Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 390 - Chương 395

Chương 395

Trên đời này có vạn vạn người, vì sao lại trùng hợp như vậy?

Vì sao nơi Lâm Yểu Giai tìm để nương tựa lại chính là nhà trượng phu của nữ nhân này? Vì sao nhi tử không ăn trộm của người khác mà lại ăn trộm của nữ nhân này? Hoặc là sớm hơn trước đó, vì sao hắn lại dây dưa với Lâm Yểu Giai nhiều năm như vậy?

Trong lúc nhất thời, suy nghĩ trong đầu Tiền Phú bay tán loạn.

Trong lòng của hắn lo lắng không thôi: "Hài tử không hiểu chuyện, về sau ta sẽ dạy dỗ nó. Còn Yểu Giai... có thể là nàng ta không cố ý..."

"Bất luận có phải cố ý hay không thì việc nàng ta cướp đi nam nhân của ta cũng là sự thật." Tần Thu Uyển lắc đầu: "Chuyện quá khứ ta cũng không muốn nhắc lại, những chuyện, những người có liên quan đến bọn họ ta cũng không muốn gặp lại."

Nàng phất phất tay: "Cứ như vậy đi. Chúc ngươi sớm ngày khôi phục."

Nói xong thì định đi ra ngoài.

Thấy thế, Tiền Phú vội vàng gọi lại: "Tiểu thẩm tử! Nếu người không giúp ta thì thúc thúc trở về sẽ trách người."

"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Tần Thu Uyển quay người, quang huy trời chiều đọng lên trên người nàng một tầng ánh sáng, khiến cả người nàng trở nên yên tĩnh hiền hòa.

Nhưng lời nói của người yên tĩnh hiền hòa đó nói ra lại làm cho toàn thân Tiền Phú rét lạnh như băng.

"Tiểu thúc thúc của ngươi nói với ta, lúc trước hắn bị bệnh nặng hình như là vì đại phu trong này phối thuốc. Mà trùng hợp là quản gia trong cửa hiệu của ngươi cũng từng đến nơi này để mua thuốc."

Sắc mặt Tiền Phú trắng bệch.

Tần Thu Uyển lắc đầu: "Nhìn ngươi thảm như vậy, vốn là ta không muốn nói cho ngươi biết việc này, ngươi không nên ép ta. Số bạc kia ngươi nên tìm cách khác đi! Tiểu thúc thúc của ngươi không thể nào giúp ngươi, mà vì những việc ngươi làm, ta cũng không thể nào giúp ngươi."

Bóng hình xinh đẹp đã biến mất hồi lâu mà Tiền Phú vẫn chưa hoàn hồn lại.

Đại phu đứng ở trong sân vẫn luôn chú ý đến động tĩnh trong phòng. Nhìn thấy vị phu nhân này đến rồi lại rời đi nhưng không có ý sẽ trả tiền xem bệnh, hắn trầm mặt xuống, lúc vào cửa thì ngữ khí lạnh lùng: "Trời đã tối rồi, tiền xem bệnh của ngươi đâu?"

Lòng Tiền Phú tràn đầy lo sợ không yên, lời này của đại phu dọa hắn nhảy một cái.

"Chờ ngày mai..."

"Lại ngày mai, ngươi muốn bọn ta đợi đến khi nào?" Đại phu tỏ rõ vẻ không kiên nhẫn: "Chén thuốc tối hôm qua của ta vất vả lắm mới làm ra được, bên trong còn cho vào không ít dược liệu quý báu, ngươi nói không uống là không uống, ngươi phải bồi thường!"

Tiền Phú biết hắn ta muốn đe doạ mình, nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể nhận, nuốt một ngụm nước bọt: "Bao nhiêu?"

"Tám mươi lượng!" Đại phu cười lạnh: "Cộng thêm tiền thuê nhà ba ngày này, ngươi phải giúp ta thử thuốc bốn năm."

Tiền Phú nghẹn họng nhìn trân trối.

Thật là quá tàn nhẫn.

Hắn tự nhận mình là người làm ăn, ngày thường thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng không nghĩ rằng vẫn còn có người tàn nhẫn như thế. Những thủ đoạn trước kia của hắn còn không bằng một góc.

Đại phu nói xong thì đi đến bên cạnh bàn, vù vù viết ra một trang giấy đập tới trước mặt hắn: "Nhấn cho ta."

Chính là một tờ chứng từ.

Đại phu này thu phí tiền không hợp lý, Tiền Phú không có ý định nhấn, chỉ nói là sau này sẽ trả hết tiền xem bệnh, không cần tốn công tốn sức như vậy.

Còn chưa nói xong thì một dược đồng đã bưng khay đi vào.

Trên khay lại là một bát thuốc nóng hôi hổi.

Tiền Phú nhìn thuốc, lại nhìn giấy trước mặt. Hắn chịu đựng uất ức, ấn ngón tay lên đó. Sớm biết như thế, hắn đã không đến nơi này mua thuốc!

Đến giờ phút này, hắn hơi hoài niệm cuộc sống bận rộn trước kia. Sau khi bận rộn, còn có thể ăn chút trân tu mỹ vị, tìm nha hoàn ve vãn một chút, hoặc là đến trà lâu nghe một vài tiểu khúc... Hắn không nên nghe theo ả tiện nhân Lâm Yểu Giai kia, khiến mình rơi vào kết cục như vậy.

Hắn càng nghĩ càng giận, mạnh mẽ đưa tay gạt đi chén trà bên cạnh.

Rõ ràng chỉ là một chuyện rất tùy ý, trước kia hắn tháng nào mà không làm vỡ một vài chén trà?

Kết quả, tiếng vỡ vụn đồ sứ bên này vừa vang lên, đại phu đã lập tức vọt vào: "Đây là đồ ta mất công thu thập, Cát Tường Như Ý, thiếu đi cái này thì tất cả đều hỏng hết. Nó có giá trị năm trăm lượng, là tâm can của ta đó!" Hắn che ngực: "Bây giờ trong tay ngươi cũng không dư dả, ta không đòi bạc của ngươi, ngươi bồi lại giá gốc cho ta là được."

Nói xong, lại đi tới bàn bên cạnh. Mấy hơi sau lại đập một tờ giấy nợ tới trước mặt.

Tiền Phú: "..." Cứ như thế này, hắn sợ là đời này của hắn cũng còn không rõ kết cục ra sao!

Ánh mắt hắn thay đổi, hỏi: "Đại phu, ta thí nghiệm thuốc cho ngươi, ngươi còn thu của ta tiền phòng sao?"

Đại phu đại khái đã nhìn ra tâm tư của hắn, cười lạnh nói: "Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi đồng ý ở lại chỗ này thì về sau Cát Tường Như Ý đều có thể để ngươi làm vỡ."

Tiền Phú e dè hỏi: "Có thể thay người khác không?"

Đại phu kinh ngạc: "Ngươi muốn ai thay ngươi?" Hắn chỉ Xương Bình: "Hắn sao?"

Xương Bình sợ tới mức hồn phi phách tán, trong chớp mắt, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, quỳ đến trước giường: "Lão gia, khế ước bán thân của tiểu nhân còn ở chỗ phu nhân."

Ngụ ý chính là hắn muốn ở lại thì phu nhân cũng không đồng ý.

Lần này Xương Bình coi như là cứu được một mạng của Tiền Phú, mặc dù hắn cũng đã nghĩ như vậy, nhưng giờ phút này hắn cũng không có ý này. Bởi vì hắn có lựa chọn tốt hơn.

"Là nữ tử, thân thể cũng không tốt lắm, nhiều năm nhu nhu nhược nhược." Lòng Tiền Phú tràn đầy chờ mong: "Đại phu, để nàng tới thay ta có được không?"

Đại phu nghiêng mắt nhìn hắn: "Ngươi có khế ước bán thân của nàng không?"

Bây giờ chưa có, nhưng mà nếu đại phu cần, Tiền Phú nhất định có thể làm ra.

Đại phu không đồng ý vội, chỉ nói muốn nhìn người trước.

Thế là, Lâm Yểu Giai ở ngoại thành đã trả năm lượng bạc còn phải tự mình làm cơm rốt cuộc cũng đợi được đến lúc Tiền Phú phái tới người.

Người đến lại là người quen, Lâm Yểu Giai có thể thuận lợi sinh hạ hai đứa bé còn nhờ vào Xương Bình.

Nhưng lúc này Xương Bình rất keo kiệt, y phục trên người cứ như là vài ngày không thay, còn có chút mùi hôi chua. Nàng che mũi: "Xương Bình ca, huynh đến từ chỗ nào thế?"

Xương Bình thở dài một tiếng, không trả lời lại: "Chúng ta đi nhanh một chút đi, lão gia vẫn đang chờ đó."

Lúc này đã là buổi chiều, giờ này mà đi đến nội thành thì sợ là đến tối mới đến.

Tối nay muốn về cũng không thể được, có lẽ nàng sẽ ở lại qua đêm. Nam nữ qua đêm sẽ phát sinh cái gì không cần nói cũng biết. Lâm Yểu Giai rủ mắt xuống: "Hôm nay lão gia không trở về nhà sao?"

"Không trở về." Xương Bình đã từng thật tâm muốn chăm sóc nàng, cũng là thật tâm có tình ý với nàng nên không nhịn được nhắc nhở: "Lão gia đã vài ngày không trở về phủ rồi."

Nghe nói như thế, Lâm Yểu Giai tỏ rõ vẻ kinh ngạc.

Nàng ta cũng biết nam nhân trước mặt có chút tình ý với mình, nếu không cũng sẽ không buông tha cho mình trong số nhiều nữ nhân như vậy. Nàng muốn thăm dò, lại sợ hỏi quá trực tiếp, bèn hỏi lại: "Xương Bình ca, hai năm gần đây huynh hầu hạ ở đâu? Ta không nhìn thấy huynh, lại không dám hỏi lão gia..."

"Ở bên cạnh phu nhân." Xương Bình mịt mờ nói.

Lâm Yểu Giai hơi mất tập trung, không nghe ra ý trong lời nói của hắn, thuận thế hỏi: "Phu nhân gần đây ổn chứ?"

"Bị bệnh một trận." Xương Bình lên xe ngựa: "Gần đây không biết như thế nào, ta cũng đã nhiều ngày không thấy phu nhân rồi."

Lâm Yểu Giai cắn cắn môi: "Phu nhân có về nương gia không? Nếu không, vì sao lão gia lại tới đón ta?"

Xương Bình nhìn mặt mày của nàng: "Là lão gia vài ngày không trở về."

Mi tâm Lâm Yểu Giai nhíu lại, trên đường đi đến nội thành, nàng suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không nghĩ ra nguyên cớ.

Mãi đến khi xe ngựa tiến vào ngõ nhỏ, nhìn tiểu viện thanh u to lớn, Lâm Yểu Giai mới có dự cảm không tốt.

Chẳng lẽ lão gia đã thất bại, lại muốn đón nàng đến nơi này?

Nàng muốn nhập phủ!

Nhi tử đã lớn mà không được nhận tổ quy tông, phải trì hoãn hôn sự. Đây chính là việc lớn cả đời!

Không được, sau khi nhìn thấy lão gia, nhất định phải nói chuyện với hắn một chút.

Xe ngựa dừng lại bên ngoài viện sâu nhất trong ngõ hẻm, Lâm Yểu Giai không suy nghĩ nhiều, sau khi xuống thì trực tiếp đẩy cửa vào. Sau đó đã ngửi thấy mùi thuốc đầy sân, hơn nữa còn có một lão đầu thân mang trường sam màu xanh đang dò xét nàng.

Cái ánh mắt kia... giống như coi nàng là một con lợn, lão đầu kia thì đang ước tính xem nàng có giá trị bao nhiêu bạc!

Người này quá kì quái. Lâm Yểu Giai tự xưng là người có tình cảm đặc biệt với Tiền Phú, nàng cũng chỉ phải khúm núm trước mặt hắn. Người còn lại đáng lẽ phải kính nàng mới đúng, ánh mắt của lão nhân này cũng quá gàn rỡ rồi. Nên phạt!

"Ngươi là người phương nào, sao dám nhìn ta như vậy?" Ánh mắt Lâm Yểu Giai lén dò xét cái viện này, nói thật, nàng có chút bất mãn.

Nơi này khắp nơi đều bày biện dược liệu, hương vị đặc biệt khó ngửi. Nếu như nàng muốn ở lại chỗ này thì còn phải dọn dẹp một chút, ném tất cả mọi thứ trong này ra ngoài, còn phải mua đồ dùng trong nhà... Chợt nghe được tiếng cười lạnh, Lâm Yểu Giai đột nhiên hoàn hồn, nhìn về phía lão đầu kia: "Ngươi cười cái gì?"

Nàng bây giờ đã hơn ba mươi tuổi, dung mạo cho dù có đẹp thì cũng không sánh bằng tiểu cô nương tươi non, nàng ngẩng cằm lên, ngạo nghễ nói: "Ta và lão gia có nhiều năm tình cảm, ta còn vì ngài ấy mà sinh trưởng tử, ngươi không được khinh thị ta!"

"Nhiều năm tình cảm?" Bên môi lão đầu nở một nụ cười trào phúng: "Đúng là tình cảm rất sâu, chuyện tốt như vậy liền nghĩ đến ngươi đầu tiên."

Lâm Yểu Giai nghe lời này có gì đó không đúng.

Còn có một chuyện kỳ quái, nàng đã đến rồi vì sao lão gia vẫn không ra?

Đón người từ xa đến hẳn là phải vô cùng tưởng niệm, không kịp chờ đợi ra gặp nhau mới đúng chứ.

Cũng là lão đầu bên cạnh tiện tay chỉ: "Ngươi tìm Tiền Phú à? Hắn ở trong phòng kia."

Lâm Yểu Giai vừa đi hai bước, lại nghe thấy lão đầu nói: "Hai người các ngươi nói rõ ràng đi rồi ngươi hãy đến phòng bếp tìm ta. Bên kia đã nấu xong thuốc rồi."

Thuốc gì?

Lâm Yểu Giai không hiểu ra sao, đẩy cửa phòng ra.

Sau đó liền thấy Tiền Phú nằm trên giường tỏ rõ vẻ tái nhợt, đã gầy đi không ít. Bộ dáng kia vừa nhìn là biết đang mang bệnh, còn bệnh không nhẹ.

Tiền Phú thấy được nàng, nhãn tình sáng lên: "Yểu Giai, nàng qua đây."

Lâm Yểu Giai chậm rãi tiến lên, bất chợt tay bị nắm chặt, không đợi nàng ngượng ngùng, ngón tay mát lạnh đã lại bị nhấn lên trang giấy bên cạnh.

Nàng rũ mắt, đi theo Tiền Phú những năm qua, nàng cũng biết được mấy chữ. Nhìn thấy bốn chữ lớn chừng cái đấu thình lình xuất hiện, nàng có hơi chóng mặt.

Đây là khế ước bán thân!

Bình Luận (0)
Comment