Tiền Phú biết bây giờ bệnh tình của mình hung hiểm, nếu chậm trễ thêm một hơi thì rất có thể sẽ không cứu được.
Hắn nắm lấy tay phu nhân: "Phu nhân, ta rất đau, đại phu trong phủ có thể không trị được. Ta muốn ra bên ngoài cầu y..."
Tiền phu nhân mạnh mẽ đẩy tay hắn ra, gằn từng chữ: "Trước khi Chu đại phu vào phủ thì cũng là danh y nội thành, hắn nhất định có thể trị được cho ngươi."
Tiền Phú: "..." Không được đâu!
Nhận ra giọng nói của phu nhân trước mặt khàn khàn, sắc mặt tiều tụy, rất rõ ràng là đã trúng độc. Đồng thời, phu nhân chắc chắn đã biết được người hạ độc mình là hắn, dưới tình hình như vậy, sao phu nhân có thể không mang thù với hắn?
Hắn rất hoài nghi, cho dù Chu đại phu trị được thì phu nhân cũng sẽ ngăn không cho trị!
Chỉ trì hoãn có một chút mà Tiền Phú đã cảm thấy toàn thân mình bất lực, yết hầu ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu.
Thứ màu đỏ tươi đâm vào mắt hắn, hắn lảo đảo đứng dậy chạy ra bên ngoài: "Ta muốn đi gặp đại phu."
Còn chưa đi ra ngoài, Chu đại phu đã vội vã chạy đến.
Tiền phu nhân ngồi ở bàn bên cạnh, tìm một vị trí thoải mái dựa vào, chậm rãi nói: "Đỡ lão gia về đi, để đại phu xem thật kỹ."
Chu đại phu đã nhìn ra không khí trong phòng không giống bình thường nên cũng không dám hỏi nhiều, cúi đầu tiến lên bắt mạch, lại hỏi một vài triệu chứng, mi tâm nhăn đến mức có thể kẹp chết con muỗi. Hắn liếc trộm chủ tử một cái, e dè nói: "Hình như là ăn phải đồ tương khắc với nhau, nhưng lại không nhìn ra có gì không ổn... Tiểu nhân sẽ phối hai bộ thuốc, nếu lão gia uống mà không khỏe lên thì xin phu nhân mời cao minh khác." Hắn chắp tay lui ra, vẻ mặt hổ thẹn.
Tiền Phú đã sớm biết kết quả sẽ như vậy, lo lắng nói: "Phu nhân... Ta biết một danh y, nàng mau sai người chuẩn bị ngựa xe."
Tiền phu nhân tỏ rõ vẻ xem thường: "Theo ta thấy, bệnh này của lão gia cũng là từ những nữ nhân không đứng đắn kia mà ra, trước kia ta đã bảo ngươi rời xa mấy thứ đó, ngươi còn tưởng rằng ta hại ngươi." Nàng lắc đầu: "Chu đại phu còn trị không được, ta thấy ở trong thành này cũng không ai có thể trị hết cho ngươi nữa rồi."
Tiền Phú: "..."
Hắn "phụt" một tiếng phun ra một ngụm máu lớn.
Trên mặt đất toàn là vết máu, Tiền phu nhân không nhanh không chậm: "Người đâu, quét sạch sẽ chỗ này cho ta."
Nha hoàn đang chuẩn bị quét dọn thì Tiền Phú lại phun ra một ngụm máu.
Mấy ngụm máu phun ra làm mặt Tiền Phú xám như tro, chính hắn cũng cảm giác được nếu thật sự không tìm vị đại phu kia phối dược thì hắn sẽ chết.
Để có được như bây giờ, hắn đã bỏ ra không ít tâm tư, sao có thể cam lòng chết chứ?
Hắn đứng lên muốn đi ra ngoài, nhưng vừa đứng lên thì chân liền mềm nhũn té ngã trên đất, vừa vặn nằm xuống trước mặt Tiền phu nhân.
Hắn thử động đậy, nhưng không thể động đậy.
Hắn gắt gao nắm lấy váy Tiền phu nhân: "Phu nhân... Để cho ta gặp đại phu đi... Cầu xin nàng..."
Tiền phu nhân từ trên cao nhìn hắn, ánh mắt miệt thị: "Ngươi muốn đi cũng được."
Không đợi Tiền Phú vui mừng, nàng từ trong tay áo móc ra một trang giấy để lên bàn.
Tiền Phú trừng lớn mắt, trên đó chính là hai chữ "hưu phu".
Mặt hắn hơi biến sắc.
Tiền phu nhân xoay người lại: "Chỉ cần ngươi ấn thủ ấn lên, tháo y sam và phối sức trên thân ngươi xuống rồi trần truồng rời đi thì ta sẽ để cho ngươi đi."
Tiền Phú tỏ rõ vẻ không thể tin nhìn nàng.
Tiền phu nhân vuốt vuốt bảo giới chỉ trên tay: "Ngươi ngạc nhiên như thế làm gì? Không phải ngươi sẽ tưởng là, bất luận ngươi làm chuyện gì, thậm chí là hạ độc với ta thì ta đều sẽ tha thứ cho ngươi chứ?" Nàng cười nhạo một tiếng: "Nếu không nghe thì về nằm lại trên giường đi."
Tiền Phú: "..." Nằm chờ chết sao?
Hắn run rẩy vươn tay, nhìn quanh một vòng không thấy có mực đóng dấu, hắn cũng không thể sai hạ nhân đi lấy, dứt khoát ấn xuống đống máu hắn phun ra rồi nhấn ngón cái lên.
Ai ngờ Tiền phu nhân lại lấy ra ba tấm thư hòa ly.
Tấm hưu phu này Tiền phu nhân bày ra thuần túy chỉ là muốn làm cho hắn nhục nhã mà thôi. Thư hòa ly mới là thứ cầm tới nha môn để lập hồ sơ.
Tiền Phú không muốn tranh chấp, không nói đến có thể tranh thắng hay không mà hắn thật sự không muốn trì hoãn thời gian nữa. Máu trên tay nhấn lên từng tờ giấy: "Có thể... chưa?"
Lúc này cái mũi của hắn đã bắt đầu đổ máu, Tiền phu nhân cầm lấy một tờ giấy thổi thổi: "Người đâu, lột y sam trên người hắn, ném ra khỏi đại môn cho ta."
Tiền Phú trợn mắt, nhiều năm như vậy hắn nhờ dựa lưng vào Tiền phủ và Nhạc gia mà ở trong thành này cũng coi như là tai to mặt lớn. Nếu như quả thật bị lột sạch sẽ, cho dù có thể sống sót thì cũng không có mặt mũi gặp người. Hắn trừng mắt nhìn nữ tử: "Nhiều năm phu thê, ngươi nhất định phải làm đến như thế?"
"Có gì lạ hả?" Tiền phu nhân tỏ rõ vẻ giễu cợt: "Lúc ngươi hạ độc ta, sao không nghĩ đến nhiều năm phu thê đi?"
Nàng nhấc cái cằm lên, ngạo nghễ nói: "Tiền Phú ngươi có thể có được như ngày hôm nay là nhờ có Trương Vân Phương ta! Ngươi đã muốn hại ta thì ta cũng có thể buông bỏ sạch sẽ."
Nàng chậm rãi đứng dậy đi về phía giường, nha hoàn bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ.
Trướng mạn thả xuống, truyền tới giọng nói buồn bã của nàng: "Ta từ nhỏ đã chính trực thiện lương, vì ngươi mà làm ra không ít nghiệt chướng. Về sau ta còn phải chuộc tội. Tiền Phú, ngươi hại ta đến nước này... Ta chỉ hối hận lúc trước mắt bị mù mới thành thân với ngưoi..."
Nghe những này, trong lòng Tiền Phú không có bao nhiêu xúc động, bây giờ điều hắn muốn nhất chính là đi ra ngoài gặp đại phu. Thấy có người đi lên cởi y sam của mình, hắn vội vàng nháy mắt.
Đáng tiếc, tất cả hạ nhân trong nhà này đều nghe theo phu nhân, dù hắn dùng sức đến mức mắt rút gân thì cũng không ai chịu giúp hắn lưu lại dù là một kiện y sam.
Hắn cứ như vậy trần truồng bị người ta ném ra ngoài, tùy tiện đáp xuống cùng phong hưu thư kia.
Tiền Phú không phản kháng được, trong một nháy mắt, hắn sự thật cho rằng mình sẽ chết.
Bỗng nhiên có một bóng đen đi tới, hắn mở mắt liền thấy được tùy tùng đã từng theo mình rất nhiều năm - Xương Bình.
Năm trước Xương Bình bị thay đi, lúc này hắn mặc một bộ y sam mạt đẳng, trong tay còn cầm một kiện áo cũ, bọc lấy thân thể hắn, nói: "Lão gia, tiểu nhân đưa ngài đi gặp đại phu."
Tiền Phú cảm động đến mức nước mắt rưng rưng.
Đi cùng Xương Bình đến cái ngõ hẻm kia, trong lúc đó hắn lại nôn ra mấy ngụm máu, chờ đến khi vào trong ngõ nhỏ, hắn đã buồn ngủ. ()
Nha hoàn thiếp thân bên người Tiền phu nhân rất không hiểu: "Phu nhân, lão gia đã làm ra chuyện như thế, vì sao ngài còn muốn cứu hắn?"
Tiền phu nhân nhìn đỉnh trướng mạn: "Chết thì dễ dàng quá, nhắm mắt lại là cái gì cũng không biết. Tiền Phú xa hoa lãng phí đã quen, ta cũng nên để hắn nếm thử cuộc sống nghèo khổ, nếu không, mối hận này của ta cũng khó tiêu."
Nói đến đây thì đã cực kỳ phẫn nộ.
Nha hoàn không còn dám hỏi.
*
Ngoại thành Triệu gia, sáng sớm Triệu mẫu như thường ngày thức dậy, chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Hôn kỳ bị trì hoãn, thậm còn chí có thể không thành thân nữa, bà ta đương nhiên cũng không ở nhà, đi làm việc mới là quan trọng.
Trước khi đi, bà ta suy nghĩ sẽ mang bạc Tiền Phú cho tới nương gia để tẩu tẩu trông hộ.
Ai ngờ vừa mới mở cửa, sau lưng đã có âm thanh đẩy cửa sổ vang lên. Lâm Yểu Giai nhô đầu ra: "Di mẫu, bây giờ chúng ta là khách ở nhà bà chứ không phải thân thích đến đây ăn bám. Bà đi rồi thì cơm trưa của bọn ta phải làm sao bây giờ?"
"Tự mình làm, phòng bếp có dưa muối." Triệu mẫu không quay đầu lại.
Lâm Yểu Giai: "..."
Nàng ta trừng lớn mắt: "Hôm qua bà mới nhận năm lượng bạc mà lại dám để bọn ta ăn dưa muối?"
Triệu mẫu tiếp tục nhấn mạnh: "Đó là trả tiền trước đó của các ngươi, nếu không thích, các ngươi có thể rời đi!"
Lâm Yểu Giai trầm mặc.
Nàng ta đúng là đã sắp có thể rời đi, nhưng cũng không phải hiện tại, bèn nói: "Vậy buổi tối bà giúp bọn ta mua một con gà quay, ghi lên trên giấy, lát nữa ta bảo lão gia đưa bạc cho bà."
"Vậy còn tạm được." Triệu mẫu nói thầm, cất giọng nói: "Chờ đi!"
Đến tận khi đóng cửa lại, bà ta cũng không quên dặn dò Lâm Yểu Giai giặt quần áo.
Triệu mẫu đi rồi, Triệu Trường Xuân mới từ trong phòng đi ra.
Lâm Yểu Giai ở bên cạnh tuy còn chưa trang điểm nhưng vẫn có một vẻ đẹp mộc mạc, Triệu Trường Xuân thực sự không nỡ bỏ, tiến lên hỏi: "Yểu Giai, chúng ta cứ như vậy có được hay không?"
Lúc này Lâm Yểu Giai và Tiền Phú đã ngồi chung một con thuyền, nếu như hết thảy thuận lợi thì chuyện nàng dọn đi cũng chỉ trong vòng hai ngày mà thôi nên đương nhiên không cần giả bộ với hắn nữa, bèn châm chọc cười: "Hắn có thể cho ta mặc tơ lụa, ăn trân tu mỹ vị, lúc nào cũng có thể ăn điểm tâm, ngươi có thể cho ta cái gì? Làm không hết việc, rửa không hết áo sao?"
Triệu Trường Xuân vội vàng tiến lên một bước: "Ta thực tâm. Chỉ cần muội nguyện ý gả cho ta thì ta sẽ chỉ toàn tâm toàn ý với muội. Tiền lão gia hắn..."
Lâm Yểu Giai ngáp một cái, khoát tay áo ngắt lời hắn: "Ta phải trở về ngủ một lát, ngươi đi nhanh lên đi! Đừng chậm trễ công việc, lại mất mười văn tiền của ngươi."
Nói đến đây thì trong giọng nói tràn đầy giễu cợt.
Triệu Trường Xuân đương nhiên đã hiểu, lòng hắn tràn đầy phẫn nộ, lúc định tiến lên giải thích thì Triệu phụ mở cửa ra: "Thứ không có tiền đồ, người ta đã xem thường ngươi như thế, ngươi còn trơ mặt ra làm gì? Nhanh đi làm việc đi, về sau kiếm được bạc, nương ngươi sẽ giúp ngươi tìm được một nữ nhân biết làm việc."
Nữ nhân biết làm việc đều có dung mạo không đẹp, Triệu Trường Xuân muốn một người đẹp mắt.
Sau khi Triệu phụ rửa mặt xong thì túm áo nhi tử đi.
*
Nội thành, lúc Tiền Phú tỉnh lại, chân trời chỉ còn lại một vòng tàn đỏ, có lẽ là trời sắp tối rồi.
Hắn thử giật giật tay chân, mặc dù rất phí sức, nhưng đúng là chuyển động được. Hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Lão gia, ngài cảm thấy thế nào?"
Tiền Phú nghiêng đầu nhìn thấy tùy tùng ngồi trước giường: "Xương Bình, đa tạ ngươi."
Xương Bình lắc đầu, đưa một bát nước ấm lên.
Tiền Phú đúng là miệng khô, yết hầu còn đắng ngắt, hắn uống nửa bát nước Xương Bình đưa cho, một lần nữa nằm xuống rồi mới hỏi: "Đây là nơi nào?"
Xương Bình nhìn thoáng qua viện tử: "Đây là trong nhà vị đại phu ngài nói."
Tiền Phú trầm mặc: "Đại phu?"
Vừa hỏi, đại khái là đại phu phía ngoài nghe được động tĩnh đã đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hắn tỉnh lại, vuốt cằm nói: "Ngươi tới quá muộn, ta còn tưởng rằng ngươi không tỉnh nổi."
Giọng nói Tiền Phú khàn khàn, trong bụng còn đau dữ dội. Nhìn thấy đại phu vào cửa, hắn cảm thấy đầu óc có chút đau nhức.
Bởi vì hắn đột nhiên nhớ ra, vị đại phu này không xem bệnh cho bệnh nhân bên ngoài, cũng chỉ có người trúng độc hắn phối thì hắn mới ra tay cứu trị. Đồng thời... giá tiền cũng không ít.
Tiền Phú hít sâu một hơi, hỏi: "Đại phu, phu nhân từng tới... sao?"
Rốt cuộc vẫn không thể nói ra được một câu, Tiền Phú nói xong thì gấp rút thở hổn hển.
Đại phu cũng không giấu diếm, khuôn mặt không biểu cảm, lạnh nhạt nói: "Phu nhân ngươi đã tìm đến, sau khi giải độc lại hỏi mua của ta một phần thuốc, có lẽ là dùng lên trên người ngươi."
Tiền Phú tiếp tục trầm mặc, thật lâu sau mới hỏi: "Ngài giải độc... cần bao nhiêu bạc?"
Đại phu sờ lên cằm: "Bình thường chỉ lấy ba trăm lượng." Hắn nhìn từ trên xuống dưới, thấy người trên giường nghe được giá tiền này thì mặt xám như tro, lại nói: "Nhưng mà, chuyện xảy ra trên người ngươi ta cũng đã nghe nói, hẳn là không bỏ ra nổi. Như vậy đi, ngươi ở lại nơi này giúp ta thí nghiệm thuốc, ta sẽ không lấy một xu!"
Tiền Phú: "..."