Chương 394
Đại phu này nổi danh quỷ quyệt, giúp hắn ta thí nghiệm thuốc thì có thể có kết cục nào tốt đẹp chứ?
Tiền Phú trầm mặc thật lâu rồi mới ngập ngừng hỏi: "Thử thuốc gì?"
Đại phu không hiểu lắm: "Ngươi cũng đã từng là khách nhân của ta, ta thử thuốc gì ngươi còn không biết sao?"
Tiền Phú: "..." Hắn thà là mình không biết.
Hắn chỉ cảm thấy yết hầu đau đớn, thấy đại phu muốn đi, hắn lập tức gấp gáp: "Ngươi sẽ giúp ta giải dược sao?"
Ngụ ý là hỏi đại phu sau khi hạ độc thì có thể giải hết được hay không.
Đại phu nói: "Ta sẽ tận lực."
Tiền Phú: "..." Trả lời kiểu gì vậy?
Cái gì gọi là tận lực?
Hắn chỉ có một cái mạng thôi đó!
Nghĩ một lát, đại phu lại nói: "Đương nhiên, cũng không phải thử không công, ta sẽ cho ngươi bạc. Một lần một lượng, có lẽ khoảng ba năm, ngươi sẽ có thể tự do."
Tiền Phú: "..." Có thể sống đến ba năm không đây.
Hắn nhắm mắt lại, dứt khoát làm ngơ.
Đại phu cũng không có cưỡng ép hắn, nếu như hắn giao ra được tiền xem bệnh thì cũng không cần ở lại nơi này chịu tội. Cho nên, việc cấp bách bây giờ là lấy được bạc ra.
Tiền Phú bỗng nhiên mở mắt, dặn dò: "Xương Bình, ngươi đi gọi các quản gia tới đây gặp ta."
Nếu như Trương Vân Phương chưa kịp làm gì thì có lẽ hắn vẫn có thể lấy được bạc từ trong cửa hiệu.
Đây chính là chỗ thông minh của hắn. Lúc trước hai người thành thân, trong của hồi môn của Trương Vân Phương chỉ có hai gian cửa hiệu. Khi đó hai người đang lúc tình nồng, hắn dùng kế tiếp nhận cửa hiệu rồi tham ô bạc của hồi môn của phu nhân, lại móc sạch bạc của hai gian cửa hiệu đó rồi mở cửa hiệu khác.
Những năm gần đây, phu nhân chưa từng nhúng tay vào việc trong cửa hiệu. Bất luận là quản gia hay là tiểu nhị đều là do hắn một tay đề bạt... Mặc dù đã qua một ngày, nữ nhân Trương Vân Phương kia không thích quản những chuyện này, cộng thêm nàng ta lại đang mang bệnh, rất có thể còn chưa kịp tiếp quản cửa hiệu.
Xương Bình khó xử nói: "Đã giờ này rồi..."
"Ngươi đi thử xem." Tiền Phú bắt lấy tay hắn: "Nếu ngươi giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn này, về sau ngươi chính là thân huynh đệ của ta. Ta có một miếng ăn thì tuyệt đối sẽ không để ngươi bị đói!"
Xương Bình rất khó xử nhưng vẫn gật đầu.
Sau khi ra cửa, hắn không đi về phía cửa hiệu mà là trở về Tiền phủ... Hôm nay đã đổi thành Trương phủ.
Ngay sau đó, hắn lại trở lại trong ngõ nhỏ: "Lão gia, những quản gia kia nói, bây giờ ngài đã không còn là chủ tử, bọn họ không dám nghe lời của ngài, nói là ngày khác sẽ đến thăm ngài."
Bạc thì không thể cho, nhưng vì có nhiều năm tình cảm nên vẫn có thể đến đây thăm.
Bây giờ thứ Tiền Phú muốn không phải là thăm, mà là bạc trắng. Hơn nữa, tiền công mỗi tháng của các quản gia kia cũng chỉ có chút xíu, muốn lấy ra ba trăm lượng quả thực là thiên phương dạ đàm. Hắn oán hận nói: "Một đám Bạch Nhãn Lang! Lão tử... Khụ khụ khụ..."
Hắn ho dữ dội, còn ho ra bọt máu.
Nhìn thấy mấy giọt máu, hắn không còn dám ho nữa, dựa về trên giường từ từ nhắm hai mắt trầm tư thật lâu: "Sáng sớm ngày mai, ngươi đi đến quý phủ thúc thúc ta bảo hắn tới gặp mặt ta!"
Ba trăm lượng bạc đối với người bình thường mà nói thì rất nhiều, nhưng với Tiền Hải Sinh cũng chỉ là mưa bụi.
Hôm sau, sau khi Tiền Phú tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng choang. Xương Bình không có, hắn nghe ngóng được từ dược đồng bên cạnh đại phu mới biết được vào lúc trời tờ mờ sáng Xương Bình đã đi ra cửa.
Không biết đã qua bao lâu mới nghe thấy động tĩnh Xương Bình trở về, Tiền Phú tỏ rõ vẻ vui mừng, vội vàng ngồi dậy.
Nhưng mà, người đi vào chỉ có Xương Bình.
Xương Bình ngồi xổm ở trước giường, tỏ rõ vẻ lo lắng: "Lão gia, Tiền gia chủ đã đi đến nơi khác tiếp hàng rồi."
Tiền Phú không thể tin: "Làm sao vào đúng lúc này lại không có ở nhà?" Hắn lại ho khan vài tiếng, ho đến mức mặt tái nhợt: "Không phải là sắp thành hôn rồi sao?"
Xương Bình đưa tay giúp hắn vỗ vỗ: "Tiểu nhân cũng hỏi người gác cổng rồi, chính là bởi vì sắp thành hôn, gia chủ mới nghĩ sẽ đón chuyến hàng cuối cùng. Chờ kết thúc lễ, hắn còn muốn mang phu nhân đi ra ngoại thành ở mấy ngày."
Tiền Phú: "..." Vậy hắn phải làm sao bây giờ?
Đúng vào lúc này, đại phu xuất hiện tại cửa ra vào, trong tay còn bưng một bát thuốc nóng hổi: "Uống cái này đi."
Xương Bình vội vàng hỏi: "Là giải dược sao?"
"Dĩ nhiên không phải." Đại phu trực tiếp giải thích: "Hôm qua ngươi đã uống giải dược, một lát sau sẽ không có gì nguy hiểm đến tình mạng, chỉ là suy yếu mà thôi. Vừa vặn thuốc này của ta cần người thể hư thử một chút." Hắn càng nói, trên mặt càng tràn đầy phấn khởi: "Chính là thứ khiến người thể hư vô tri vô giác mà không làm cho người ta hoài nghi. Nếu như có thể thành công, hẳn là sẽ lại có thể kiếm được không ít bạc."
Lúc này Tiền Phú rất sợ, nhưng lựa chọn của hắn cũng chỉ có như vậy.
"Ta có thể tỉnh lại không?" Lời hỏi ra miệng, hắn mới giật mình nhớ ra mình nói sai, vội vàng đổi giọng: "Ta sẽ nghĩ biện pháp trả tiền xem bệnh, về phần thuốc, ngươi tìm người khác thử đi!"
Đại phu sững sờ: "Ngươi giao được sao?"
"Đương nhiên!" Tiền Phú nói với giọng điệu chắc chắn: "Ngày mai, ngày mai ta sẽ nghĩ biện pháp trả ngươi."
Đại phu tiếc hận nói: "Ngươi có muốn kiếm chút bạc hay không?"
Tiền Phú: "..." Hắn bị điên mới muốn kiếm bạc bằng cách này!
Trước khi đại phu đi, không cam lòng hỏi lại: "Ngươi ở chỗ ta hai ngày, mỗi ngày ta sẽ thu hai mươi lượng. Ngươi uống thuốc này thì ta sẽ cho ngươi miễn số bạc đó."
Tính toán như thế đúng là rất đáng. Nhưng Tiền Phú vừa mới thoát khỏi cái chết, thực sự không muốn lấy mạng mình ra làm trò đùa nên liên tục cự tuyệt.
Trong đêm, Tiền Phú cũng không ngủ được. Đến lúc hừng đông, hắn còn gặp ác mộng.
Sau khi tỉnh lại, quanh thân hắn toàn là mồ hôi lạnh, hắn bắt lấy tay Xương Bình: "Ngươi đi đến cửa hiệu điểm tâm tìm Miêu Nương tử, nàng là thẩm nương của ta, nàng sẽ cứu ta!"
Xương Bình kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh đã thu liễm lại.
Sau khi ra cửa, Xương Bình không trực tiếp đi đến cửa hiệu điểm tâm, mà đi đến Trương phủ.
Tuy đã nằm dưỡng hai ngày nhưng Trương Vân Phương vẫn rất suy yếu, nghe Xương Bình bẩm báo, nàng ta giễu cợt nói: "Cứ để hắn đi đi. Mình làm cái gì còn không biết sao? Muốn Tiền Hải Sinh ra tay giúp..." Nàng ta hừ lạnh một tiếng, nhắm nghiền hai mắt.
Buổi trưa, cửa hiệu điểm tâm làm ăn rất khá khẩm.
Rất nhiều người đến giữa trưa sẽ không dùng thiện mà chỉ ăn điểm tâm. Tần Thu Uyển đang bề bộn thì Triệu Bảo Thư từ bên ngoài đi vào: "Nương, bên ngoài có người tìm người. Nhìn giống như là hạ nhân của đại hộ nhân gia."
Hoặc là tới đặt trước điểm tâm, hoặc là người của Tiền phủ.
Tần Thu Uyển cũng không nhận ra Xương Bình, nghe thấy được ý đồ hắn đến thì vẻ mặt hơi kinh ngạc: "Chủ tử ngươi bảo ngươi tới tìm ta giúp một tay?"
Xương Bình gật đầu, khom người xuống, bộ dáng hèn mọn: "Ngài nhất định phải đi chuyến này, nếu không tiểu nhân không có cách nào giao nộp."
Tần Thu Uyển nhìn thoáng qua quan khách phía ngoài: "Chờ buổi chiều rảnh rỗi ta sẽ đi."
Tiền Phú trông mòn con mắt, cuối cùng vào lúc hoàng hôn mới thấy được thẩm tử tương lai.
Trước kia hắn không quá để mắt đến nữ nhân này, còn kiêu ngạo muốn mua công thức điểm tâm của nàng. Đến giờ này, lòng hắn mới tràn đầy hối hận.
Sớm biết sẽ có ngày phải cầu xin nữ nhân này thì lúc trước hắn không nên làm ra những chuyện kia.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi có hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể tìm cách đền bù mà thôi. Tiền Phú nở một nụ cười: "Tiểu thẩm tử, người gần đây sống sao rồi?"
Tần Thu Uyển gật đầu, quan sát hắn: "Ngươi hình như không tốt lắm."
"Đúng vậy." Tiền Phú tỏ rõ vẻ đắng chát: "Ta và phu nhân xảy ra tranh chấp, nàng là người tính tình nóng nảy nên đã trực tiếp đuổi ta đi."
"Đúng rồi!" Tần Thu Uyển đi tới chỗ chiếc ghế trước cửa sổ rồi ngồi xuống: "Chuyện này huyên náo ầm ĩ, ta ở đường phố Phúc An cũng nghe nói. Nàng ta lột sạch người vứt ra ngoài, còn đưa một phong thư hưu phu, đúng không?"
Nàng sờ cằm, giống như không nhìn thấy mặt mũi người trên giường đã đen kịt, đầy hứng thú hỏi: "Phu nhân của ngươi ta cũng đã gặp, là một người rất hiền lành. Ngươi làm cái gì mà khiến cho người ta thành như vậy?"
Tiền Phú nào dám nói?
Thực ra, hắn rất hoài nghi nữ nhân trước mặt đã biết chân tướng.
Mà bất luận có biết hay không thì hắn đều phải giả bộ như không biết, miễn cưỡng cười cười: "Chỉ là phu thê cãi nhau thôi... Tiểu thẩm tử, ta tìm người đến là muốn mời nhờ người giúp một chút." Hắn lộ ra vẻ cười gượng: "Vị Trần đại phu này y thuật không tệ nhưng lại rất hung ác, ta cũng không biết mình đã sinh ra bệnh gì mà hắn lại đòi của ta ba trăm lượng. Bây giờ trong tay của ta không tiện nên muốn nhờ ngài giúp một tay."
Tần Thu Uyển bất đắc dĩ nói: "Ba trăm lượng bạc thì ta có. Nhưng gần đây không phải là ta sắp gả cho thúc thúc của ngươi sao? Cho nên, toàn bộ bạc của ta đều dùng để đặt mua của hồi môn rồi, ta cũng không thể mang của hồi môn kia cho ngươi được đúng không?" Nàng hiếu kì hỏi: "Ngươi làm ăn nhiều năm, nhưng lại không có một bằng hữu tình cảm tốt sao?"
Tiền Phú á khẩu không trả lời được.
Nếu như hắn là phu quân của Trương Vân Phương thì đừng nói là ba trăm lượng, dù là ba ngàn lượng, có lẽ hắn cũng bỏ ra được.
Nhưng bây giờ không như trước, Trương Vân Phương dứt khoát như vậy, rõ ràng là không thể nào quay lại. Dưới tình hình như vậy, ai sẽ ra tay giúp đỡ hắn?
Mà đúng hơn là có ai dám ra tay giúp đỡ?
Nhà họ Trương ở trong thành là phú gia, phàm là người làm ăn đều sẽ không muốn đắc tội. Trương Vân Phương rõ ràng đã chán ghét hắn, giúp hắn thì chính là đối nghịch với nhà họ Trương, ai mà ngu như vậy chứ?
Cho nên, Tiền Phú không đi hỏi xin thử thì cũng biết mình không mượn được.
"Tiểu thẩm tử, bây giờ ta nằm ở trên giường nên không tiện đi lại." Tiền Phú vội vàng nói: "Ngài có thể giúp ta mượn được không?"
Hắn cường điệu nói: "Ngài là vị hôn thê của thúc thúc, chỉ cần ngài mở miệng thì phú thương dù lớn dù nhỏ trong thành này đều sẽ xuất thủ tương trợ. Chỉ cần ngài giúp ta lần này thì cả một đời tiểu điệt đều sẽ nhớ kỹ ân tình của ngài." Thấy thẩm thẩm tương lai mặt không đổi sắc, rõ ràng là không muốn ra tay giúp, hắn thần thần bí bí nói: "Nếu như về sau thúc thúc làm bậy bên ngoài, tiểu điệt nhất định sẽ nói cho ngài biết."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Ngươi làm như ai cũng giống như ngươi ấy?" Nàng đứng lên: "Ta tin tưởng thúc thúc của ngươi không phải là người như thế. Mà cho dù hắn thật sự như vậy thì ngươi nói cho ta biết, ta có thể làm như nào? Ta ngăn được một lần, liệu có thể ngăn được một đời không?"
"Nam nhân à, nếu không nghe lời thì trực tiếp đuổi ra khỏi cửa." Vẻ mặt Tần Thu Uyển hào hứng dạt dào: "Phu nhân ngươi đã làm rất tốt."
Tiền Phú: "..."
Nói tới chỗ này, trong lòng của hắn cũng hiểu rõ nữ tử trước mặt sẽ không bao giờ giúp mình.
Nhưng đây là đường lui sau cùng của hắn, vô luận như thế nào hắn cũng muốn thuyết phục thẩm thẩm tương lai.
Nếu không viện tử một ngày hai mươi lượng này hắn sẽ không thể ở nổi. Đến lúc đó có lẽ thật sự chỉ có giúp đại phu thí nghiệm thuốc. Chỉ bị một lần độc thôi mà hắn đã sắp mất mạng, đau đớn và sợ hãi như thế, hắn quả thực không muốn chịu thêm một lần nào nữa.
Hắn cầu khẩn nói: "Tiểu thẩm tử, coi như ta cầu xin ngài."
"Cầu xin?" Tần Thu Uyển chắp tay trong phòng dạo bước: "Nói đến đây thì nhà các ngươi còn thiếu ta rất nhiều. Ngươi ở bên ngoài thông đồng với ả nhân tình câu dẫn nam nhân của ta, hại ta hòa ly. Chuyện này ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu!"
Tiền Phú: "..."
Gần đây phát sinh quá nhiều chuyện nên hắn đã quên mất chuyện này.
Nhìn sắc mặt hắn biến đổi, Tần Thu Uyển cảm thấy thật sảng khoái, tiếp tục nói: "Thứ nhi tử khốn nạn kia của ngươi còn trộm bạc của ta!"
Tiền Phú: "..." Trời muốn diệt hắn rồi!