đã buông bát đũa xuống: "Phu nhân, ta đưa nàng trở về ngủ."
Tiền phu nhân nâng khăn lên, ngừng động tác của hắn lại.
Vẻ mặt Tiền Phú vô cùng nghi hoặc, đưa tay gãi gãi mu bàn tay hơi ngứa, lại cảm thấy trên lưng cũng có chút ngứa. Sau đó, hắn chỉ cảm thấy trên thân khắp các nơi đều ngứa, hắn gãi mấy lần rồi chợt nhớ tới hôm qua sau khi cầm thuốc đại phu có nói đến triệu chứng, lúc này sắc mặt liền biến đổi.
Lại nhìn về phía nữ tử trước mặt, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin: "Phu nhân, ta có chút khó chịu."
"Khó chịu là đúng." Tiền phu nhân mở miệng, âm thanh lạnh nhạt. Nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt: "Tiền Phú, hơn mười năm tình cảm phu thê, cho dù là một con chó thì cũng nên nhìn quen mắt. Ngươi thì tốt rồi, vậy mà lại muốn giết ta!"
Nói đến đây, trong lòng Tiền Phú đã hiểu rõ, phu nhân đã biết mưu kế của hắn.
Bây giờ người trúng độc đổi thành mình, lúc này trong đầu Tiền Phú chỉ nghĩa đến giải dược, vội vàng nói: "Phu nhân, nàng nói gì ta không hiểu. Ta không muốn giết nàng, trong này có phải có hiểu lầm hay không?"
Hắn cảm thấy lồng ngực rất khó chịu, phần bụng đau đớn không thôi: "Phu nhân, hình như ta bị bệnh, phải gặp đại phu thôi. Nàng sai người chuẩn bị ngựa xe cho ta có được hay không?"
Tiền phu nhân sắc mặt hờ hững, dù cảm tình có sâu đậm thì khi biết nam nhân này muốn lấy mạng của mình cũng đã sớm biến mất gần như không còn. Nàng gằn từng chữ: "Trong phủ cũng có đại phu, ta để hắn đến trị cho ngươi!"
Tiền Phú: "..." Hắn không trị được!
Đại phu kia thanh danh vang dội sở dĩ là vì hắn hợp với thuốc. Người sau khi chết sẽ có một vài điểm tương đồng với bệnh hiểm nghèo nên sẽ không làm cho người ta hoài nghi.
Đại phu trong phủ không thể nào giải được được!
Hơn nữa, người trong phủ đều nghe theo phu nhân!