Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 391 - Chương 396

Chương 396
Trước khi đầu óc kịp phản ứng, Lâm Yểu Giai đã vô thức thu tay lại.

Nhưng chỉ ấn đã nhấn bên trên, trong bụng nàng kinh hãi: "Lão gia, người làm vậy là vì sao?"

Tiền Phú tĩnh dưỡng ba ngày, tinh thần lúc này so với lúc vừa trúng độc tốt hơn một chút, hắn thổi thổi mực đóng dấu, nói với giọng thản nhiên: "Ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy, bây giờ cũng nên đến phiên ngươi thay ta làm chút chuyện."

Lâm Yểu Giai chợt nhớ tới vừa rồi lúc mới vào cửa lão đầu kia không hề khách khí với nàng chút nào, dường như hắn ta còn gọi thẳng tên của Tiền Phú... Cảm thấy bất an, nàng e dè nói: "Ta còn phải đi về ngoại thành trông hai đứa bé."

Tiền Phú cúi đầu cất khế ước bán thân đi, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào con mắt của nàng: "Chẳng lẽ ngươi không muốn?"

Làm việc đương nhiên là muốn. Nhưng phải nhìn chuyện đó ra sao, nếu như chỉ tiện tay làm, giữa hai người có chung bí mật thì còn có thể thân cận hơn.

Nhưng Tiền Phú tỏ ra như thế rõ ràng đây không phải là chuyện đơn giản, khế ước bán thân há có thể tùy tiện ký như thế? Lâm Yểu Giai miễn cưỡng nở một nụ cười: "Lão gia muốn ta làm cái gì?"

"Ở lại chỗ này thay ta thí nghiệm thuốc." Tiền Phú không che giấu, hai người đã từng ở chung, dựa vào số lợi ích hắn bỏ ra cho nàng thì hắn không cho rằng có gì cần phải che giấu: "Ta thiếu bạc của đại phu, có lẽ ngươi chỉ cần ở lại năm sáu năm thì sẽ trả hết bạc."

Lâm Yểu Giai: "..." Cái quái gì?

Thí nghiệm thuốc?

Mặt của nàng trắng bệch: "Lão gia, ta không hiểu."

"Không hiểu cũng không sao." Tiền Phú thô bạo nói: "Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở lại chỗ này là được."

Lâm Yểu Giai tỏ rõ vẻ không thể tin: "Vậy ngài thì sao?"

Tiền Phú nói: "Ta đi kiếm bạc, sau đó sẽ đón ngươi ra ngoài."

Lâm Yểu Giai không tin, nàng thật sự không ngờ Tiền Phú nói trở mặt là trở mặt luôn. Nàng đi theo hắn, kiên nhẫn chờ hắn, dù ở Triệu gia nhận hết oan ức cũng không thay đổi bản tâm, bởi vì nàng cảm thấy sớm muộn gì cũng có thể được sống cuộc sống tốt hơn. Nếu không, nàng đã sớm suy nghĩ đến đường ra khác.

Nàng không cam tâm, ôm một tia hi vọng cuối cùng mà hỏi: "Hai đứa bé thì phải làm sao bây giờ?"

"Ta sẽ chăm sóc." Tiền Phú nói xong, vén chăn lên xuống giường, cầm khế ước bán thân đi ra ngoài.

Lâm Yểu Giai vội vàng, nàng ta không muốn ở lại chỗ này nên lập tức kéo người lại.

Bây giờ Tiền Phú rất yếu, bị nàng kéo lại được, bèn bực bội nói: "Buông tay!"

"Lão gia," Quá mức sốt ruột, trong giọng nói của Lâm Yểu Giai đã mang theo tiếng khóc: "Hài tử từ nhỏ đến lớn đều không hề rời khỏi ta, bọn nó sẽ sợ..."

Trước đó gặp mặt, vì Lâm Yểu Giai nhắc đến hài tử nên Tiền Phú mới nguyện ý giúp mẫu tử các nàng, lần này thậm chí còn muốn để nàng ở chỗ này... Nếu nói tình cảm của Tiền Phú đối với nàng sâu đậm thì đó chính là chuyện tiếu lâm. Cho nên, nàng chỉ có thể lấy hài tử ra để nói.

Bây giờ Tiền Phú ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì còn nhớ tới hài tử?

Lúc này hắn không kiên nhẫn hất tay nàng ra: "Cũng không phải tiểu oa ba tuổi, ta sẽ chăm sóc tốt."

Hắn vội vàng chạy trối chết, Lâm Yểu Giai không muốn ở lại, nhào tới trước tóm tay hắn lại.

Thực ra, nàng muốn lấy cầm khế ước bán thân ở trong tay hắn hơn, đáng tiếc Tiền Phú quá cẩn thận, tay nhấc lên khiến nàng bắt hụt.

Trong chớp mắt, Tiền Phú đã chạy ra cửa.

Lâm Yểu Giai đuổi theo.

Trong viện, đại phu chắp tay đứng đấy, một tay khác vuốt chòm râu. Nhận lấy giấy Tiền Phú đưa lên, hơi không hài lòng, cau mày nói: "Nếu như mua người là xong thì chính ta tự ra đường mua, cần gì phải nhờ ngươi đưa?" Hắn bóp cổ tay: "Hay là ngươi đưa ta bạc đi!"

Tiền Phú đâu thể cầm ra được.

Hắn tỏ rõ vẻ đề phòng: "Đại phu, đây chính là lời ngươi nói." Nói xong thì chỉ chỉ khế ước bán thân.

Đại phu không vui nhưng cũng không phản bác.

Tiền Phú không lập tức rời đi, muốn nói lại thôi mấy lần, dường như có lời muốn nói.

Lâm Yểu Giai tóm lấy thời cơ nhào lên trước: "Lão gia, ngài không thể để ta ở lại chỗ này... A..."

Cuối cùng là một tiếng kêu thảm.

Tiền Phú thuận tay đẩy, Lâm Yểu Giai bị đẩy xuống đất lập tức rách da tay.

Nàng bị thương, Tiền Phú không nhìn lấy một cái, mà cứ cố chấp nhìn đại phu: "Ngài cứu mạng ta, ta biết ngài là người tốt, trong lòng ta rất là cảm kích. Chỉ là... bây giờ ta xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, đi ra ngoài cũng chỉ có con đường chết đói. Đại phu, ngài có thể cho ta một trăm lượng ngân phiếu hay không? Sau đó..." Hắn chỉ vào Lâm Yểu Giai khóc thút thít trên mặt đất: "Để nàng ta giúp ngài thí nghiệm thuốc."

Đại phu vốn đã hối hận, nghe vậy thì trong lòng càng tức giận: "Nàng ta yếu ớt như vậy, có thể là không đến hai năm sẽ mất mạng. Vụ làm ăn này ta đã thua lỗ, ngươi còn muốn xin bạc của ta. Mau cút cho ta, nếu không thì cùng ở lại uống thuốc đi."

Thấy đại phu thật sự nổi giận, Tiền Phú không còn dám quấy rầy nữa, lôi kéo Xương Bình rất nhanh đã biến mất.

Lâm Yểu Giai khóc đuổi theo mấy bước nhưng đã không thể đuổi kịp.

"Đừng khóc, trước tiên uống thuốc trong phòng bếp đi. Lát nữa ta tới tìm ngươi, ngươi cẩn thận nói một chút cảm thụ trên người ngươi cho ta."

Lâm Yểu Giai khóc đến mức lê hoa đái vũ, nàng ta thật sự thương tâm. Nghe lời đại phu nói, trái tim lập tức chìm xuống đáy.

Không thể uống đống thuốc loạn thất bát tao kia được!

Cho dù là lần này thoát được thì cũng phải suy nghĩ để thoát được lần tiếp theo. Hạ quyết tâm, Lâm Yểu Giai liếc trộm lão đầu trước mặt.

Nhìn có lẽ đã hơn năm mươi tuổi... Bây giờ thứ duy nhất nàng ta có thể lợi dụng chính là mỹ mạo.

Nghĩ đến đây, Lâm Yểu Giai đưa tay lau khổ lệ trên mặt, nở một nụ cười ngượng ngùng nhìn đại phu: "Được."

Đáp ứng sảng khoái như vậy, đại phu vốn hơi buồn phiền cũng dễ chịu hơn chút, thúc giục nói: "Nhanh lên đi."

Lâm Yểu Giai uống thuốc, chưa tới một khắc đồng hồ sau cũng có cảm giác trên thân lít nha lít nhít giống như có hàng vạn con kiến đang cắn, khắp nơi nhói nhói khó nhịn. Trong hơi thở cũng toàn là mùi máu tươi, hô hấp mấy lần còn phun ra máu.

Ngực nàng đau đến kịch liệt, trong nháy mắt thật sự có ảo giác là mình sẽ chết.

Nàng không muốn chết!

Thứ thuốc này kinh khủng như vậy, Lâm Yểu Giai có chết cũng không uống thêm lần nữa. Nhưng mà người ở dưới mái hiên, công khai cự tuyệt sẽ chỉ làm đại phu phản cảm. Đau đớn truyền đến, nàng cuộn mình thành một con tôm, xoa xoa máu mũi.

Nghe tiếng đại phu đẩy cửa đi vào, nàng ngẩng đầu: "Đại phu, đau quá!" Nàng tỉ mỉ miêu tả cảm thụ trên người của mình, sau đó lại co đến nơi hẻo lánh.

Đại phu nhìn nàng thức thời, vui mừng nói: "Lát nữa ta sẽ đưa giải dược tới cho ngươi. Ngươi cũng đừng trách ta, đây là nam nhân của ngươi hại ngươi! Nếu ngươi muốn hận thì nên hận kẻ cầm đầu."

"Tiền Phú đúng là có lỗi với ta." Uống giải dược xong, hô hấp của Lâm Yểu Giai đã thoải mái hơn chút, nói chuyện cũng lưu loát: "Nhưng mà từ khi còn bé ta đã muốn làm đại phu, nhưng vì không vượt qua được cuộc sống nên mới thành ra như vậy. Có thể giúp được đại phu một tay, từ trong đáy lòng ta thật ra rất là nguyện ý... Ta như vậy cũng coi như là dược đồng của đại phu rồi đúng không?"

Nói đến đây còn mỉm cười.

Đại phu nghe nàng nói như thế, nhãn tình lập tức sáng lên.

Nhưng mà cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò nàng nghỉ ngơi thật tốt.

*

Tiền Phú muốn bạc không được nên chỉ có thể tìm cách khác.

Thân thể của hắn vẫn rất suy yếu, đi không bao lâu đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngồi xổm ở bên đường nghỉ ngơi một lát. Nhìn bầu trời đen kịt, hắn thật sự có cảm giác thiên hạ lớn nhưng không có chỗ cho mình dung thân.

"Xương Bình, ta mệt mỏi quá, ngươi có thể tìm một chỗ nghỉ chân được không?"

Cả đoạn đường phố này đều là các cửa hiệu, đi về phía trước một chút thì chính là mấy Hoa Lâu nổi danh nhất trong thành, chỉ cần có bạc thì đừng nói là nghỉ mà ở lại cũng được.

Xương Bình khó xử đáp: "Lão gia, số bạc trước đó ta để dành được khi đi theo ngài đã bị phu nhân lấy đi, tiền công hai năm này cũng không cao, mấy ngày qua đã tiêu hết cho ngài rồi. Tiểu nhân gần hai năm này đều làm việc trong phủ, trước đó có quen biết mấy người nhưng đều đã sớm không qua lại nữa."

Hắn e dè hỏi: "Lão gia, ngài có nơi thích hợp nào hay không? Ta chỉ còn mấy tiền đồng, có thể tìm xe ngựa đưa chúng ta qua đó."

Tiền Phú trầm ngâm hồi lâu, trong lúc nhất thời, thật sự không tìm ra chỗ nào thích hợp.

Hắn từ cảnh nghèo đói vất vả làm giàu, bình thường đều làm buôn bán, thời gian rảnh thì dùng để tiêu khiển. Cho nên, phàm là người hắn hao tâm tổn trí kết giao thì đều giàu có hơn hắn.

Những người kia cũng là người làm ăn, lúc này tìm tới cửa chắc chắn không vào được cửa.

Lúc trước hắn nhìn thấy trong nội thành có mấy nhà giàu tiếp tế nhà nghèo khổ, còn cảm thấy bọn họ là kẻ có bạc nhưng không biết cách tiêu, lấy ra khen thưởng mỹ nhân không phải tốt hơn sao? Nhưng đến giờ phút này, lòng Tiền Phú tràn đầy hối hận, nếu như được quay lại một lần thì hắn cũng sẽ tìm mấy người nghèo để tiếp tế... Như thế, sau khi mình nghèo túng thì cũng có thể nhờ bọn họ giúp đỡ một chút.

Thấy trời càng ngày càng tối, phong vân dày đặc, ẩn ẩn tiếng sấm truyền đến, hẳn là sắp mưa rồi.

Tiền Phú không muốn mình luân lạc tới tính trạng đi đến dưới mái hiên nhà khác tránh mưa rồi lại bị đuổi đi... Trầm tư thật lâu, cuối cùng hắn ra quyết định: "Xương Bình, ngươi tìm một xe ngựa đưa ta đi đến Triệu gia ở ngoại thành."

Trên người hai đứa bé không thể không có một văn tiền nào được.

Hơn nữa, trước đó Triệu gia nhận của hắn năm lượng bạc, lúc này mới ba bốn ngày, chắc chắn không thể nào tiêu hết.

Trong viện Triệu gia, một nhà ba người nhìn phía ngoài mưa to, tâm tư dị biệt.

Triệu phụ mệt mỏi một ngày, lúc này chỉ muốn thư giãn, toàn thân ngồi phịch ở trên ghế. Triệu mẫu nhìn mưa rơi, nhíu mày hỏi: "Mưa lớn như vậy mà sao Yểu Giai vẫn chưa về?"

Triệu Trường Xuân trầm mặc không lên tiếng, sắc mặt lại khó coi.

Triệu phụ nhìn thấy liền oán hận nhi tử vô dụng, giễu cợt nói: "Vào cái giờ đấy bị đón đi thì làm sao có thể về được? Lát nữa nhớ đóng cửa sớm, đừng đợi."

Triệu mẫu đồng ý với lời nam nhân nhà mình nói, bà ta hơi chán nản nhìn thoáng qua phòng hai huynh muội: "Nếu như ngày mai không trở về thì hai vị thiên kim và công tử vai không thể chọn tay không thể nâng sẽ ăn cái gì đây?"

Nghe vậy, Triệu phụ hừ lạnh một tiếng: "Dù có là tôn tử tôn nữ ruột thịt, chúng ta cũng chưa từng quan tâm đến cơm trưa của bọn nó. Hai thứ họ khác đó bà bận tâm làm gì? Bỏ một ngày cũng không đói chết, mẫu thân bọn nó còn không gấp gáp, chúng ta lại càng không phải vội."

Nói xong thì đứng dậy, duỗi lưng một cái rồi chuẩn bị vào cửa đi ngủ.

Triệu mẫu cũng đứng dậy theo, ánh mắt nhìn xéo qua, thấy nhi tử vẫn nhìn thẳng vào cổng thì không nhịn được nói: "Trường Xuân, đó không phải là nữ nhân đàng hoàng, con cũng đừng nhớ thương nữa. Hôn kỳ nói là trì hoãn nhưng kỳ thật cũng chỉ là kế tạm thời mà thôi. Tiền lão gia chắc chắn sẽ đón nàng ta đi..."

"Nương." Triệu Trường Xuân ngắt lời của mẫu thân: "Tiền phu nhân không chấp nhận nàng ta, Tiền lão gia cũng không đón được. Đợi đến khi Yểu Giai hết hi vọng thì nàng sẽ chấp nhận sống cùng con."

Triệu mẫu nghe thấy nhi tử vẫn thốt ra lời nói ngu xuẩn thì tức giận điên lên: "Ả ta là hồ ly tinh, con còn muốn chờ ả tả." Trong cơn tức giận, bà ta không lựa lời mà nói: "Cho dù Tiền lão gia không cần nàng ta thì cũng không tới phiên công nhân như con!"

Triệu Trường Xuân mắt hổ trừng trừng, gắt gao trừng mắt nhìn nương.

Triệu mẫu thấy ánh mắt nhi tử như vậy thì càng thêm tức giận: "Ngươi tưởng ta thích khuyên ngươi sao? Nếu ngươi không phải là nhi tử của ta thì ta cũng chẳng quan tâm ngươi sống hay chết."

"Ta cần bà để ý đến ư?" Triệu Trường Xuân tỏ rõ vẻ không kiên nhẫn, âm thanh cũng lớn: "Ta cũng không phải hài tử ba tuổi, không cần bà quan tâm."

Triệu mẫu bị chọc giận, đang muốn giơ tay ra giáo huấn thì trong tiếng mưa to truyền đến tiếng đập cửa.

 
Bình Luận (0)
Comment