Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 392 - Chương 397

Chương 397
Bầu không khí ngưng trệ chợt buông lỏng.

Triệu mẫu còn chưa kịp phản ứng, Triệu Trường Xuân đã chạy vội ra giữa trời mưa. Nhìn thấy trước cổng có một cỗ xe ngựa, hắn lập tức vui mừng trong bụng, trên mặt cũng không nhịn được mang theo nụ cười.

Lâm Yểu Giai không ngủ lại, nàng đã trở về.

Thời gian vừa đi vừa về từ nơi này đến nội thành căn bản là không kịp làm chuyện gì. Triệu Trường Xuân vọt ra cửa, liền thấy rèm xốc lên, một tùy tùng hơn ba mươi tuổi nhảy ra ngoài.

Nhìn thấy tình hình này, Triệu Trường Xuân dừng chân lại.

Lâm Yểu Giai đẹp như vậy lại đi cùng một chỗ với tùy tùng kéo xe ngựa...không sợ làm sao ư?

Nhưng mà nghĩ đến bên ngoài trời mưa to như vậy, xa phu mặc áo tơi còn ướt xuyên qua người, hai người cùng ở trong đó chắc cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Triệu Trường Xuân đứng dưới mái hiên, mỉm cười nhìn xe ngựa, nghĩ đến khi nàng ra, hắn sẽ giúp nàng che mưa... Trong lòng nghĩ thật tốt, nhưng ngay sau đó, người trong xe ngựa đi ra lại là một nam nhân béo ú.

Triệu Trường Xuân sững sờ.

Tiền Phú nhìn thoáng qua Xương Bình: "Đây chính là Triệu gia?"

Xương Bình cúi đầu: "Vâng, ban ngày ta tới đón...còn chứng kiến công tử và cô nương."

Tiền Phú gật đầu.

Một bên khác, Triệu Trường Xuân vẫn chờ người trong xe ngựa đi ra. Kết quả xa phu quay đầu ngựa lại, rất nhanh đã biến mất trong màn mưa.

Triệu Trường Xuân thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.

Vẫn là Tiền Phú lên tiếng hô: "Vào đi."

Tia may mắn cuối cùng trong lòng Triệu Trường Xuân đã vụt tắt: "Tiền lão gia, Yểu Giai đâu?"

Nghe hắn ta xưng hô thân mật như vậy, dù Tiền Phú đã giao Lâm Yểu Giai cho người khác thì trong lòng cũng hơi khó chịu, bèn nói: "Không mượn ngươi xen vào. Ta tới thăm hai đứa trẻ, mau mang ta vào đi."

Triệu Trường Xuân không dám cự tuyệt.

Trong lòng của hắn uất ức, cố ý không giúp hai người che mưa. Vừa rồi chạy ra, hắn vốn đã ướt đẫm, lúc này còn cố ý không men theo mái hiên dưới phòng bếp mà đi thẳng vào trong viện.

Tiền Phú ngồi xe ngựa đi ra, quần áo trên người vẫn đang khô, thấy thế thì nhíu nhíu mày.

Vẫn là Xương Bình giúp hắn che đầu, kéo hắn đi theo đường vòng phía phòng bếp. Kết quả, Tiền Phú rất nhiều năm đã không đi qua con đường nào đầy bùn như vậy, cộng thêm thân thể suy yếu. Cho nên lúc sắp bước vào mái hiên thì đã trượt chân té ngửa trên mặt đất.

Hay lắm!

Lần này thật sự ướt đẫm, cũng không cần tránh mưa nữa.

Hai ngày này Tiền Phú nhận hết oan ức, lúc này lại càng thêm giận dữ. Oán hận nện xuống dưới đất rồi mới nhờ Xương Bình đỡ dậy.

Hai huynh muội vẫn luôn trốn ở trong phòng, nhưng cũng không phải đều đang ngủ mà đang lén lút chú ý đến động tĩnh bên ngoài. Nhìn thấy có xe ngựa tới, hai người còn tưởng là nương trở về, kết quả người đi ra lại là phụ thân mình.

Từ khi Lâm Vũ bắt đầu biết chuyện thì hắn luôn cho rằng phụ thân mình chính là người rất hào phóng, nhất là đối với hắn.

Bây giờ phụ thân xuất hiện, mà nương còn chưa về... Nghĩ đến hai ngày trước nương có nói là bọn họ sẽ sớm được đoàn tụ, phụ thân tới hẳn là muốn đón huynh muội bọn họ.

Bất luận là một nhà đoàn tụ hay là phụ tử cửu biệt trùng phùng thì những ngày qua Lâm Vũ ở Triệu gia cũng đã chịu đủ rồi. Lúc nhìn thấy phụ thân đã không kịp suy nghĩ nhiều mà vội mở cửa chạy ra.

Lâm Dao cũng không kém là bao, lấy khăn ra giúp phụ thân lau nước mưa: "Phụ thân, bộ đồ người mặc phải thay ngay, nếu không sẽ sinh bệnh đó. Ở đây không có y sam phù hợp với người, con đi lấy chăn mền ra."

Chăn mền lấy ra bao lấy người, nàng ta còn cầm ra thật nhiều khăn giúp phụ thân lau tóc, có thể nói là rất quan tâm.

Người Triệu gia đứng ở một bên, hai phụ tử còn đỡ, Triệu mẫu thì vẻ mặt hờ hững.

Hai huynh muội ở lâu như vậy nhưng từ trước đến nay bà ta không hề phát hiện Lâm Dao lại là một cô nương nhiệt tình chịu khó như thế này.

Hoặc nói đúng hơn, Lâm Dao chỉ là không chịu khó với Triệu gia.

Một nhà ba người có suy nghĩ không khác nhau lắm, tất cả đều cho rằng chuyến này Tiền Phú đến là để đón người. Trong lòng Triệu mẫu thầm tính toán sổ sách, dự định phải lấy bạc nhiều chút. Nhưng bà ta cũng biết, bạc trong tay Tiền Phú không nên lấy, chí ít là phải lấy có lý có cứ.

Lâm Vũ tươi cười, hăng hái nói: "Phụ thân, mưa lớn như vậy, tối nay chúng ta đi luôn đi."

Tiền Phú: "..." Bên ngoài đổ mưa to, bọn họ có thể đi đâu?

Hắn còn muốn ở lại Triệu gia một đêm, nếu như có thể ở lại dưỡng bệnh thì càng tốt hơn.

Trước khi đến, hắn đúng là đã nghĩ đến việc sẽ đón hai huynh muội đi.

Nhưng vừa rồi nhìn thấy thái độ người Triệu gia đối với mình cung kính như vậy, hắn đột nhiên muốn đổi chủ ý. Người nội thành có thể biết những chuyện phát sinh trên người hắn nhưng người ngoại thành không biết. Hắn còn muốn dùng tên tuổi trước kia để dọa người, trước tiên ở lại Triệu gia nhờ họ nuôi mấy ngày.

Triệu mẫu chậm rãi tiến lên: "Ngươi chính là phụ thân A Vũ sao?"

Tiền Phú gật đầu, hơi nhấc cằm lên: "Làm phiền ngươi giúp ta đốt một đống lửa."

Với Triệu mẫu mà nói, chỉ cần nguyện ý cho bạc thì đừng nói là nhóm lửa, đốt phòng ở cũng được.

Bà ta lập tức sai hai phụ tử lấy củi lửa, lần này, Triệu Trường Xuân không quá tình nguyện, còn bị bà ta uy hiếp trừng mắt nhìn vài lần.

Ngày mùa thu, thời tiết rất hay thay đổi, mưa to vừa rơi xuống đã cảm giác chỗ nào cũng có khí ẩm. Rất nhanh, dưới mái hiên dấy lên một đống lửa lớn, ấm áp truyền khắp nơi, người Triệu gia cũng không nhịn được tới gần.

Hai huynh muội tỏ rõ vẻ hưng phấn, líu ríu vây quanh Tiền Phú.

Triệu mẫu thỉnh thoảng chen miệng vào, lời nào cũng nịnh nọt Tiền Phú.

Lúc Lâm Dao dâng trà nóng lên, Tiền Phú khen: "Dao nhi thật chịu khó."

Lâm Dao chướng mắt dáng điệu siểm nịnh của người Triệu gia, hừ nhẹ một tiếng nói: "Phụ thân cảm thấy con chịu khó là thật tâm sao? Trước đó di mẫu còn nói con lười nhác ở mốc meo trong phòng, còn nói con chính là thứ ăn không ngồi rồi, ngày nào cũng cho con ăn dưa muối... Phụ thân, con còn uống cháo thô lương, uống vào trong miệng mà như ăn hạt cát, nuốt xuống mà cuống họng như nứt ra, thực sự khó mà nuốt."

Nghe thấy nàng ta cáo trạng, sắc mặt Tiền Phú hơi cứng lại, nghĩ cách phải làm sao để nói năng cho đúng. Dù sao thì hắn cũng là lão gia nhà giàu, nữ nhi bị khinh bị, hắn mà không trở mặt với Triệu gia thì cũng hơi đáng nghi.

Nhưng nếu trở mặt rồi thì hắn sẽ phải làm gì tiếp?

Triệu mẫu thầm hận, cười làm lành nói: "Lão gia, người ngoại thành bọn ta nói chuyện đều thô bỉ khó nghe như vậy. Kỳ thật cũng chỉ là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng đậu hũ, ta tuyệt đối không có ý đồ xấu, nếu không cũng không thể nào thu giữ mẫu tử các nàng lâu như vậy. Còn cháo thô lương, người nhà bọn ta đều dựa vào bạc làm việc cho người ta để tích lũy, thực sự gian nan cực kì. Trước đó nhi tức ta nhất quyết đòi rời đi, còn cầm đi không ít bạc. Nếu bọn ta không được cửa hiệu bao ăn thì đã sớm chết đói rồi."

Hai huynh muội tỏ rõ vẻ không cam lòng.

Bà ta rõ ràng nói hươu nói vượn.

Nói năng chua ngoa là thật, nhưng tâm đậu hũ là cái gì?

Trước đó miệng Triệu mẫu đầy ô ngôn uế ngữ, lời khó nghe gì cũng đều nói, vậy mà cũng có thể gọi là tâm đậu hũ?

Đang định cáo trạng, lại nghe phụ thân nói: "Lời này quá khách khí rồi. Bà là di mẫu Yểu Giai, thật ra cũng không phải là người ngoài. Có bà chăm sóc mẫu tử bọn họ, ta mới được yên tâm. Phần ân tình này ta sẽ nhớ kỹ, sẽ không quên chỗ tốt của các người."

Triệu mẫu đại hỉ.

Lâm Vũ kinh ngạc, lập tức bất mãn: "Phụ thân, ở trước mặt bọn con bà ta không phải người như vậy. Bà ta khách khí với người như vậy rõ ràng là vì muốn lợi ích!"

Tiền Phú nhìn ra được nhi nữ ở chỗ này tích đầy bụng oán khí, chỉ ước gì hắn xử lý người Triệu gia.

Nói thật, nếu như Tiền Phú bây giờ vẫn là con rể phong quang vô hạn của nhà họ Trương thì hắn cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho người Triệu gia ngược đãi nhi nữ của mình.

Nhưng hôm nay tình hình khác biệt, hắn đã mất đi thân phận cao cao tại thượng, toàn thân trên dưới sờ không ra mấy văn tiền. Nói thật, Triệu gia thật ra còn giàu có hơn hắn. Chí ít, người ta có cái tiểu viện này, trong đêm mưa cũng có mái ngói che thân, không đến mức ngủ ngoài đường. Hắn đanh mặt lại, răn dạy nhi tử: "A Vũ! Là người phải học cách cảm ân, vô luận như thế nào thì di bà cũng đã có đại ân giúp đỡ các con. Chúng ta nên cảm kích trong lòng, đưa lên tạ lễ cũng là nên làm."

Lâm Vũ bị phụ thân răn dạy, không còn dám nhiều lời. Nhưng mà rõ ràng là không phục.

Ngược lại, lời này rơi vào trong tai người Triệu gia lại cảm thấy vô cùng an ủi! Triệu mẫu quả thực thở dài một hơi, cười hỏi: "Tiền lão gia, ngài tới vội vã như vậy đã dùng bữa chưa?"

Bà ta chỉ thuận miệng hỏi một chút. Bản ý là nếu như Tiền Phú ăn cơm rồi thì có thể thuận thế hỏi bọn họ có muốn ngủ lại nhà mình không? Phụ tử ba người đều phải rời đi, trước lúc rời đi, kiểu gì cũng phải mang tạ lễ lên chứ?

Ai ngờ Tiền Phú không theo lẽ thường, lắc đầu nói: "Còn chưa ăn, làm phiền ngươi giúp bọn ta làm một chút."

Triệu mẫu: "..." Bà ta chỉ là khách khí một chút thôi mà.

Sớm biết Tiền Phú sẽ không khách khí như vậy thì bà ta đã không hỏi.

Bà ta miễn cưỡng cười: "Trong nhà chỉ có cơm rau dưa, với cả cũng đêm rồi, có muốn mua cũng không có chỗ mà mua."

"Không sao, chỉ cần nấu chút cháo, hoặc là một chút thịt xào là được. Ta không chê." Tiền Phú bày ra bộ dáng khéo hiểu lòng người.

Nói thật, mưa lớn như vậy, Triệu mẫu không muốn đi vào phòng bếp lắm.

Nhưng mà, tạ lễ đã sắp tới tay, bà ta cũng không muốn thất bại trong gang tấc. Ngập ngừng một lát, bà ta lập tức hạ quyết tâm, kéo Triệu phụ giúp một tay, hai phu thê lập tức đi vào phòng bếp nấu cơm.

Triệu Trường Xuân vô cùng không cam lòng, đối với Tiền Phú hắn không mở miệng nói lời ác ngôn đã là cố gắng khắc chế rồi, để hắn nấu cơm chiêu đãi thì không có cửa đâu.

"Yểu Giai đâu?"

Triệu Trường Xuân cố ý gọi thẳng danh xưng của biểu muội, cũng là muốn Tiền Phú tức giận, hoặc nói đúng hơn là muốn cho Tiền Phú hoài nghi quan hệ biểu huynh muội của bọn họ. Nếu như hắn ta chán ghét Lâm Yểu Giai thì nói không chừng hắn còn có thể cưới được giai nhân.

Tiền Phú híp híp mắt, giễu cợt nói: "Tình cảm giữa biểu huynh muội các ngươi thật là tốt!"

Triệu Trường Xuân cười hắc hắc: "Biểu muội khéo hiểu lòng người, đúng là đối xử không tệ với ta. Trước đó Tiền phu nhân còn muốn bọn ta thành thân đó."

Nói gần nói xa thì đều có ý khiêu khích.

Tiền Phú nhìn Triệu Trường Xuân như vậy, đương nhiên cũng nhìn ra được tâm tư của hắn?

Nếu như hắn còn là Tiền lão gia, có lẽ hắn sẽ thật sự tức giận với tên biểu ca này của Lâm Yểu Giai, thậm chí còn không muốn ở lại đây... Nhưng bây giờ, Lâm Yểu Giai đã được đưa đi đến chỗ lão đại phu, hắn bây giờ lại cùng đường mạt lộ, đâu còn rảnh đắn đo mấy thứ nhi nữ tư tình này?

"Phu nhân thích trêu đùa, ngươi đừng coi là thật." Tiền Phú nhìn thoáng qua hai huynh muội đã trở nên trầm mặc bên cạnh: "Lần này ta đến chính là muốn đón bọn nó đi. Về sau chúng ta sẽ là thân thích, có thể thường xuyên qua lại. Vẫn là câu nói kia, Triệu gia các ngươi chiếu cố mẫu tử bọn họ, trong lòng ta sẽ nhớ kĩ, về sau cũng sẽ không quên ân tình của các ngươi."

Lời này hắn nói đã rất tận lực hạ giọng.

Triệu mẫu ở trong phòng bếp còn đang đắn đo có nên cắt thịt hay không, nghe vậy, nghĩ đến về sau nhà mình sẽ thêm một phú quý thân thích thì lúc này cắn răng một cái, lấy cả khối thịt xuống.

Không bao lâu sau thì mùi thịt truyền đến.

Hai huynh muội ngửi thấy mà miệng lưỡi đầy nước miếng, Tiền Phú từ buổi chiều đến giờ cũng chưa ăn gì nên cũng cảm giác bụng đói kêu vang.

Đợi đến khi đồ ăn lên bàn, phụ tử ba người cầm đũa ăn như gió cuốn, rất mau đã quét sạch sành sanh thức ăn trên bàn.

Nhìn tướng ăn của bọn họ, không hiểu sao Triệu mẫu lại có chút bất an.

Sao mà... ăn còn gấp hơn so với người làm công bọn họ vậy? Nếu quả thật phải hình dung thì cứ giống như là những nạn dân chạy nạn thấy được thịt vậy.

Nghĩ đến đây, Triệu mẫu lập tức hất bay suy nghĩ lung tung trong đầu. Đây chính là phú quý lão gia trong nội thành, sao có thể so sánh với nạn dân được?

Triệu Trường Xuân cũng nhăn nhăn lông mày, ăn cơm thô lỗ như thế, ngoại trừ trắng ra thì thậm chí còn không bằng được hắn. Rốt cuộc có điểm nào tốt vậy?

 
Bình Luận (0)
Comment